Bệnh Kiều Đồ Đệ Ngày Nào Cũng Phải Dỗ Dành

Chương 6



Từ giữa trưa đến chạng vạng tối, Liễu Thành Chi bị treo trên giá đá, máu chảy ra từng chút một, dấu hiệu của sự sống cũng dần biến mất, nhưng từ đầu tới cuối y cũng không kêu đau một tiếng nào. Vẻ mặt y hờ hững, chỉ là đôi môi càng ngày càng trắng bệch còn máu thì không ngừng chảy ra chứng tỏ y đang phải chịu sự tra tấn dã man.

Lạc Sơ sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra một tia lo lắng nào.

Thật lâu sau nén nhang cuối cùng cũng cháy hết.

"Ba canh giờ đã hết, bản tôn phải đưa Liễu Thành Chi đi, nhớ kỹ lời nói lúc trước của bản tôn. Tốt nhất các người nên biết tự lượng sức mình, đừng lấy trứng chọi đá." Lạc Sơ có thể nói ra lời càn rỡ như vậy không phải không có nguyên nhân, quả thực không thể coi thường tu vi của nguyên chủ, cô nhất định phải "mượn tạm" để ra oai mới được.
[Đinh, nhiệm vụ chính tuyến một, hai đã được hoàn thành, nhận được phần thưởng là khôi phục 20% tu vi của Lạc Sơ tôn giả và một viên hoàn hồn đan.]

Lạc Sơ cảm thấy trong cơ thể như có một cỗ linh lực dâng trào, cô dùng kiếm chặt đứt xích sắt đang trói Liễu Thành Chi, đứa bé đáng thương ngã sấp xuống, Lạc Sơ nhẹ nhàng ôm lấy y, sau đó liền ngự kiếm bay đi.

Môi cậu bé trong tay cô trắng nhợt như hoa lê, yếu ớt hỏi: "Tiên nhân…có phải con đã hoàn toàn…cắt đứt với quá khứ rồi không?"

"Ừm, tất cả đều qua rồi."

"Thật tốt…"

Cậu bé mỉm cười, trên gương mặt non nớt lộ ra nụ cười chua chát không hợp với tuổi, một tia sáng màu lam trải khắp bầu trời, như những đoá hoa cúc rơi lả tả mỗi dịp xuân về, lại như đom đóm thoảng qua trong đêm hè, mang cho y chút hơi ấm.
"Từ nay về sau, vi sư sẽ bảo vệ con."

Người trước mặt không có chút biểu cảm nào, mái tóc đen xoã khắp người, gương mặt kia mang vẻ vừa lạnh lùng vừa cao quý. Nhưng đáy mắt lại tràn đầy lo lắng và đau lòng, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được dáng vẻ xinh đẹp cực điểm vào lúc này.

Thứ nhan sắc này, trừ thần tiên ra thì không một ai xứng đáng có được.

Y không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể đầy khao khát mà nhìn cho thoả con mắt.

Giờ phút này không còn từ ngữ nào có thể miêu tả con tim đang đập loạn xạ của Liễu Thành Chi.

"Tiên nhân…con không đau…người đừng lo…" Rõ ràng chỉ còn chút hơi tàn, nhưng đôi mắt đó vẫn dán chặt trên người cô, giống như đây là lần cuối được nhìn cô nên muốn khắc ghi thật kĩ hình dáng của cô.

"Liễu Thành Chi?" Lạc Sơ kiểm tra hơi thở của Liễu Thành Chi: "Thành Chi!"
"Đến chết vẫn ngu, sao y không còn thở nữa hả?" Lạc Sơ hoảng loạn, từ lúc xuyên sách đến giờ cô vẫn luôn xem mình là người ngoài cuộc, như đang xem phim truyền hình trực tiếp mà thôi.

Nhưng hôm nay, cô có thể cảm nhận được hô hấp của y dần dần biến mất, nhiệt độ trên người cũng lạnh đi, cô thấy sợ hãi, ít nhất bây giờ cô cũng không muốn y chết trong lòng mình.

Mèo cam bị sự cố bất ngờ này làm cho kinh ngạc: "Cái này tôi cũng không biết nữa."

"Não là một đồ tốt, ta mong mi cũng có. Không phải vừa rồi ta mới được một viên hoàn hồn đan à? Mau đưa cho ta."

"Tiến độ hoàn thành nội dung cốt truyện chính mới chỉ được 10%, ký chủ chắc chắn muốn sử dụng đạo cụ bí ẩn— hoàn hồn đan sao?"

"Mày còn nói linh tinh nữa tao sẽ cho mày lên thăng thiên luôn ."

