Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 4



9.

Hôm nay Phục Lân vẫn chưa về, tôi chợt nhớ ra hôm nay hình như là sinh nhật nó.

Tôi không biết ngày sinh chính xác của nó, nên lấy ngày nhặt nó về để làm sinh nhật nó. Theo truyền thống loài người ở xứ này, sinh nhật sẽ ăn mì trường thọ.

Tuy rằng tuổi thọ của bọn tôi dài hơn loài người rất nhiều, nhưng nhớ lại tôi chưa từng tặng nó quà gì cả, tính ra cũng hơi tội lỗi thật.

Lúc Phục Lân về nhà, tôi bưng bát mì xấu đến mức ch.ó còn chê mà tôi mới nấu lên cho nó: "À thì, trừ việc sợi mì hơi to một chút, hơi mặn một chút, nước dùng hơi ít một chút, còn lại đều ổn cả."

Mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, tôi chột dạ nhìn sang.

Phục Lân đứng trước bậu cửa ngây người: "Sư phụ phải đi ạ?"

Hả?

Nó đứng yên nơi đó: "Hồi ở sò.ng bạc sư phụ toàn thế, mỗi lần định đi xa thì hôm trước đó sư phụ sẽ đối xử với con thật tốt. Sư phụ sẽ cười với con, lại còn nắm tay con dắt con đi dạo phố. Con thích sư phụ biết mấy, nhưng hôm sau sư phụ lại đi mất, thế là con không vui nổi nữa. Sư phụ, lần này sư phụ đi, là không định trở về nữa đúng không?"

Những lời này của nó như sét đánh bên tai tôi.

Đứa bé tôi nuôi từ nhỏ đến lớn sao lại nhạy cảm, lo được lo mất thế này cơ chứ.

Xem ra phương thức giáo dục của tôi có cục sai khá là to nhỉ.

Tôi thở dài: "Sư phụ không đi đâu hết, hôm nay là sinh nhật con, nghe nói sinh nhật ở nhân gian hay nấu mì trường thọ cho nên..."

Tôi không biết nói tiếp sao nữa, Phục Lân sải bước tới ôm tôi vào lòng, nó thủ thỉ bên tai tôi: "Vậy nếu ngày mai sư phụ định đi, con nhất định sẽ tìm thấy sư phụ, nhốt lại, để sư phụ không đi được nữa."

Khoan đã, sao nghe có vẻ đáng sợ thế nhỉ.

Tôi đẩy Phục Lân ra đang định nói gì đó, nhưng nó đã vươn tay giữ chặt gáy tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Đầu óc tôi nổ tung.

Nó nhắm mắt cọ nhẹ bờ môi trên môi tôi, tôi sững người, hơi hé môi, đột nhiên thấy nó thừa thắng xông lên, thế là tôi tay kết ấn đẩy nó ra.

Sau đó chỉ mắt hắn lắp ba lắp bắp không thành tiếng: "Con... con... con...! Còn ra thể thống gì nữa!"

Phục Lân li3m môi, tựa như đang vô cùng sung sướng.

Nó nói: "Sư phụ bảo muốn tặng quà sinh nhật cho con cơ mà. Con nhận rồi, thích lắm ạ."

Tôi: "..."

Mà trong lòng nó bắt đầu coi trời bằng vung rồi.

[Môi sư phụ mềm ghê á.]

[Nếu như mỗi ngày được hôn một cái thì có ch.ế.t mình cũng cam lòng.]

...

Còn ra thể thống gì nữa!

Còn ra thể thống gì nữa hả giời!

Tâm tình của tôi lúc này chẳng khác gì gà mẹ ấp trứng, lại bị con gà nhép vừa mổ vỏ chui ra đùa bỡn cả.

Thế này sai quá là sai.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui suốt cả một đêm, quyết định đợi trời tảng sáng sẽ dậy nói chuyện với Phục Lân.

Nhưng chẳng ngờ, sáng dậy tôi mở cửa ra, lại thấy cả sân đầy m.áu me.

10.

Gà trong lồ ng đã ch.ết sạch, th.i th.ể rải rác khắp sân nhìn rất ghê rợn.

Mà Phục Lân thì chẳng thấy đâu.

Tôi rùng mình, lập tức thi pháp ra ngoài tìm kiếm, cảm ứng được ma khí rất mạnh ở khu rừng sau núi.

Tôi đuổi theo, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Phục Lân đau đớn cuộn mình dưới đấy, không ngừng đập tay vào đá.

Tôi vội vàng thi pháp khống chế nó: "Phục Lân! Bình tĩnh! Đừng để ma khí ăn mòn thần trí của con."

Ma khí trong cơ thể nó chống cự lại pháp thuật của tôi, lúc này tôi vô cùng hối hận trước kia lười tu hành, tôi sắp không khống chế được nó nữa rồi, mà cách đó không xa còn có rất nhiều tiều phu đang đốn củi.

Giờ khắc này nếu nó mà mất khống chế thì hậu quả khó mà lường được.

Tôi cắn răng, bố trí giới vây hai đứa tôi lại, sau đó tiến tới ôm chặt lấy nó.

Tôi không ngừng vuốt lưng Phục Lân, cho đến khi nó từ từ tỉnh táo lại, nó nắm chặt tay tôi, nhớ lại cảnh lúc nãy mà phát sợ, nói: "Sư phụ, con áp chế được rồi."

"Tốt, ngoan lắm." Tôi ôm nó dỗ dành. "Sư phụ tin con."

Chỗ này không chờ lâu được, tôi đang định đưa Phục Lân đi thì trước mặt đột nhiên lóe lên mấy vệt sáng trắng.

