Vào đêm họ trở về từ bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Mạnh, đêm đó họ ngủ cùng nhau.
Vào buổi sáng sớm, Tiêu Gia Niên đã cảm nhận được.
Nếu là câu trả lời đoán đúng được từ trước, Tiêu Gia Niên đã không xấu hổ đến mức này.
Nhưng mà, Hoắc Hàm từ từ tiến lại gần cậu, một tay vòng qua sau lưng Tiêu Gia Niên.
Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai cậu.
"Mấy hôm trước, sau khi uống rượu với Raman về nhà, anh đã ôm em một lúc, em còn nhớ ngày đó không?" Hoắc Hàm tạm dừng một lúc, khi nói chuyện, môi trên khẽ chạm vào vành tai Tiêu Gia Niên.
Không rõ là hành động vô ý hay cố tình.
Sau đó cũng không đợi Tiêu Gia Niên nói gì, Hoắc Hàm liền tiếp tục mở miệng.
"Đêm đó anh đã nằm mơ, trong đó có em."
Đôi mắt vốn hơi rũ xuống của Tiêu Gia Niên đột nhiên mở to nhìn thẳng về phía trước, tim đập như trống.
Hoắc Hàm dường như chẳng nói gì cả, nhưng giống như cái gì cũng nói tất.
Có những lúc, những lời nói thẳng thắn lại không khiến người khác phản ứng lớn như vậy.
Nhưng trái lại, khi cố tình úp mở, mang cảm giác nửa kín nửa hở, lại dễ dàng rung động lòng người.
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiêu Gia Niên. Đặc biệt khi được Hoắc Hàm nói ra trong một hoàn cảnh ám muội như vậy, đáp án ấy trực tiếp đánh thẳng vào lòng cậu.
Hoắc Hàm chưa bao giờ cho rằng tình dục và ham muốn là điều gì đó khó nói. Trái lại, hắn còn thấy đây là điều hết sức bình thường, chỉ đơn giản là một phản ứng sinh lý tự nhiên của con người.
Giống như đói bụng phải ăn cơm, khát thì phải uống nước.
Thích một ai đó, tất nhiên sẽ có những khát khao với người đó.
Tiêu Gia Niên cũng vậy, cậu cũng không cảm thấy đó là điều gì đáng hổ thẹn.
Nhưng mà, cậu vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Đó là do tính cách của cậu, thêm nữa đó cũng là phản ứng đặc biệt chỉ khi đối diện với Hoắc Hàm.
Tiêu Gia Niên nắm chặt chiếc ly trước mặt, vội uống thật nhiều nước đá, để hạ nhiệt độ dưới đáy lòng đang nóng bừng bừng của mình.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Hàm. Thấy Hoắc Hàm đang chống đầu bằng một tay, cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt của Tiêu Gia Niên sáng long lanh như thể trời sinh có một tầng nước mắt bao phủ, trông thật lung linh, lấp lánh ánh nước.
Đúng như Tiêu Gia Niên nghĩ, tuy cậu có chút ngại ngùng, nhưng lại không hề trốn tránh tình yêu của đối phương. Vì vậy, ánh mắt của cậu nhìn đối phương cũng đắm đuối kiên định không kém.
Cuối cùng Lâu Hướng Thần ho khan một tiếng: "Thôi nào, nhìn nhau như muốn kéo tơ* luôn rồi kìa."
(Kéo tơ*: từ gốc là 拉丝, nói về ánh mắt của mấy người yêu nhau đắm đuối như muốn kéo sợi. Tưởng tượng như phô mai mozzarella sau khi nấu cũng kéo sợi như vậy ấy.)
Hoắc Hàm nghiêng đầu trừng ánh mắt hình viên đạn liếc anh ta một cái, còn một tay lại nhẹ nhàng xoa xoa gáy Tiêu Gia Niên, như vuốt ve một chú mèo con.
"Nào, tiếp tục quay."
