BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 47: Quận chúa (3)



Hạ Thất ở bên kia rất vui vẻ, còn vẫy tay muốn đám người Tạ Lăng làm theo nàng ấy, cũng lội qua suối để chơi, mọi người đang hết sức do dự, đột nhiên sắc mặt Hạ Thất trắng bệch.

“Hạ tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?” Tạ Lăng phát hiện có điều gì đó không ổn.

Hạ Thất vén gấu váy lên, thấy một con rắn nhỏ đang cắn lên mắt cá chân của nàng ấy, nàng ấy vừa cử động, con rắn kia liền co rụt lại, nhanh chóng chuồn mất.

Các nữ tử khác đều sợ tới mức mặt trắng bệch.

Tạ Lăng muốn nhìn kỹ dáng vẻ của con rắn kia, nhưng khoảng cách quá xa, không thấy rõ được. Nàng miễn cưỡng bình tĩnh lại, kéo Hoàn Sinh nói: “Ngươi ở chỗ này bảo vệ Hạ tỷ tỷ, nếu nhìn thấy có người đi qua thì nhanh kêu cứu. Ta vào trong núi tìm một ít thảo dược để phòng ngừa là rắn độc!”
Hoàn Sinh luống cuống tay chân, Tạ Lăng có nói gì thì nàng ấy cũng chỉ lo gật đầu, cho đến khi Tạ Lăng chạy xa thì mới nhớ ra tam cô nương nhà nàng ấy, từ khi nào mà biết cách phân biệt thảo dược?

_________

Trong rừng sâu, các Cẩm Y Vệ không có người nào là không mang tuyệt kỹ, có thể nói là binh lính mạnh nhất trong cung, hiện nay bị phái đi du sơn ngoạn thủy với hoàng tử và hoàng tôn, không khỏi như "gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu".

Nhưng đối với Cẩm Y Vệ mà nói, an nguy của hoàng gia là chuyện hệ trọng, mệnh lệnh của hoàng gia được coi là thiết dụ như sinh mệnh, bởi vậy mặc dù họ bực việc này nhàm chán, nhưng vẫn phải làm hết sức.

Là Chỉ huy sứ, Từ Trường Tác hiểu rất rõ đạo lý này.

Nhưng trong lòng hắn lại có một chút không kiên nhẫn mà không ai phát hiện ra.

Loại không kiên nhẫn này cố thủ ở trong tim hắn từ lâu, giống như một lọ thuốc độc, sớm hay muộn gì cũng sẽ độc “cây đại thụ đáng tin cậy nhất Hoàng cung này” từ gốc tới rễ.
Từ Trường Tác kéo chặt dây cương, vó ngựa dừng lại, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía trước.

“Ta tản ra từ chỗ này, cẩn thận tuần tra các ngọn núi, trước bữa tối tập hợp ở cung Vân Trung.”

“Tuân lệnh!”

Từ Trường Tác không nhanh không chậm đi về một con đường nhỏ, núi rừng rậm rạp che khuất gần hết ánh nắng, chỉ để lại ánh sáng mờ mịt tựa như ảo mộng.

Bỗng nhiên trong rừng truyền đến âm thanh xào xạc, như con tuần lộc đang hoảng sợ phi về phía trước.

Ánh mắt Từ Trường Tác không khỏi nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Trong rừng xanh, cái váy đỏ thắm đung đưa thấp thoáng theo động tác chạy của chủ nhân, trong quá trình di chuyển, những con thỏ được thêu trên váy nhìn sinh động như thật.

Một nửa khuôn mặt của nàng đón ánh nắng, rõ ràng chỉ mới liếc mắt một cái, nhưng thị lực rõ ràng của Từ Trường Tác đã nắm được khuôn mặc ngọt như đường và cái cằm tinh xảo của nữ tử.
“Quận chúa!” Từ Trường Tác sửng sờ, không chịu khống chế mà kêu danh xưng này ra..

Trong giây phút đó, hắn như lại thấy được vị quận chúa nói cười vui vẻ lại nghịch ngợm kia, người mặc váy đỏ thẫm tựa như váy cưới, trong ngực ôm một con thỏ con mềm mại trắng như tuyết, vui mừng lao về phía hắn.

Cho đến khi hắn ho sặc sụa, Từ Trường Tác mới tỉnh táo lại, ý thức được mình lúc nãy đã quên hô hấp.

Nhưng chỉ trong chốc lát, làn váy đỏ thắm kia đã biến mất, tiếng vang xào xạc trong rừng cũng ngừng lại, như thể tất cả mọi thứ vừa nãy chỉ là ảo ảnh.

Ánh mắt Từ Trường Tác ngưng lại, lông mày như kiếm nhíu chặt, hắn nắm chặt dây cương chạy như bay vào trong rừng, như thể đang đuổi theo mộng ảo.

Từ Trường Tác đến gần chỗ ao hồ, nghe thấy có tiếng người ầm ĩ, hắn lập tức thay đổi phương hướng đi đến.
Nhưng đối diện dòng suối là một đám quý nữ đang khóc sướt mướt, rõ ràng là đang rối loạn trận tuyến, nhìn thấy hắn tới thì như gặp được Phật Tổ cứu mạng, cuống quít cầu cứu hắn.

Từ Trường Tác ngừng lại, giấc mộng như bị vỡ tan tành, khuôn mặt hắn như bao trùm tro bụi thưa thớt, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Hắn nhìn thoáng qua tình trạng của đám người bên trong, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đặt hai ngón tay ở giữa môi rồi thổi một tiếng, một người khác nhanh chóng đuổi đến hành lễ với Từ Trường Tác.

Từ Trường Tác nói: “Vị tiểu thư kia bị rắn cắn thương, ngươi cõng nàng ấy đi. Còn các cô nương khác đi theo hướng này với ta.”

Động tác của thuộc hạ nhanh chóng, Hạ Thất cũng rất phối hợp leo lên lưng người đó, được người đó cõng qua suối nước.
Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, nhưng khi đến gần Từ Trường Tác, nàng ấy vẫn cố mở miệng: “Chỉ huy sứ đại nhân…… Tạ muội muội của ta đã đi vào núi hái thuốc giúp ta, xin đại nhân đưa nàng về!”

Từ Trường Tác mặc đồ đen, ủng đen, mũ quan trên đầu cũng là màu đen, khiến cho lông mày càng sắc bén hơn, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như băng sương không dễ tới gần.

Từ Trường Tác nhíu mày, kiềm chế sự không kiên nhẫn, trầm mặc gật đầu.

Sau khi mọi người rời đi, ánh mắt Từ Trường Tác mới cẩn thận dò tìm quanh núi, xác định phương hướng liền chạy như bay qua.