Trên đường về, Hoắc Hàm vẫn tỏ ra rất yên lặng, lười biếng nhắm mắt lại, như thể đang ngủ say.
Tiêu Gia Niên vẫn luôn biết Hoắc Hàm có tửu lượng tốt, khi say cũng chỉ buồn ngủ, không quan tâm đến gì cả cũng không hứng thú với bất cứ điều gì, rất dễ chăm sóc.
Vì vậy khi vừa bước vào nhà, Tiêu Gia Niên bị đẩy vào huyền quan hôn dữ dội, cả người cậu có chút bối rối.
Cậu bị buộc phải ngẩng đầu lên, bị người kia mạnh mẽ chiếm đoạt không khí trong khoang miệng.
Thực ra Tiêu Gia Niên đáng lẽ phải đoán được điều này. Lúc trong phòng riêng, có vài trò đùa nhỏ giữa người lớn, những gì nên nói và không nên nói, đều đã được nói ra rồi.
Sau khi hai người lần lượt thủ thỉ những lời thì thầm mập mờ với nhau, bầu không khí đã trở nên ám muội từ lâu.
Chỉ là ở bên ngoài, Hoắc Hàm phải giả vờ kiềm chế, tỏ ra như không có chuyện gì.
Nhưng trong không khí như có những sợi tơ đang dính lên quấn chặt lấy cơ thể Hoắc Hàm, vòng này đến vòng khác, sợi này đến sợi khác, mang theo một chút quyến luyến khiến người ta ngứa ngáy.
Và đầu phát tán của những sợi tơ đó đến từ Kiêu Kiêu bên cạnh.
Càng kiềm chế, càng đè nén, chờ khi về đến nhà, lúc không còn ai xung quanh, sự bùng nổ càng trở nên mãnh liệt nồng nhiệt hơn.
Chỉ cần một giây, Tiêu Gia Niên đã lấy lại tinh thần, cậu vươn tay ôm lấy cổ người kia.
Người đàn ông được đáp lại, chỉ biết làm càng quá đáng hơn so với vừa nãy.
Hoắc Hàm đưa tay xuống dưới cánh tay Tiêu Gia Niên, nhẹ nhàng nâng lên, đặt cậu ngồi trên chiếc tủ cao ngang eo trước mặt.
Lúc này Tiêu Gia Niên lại cao hơn Hoắc Hàm một chút, giảm bớt cảm giác đau mỏi ở cổ do phải ngẩng đầu trước đó.
Trong tư thế này, Tiêu Gia Niên chỉ có thể hơi mở chân ra, Hoắc Hàm đứng giữa hai chân cậu, ôm eo cậu, ngẩng đầu hôn cậu.
Tiêu Gia Niên hơi ngượng ngùng cựa quậy chân, dường như muốn thoát khỏi tình trạng khốn quẫn này.
Hoắc Hàm nhận ra điều đó, so với Tiêu Gia Niên khi bị hôn liền nhắm mắt lại, Hoắc Hàm táo bạo trực tiếp hơn nhiều.
Hắn thích nhìn bộ dạng đối phương đỏ mặt vì mình, thích nhìn thấy biểu cảm si mê rối loạn của đối phương vì mình, từng cái rung động của hàng mi, thậm chí là làn sương mỏng ẩn hiện nơi khóe mắt.
Hắn muốn thu tất cả vào tầm mắt.
Vì vậy, dù hắn tấn công bạo dạn đầy tính xâm lược, cũng không bao giờ nhắm mắt.
Tầm mắt mang theo nhiệt độ dày đặc, như dung nham cuồn cuộn chảy dưới lớp địa tầng.
Sau khi nhận thấy chân người kia hơi né tránh, hắn đưa tay nắm lấy đầu gối cậu, kéo về phía trước một chút, khiến cậu vòng chân quanh eo mình, hai người càng dán sát vào nhau hơn.
Tiêu Gia Niên khựng lại một chút, rồi ngay sau đó thử thăm dò, cẩn thận, dùng chân quấn chặt quanh eo người kia, một cách rất khéo léo.
Mặc dù vẫn đang hôn nhau, Hoắc Hàm vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng lên.
Tiêu Gia Niên luôn mâu thuẫn như vậy, vừa thẹn thùng vừa táo bạo.
Cái trước là do tính cách bẩm sinh từ trong xương cốt, cái sau là cách thể hiện tình cảm với người yêu, tâm hướng về đâu ý hướng về đó.
