Bệnh Kiều Đồ Đệ Ngày Nào Cũng Phải Dỗ Dành

Chương 7



Trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo tràn vào cửa sổ.

Dù người tu tiên không có nhu cầu ngủ nhiều như người bình thường, nhưng Lạc Sơ vốn là người hiện đại, vẫn tuân theo đồng hồ sinh học như ngày trước.

Cơn buồn ngủ ập tới, mới vừa nằm xuống giường đã ngủ.

Ẩm Băng Các và phòng của cô chỉ cách nhau một bức tường, Liễu Thành Chi lẳng lặng nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Hồi lâu sau, trong cổ họng y phát ra tiếng "hừ hừ" như chó con, y ôm lấy chăn lăn qua lăn lại trên giường một cách sung sướиɠ.

——

Rắc rắc.

Tiếng ván gỗ của giường bị gãy, Liễu Thành Chi cùng chăn mền nằm lọt thỏm trong chiếc giường đã sập. Y hơi nhíu mày, hai mắt sáng trong như nước, tóc cũng bù xù. Y nằm trong lỗ trên giường một hồi, sau đó vén chăn, bước xuống giường.
Lát sau, cửa phòng Ẩm Băng Các khẽ mở ra, một bóng người gầy gò bước vào.

"Sư tôn?" Liễu Thành Chi khẽ gọi.

Trong phòng yên tĩnh không ai đáp lại.

Bóng người gầy gò nhẹ nhàng đến gần giường ngọc thạch của Lạc Sơ, vén chăn lên, thấy một con mèo cam đang được Lạc Sơ ôm ngủ một cách say sưa. Ý cười trên khuôn mặt y lập tức biến mất, y vươn tay túm cổ con mèo ném xuống giường, con mèo béo lăn đến góc tường, ấy vậy mà nó không kêu một tiếng nào, chỉ dạng chân tiếp tục ngủ.

Trong phòng rất yên tĩnh, Liễu Thành Chi cẩn thận chui vào trong chăn, cả người cuộn tròn lại thành một cục nho nhỏ, hơi thở gấp gáp, quanh mũi y toàn là mùi hương hoa lan tinh khiết.

Là mùi của sư tôn.

Sư tôn thơm ghê.

Liễu Thành Chi nằm yên được một lát, lại chậm rãi như con sâu nhỏ, chậm rãi xê dịch, lén lút, nhẹ nhàng tới gần Lạc Sơ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt y sáng lên, cái miệng nhỏ nhếch lên thật cao.

Muốn gần sư tôn thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.

Lúc Lạc Sơ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Đêm qua cô mơ thấy mình bị một con bạch tuộc quấn chặt lấy, cô dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không tài nào thoát ra, cứ mỗi lần dịch ra một chút, cái thứ ấm nóng đó lại dính chặt vào người, cảm giác chân thực đến đáng sợ.

Cả người đều mệt mỏi.

Ý thức hỗn loạn dần trở nên tỉnh táo, cô xoa xoa cái cổ đau nhức, mở mắt ra.

Có một người đang nằm cạnh cô, khuôn mặt đỏ hồng vì ngủ, cả người nhỏ bé quấn chặt lấy cô, tay chân đều đặt trên người cô.

Cô đột nhiên biết lí do tại sao đêm qua lại mơ thấy giấc mơ đó…

Nhìn Liễu Thành Chi đang ngủ say, Lạc Sơ không muốn đánh thức y. Cô vén chăn lên, nhẹ nhàng gỡ tay Liễu Thành Chi đang đặt trên người mình, ngay khi cô định rời đi, tay Liễu Thành Chi lại một lần nữa ôm lấy cô.
Lặp đi lặp lại vài lần, Lạc Sơ vẫn không thể tách khỏi Liễu Thành Chi, ngược lại còn bị y quấn chặt hơn, bé con trực tiếp nhào vào lòng Lạc Sơ, ôm chặt lấy cổ cô.

Giỏi lắm, mới mười bốn tuổi đầu đã biết học cách trèo lên giường phụ nữ rồi, sau này nhất định phải dạy dỗ cho tốt mới được.

Cuối cùng Lạc Sơ đánh thi triển thuật thoát thân, nhét gối vào Liễu Thành Chi đang nhắm mắt ngủ nhưng tay vẫn quơ loạn xạ.

Nào ngờ khi cô vừa bước xuống giường, Liễu Thành Chi đã tỉnh lại ngay.

"Sư tôn?" Liễu Thành Chi chui từ trong chăn ra, đỉnh đầu có một nhúm tóc chổng lên cao, trông hơi ngốc nghếch đáng yêu, Lạc Sơ không nhịn được, mặt không biến sắc đè lại nhúm tóc trên đầu y: "Sao lại dậy rồi?"

Liễu Thành Chi không trả lời, chỉ bò đến ôm lấy eo Lạc Sơ, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Lạc Sơ chỉ coi đó như hành động của trẻ con không muốn xa người, nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao giờ dáng vẻ của y quá gầy, thật đáng thương mà.

"Lạc Sơ! Sao tiểu gia tôi lại nằm trên mặt đất hả! Sao cô với phản diện lại ở chung với nhau, cô thật đúng là người đà bà có mới nới cũ, ngày mai đừng hòng tôi giúp cô làm ấm chân, tôi còn lâu mới chịu làm. Hừ." Mèo cam thức dậy thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, lập tức xù lông, gọi Lạc Sơ.

Đột nhiên, mèo cam không kêu nữa.

Liễu Thành Chi tựa đầu lên vai Lạc Sơ nhìn nó, đôi mắt xanh vàng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, mèo cam liền cảm nhận được một luồng khí lạnh, chạy thục mạng ra ngoài.

"Meo meo meo, hai người các ngươi đều bắt nạt tôi, tôi không thèm chơi với hai người nữa!"

"Nó bị sao vậy?" Lạc Sơ nghi ngờ hỏi.

"Đệ tử cũng không biết nữa." Liễu Thành Chi thu lại ánh mắt đằng đằng sát khí, ngẩng đầu nhìn Lạc Sơ, dịu giọng nói.