BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 46: Quận chúa (2)



Càng nghe càng thấy giống.

Tạ Lăng nghe vậy vẫn chưa thả lỏng, cổ họng nhảy lên hai lần, lại nghĩ ra câu hỏi mới.

“Diện mạo của tên hoạn quan đó như thế nào?”

Nàng ấy nghe vậy thì rất sửng sốt, sau hai nhịp thở thì lập tức cười to không ngừng, thậm chí còn nhịn không được muốn vỗ chân và cười điên cuồng.

Tạ Lăng thấy nàng ấy cười thì tai và mặt đỏ hết cả lên, nàng siết chặt khăn tay muốn cắt ngang nàng ấy, nhưng lại không biết vì sao nàng ấy lại bật cười, nàng có hơi xấu hổ và giận dữ, ngực lúc lên lúc xuống.

Chờ tới khi bình tĩnh lại, nàng ấy lau nước mắt và nói: “Vị muội muội này, ta thấy muội là một muội muội ngoan ngoãn, còn cho là muội không phải người chung đường với chúng ta, không ngờ là ta hẹp hòi, trông mặt mà bắt hình dong, không nghĩ rằng muội ngay cả thái giám cũng…… đúng đấy, kết giao với người khác không nên nhìn vẻ bề ngoài, càng không nên để ý xem thân thể của họ có tàn khuyết hay không. Có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”
Nói xong, nàng ấy đi tới vươn tay về phía Tạ Lăng, muốn kéo nàng đứng lên.

“Ta tên Hạ Thất, nên xưng hô với muội thế nào đây?”

Tạ Lăng chớp mắt, nàng vốn nghĩ là đối phương đang cười nhạo mình, nhưng không ngờ thái độ lại tốt như vậy.

Nàng nói tên họ của mình ra, Hạ Thất lại lần lượt giới thiệu tên họ những người ở đây cho nàng.

Trí nhớ của Tạ Lăng vốn không tốt, đột nhiên có nhiều cái tên như vậy, sao mà nhớ được, nàng liền hoang mang nhìn các nàng ấy, dáng vẻ như mình đang cố gắng ghi nhớ.

Những người còn lại nhịn không được mà bật cười, biểu hiện ôn hòa với Tạ Lăng, đương nhiên sự thân thiện này cũng có một phần là bởi vì Hạ Thất thưởng thức Tạ Lăng.

Nếu không gặp được Tam hoàng tử, thì Tạ Lăng cũng không muốn leo núi với những người khác, chi bằng nàng du sơn ngoạn thủy chung với đám quý nữ này.
Sau khi trò chuyện, Tạ Lăng mới biết Hạ Thất là nữ nhi của Thừa tướng đương triều, mà những nữ tử bên cạnh nàng ấy cũng không như Tạ Lăng nghĩ là các quý nữ có cùng thân thế, một người trong đó là muội muội của phụ tá Hạ tướng, một người khác là thị nữ bên cạnh Hạ Thất, còn có một người là nữ nhi của thương gia bán sách, hiệu sách nhà nàng ấy là nơi bán thoại bản nổi tiếng nhất.

Tạ Lăng thực sự kinh ngạc, trong các quý nữ ở kinh thành, nàng hiếm khi nghe thấy người ta nhắc tới tên Hạ Thất, thì ra Hạ Thất là một người không theo khuôn mẫu, tự tìm vòng người chơi cho bản thân, khinh thường làm bạn với với các quý nữ khác.

Quần áo trang sức của các tiểu tỷ muội ngày hôm nay đều do nàng ấy tặng, theo như lời Hạ Thất thì là, “Hoàng đế đi được, Hoàng tử đi được, tại sao chúng ta lại không đi được, không phải đều có đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng sao”.
Khi lên núi, Hạ Thất chỉ nói các nàng là bà con xa của mình, có ai dám ngăn cản nữ nhi của Hạ tướng nữa chứ?

Tạ Lăng thấy các nàng thoải mái nói chuyện với nhau thì không khỏi có chút hâm mộ, nàng nắm tay áo của Hoàn Sinh ở bên cạnh, chỉ vào các nàng nói: “Hoàn Sinh ngươi xem kìa, Hạ cô nương có thể mặc quần áo và trang sức giống với tỳ nữ của nàng ấy, còn ngươi thì sao, để ta quạt gió cho ngươi thôi mà cũng không chịu.”

Hạ Thất nghe vậy thì cũng bật cười, nàng ấy đi đến bên cạnh góp vui, nói Hoàn Sinh không ngoan.

Hoàn Sinh choáng váng nhìn trái nhìn phải không nói lên lời, đặc biệt là Tạ Lăng vẫn luôn khen tỳ nữ của người khác, khiến Hoàn Sinh còn tưởng là Tạ Lăng thật sự thấy tỳ nữ nhà người ta tốt.

Hoàn Sinh rất ấm ức, phủi tay đứng ở một bên, không muốn để ý đến Tạ Lăng.
Tạ Lăng lập tức phá ra cười, đôi mắt sáng ngời, Hạ Thất cũng cúi người cười ha ha.

“Tạ muội muội, muội nên nhanh dỗ tỳ nữ nhà muội đi, nhanh kẻo nàng ghen đấy.”

Hoàn Sinh nghe thế mới biết nàng ấy bị mấy tiểu thư hợp lại đùa giỡn, ngay lập tức thấy bất đắc dĩ.

Hạ Thất quả nhiên to gan, nghỉ ngơi đủ rồi liền muốn vào trong rừng chơi.

Dòng suối nhỏ trong núi rất hoang sơ, trong đó có những viên đá cuội tròn dính sát vào nhau, nước suối tinh khiết chạm vào những viên đá cuội khiến nó tách ra, những giọt nước tinh khiết bắn tung tóe.

Những viên đá cuội được kết nối với nhau trước sau như một con đường nhỏ tự nhiên, với quang cảnh như vậy, Hạ Thất nhìn mà tâm và tay đều ngứa, nàng ấy muốn vươn chân thử thăm dò, dẫm lên viên đá cuội tròn đầu tiên.

Tạ Lăng theo sát phía sau Hạ Thất, thấy động tác của nàng ấy thì theo bản năng mà khuyên: “Hạ tỷ tỷ, như vậy rất nguy hiểm……”
Nhưng tính Hạ Thất càng nghe thấy là nguy hiểm càng muốn tiến lên, nàng ấy xua tay: “Muội xem ta này.”

Nói đoạn, nàng ấy nhảy dựng một cái, dẫm lên viên đá ướt đi một đường không chút nguy hiểm.

Tạ Lăng xem như hiểu rõ tại sao người hiện đại lại muốn dựng đường cầu trong sân vườn, thấy những cục đá chằng chịt là muốn dẫm lên, chỉ sợ đó là bản tính của nhân loại từ xưa rồi!