Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 3



6.

Ngày tôi xuất quan, sấm sét đì đùng như bắn pháo, tôi nghĩ chắc là Phục Lân sợ lắm, thế là chạy ngay tới hồ Tẩy Linh.

Nhưng không thấy người đâu cả.

Phục Lân không ở đó, tôi phải lật hết từng nhành cây ngọn cỏ phiến lá trong Thanh Việt tiên môn lên, mới thấy nó trong phiến rừng rậm sau núi.

Không chỉ có mình nó, mà còn có cả thiếu nữ Ma tộc phá quán hôm bữa.

Cô nàng tên là Ngân Tự.

Tôi nín thở chổng đ.ít núp sau thân cây, nghe thấy hai người cãi nhau.

Ngân Tự tức giận nói: "Ngươi là người Ma tộc, hà cớ gì không theo ta về Ma tộc?"

Thấy Phục Lân không nói gì, cô ta bồi tiếp: "Mấy năm nay ta dạy pháp thuật Ma tộc cho ngươi, công lực của ngươi tăng mạnh, ngươi cũng phát hiện pháp thuật Ma tộc mới là con đường đúng đắn dành cho ngươi, còn mớ tào lao Khúc Diệu Âm dạy ngươi đều vô dụng cả! Pháp thuật của cô ta cũng như k.ít mà đòi dạy ai."

Tôi: "..."

Bị một con nhóc nói thế trước mặt người khác, tôi cũng thấy hơi nhột nhột, lại hơi nh.ục nh.ục.

Phục Lân lộ vẻ hung tàn: "Câm miệng, cô cũng dám gọi thẳng tục danh của sư phụ ta sao?"

Ngân Tự sợ hãi lùi lại một bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ: "Ngươi cho rằng sư phụ ngươi cao thượng lắm sao? Cô ả chỉ thèm muốn ma lực vô tận của ngươi, muốn lợi dụng ngươi mà thôi, ngươi cũng chỉ là quân cờ của ả mà thôi!"

Cô ta vừa dứt lời, thân hình Phục Lâm lóe lên như quỷ mị, thoắt cái đã tới trước mặt cô ta, giơ tay bó.p c.ổ cô ta: "Muốn chết hả?"

Đột nhiên, sát khí của nó tăng vọt: "Ai?"

Nó còn chưa thèm liếc mắt nhìn về phía tôi đã vung tay lên, mấy luồng khí đen biến thành ki.ếm sắc nhanh như chớp b.ắn về phía tôi.

Tôi không ngờ nó cảnh giác tới mức đó, lại càng không ngờ nó lại ra tay với mình.

Thế là ngây ngốc chôn chân, còn chưa kịp nhúc nhích đã nghe tiếng Phục Lân la lớn: "Sư phụ!"

Một luồng kiếm khí đâm thẳng vào ngực tôi.

Phục Lân như ánh chớp lao tới trước mặt tôi, phất tay tản những luồng kiếm khí còn lại, nó luống cuống muốn lại đỡ tôi, nhưng tôi chỉ lùi lại một bước, phun một búng máu, ánh mắt phức tạp nhìn con ngươi đỏ tươi vì nhập ma của nó.

Ngân Tự đã bỏ chạy, còn Phục Lân thì như đứa trẻ làm sai, bàn tay vươn tới định đỡ tôi còn cứng lại giữa không trung, mặt mũi đầy hoảng loạn.

Tôi thở dài, nói: "Phục Lân, sư phụ không còn dạy được con nữa rồi."

7.

Phục Lân sửng sốt, nháy mắt sắc mặt tái mét, nhìn tôi như nhìn vật quý báu nhất sắp vuột khỏi tay.

Trong lòng nó hoảng sợ cực độ, tôi nghe được những suy nghĩ hoảng loạn của nó.

[Sư phụ giận mình rồi.]

[Nhất định là thế rồi, sư phụ giận mình rồi, chứ không phải là không cần mình nữa.]

[Sư phụ đừng bỏ rơi con mà.]

Tôi thở dài.

Một tia sáng trắng xẹt qua, sư huynh đột gột xuất hiện sau lưng nó, dùng Phược Tiên Tác (dây trói tiên) trói nó lại.

Sư huynh cau mày nhìn tôi: "Sư muội, nếu em đã xuất quan thì tới dự Chúng tiên hội đi."

Chúng tiên hội là hội nghị được tổ chức vào thời điểm Thanh Việt tiên môn cần đưa ra quyết định quan trọng.

Toàn bộ những nhân vật có m.áu mặt ở Thanh Việt tiên môn đều sẽ tham gia.

