Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 46: Tỉnh lại.





Nam Cung Minh Dạ buổi sáng đã nghe được tin cô gái đó tỉnh lại, nhưng buổi sáng anh không thê bỏ công việc để tới căn cứ vì có cuộc họp nhất đinh cần đến anh.

Tên luộc hạ luôn để mắt tới cô gái nằm ở trong phòng trừng mắt nhìn mình. Nếu như cô gái này mà chạy mất e là chủ nhân cũng sẽ lấy đầu của anh. Cô gái nằm trên giường hằn học khi bị theo dõi một cách cẩn thận như vậy. Cô định bước xuống giường nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của tên thuộc đành rụt chân lại.

Đến gần trưa nữ bác sĩ hồi sáng quay trở lại, cô mang bữa trưa tới cho cô gái. Dù sao cơ thể vẫn còn rất yếu nên khong thể tùy tiện ăn uống. Nữ bác sĩ đặt thuốc lên trên bàn giúp cô gái rồi dặn dò:

“Cô mau ăn một chút gì! Có lẽ cô cũng rất đói rồi nhưng giừ cô thể cô e la chỉ nạp nổi mấy thứ đồ ăn nhẹ nhàng chút thôi!”

“Cảm ơn”

“Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh”

“Mau ăn đi, lát nữa chủ nhân tôi sẽ tới đây!”

Sau khi nữ bác sĩ rời đi cô gái nhanh nhẹn ăn từng muỗng thức ăn một. Thật ra cô đã rất đói vì đã từ hôm qua tới giờ đâu có chút gì vào cơ thể.

[…]

Buổi trưa Nam Cung Minh Dạ tới, thuộc hạ nhanh chóng dẫn anh tới phòng của cô gái. Thuộc hạ đẩy cửa vào trước, Nam Cung Minh Dạ theo sát phía sau. Cô gái thấy có người đến bèn ngồi dậy.

Ban đầu cô còn nghĩ thuộc hạ tới làm gì đó nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn một thân âu phục đi vào phía sau bèn nhận ra: Có lẽ đây chính là chủ nhân mà nữ bác sĩ nói.

Cô gái định bước xuống giường thì bị Nam Cung Minh Dạ ngăn lại “Cô cứ nằm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói chuyện với cô một chút”

Cô gái bị bất ngờ với người đàn ông trước mặt, cô đã từng nghĩ chủ nhân của nơi này sẽ là một người đứng tuổi, ít ra trông cũng không còn trẻ như vậy. Đã vậy trông lại còn rất đẹp trai, lịch thiệp.

Nam Cung Minh Dạ chậm rãi ngồi xuống, mặt anh rất nghiêm túc. Mấy tên thuộc hạ được anh ra lệnh đi hết ra bên ngoài đợi.

Cô gái nhanh chóng mở lời trước Nam Cung Minh Dạ “Thật cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi, ân tình này tôi chắc chắn sẽ trả”

Nghe xong câu này một bên lồng mày của Nam Cung Minh Dạ khẽ nhướn lên một chút. Nam Cung Minh Dạ bung cúc áo vest rồi vắt chéo đôi chân dài. Sự chậm rãi của anh khiến cô gái như có tảng đá đè nặng tâm trạng.

“Cô nghĩ mình trả nổi không?”

Câu hỏi này khiến cô gái cứng họng lắp bắp “Tôi… tôi sẽ cố gắng”

“Bằng cách nào!”

Cô gái ở trên giường bị khí chất của Nam Cung Minh Dạ làm cho sợ hãi. Một người đàn ông chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô thán phục. Nam Cung Minh Dạ nghiêng người, tay chống lên thành ghế nghiêng đầu qua.

“Nếu thật sự muốn trả ơn tôi thì cô cần có đủ bản lĩnh và năng lực đi đã”. Nam Cung Minh Dạ tiếp tục mở lời.

“Anh muốn tôi làm gì cũng được”.

“Cô đừng nói như vậy, tôi không thích những người hứa bằng lời…”

Nam Cung Minh Dạ đã nói chuyện với cô gái khá lâu. Anh đã biết được những thông tin có ích, cũng bước đầu thực hiện kế hoạch lâu dài của mình. Anh cười một cách thỏa mãn bước ra khỏi phòng bệnh của cô gái trở về công ty của mình.

Trở về công ty anh nghĩ mãi về câu chuyện cô gái nói. Cô không phải là người của tên trùm ma túy đó. Bản thân cô bị gán nợ cho lão già đó để trả món nợ khổng lồ mà lão ta cho rằng ba mẹ cô nợ tiền của lão.

Thực chất ba mẹ cô bị lão ta gài bẫy để ép buộc. Khi chúng tới nhà đạp phá đồ đạc, đánh đập ba mẹ cô và dọa sẽ giết họ cô đã cầu xin rất nhiều. Ban đầu hắn ta muốn dùng cô để xóa nợ cho ba mẹ, cô nghĩ chỉ cần mình ngoan ngoãn hắn sẽ tha cho ban mẹ cô một con đường sống nhưng hắn ta lại không giữ lời mà ra tay sát hại ba mẹ cô.

Chúng đưa cô tới trang viên của lão ta để mua vui cho lão. Ở đó không chỉ có một mình mà có rất nhiều cô gái có hoản cảnh như vậy.

Nam Cung Minh Dạ sau khi nghe xong biết được chuyện này chính lão gây ra thì vô cùng khinh bỉ và căm hận hơn nữa. Anh rất ghét những người nào dám dở trò bỉ ổi với phụ nữ.

Thư kí của anh gõ cửa muốn đi vào văn phòng. Nam Cung Minh Dạ chỉnh đốn lại rồi lên tiếng cho vào.

“Vào đi!”

Thư kí nhận được sự đồng ý của anh bưng cà phê tiến vào, cẩn thận đặt lên bàn làm việc giúp Nam Cung Minh Dạ.

“Cà phê của anh, thưa tổng giám đốc!”

“Cảm ơn” Nam Cung Minh Dạ cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm tiếp tục làm việc. Đột nhiên anh nhớ ra gì đó hỏi lại thư kí của mình “Lịch trình của tôi vào ngày kia có cuộc hẹn nào không?”

“À, ngày kia tổng giám đốc có cuộc hẹn với giám đốc tài chính của Úc thị. Giám đốc tài chính của họ mới nhậm chức nên muốn gặp anh để trao đổi lại một chút về hợp đồng giữa hai công ty”.

“Hủy giúp tôi! Hôm đó tôi nghỉ phép. Hẹn lại với cô ấy giúp tôi khi khác đi”

“Dạ” Trợ lí nhanh chóng ghi chú lại rồi xin phép ra ngoài.