Không che giấu, không lẩn trốn, không né tránh.
Nụ hôn này hung ác lại nồng nhiệt, trong không khí chỉ còn lại tiếng thở nhẹ và âm thanh ướt át.
Hồi lâu sau, Hoắc Hàm hơi lùi lại một chút, bàn tay nắm lấy cằm Tiêu Gia Niên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cậu.
Hoắc Hàm nói: "Kiêu Kiêu, mở mắt ra."
Giọng hắn trầm khàn mà đầy nam tính, giống như đang dụ dỗ.
Tiêu Gia Niên bị dụ thành công, thế là cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm nhìn bộ dạng cố nén ngượng ngùng của đối phương, cười một cái.
Ánh sáng ấm áp từ bóng đèn chỗ huyền quan tỏa ra theo hình quạt trên đầu, Tiêu Gia Niên có thể thấy làn da trắng lạnh của đối phương, mái tóc đen hơi dài có chút rối, đuôi mắt đào hoa cong lên, lấp lánh đầy ý cười.
Giống như yêu tinh mê hoặc nhân tâm.
Yêu tinh này lại từ từ áp sát thêm lần nữa, Tiêu Gia Niên theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng không đợi được người kia hôn lên.
Sau đó cậu nghe được Hoắc Hàm nói: "Kiêu Kiêu, mở mắt ra, nhìn anh khi anh hôn em."
Tiêu Gia Niên bèn mở mắt ra, nhìn đối phương.
Tai cậu đỏ bừng, nhưng vẫn nhỏ giọng cố gắng cãi lại: "Hôn nhau phải nhắm mắt chứ!"
Hoắc Hàm ngước mắt lên: "Ai nói thế? Người em hôn là anh, em phải nghe lời anh, nhìn anh."
Nói xong, hắn liền áp môi lên.
Mi mắt Tiêu Gia Niên cụp xuống rồi lại nâng lên, như đang cố kìm nén bản năng muốn nhắm mắt.
Trái tim Hoắc Hàm như bị cậu xoa nát ra thành một bầu trời sao, sao em ấy lại ngoan ngoãn đến thế?
Trước đây khi Tiêu Gia Niên nghĩ rằng hắn thích bé ngoan, cậu còn hoảng hốt khi bị Hoắc Hàm thấy mình hung dữ với người khác lúc ở bên ngoài.
Nhưng thực ra trong mắt Hoắc Hàm, cậu luôn ngoan ngoãn như vậy, hắn trước giờ đều rất thích.
Tiền đề của "bé ngoan" vĩnh viễn là Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm chỉ thích bé ngoan là cậu.
Trước tiên là thích cậu, sau đó mới là ngoan.
Vừa nãy Hoắc Hàm quá mạnh bạo, nhưng nụ hôn tiếp theo này lại nhẹ nhàng như đang xoa dịu an ủi, mang theo lưu luyến dịu dàng vô tận.
Mặt Hoắc Hàm nghiêng sang một bên, tầm mắt từ đuôi mắt nhìn thẳng vào Tiêu Gia Niên.
Trái tim Tiêu Gia Niên đập mạnh một cái, tuy nụ hôn đã nhẹ nhàng hơn, nhưng việc nhìn nhau trong khi đang hôn thế này lại trực tiếp kích thích cậu càng thêm mãnh liệt.
Như thể linh hồn của mình đã bị người kia nhìn thấu.
Nhưng khi nhìn thấy tình cảm sâu đậm không thể hòa tan ẩn trong đáy mắt Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên nghĩ —
Không, là họ nhìn thấu linh hồn của nhau.
-
Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có trong mùa đông, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, kèm theo tuyết tan, nhiệt độ cũng tăng lên một chút.
Tan học, Tiêu Gia Niên và Lê Hân chuẩn bị đi ăn cơm.
Vừa ra khỏi tòa nhà giảng đường, hai người suýt chút nữa bị gió lớn quật ngã, Lê Hân chửi thề một câu gì đó.
Tiêu Gia Niên mặc chiếc áo khoác lông vũ dày màu matcha, cổ quàng chiếc khăn len đen được anh trai buộc kín mít từ sáng sớm, dù đang trong phòng học có máy sưởi, cậu vẫn không tháo ra.