Không biết có phải vì trước đó Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên đã dùng hết tất cả vận may rồi hay không, lần này mũi tên cuối cùng cũng chỉ vào Tiêu Gia Niên.
"Sự thật."
Cậu trả lời không chút do dự, nói vài câu thật lòng cũng chẳng mất mát gì, nếu chọn thử thách rồi bọn họ thực sự bắt cậu và Hoắc Hàm làm gì gì đó, Tiêu Gia Niên có thể sẽ nổ tung như pháo hoa mất.
Lâu Hướng Thần bình thường là cái tên điên không kiềm chế, nhưng giờ phút này lại có vẻ do dự.
Một là vì anh ta vốn chỉ mới quen thân với đối phương gần đây nhờ vào Hoắc Hàm, đùa quá trớn cũng không hay lắm, hai là đối phương chỉ là một cậu bé chưa đầy 20 tuổi, làm gì cũng giống như đang bắt nạt đối phương vậy.
Ngược lại với Lâu Hướng Thần, ngón tay thon dài của Bùi Khương nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu hơi lạnh, hắn ta ở bên cạnh bình tĩnh mở miệng.
"Thế này đi, Gia Niên nói xem lần gần nhất biết anh Hoắc có "phản ứng" là khi nào?" Nói xong, hắn ta mỉm cười nhàn nhạt: "Tất nhiên, em cứ nói nhỏ vào tai anh Hoắc là được, cũng không cần nói cho chúng tôi biết."
Tiêu Gia Niên: "......"
Bọn họ chắc chắn đang nhắm vào mình, chắc chắn không sai được!
Lâu Hướng Thần lập tức cười ầm lên: "Khương Khương, cậu được đấy!"
Bùi Khương người này, thoạt nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ, hiền hòa văn nhã, khí chất yên tĩnh dịu dàng thậm chí giống như thầy giáo mặc trường bào thời Dân Quốc.
Ai ngờ người ta lại ranh ma quỷ quái như vậy.
Hoắc Hàm uống một ngụm rượu để che giấu nụ cười của mình, Kiêu Kiêu thì biết gì chứ?
Hắn liếc mắt sang bên cạnh, thì thấy Tiêu Gia Niên mang vẻ mặt tuyệt vọng như muốn đập đầu vào miếng đậu phụ tự tử.
Ồ, có vẻ biết gì thật.
Hoắc Hàm khá tò mò, hắn nén cười, chủ động ghé tai lại gần.
"Nào, Kiêu Kiêu, nói cho anh trai nghe xem, là lần nào?"
Tiêu Gia Niên đỉnh đầu bốc khói, tức giận đưa tay xoa mạnh khuôn mặt gần trong gang tấc trước mắt.
"Em véo thử coi, da mặt anh trai dày cỡ nào vậy?"
Hoắc Hàm vẫn không nhịn được bật cười: "Nói nhanh nói nhanh, anh rất tò mò đó là lần nào đấy."
"...... Vậy ở những lúc em không biết anh còn bao nhiêu lần nữa?"
Hai người nghiêng đầu sát lại gần nhau, thêm vào đó giọng nói rất nhỏ nhẹ, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương phía đối diện chỉ có thể nghe thấy hai người đang thì thầm gì đó.
Trông rất thân mật khăng khít, là bầu không khí mà người ngoài không thể chen vào được.
Lâu Hướng Thần và Bùi Khương hiểu ý nhìn nhau cười, dứt khoát không quan tâm đến hai người này nữa, bắt đầu nói chuyện khác.
Hoắc Hàm nghe thấy Tiêu Gia Niên hỏi vậy, ngón trỏ quấn quấn quýt quýt với ngón trỏ của cậu.
"Em đừng nói như thể anh là kẻ háo sắc vậy chứ, đầu sỏ gây tội lần gần đây nhất không phải là em sao?"
Tiêu Gia Niên: "...... Nếu anh còn nói bậy, em có thể kiện anh đấy!"