Mà nguyên nhân tổ chức hội nghị lần này, là để tru diệt Ma tôn đã thức tỉnh Phục Lân.

Tôi mặt không cảm xúc ngồi trên công đường, nghe đám người kia mỗi người một câu kể lể chi tiết những nguy cơ Phục Lân có thể gây ra với tiên môn ngày sau, thậm chí còn bàn bạc đủ loại phương thức tru diệt nó.

Tựa như cuối cùng họ cũng nhớ ra tôi là sư phụ của ma đầu kia, bèn hỏi qua loa: "Trưởng lão Diệu Âm cảm thấy sao?"

Tôi hừ một tiếng: "Tôi cảm thấy sao có quan trọng không? Các người thấy được là được rồi."

Sư huynh: "Em đồng ý là tốt rồi, vậy thì cứ như vừa nói nhé, bây giờ ma khí của Phục Lân đã không thể áp chế lại nữa, ngày mùng năm tới cổng nối với Ma giới mở ra, phải lấy kiếm Sát Thần tiêu diệt Ma tôn trước ngày đó.

Tôi: "..."

Ủa anh, anh có hiểu tiếng người không vậy?

Tôi đồng ý hồi nào?

Chúng tiên hội vừa kết thúc, tôi vội vàng đi tìm Phục Lân, nó bị giam ở đỉnh Vân Nhai nơi tôi tu luyện, xung quanh đặt kết giới.

Phục Lân cao lớn hơn trước nhiều, bề ngoài như người hăm bảy hăm tám tuổi, lạnh lùng ngang ngược.

Nó đứng trong kết giới, lúc thấy tôi đến, muốn tiến lên mà lại không dám.

Tôi nói: "Ngân Tự nói đúng đấy, ban đầu ta nhặt con về vốn không phải ngẫu nhiên, ta chờ tám mươi mốt ngày mới chờ được con, hòng nhận con làm đồ đệ, đưa con về nẻo chính. Từ đó trở đi, ta chưa từng coi con là Ma tộc mà đối xử, cho dù con có tin hay không thì những năm này sư phụ đã cố hết sức, nhưng huyết mạch Ma tộc trong người con quá mạnh..."

"Sư phụ." Phục Lân cắt lời tôi, trầm giọng hỏi, "Người bị con đ.âm trúng một kiếm, có đau không?"

Nhất thời tôi cũng không biết phải nói gì.

Nghĩ một chút, tôi ôm ngực phun một ngụm si-rô.

Phục Lân biến sắc ngay lập tức.

Diễn xuất của tôi bùng nổ, yếu ớt nở nụ cười với hắn: "Sư phụ... không... không sao cả."

Phục Lân nhìn hai tay mình, trong lòng vang tiếng: [Không ngờ mình lại khiến sư phụ bị thương nặng như thế, mấy ngón tay này còn giữ làm gì nữa.]

Ế, đừng vại chứ bạn nhỏ ơi!

Khổ nhục kế thôi mà.

Tôi sợ quá vội vàng đứng thẳng lên, cười gượng: "Giờ đỡ rồi. Phục Lân à, con phải nhớ kỹ, sư phụ dùng linh lực của mình để áp chế ma tính của con, con nhập ma càng sâu, vết thương của ta càng nặng, sau này phải khống chế chính mình cho tốt nghe con..."

Phục Lân: "Sư phụ có ý gì?"

Tôi nói: "Thanh Việt tiên môn không lưu con được nữa, các sư bá con muốn gi.ết con, ta niệm tình thầy trò bấy lâu, cũng tin tưởng con sẽ không s.á.t h.ại người vô tội, nên quyết định lén thả con đi. Con hãy xuống núi, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, sau này đừng bao giờ xuất hiện nữa."

Phục Lân trầm mặc một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, sau đó nói: "Trước khi đi, sư phụ có thể ôm con một lần nữa không?"

Có thể chứ, nhưng mà không thích hợp cho lắm.

Tôi nghĩ chắc đây cũng là lần cuối rồi, ôm thì ôm chứ gì căng.

Thế là tôi giang tay ra, một giây sau đã bị nó ôm chặt.

Phục Lân ôm tôi thật chặt tựa như muốn khảm tôi vào trong xương cốt của nó luôn vậy, ngay lúc tôi nghĩ mình sắp không thở nổi nữa, đột nhiên thân thể tôi cứng đờ.

Trước khi mất đi ý thức tôi nghe thấy tiếng Phục Lân thủ thỉ bên tai: "Nơi có sư phụ, mới là thế ngoại đào nguyên."