Sư huynh tôi dẫn một đám trưởng lão xuất hiện, thằng chả cầm pháp khí xông thẳng về phía Phục Lân: "Thằng m.a con này bắt tao tìm muốn ch.ết!"

Đòn đánh này khiến Phục Lân nổi giận.

Tròng mắt Phục Lân càng lúc càng đỏ, càng đi.ên dại, nó chắn trước mặt tôi đối mặt với một đám trưởng lão.

Tôi vừa định tiến lên thì hai đạo kết giới đã nhốt tôi lại.

Phục Lân và sư huynh tôi đồng thanh: "Ở yên đó!"

Tôi: "..."

Được thôi, xin mời bắt đầu biểu diễn.

Tôi ngồi xuống tại chỗ, nhìn bọn họ đánh từ đỉnh núi xuống chân núi, rồi lại đánh từ chân núi lên đ ỉnh núi.

Phục Lân mình đầy thương tích trở lại đầu tiên, nhanh như chớp ôm lấy eo tôi. Trời đất quay cuồng, hai đứa tôi xuất hiện ở bên một dòng suối lạ.

Thể lực của Phục Lân không còn trụ được nữa, ngã lăn ra đất, vết thương trên người hắn chỉ là vết thương trên da thịt, không quá nguy hiểm, nhưng trên ngực dính một hạt Linh châu của tiên môn, cái này thì hơi khó.

Hạt châu này một khi đã dính vào thì phải dùng pháp khí tiên môn mới cạy ra được, nếu không sẽ như vại nước rò, tinh khí sẽ từ từ hao hết.

Nhưng tôi bị Phục Lân hốt đi, nào kịp mang theo pháp khí nào đâu.

À mà không, vẫn có một cái.

Tôi rút cây d.ao g.ăm tinh xảo bên hông ra, đây là pháp khí sư phụ tặng tôi lúc nhập môn được trăm năm, mặc dù là pháp khí nhưng rất nhỏ, tôi vẫn đeo bên hông thay đồ trang sức.

Tôi nhắm chuẩn viên linh châu trước ngực Phục Lân, dùng da.o gă.m khoét ra.

Đột nhiên trời đất đổi màu, sấm vang chớp giật.

Phục Lân đột nhiên mở mắt ra, nhìn tôi muốn rách cả mí mắt.

Bọn sư huynh chạy tới, thấy thế thì cười to: "Sư muội khá lắm, kiế.m S.át Thần đã đ.âm vào người Ma tôn, hôm nay chính là giờ chết của y!"

Khoan khoan khoan hò khoan! Anh nói con d.ao đồ chơi đùi nhây gọt vỏ táo còn phải gồng cơ tay này là kiếm gì cơ?

Kiếm Sát Thần là pháp khí mạnh nhất bí ẩn nhất tiên môn, tôi cho rằng nó được cất kỹ trong Bảo các trong tiên môn, chưa thấy bao giờ.

Hóa ra ngay từ đầu nó đã được treo trên người tôi.

Phục Lân sắc mặt tái nhợt nhìn tôi, tôi định đưa tay đỡ nó lại bị một luồng sức mạnh khác đẩy ra.

Ngân Tự lặng lẽ xuất hiện, đỡ Phục Lân dậy rồi hung dữ nhìn tôi: "Ta mai phục ở Thanh Việt tiên môn bao lâu, cuối cùng cũng biết rõ ngọn nguồn, đồ tiểu nhân ác độc nhà ngươi, ngươi nhận Phục Lân làm đồ đệ chẳng qua là để cướp sức mạnh của hắn lấy làm của riêng, dùng để đối phó lôi kiếp của ngươi mà thôi!"

Phục Lân hơi thở mong manh: "Lôi kiếp nào?"

Ngân Tự hừ lạnh: "Ngươi không nghi ngờ gì cả sao? Ả ta là đệ tử có thiên phú cao nhất Thanh Việt tiên môn, sao trăm năm nay không lo tu luyện, cũng không hề muốn đột phá cảnh giới chứ, đó là vì đang chờ ngươi chặn lôi kiếp thay ả đấy!"

Tôi nhìn vào mắt Phục Lân, thở dài sâu kín.

11.

Ngân Tự nói đúng một nửa.

Trăm năm trước sư phụ từng trộm nhìn tương lai của tôi, lần đó...

Ông ấy thấy giờ ch.ết của tôi.

Tôi là đệ tử có thiên phú cao nhất trăm ngàn năm qua ở của Thanh Việt tiên môn, nhưng cái gì cũng có giá của nó, lôi kiếp của tôi cũng nguy hiểm hơn xa của người khác.

Sư phụ thấy tôi ch.ế.t dưới lôi kiếp, thế là từ đó không dạy tôi tu hành nữa, ông ấy nói: "Con vốn cũng chẳng có dã tâm gì, cứ sống cuộc đời tành tành thế này cũng được."

Mãi đến khi thấy Ma tôn xuất thế, ông ấy mới nghĩ ra một cách khác.

Ông ấy bảo tôi nuôi Phục Lân lớn, nếu như nó không sửa được ma tính thì lấy ki.ếm S.át Thần tru diệt nó, luyện hóa thân thể Ma tôn thành pháp bảo thì sẽ có thể giúp tôi vượt qua lôi kiếp mà không phải ch.ết.

Tôi nghe lời ông, đón Phục Lân về, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc gi.ết nó.

Phục Lân nào có khác gì tôi, cũng khóc cũng cười, cũng buồn cũng vui cũng hờn cũng giận, cũng ngồi trước cửa phòng tôi, ấm ức hỏi tôi bỏ nó đi đâu.

Tôi không có quyền quyết định số mệnh của nó, không có bất cứ ai có quyền ấy.