Hoắc Hàm cảm thấy Kiêu Kiêu thật đáng yêu, hắn hận không thể ôm lấy cậu mà xoa xoa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Hướng Thần, anh ta đang nói gì đó với Bùi Khương, cả hai đều quay đầu nghiêng mặt sang bên.
Vì thế, Hoắc Hàm như đang trốn giáo viên chủ nhiệm cùng đối tượng yêu sớm của mình yêu đương vụng trộm, lén lút tiến lại gần, khẽ mổ lên môi cậu một cái.
Rất nhanh, rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tiêu Gia Niên mắt mở lớn tròn to, việc đầu tiên là nhìn xem "giáo viên chủ nhiệm" có để ý không, rồi vô tình chạm phải ánh mắt của Bùi Khương.
Bùi Khương chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi thấy ánh mắt của cậu nhóc lia về phía bên này, như trộm chuông bịt tai, tròng mắt "vụt" một cái, bắt đầu nhìn trần nhà.
Tiêu Gia Niên: "......"
Cậu hung dữ liếc qua trừng mắt nhìn Hoắc Hàm, chọc Hoắc Hàm lén cười một cái.
Ngón tay của Tiêu Gia Niên lại bị người ta móc lấy, Hoắc Hàm kiên trì hỏi: "Nói đi, đừng nghĩ sẽ chuyển chủ đề được, em biết lúc nào?"
Tiêu Gia Niên hơi cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt Hoắc Hàm cách mình rất gần, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Chính là ngày chúng ta ngủ cùng nhau, lúc tỉnh dậy vào buổi sáng."
Tiêu Gia Niên còn chưa nói hết câu, nhưng đối phương đã lập tức hiểu ngay.
"Em thức dậy sớm hơn anh à?"
Tiêu Gia Niên gật gật đầu.
Cái này, dù là Hoắc Hàm có mặt dày như tường thành cũng hơi không được tự nhiên, hóa ra đối phương sớm biết mình đã chơi lưu manh với cậu một lần.
Nhưng cảm xúc nhỏ này vừa ít vừa nhạt nhòa, Hoắc Hàm nhanh chóng ném ra sau đầu, còn hứng thú bừng bừng hỏi: "Vậy lúc đó em cảm thấy thế nào?"
Tiêu Gia Niên dùng sức nhéo ngón tay Hác Hàm một cái, không đau, giống như mèo con cào người.
Cậu giả vờ hung ác nói: "Lưu manh!"
Hoắc Hàm "Ha" một tiếng: "Em nói anh bây giờ hay đang nói ngày đó?"
"Cả! Hai!"
Hoắc Hàm không kìm được ý cười tràn ra từ đuôi mắt: "Cảm ơn lời khen."
Tiêu Gia Niên bĩu môi, không phục "hừ" một tiếng: "Em đâu có khen anh."
Hoắc Hàm cười nghiêng ngả lên người Tiêu Gia Niên: "Kiêu Kiêu! Em dễ thương quá đi!"
"Anh nghiêm túc chút coi, em đang dạy dỗ anh đấy!" Tiêu Gia Niên nhún nhún bên vai Hoắc Hàm đang dựa vào.
Hoắc Hàm lại cười càng vui hơn: "Được, dạy dỗ anh đi!"
"...... Biến thái."
"Cảm ơn lời khen của em lần nữa!"
"Hừ."
Cuối cùng, khi Lâu Hướng Thần gần như say bí tỉ, bữa tiệc tối này mới tan cuộc.
Đối với Hoắc Hàm mà nói, bữa tiệc lần trước, là cuộc gặp gỡ bạn bè sau nhiều năm không gặp.
Hoắc Hàm chỉ muốn đưa Kiêu Kiêu ra ngoài chơi, nên mới đi cùng nhau.
Nhưng lần này, ý nghĩa lại sâu sắc hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên hắn chính thức giới thiệu Kiêu Kiêu với bạn bè của mình với tư cách là đối tượng yêu đương, người yêu, thậm chí có thể nói thân mật hơn, là bạn đời.