8.

Phục Lân bỏ trốn, tôi thành tòng phạm.

Ngồi ở trong trấn nhỏ nơi biên thùy cách tiên môn hàng ngàn dặm, tâm tình của tôi rất phức tạp.

Phục Lân mặc áo vải thô, vác bó củi mới chặt vào sân, thấy tôi đã tỉnh, nó thấp thỏm nhìn tôi, dè dặt gọi: "Sư phụ."

Tôi nghiêm mặt: "Lá gan của con càng ngày càng lớn nha, dám trói cả sư phụ luôn."

Phục Lân né tránh ánh mắt của tôi, nói: "Sư phụ thả con chạy mấy, kiểu gì cũng bị các trưởng lão khác trách tội, chi bằng đi theo con luôn cho khỏe, dù sao... không có sư phụ, nếu lỡ có mất khống chế con cũng chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì nữa."

Nếu không phải tôi đọc được suy nghĩ của nó, chắc chắn là đã bị lừa rồi.

Ngoài mặt thì ra vẻ ấm ức đáng thương, nhưng trong lòng thì cười sung sướng.

[Bây giờ sư phụ chỉ có mỗi mình, mình cũng chỉ có mỗi sư phụ.]

[Chắc là sư phụ còn giận lắm, mình làm đồ ăn ngon cho sư phụ mới được.]

[Làm gà quay hay móng giò hầm nhỉ...]

Tôi vô thức mở miệng: "Gà quay."

Phục Lân giật mình: "Gì cơ ạ?"

Tôi hoàn hồn, vội vàng đánh trống lảng: "Ta nói... có gà quay không? Sư phụ thèm."

Phục Lân sững sờ, sung sướng như cây hạn gặp mưa rào, vô cùng vui vẻ khi thấy tôi mềm lòng, nó xoa tay nói: "Có ạ, sáng nay con vừa mới bắt, con làm cho sư phụ ăn."

Nói xong, nó bèn chạy ngay vào bếp nấu ăn.

Không nghe có tiếng người nào khác xung quanh, tôi đoán chắc là chỗ này khá hẻo lánh, chẳng biết Phục Lân kiếm đâu được cái nhà ra hình ra dáng thế này.

Tôi định ra ngoài dạo một vòng, không ngờ mới tới cổng đã bị một kết giới Ma tộc sơ sài chặn lại.

Ô, thằng ôn con này.

Dám nhốt tôi lại cơ à?

Sư phụ đây mặc dù hơi lười tu luyện, nhưng tốt xấu gì cũng ăn cơm nhiều hơn mày hai trăm năm nhé nhóc, thế là tôi tùy ý vung tay lên, sau đó...

Bị bắn ngược trở lại.

Phục Lân nghe tiếng động, bước ra nhìn thì thấy tôi nằm chỏng quèo dưới đất, vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy: "Sao thế ạ?"

Tôi ôm mông, giả vờ bình tĩnh: "Không có gì, trời hơi nóng nên sư phụ nằm dưới đất cho mát ấy mà."

Bị kết giới của đồ đệ hất bay, chuyện này mà lộ ra thì tôi còn mặt mũi nào mà lăn lộn giang hồ nữa chứ.

Phục Lân: "..."

Nó liếc mắt nhìn ra cổng, phất tay một cái, kết giới đã biến mất.

Phục Lân cúi đầu, ra vẻ oan ức: "Kết giới đó không phải để phòng sư phụ đâu ạ, sư phụ đừng hiểu lầm."

Dáng vẻ thong dong này của Phục Lân khiến tôi trầm tư nghiêm trọng.

Chỉ qua có chục năm, mà pháp lực của nó đã đạt đến cảnh giới thế này rồi, lại toàn dùng pháp thuật của Ma tộc nữa.

Tốt xấu gì nó vẫn còn tôn kính tôi, giả như tôi không ở dây, nhỡ đâu nó nhập ma phát đi.ên thì đúng là không ai ngăn được.

Cho nên tạm thời tôi không thể đi được, đành phải ở lại căn nhà này với Phục Lân.

Nó giống như anh nông dân bình thường, nấu nước chẻ củi, học nấu đủ món ngon cho tôi.

Có lúc còn mua đủ thứ đồ chơi hay ho từ bên ngoài về cho tôi giết thời gian nữa.

Mỗi ngày tôi chỉ làm có ba việc.

Ăn, ngủ, tắm nắng.

Lâu dần, thỉnh thoảng tôi có ảo giác, hình như cuộc sống cứ tiếp diễn như thế này thì cũng không tệ lắm.