Vì bị Hoắc Hàm ép mặc nhiều lớp áo, cho nên bây giờ Tiêu Gia Niên không cảm thấy lạnh gì.
Cậu dùng mu bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay Lê Hân, cảm thấy lạnh buốt, Tiêu Gia Niên khẽ nhíu mày: "Cậu mặc thêm quần áo đi."
Đang lúc Tiêu Gia Niên nghĩ ngợi xem nên khuyên cậu bạn nhỏ nổi loạn trước mặt thế nào, thì bị Lê Hân đẩy nhẹ cánh tay.
"Nhìn bên kia kìa."
Tiêu Gia Niên nhìn theo tầm mắt của Lê Hân, thấy Văn Thần Cảnh và Phó Hòa Quang đang thân mật đứng gần nhau trò chuyện cách đó không xa.
Không thể không nói, từ xa ngó qua đó, một người đàn ông cao lớn đẹp trai, người còn lại thon thả xinh xắn, thoạt nhìn trông cũng xứng đôi.
Chỉ là Tiêu Gia Niên và Lê Hân chẳng ưa gì nổi cả hai người kia, nên lúc này nhìn thấy bọn họ chỉ cảm thấy thật xui xẻo.
Hai người không muốn chạm trán trực tiếp với bọn họ, nếu không chẳng khác nào như bị dính kẹo cao su nhai dở, khó mà gỡ ra được.
Lê Hân vẫn nói chuyện với Tiêu Gia Niên: "Thật kỳ lạ, dù đám 3 đứa Văn Thần Cảnh kia có chút vấn đề ở chỗ nào đó, nhưng tại sao sau khi cãi nhau với cậu, bọn họ lại đồng thời thân thiết với Phó Hòa Quang?"
Ánh mắt Tiêu Gia Niên khẽ lay động.
"Hàn Trạm và Nam Tinh tôi không biết rõ, nhưng tôi biết Văn Thần Cảnh, anh ta rất ghét Phó Hòa Quang. Trước kia khi chơi thân với cậu, anh ta không cho Phó Hòa Quang đến gần cậu nửa bước. Bây giờ cậu và Phó Hòa Quang cứ như đang đổi chỗ lại cho nhau vậy."
Tiêu Gia Niên hờ hững thu hồi ánh nhìn: "Đừng nhắc đến bọn họ nữa."
"Cũng phải, nhắc đến chỉ tổ làm hỏng tâm trạng."
Bên kia, Văn Thần Cảnh như có linh cảm, ánh mắt hướng về phía này.
Tiêu Gia Niên và Lê Hân chỉ thấy đối phương đột nhiên cau mày, như thể trong người đâu đó không thoải mái, thậm chí còn cong lưng ôm ngực, há miệng thở hổn hển.
Sắc mặt Phó Hòa Quang bên cạnh biến đổi, có chút nôn nóng đỡ lấy cánh tay Văn Thần Cảnh.
Tiêu Gia Niên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hỏi han lo lắng của Phó Hòa Quang.
Chờ tới khi Văn Thần Cảnh hồi phục và đứng thẳng lại, ánh mắt anh ta đã thay đổi, anh ta đột nhiên hất tay Phó Hòa Quang ra.
Phó Hòa Quang hoàn toàn sửng sốt, anh ta ngơ ngác nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Văn Thần Cảnh.
Trong khi đó, Văn Thần Cảnh đã nhanh chóng cất bước về phía Tiêu Gia Niên với vẻ hơi gấp gáp.
Sự ghen ghét trong mắt Phó Hòa Quang gần như không kìm nén được dâng trào lên, lại là cậu ta, lại là cậu ta!
Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa Phó Hòa Quang và Văn Thần Cảnh đã trở nên thân thiết hơn nhiều, đôi khi sự dịu dàng trong mắt đối phương khiến Phó Hòa Quang sinh ra loại ảo tưởng rằng đối phương hẳn là thích mình.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh ta lại cảm thấy đối phương rất xa cách, ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên lạnh nhạt, thậm chí hung dữ, khoảng thời gian gần đây càng xảy ra thường xuyên hơn.
Khi anh ta gần như tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, đối phương lại trở về trạng thái bình thường.
Thái độ của Văn Thần Cảnh khiến anh ta cảm thấy mờ mịt, Phó Hòa Quang biết hồi trước Văn Thần Cảnh không thích mình, nhưng gần đây không phải mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều rồi sao?
