Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 45: Tỉnh lại.





Ngày hôm sau cô gái đó cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô tỉnh dậy thấy bản thân mình đang ở một nơi lạ lẫm, xung quanh đều là các thiết bị y tế đang hoạt động. Cô gái bắt dầu hoảng loạn, nhìn bàn tay cắm đầy kim tiêm cô giật ra khỏi tay mình khiến máu nhanh chóng chảy ngược ra.

Cô thu người lại ôm lấy thân thể tạ tạ của mình xanh tím khắp người ánh mắt bất an liếc nhìn khắp mọi nơi. Không lẽ cô bị lão ta nhốt lại, tại sao lại cứu cô chứ, thà rằng cứ để cô chết đi. Để cô sống như vậy càng them nhục nhã. Cô hoảng loạn điên cuồng ôm đầu đau đớn gào thét.

Thuộc hạ của Nam Cung Minh Dạ nhanh chóng phát hiện ra chuyện này vội gọi người vào kiểm tra. Cô gái thấy có người đến như thấy tà nhảy ra khỏi giường lùi vào góc phòng. Cô gái vơ lấy cây kéo sắc nhọn trên khay công cụ dơ về phía mấy thuộc hạ chạy vào phòng vệ.

Nữ bác sĩ có mặt ở căn cứ nhanh chóng chạy vào. Nhìn thấy cô gái đang hoảng loạn dơ cây kéo phòng vệ bản thân. Nữ bác sĩ trấn an cô gái.

“Cô bỏ cây kéo xuống đã, chúng tôi không có ý muốn hại cô”

“Lừa người, các cô đều là lừa người”

Nữ bác sĩ thấy cô gái không thể ổn định, cô ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ ở phía sau rút ra bên ngoài. Nhìn cô gái kích động luôn chĩa kéo về phía nữ bác sĩ, họ có chút lo lắng nhưng vẫn phải rời đi.

Cho tới khi mấy tên thuộc hạ đi ra ngoài cô ta có vẻ đã buông lỏng cảnh giác hơn một chút nhưng vẫn không chịu buông cây kéo sắc nhọn trên tay xuống.

Để tránh kích động thêm, nữ bác sĩ tìm một chỗ để ngồi xuống để tâm sự một chút với cô gái đó.

“Tôi bết tâm trạng của cô đang rất bất an khi bản tthaan bị hành hạ tới mức đó. Chúng tôi đã cứu cô, chúng vứt cô ở ngoài ngoại ô mặc cho sống chết. Cũng may chủ nhân của chúng tôi đi qua thấy và đưa cô tới bệnh viện”.

Khóe mắt cô gái giật giật, nhưng rõ ràng là cô gái vẫn chưa tin lắm vì nơi này nhìn qua ai cũng biết không phải bệnh viện.

“Chỗ cô đang ở không còn là bệnh viện đâu. Bọn chúng đã phát hiện ra cô chưa chết nên đã truy tìm tới tận bệnh viện. Chúng tôi hết cách nên đưa cô tới đây”

“Còn những chuyện khác tôi nghĩ cần đợi chủ nhân của tôi, người đã cứu cô khỏi tay tử thần trở về nói sẽ tốt hơn”.

“Chúng tôi với cô cũng chẳng có quan hệ gì, nếu cô muốn chết thì ít ra cũng nên gặp người đã cứu cô nói một tiếng cảm ơn rồi lúc đó muốn làm gì thì làm. Tôi không muốn có án mạng ở đây đâu”.

Nữ bác sĩ không hề có ý nói kích động cô gái, chỉ đang cố gắng thuyết phục cô ta tin cô ta đang được cứu chứ không còn nằm trong tay bọn xã hội đen.

“Nếu giờ cô không muốn chết thật thì ngoan ngoãn bỏ kéo xuống rồi trở về giường nghỉ ngơi”.

Nữ bác sĩ dần trở nên uy lực, ánh mắt không còn lo lắng trước sự đe dọa làm càn từ phía của cô gái. Thấy cô gái vẫn chưa thỏa hiệp nữ bác sĩ dứt khoát đứng dậy mạnh mẽ tiến đến trước mặt cô gái một cách mạnh mẽ.

Cô không một động tác thừa ngay lập tức giật lấy cây kéo từ trong tay cô gái về, rồi bỏ lại xuống khay dụng cụ ròi trừng mắt lên giọng.

“Không nghe được tôi nói gì sao?”

Cô gái ngược lại bị dọa sợ đứng chôn chân tại chỗ, thái đọ nữ bác sĩ trái ngược hoàn toàn so với sự nhún nhường trước đó. Nữ bác sĩ nhìn bộ dạng cô gái ngây ngốc của cô gái đến cạn lời: Không lẽ bộ dạng của cô lúc này đáng sợ đến vậy sao. Cô dành dìu cô gái trở về giường, bắt cô ta nằm xuống.

Nữ bác sĩ lấy thuốc sát khuẩn sát trùng qua vết thương trên mu bàn tay của cô gái một cách cẩn thận rồi dọn dẹp lại chỗ thuốc ban nãy bị làm lộn xộn. Cô gái vẫn nhìn nữ bác sĩ không rời mắt, từ đầu đến cuối chưa nói nửa lời.

“Trong người thấy như thế nào! Có chỗ nào khó chịu không?”

“Tôi không sao?”

“Mạng cô cũng lớn đấy!” Nữ bác sĩ ghi chép lại một chút vào quyển sổ nhỏ vừa nói. Cô cất bút và sổ vào túi áo rồi mang ra một lọ thuốc đưa cho cô gái nằm trên giường, cô ta khẽ đón nhận,

“Đó là thuốc bôi giúp các vết thương bầm tím trên người cô nhanh chóng tiêu tan, mau bôi đi. Tỉnh rồi thì tự làm đi”.

Dặn dò xong cô bước đi ra ngoài. Cô gái thấy vậy có chút lo lắng hỏi nữ bác sĩ.

“Cô phải đi sao?”

Nữ bác sĩ đút hai tay vào túi áo đứng lại quay người nhìn cô gái nói “Cô nghĩ ở đây rảnh lắm sao? Không phải có một mình cô, còn rất nhiều người cần đến tôi. Vậy nên làm ơn nằm ngoan ngoãn trên giường đừng gây rắc rối thêm nữa!”

“Vậy bao giờ tôi có thể gặp được chủ nhân của cô”

“Tùy anh ấy! Tạm biệt!”

Nữ bác sĩ đóng cửa lại ròi rời đi. Mấy tên thuộc hạ ban nãy quay trở lại đứng canh bên ngoài phòng bệnh.