[BHTT] Mưa Và Sấm

Chương 4



Chiếc xe ô tô đen bon bon chạy trên con đường quốc lộ vừa to vừa rộng. Tống Nghiên Khanh ngồi ở ghế sau, đối diện phía trước là ghế lái. Bố cô lái xe. Cô ngáp dài tựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài. Nắng hè gay gắt nung nóng tấm kính mỏng, xuyên vào trong xe làm đùi cô nóng đến cháy rát. May là cô mặc quần, nếu không chân sẽ bị thiêu cháy mất. Liếc sang ghế bên cạnh, bà mẹ cô ngồi bên đó đấy, nhưng bà ta ngủ rồi. Còn chị gái ruột cô ngồi ghế phụ bên cạnh ghế lái cũng ngủ nốt. Cô kéo ba lô nhỏ sau lưng ra phía trước ôm vào bụng, rón rén mở khóa lấy ra điện thoại. Bà mẹ cô không dùng điện thoại thông minh, nói thẳng ra là cổ hủ không thích dùng. Và bà ta cũng không thích nhìn thấy cô dùng, bà ta mà nhìn thấy, một sẽ nể bố cô mà không đánh, nhưng sẽ chửi móc cô, hai là thẳng tay đánh cô liền. Nhưng mà cô chịu đánh chịu mắng nhiều quen rồi nên cũng mặc kệ. Đánh thì đánh, mắng thì mắng, cô chịu hết.

Vuốt màn hình điện thoại lên, nhập mật mã 6 chữ số. Mật mã ngày sinh, và là ngày sinh của Hạ Vũ Giang, đó là cách để cô nhớ đến chị và để cho những con ác quỷ đội lốt cừu non gọi là "người thân" kia không thể mở khóa được điện thoại cô.

Nhà cô hôm nay quyết định đi chơi xa một chuyến, đi đâu thì cô chẳng nhớ nữa, tại cô không muốn nhớ, dù sao đi đến đâu thì cũng chẳng liên quan đến cô. Kêu đi thì cô xách đồ đi theo.

Cô mở messenger, dùng tính năng chụp một tấm ảnh đường quốc lộ qua cửa kính xe gửi cho chị. Chị vẫn đang online, lập tức trả lời tin nhắn cô.

Cô mỉm cười nhìn ba dấu chấm tròn tròn nhảy tưng tưng. Chị đối với cô đặc biệt lắm, rất đặc biệt, khác hẳn so với những đứa con gái cô từng gặp qua. Cô không có hứng thú với con trai, cô không thích bọn họ, chắc là bởi vì xu hướng tính dục của cô là lesbian.

Cô thích chị nhiều, muốn tỏ tình với chị, muốn cùng chị hẹn hò yêu đương rồi sau này sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ, đi cùng nhau đến lúc chết. Nhưng mà chị lại không thích yêu đương, chị bảo chị từng yêu, cũng từng đau, nên giờ chị qua GHA chỉ muốn tìm người "mập mờ" chứ không muốn yêu đương. Nên thành ra, cô cũng chấp nhận làm một "mập mờ" của chị.

Nhiều lúc nhìn chị trên các box mess nói lời ngon ngọt với người khác, dù biết đó chẳng phải thật lòng nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân đến muốn khóc thật to.

Chị từng khuyên cô từ bỏ đi, đừng tiếp tục yêu chị ấy nữa, nhưng sao từ bỏ dễ thế được. Chị bảo sẽ đau lắm đấy, cô biết mà, nhưng cô vẫn tiếp tục. Cô vẫn hy vọng một ngày nào đó chị chấp nhận tình yêu này. Mà không chấp nhận cũng được, cô chỉ mong cô vẫn còn một chút gì đó trong mắt chị.

Chị hỏi cô đi đâu đấy, cô bảo cô chẳng biết nữa, chị phì cười bảo cô ngố, cô phồng má chối lại. Qua qua lại lại một lúc mà gần chục tin nhắn. Cô quyết định dừng lại, hỏi chị hôm nay có uống rượu không, chị bảo có uống, nếu lão tứ rủ. Lão Tứ là một thành viên của VLG, thường hay rủ chị đi uống rượu, mấy lúc cô muốn nổi cáu kéo hai người ra mắng cho tỉnh ngộ. Cô không quên nhắc chị uống ít thôi rồi chụp thêm mấy tấm nữa gửi cho chị xem vui vui.

Tống Nghiên Khanh bị cận thị bẩm sinh, từ lúc sinh ra mắt đã bị cận thị. Bây giờ đi đo mắt có khi thị lực cô chỉ khoảng 2 đến 3 trên 10. Cô không thích đi khám mắt, mỗi lần đi khám nếu tăng số kính, nhất định sẽ bị chửi ngay trước cổng bệnh viện. Mà mắt cô kém cũng là do bị ép học nhiều quá chứ có phải do gì đâu. truyện kiếm hiệp hay

Cô nhìn điện thoại một lúc đã thấy đầu óc quay quay, cô dễ bị say xe khi dùng điện thoại trên ô tô. Ngồi yên thì chẳng sao, nhưng cứ cầm đến điện thoại là say xe liền. Cô tắt ứng dụng, khoá màn hình rồi cất điện thoại vào ba lô. Lấy từ trong ba lô ra một cái gối đầu cho hành khách hay đi xe, cô kê vào sau cổ rồi nghiêng đầu ngủ một giấc.