Để mọi người đều có thể thấy được sự trân trọng và yêu thương của Hoắc Hàm dành cho Tiêu Gia Niên.
Do gần đây mới rơi một trận tuyết lớn, toàn bộ thành phố A như được bao phủ dưới một tấm chăn lông trắng lớn, thoạt nhìn rất lãng mạn.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, khi con người thở ra, hơi thở tạo thành một làn sương mù trắng xóa.
Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên đứng ở cửa, chờ tài xế lái xe đến đây.
Gió lạnh thổi qua, khiến người ta tỉnh táo hơn một chút, mùi rượu còn lưu trên người thoáng chốc đã tan biến.
Hoắc Hàm nắm tay Tiêu Gia Niên cho vào túi áo khoác dạ của mình, bên trong ấm áp dễ chịu.
Hai người đứng đối diện nhau, Hoắc Hàm đứng phía ngoài, thân hình cao lớn chắn hầu hết gió lạnh cho Tiêu Gia Niên.
Hoắc Hàm có tửu lượng tốt, dù uống nhiều cũng không say đến mức làm khùng làm điên, chỉ có cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Đầu hắn từ từ cúi xuống, trán tựa vào vai Tiêu Gia Niên, có vẻ lười biếng.
Vẻ mặt Tiêu Gia Niên rất dịu dàng, tóc mái của cậu bay bay trong gió, sau đó, cậu nghiêng mặt qua nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Hoắc Hàm đang tựa vào vai mình.
Hoắc Hàm dường như cảm nhận được điều gì đó, nghiêng mặt lại.
Đôi mắt đào hoa của hắn mênh mông long lanh ánh nước, chứa đầy tình ý sâu đậm.
"Kiêu Kiêu, hôn anh đi."
Tiêu Gia Niên vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu như cũ, lặng lẽ nhìn hành động của Hoắc Hàm, trông hắn giống như một đứa nhỏ đang cố chấp đòi ăn kẹo.
Ánh mắt đó, như thể nếu Tiêu Gia Niên không cho hắn, Hoắc Hàm sẽ lập tức ngồi xuống đất ăn vạ gào khóc.
Tiêu Gia Niên bị trí tưởng tượng của mình chọc cười.
Vì vậy, cậu từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm được ăn kẹo như ý muốn, rất hài lòng.
Rồi lại lười biếng trở về tư thế trán tựa vào vai người kia.
Xe của Lâu Hướng Thần đến sớm hơn một chút, ban đầu khi xe chạy ngang qua cửa nhà hàng, Lâu Hướng Thần còn định chào hỏi.
Sau đó lại nhìn thấy một loạt hành động của hai người kia.
Trước mặt họ là trời đất rộng lớn, tuyết trắng mênh mông, gió lạnh rét mướt.
Phía sau là nhà hàng với ánh đèn rực rỡ, trang trí lộng lẫy, tiếng người ồn ào, ấm áp dễ chịu.
Không hiểu sao, Lâu Hướng Thần bỗng cảm thấy họ giống như hai chiếc thuyền nan gặp nhau trên biển cả bao la, bám chặt vào nhau.
Thiếu một người, chiếc thuyền còn lại sẽ chìm xuống đáy biển.
Họ không thể rời xa nhau.
Nghĩ đến đây, Lâu Hướng Thần không nhịn được cười một cái, cảm thấy mình thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cái gì mà hai chiếc thuyền nan chứ.
Họ hẳn phải là hai con tàu lớn tráng lệ, là tàu Titanic không bao giờ chìm.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: 520 phải ngọt ngọt ngọt, chúc mọi người vui vẻ nha!
Đêm nay muốn cùng bạn bè đi ăn tôm hùm đất, tôi thèm lâu rồi!!
Cát muốn nói: Hồi tàu Titanic mới ra mắt, báo đài đưa tin đây là con tàu không bao giờ chìm. Và rồi sao, nó chìm (◡‿◡ *)