Tại vì sao gần đây đôi khi anh ấy vẫn nhìn mình bằng ánh mắt như lúc trước?
Tiêu Gia Niên không để ý đến bên đó lắm, khi đang lắng nghe Lê Hân nói chuyện thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Tiêu Gia Niên bị kéo xoay người lại, còn chưa kịp phản ứng gì thì Lê Hân đã nắm chặt tay Văn Thần Cảnh.
"*** mẹ mày, mày lại muốn làm gì?"
Văn Thần Cảnh không muốn buông tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Gia Niên, ánh mắt vừa thận trọng vừa căng thẳng.
Lực tay anh ta càng lúc càng lớn, cho đến khi thấy Tiêu Gia Niên vì cảm thấy hơi đau mà bắt đầu nhăn mày, anh ta mới lúng túng rút tay lại.
"Có chuyện gì sao?" Tiêu Gia Niên nhìn Văn Thần Cảnh với ánh mắt rất lạnh nhạt.
Sự lạnh nhạt và xa lánh này cứ như những mũi kim đâm Văn Thần Cảnh bị thương, anh ta cảm thấy chóp mũi cay cay, nhưng lại cố gắng chớp chớp mắt để che giấu.
Cuối cùng, anh ta khàn giọng lên tiếng: "Niên, Niên."
Dường như Văn Thần Cảnh đã rất lâu rồi không gọi cái tên này, thậm chí là rất lâu rồi không nói chuyện, giọng nói khàn đặc, ngập ngừng như một đứa trẻ bi bô tập nói.
Tiêu Gia Niên sửng sốt.
Ngay sau đó, Văn Thần Cảnh nhíu chặt mày lại, anh ta dường như ý thức ra được điều gì đó, vội vàng nói với Tiêu Gia Niên: "Giả, tất cả đều giả, bất cứ ai cũng không được tin......"
Chữ cuối cùng bị nuốt chửng trong không khí.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Văn Thần Cảnh trở nên trống rỗng trong một giây, sau đó lại tập trung lại, liền nhìn thấy Tiêu Gia Niên đang đứng trước mặt và Lê Hân với vẻ mặt cảnh giác.
Không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Gia Niên, trong lòng anh ta lại trào dâng lên cảm giác ác ý: "Sao cậu lại ở đây?"
Ánh mắt của Tiêu Gia Niên thay đổi, cậu kỳ quái đánh giá một lượt Văn Thần Cảnh trước mặt.
Còn Lê Hân thì tức đến mức bật cười: "Ha, mày bị điên à, tụi tao đang đi đường bình thường, là mày tìm đến tụi tao trước đấy? Tao cầu xin mày, tránh xa Gia Niên ra một chút, cút càng xa càng tốt!"
Trước kia Lê Hân chỉ cảm thấy Văn Thần Cảnh là kẻ đạo đức không ra gì thôi, nhưng bây giờ, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ, không lẽ đầu óc anh ta thật sự có vấn đề về thần kinh à?
Cậu ta sợ Văn Thần Cảnh lại phát khùng phát điên gì nữa, vội lôi kéo Tiêu Gia Niên còn đang cúi đầu trầm tư gì đó bỏ đi.
Tiêu Gia Niên quay đầu nhìn Văn Thần Cảnh một cái, Văn Thần Cảnh đang đứng ngây người tại chỗ.
Văn Thần Cảnh quay đầu nhìn về phía cây đại thụ cách đó không xa, nơi Phó Hòa Quang đang buồn bã nhìn anh ta.
Chẳng phải lúc nãy anh ta đang nói chuyện với Phó Hòa Quang ở đó sao?
Chỉ chớp mắt một cái, người đứng trước mặt đã là Tiêu Gia Niên.
Anh ta, tự mình đến đây sao?
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàm Hàm: Nhìn anh
Trong đầu tôi toàn là: Hello, nhìn em nè! Anh sợ cái gì?*
(*Bài Maya Hi, Maya Hu phiên bản tiếng Trung, tên là "Không sợ không sợ".)
(Chuyện ngoài lề: Cẩn thận nhắc nhở, đừng ăn tôm hùm đất quá nhiều trong một bữa. Ăn vừa phải thôi! Ăn vừa phải thôi!
Vui quá hóa buồn, bắt đầu từ rạng sáng, bụng tôi không cho tôi nghỉ ngơi một lúc nào [tang thương hút thuốc. jpg])