[Số liệu đã được ghi nhận, sử dụng một viên hoàn hồn đan với nhân vật "Liễu Thành Chi", khiến cho y cải tử hoàn sinh*, đạo cụ của ký chủ trừ một.]

*Cải tử hoàn sinh: nói đơn giản là làm cho người chết sống lại.

Lạc Sơ lấy viên thuốc màu đen bỏ vào miệng Liễu Thành Chi, cẩn thận ôm lấy y, tốc độ ngự kiếm cũng nhanh hơn.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi tới, mang theo mùi thơm dịu nhẹ của rừng trúc, ánh trăng rọi vào trong phòng, người trên giường từ từ tỉnh lại.

"Tiên nhân!" Liễu Thành Chi giật mình tỉnh giấc.

"Tỉnh rồi à? Mau nằm xuống đi, lỡ như chạm phải miệng vết thương thì phải làm sao?" Lạc Sơ vén rèm, từ bên ngoài tiến vào, áo choàng trắng tinh được ánh trăng chiếu sáng trông nhẹ như một lớp vải mỏng.

Tựa như tiên nữ giáng trần không nhiễm bụi trần.

Trong tay cô bưng một chén canh hạt sen.

"Tiên nhân!" Đôi mắt xanh vàng của y vừa sáng lên phút chốc lại trở nên tối sầm lại, y cúi đầu khẽ run lên, lại ngẩng đầu, trong mắt lại trào ra một giọt nước mắt.

"Lúc lấy máu tiêu tai không rơi một giọt nước mắt, sao giờ lại khóc thút thít rồi?"

Lạc Sơ bất lực cười cười, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như ngọc, tạo cảm giác trong mát như dòng nước trên núi tuyết, nhưng đối với Liễu Thành Chi đây là âm thanh ấm áp nhất trên thế gian này không gì có thể sánh bằng. Lập tức nhận ra được gì đó, nụ cười trên miệng lại chợt tắt.

Liễu Thành Chi tủi thân nói: "Tiên nhân…"

"Đừng gọi tiên nhân nữa, nên đổi cách xưng hô rồi."

"Sư tôn?" Liễu Thành Chi nhỏ giọng thăm dò.

"Ừm."

"Sư tôn! Sư tôn!" Liễu Thành Chi kêu lên, bổ nhào vào lòng Lạc Sơ, ôm một cái thật chặt.

Ta biết ngươi vui sướиɠ, nhưng mẹ nó ta cũng đâu có điếc, ngươi không cần hết lớn như vậy vào tai ta đâu!

Lạc Sơ chưa từng được ai ôm chặt đến mức không muốn tách rời như vậy, lập tức trở nên khó xử, tay cầm chén canh hạt sen cứng ngắc, cuối cùng chậm rãi xoa đầu Liễu Thành Chi.

"Sư tôn, đây là đâu vậy ạ?" Nhận ra được bản thân quá tự tiện, Liễu Thành Chi lưu luyến buông tay đang ôm chặt Lạc Sơ ra.

"Đây là gian phòng của Ẩm Băng Các, sau này con ở đây nha." Lạc Sơ múc một muỗng canh hạt sen thổi thổi đưa đến bên miệng Liễu Thành Chi: "Con đã hôn mê một ngày rồi, lại đây ăn chút gì đi."

Liễu Thành Chi cầm muỗng canh hạt sen, nhỏ giọng hỏi: "Ẩm Băng Các là nhà của người ạ?"

"Trước đây đúng là như vậy, nhưng giờ là nhà của chúng ta."

Liễu Thành Chi nghe vậy lại vui vẻ dụi đầu trên vai Lạc Sơ, thầm nói: "Ta vì sư tôn mà sống, kể từ nay về sau, không ai có thể khiến ta chết…"

"Hả? Con đang nói gì đó?" Giọng của y quá nhỏ, Lạc Sơ không nghe thấy rõ.

"Đệ tử muốn nói cảm ơn sư tôn, cả đời này đệ tử sẽ chỉ đối xử tốt với một mình sư tôn, mãi mãi không rời xa sư tôn!"

"Được."

Liễu Thành Chi lặng lẽ nhìn cô, rõ ràng luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng hai hàng lông mày trong lúc lơ đãng luôn có một tia dịu dàng toát ra, khiến y trầm mê trong đó.

Năm đó, cô cho y một chút tia sáng ấm áp cứu vớt cuộc đời đen tối của y, khiến y tham lam chìm đắm trong đó. Đến khi hoàn hồn y liền tự cảnh tỉnh chính mình, có lẽ từ nay về sau thậm chí là cả cuộc đời, y sẽ mãi chỉ yêu mà không có được.