Tống Nghiên Khanh thường không ngủ sâu, còn hay mơ, nhưng dễ dứt trí não khỏi giấc mơ tự tưởng tượng ra. Những giấc mơ của cô cực kỳ ngốc nghếch, kể ra có khi khiến người ta cười thối mũi.

Kể từ khi gặp chị, biết quá khứ chị đau khổ như nào, những giấc mơ của cô bắt đầu có hình bóng của chị.

Giấc mơ nhỏ lại tiếp tục, quá khứ của người cô yêu lại tái diễn trong đó.

Tống Nghiên Khanh thấy mình xuất hiện trên một con đường dài đầy đất cát bụi bẩn. Nắng đã tắt, mặt trời đang dần lặn xuống, bầu trời trong xanh đang dần tối đi. Trời sắp tối rồi. Tống Nghiên Khanh đứng yên trên đường, im lặng nhìn xung quanh. Hai bên con đường là những căn nhà san sát nhau, nhưng có một điểm chung là đều nghèo nàn.

Một căn nhà gần đó, cửa mở toang, một cô gái nhỏ tuổi hơn cô chạy ra với bộ dáng hoảng sợ, quần áo trên người xốc xếch, có chỗ còn bị xé rách. Cô muốn chạy theo, những chân như bị thứ gì đó kéo lại, chỉ đành với tay theo bóng dáng đang dần biến mất phía cuối con đường.

Cô gái nhỏ đó, đương nhiên vẫn là chị.

Hạ Vũ Giang trong những năm tháng cấp hai không chỉ bị bạo lực học đường, chị còn bị chính bố ruột mình xâm hại. Thật ra cũng khá may, ông ta chưa kịp làm gì thì chị đã chạy thoát được. Vì không muốn gia đình tan vỡ, nên chị im lặng giấu kín. Chị không kể rõ ràng chuyện xảy ra lúc đó, cô cũng không hỏi. Cô không muốn khơi gợi những đau khổ của chị.

Cô biết nhiều về các bệnh, cũng tìm hiểu nhiều. Bởi vì lo lắng cho sức khoẻ Hạ Vũ Giang, cô đã từng hỏi chị.

"Năm ấy có những ai đã xâm hại anh?"

"Hm...bố, thầy giáo, một ông lạ mặt và người yêu cũ"

Tiếng còi xe bim bim ầm ĩ vang lên, đánh thức Tống Nghiên Khanh khỏi giấc mơ. Phía trước xe nhà cô là một dãy dài các xe con nối đuôi nhau, các tài xế liên tục bấm còi thúc giục người phía trước mau di chuyển, có vẻ như lại ùn tắc đường rồi. Cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, nắng vẫn chang chang nóng đến thiêu đốt da thịt. Sắp đến trưa. Cái bụng cô kêu lên òng ọc vì đói. Cô nhắm mắt tránh ánh nắng làm đau mắt, nhưng cô không ngủ. Cô tưởng tưởng về chị, về quá khứ của chị. Trong 15 phút, cô tưởng tượng về những biến cố tiếp theo sau giấc mơ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Tống Nghiên Khanh không phải một cô gái yếu đuối. Gặp chuyện gì cô cũng bình tĩnh đối mặt, bị đánh bị chửi cũng âm thầm chịu đựng không oán than khóc lóc. Nhưng chỉ vì chị, cô đã khóc nhiều đến mức nào cũng chẳng nhớ nữa.

Chị bảo lớp sáu chị thích một cô gái, cứ tưởng có thể bền lâu, nhưng cuối cùng đối phương lại buông tay trước. Chị khóc hết ba năm liền mới quên được người ta.

Rồi chị lại bị tên thầy giáo yêu râu xanh xâm hại. Chị bảo chị căm ghét cơ thể chị lắm, chị thấy nó bẩn thỉu. Năm lớp sáu ấy chị bắt đầu uống rượu, chị bảo không uống thì nửa đêm sẽ gặp ác mộng, hai giờ sáng sẽ bật dậy rồi sau đó không ngủ được nữa. Nhưng lên đến cấp ba, chị bắt đầu cảm thấy yêu thích vòng một và vòng ba của mình, chị thấy nó đẹp, làm cho chị tự tin hơn. Chị bắt đầu động lòng yêu thương một người con trai, ai ngờ đâu anh ta lại giống như lũ trẻ con dơ bẩn ngày trước, đem cơ thể chị ra cười đùa, bỡn cợt. Anh ta ép chị phải quan hệ, mà không hề quan tâm đến ý muốn của chị.

Ngày sinh nhật của chị, trời mưa tầm tã, chị lái xe vượt gần bốn năm cây số đến nhà anh ta cùng ăn mừng, vừa đến lại bị anh ta kéo vào phòng.

Tối muộn chị mới đi về. Trời vẫn mưa, mưa lớn, rào rào. Chị mệt mỏi lái xe về nhà. Một chiếc xe khác vùn vụt lao đến. Ngày hôm sau, bác sĩ chẩn đoán cổ tử cung chị ngắn, khả năng vô sinh cao.

Mẹ chị bảo, con gái không mang thai được thì vứt.

Chị bị sốc tâm lý nặng.

Một buổi tối, 20 viên thuốc an thần, 8 viên thuốc giảm đau.

Cánh tay chị, cơ thể chị không còn chỗ nào lành lặn.

Tống Nghiên Khanh từ từ mở mắt, lệ vương đầy trên hai gò má, rơi xuống thấm ướt một mảng cổ áo cô. Cô đã từng nhìn thấy cánh tay chị, những vết rạch sâu đến đáng sợ, máu đỏ tươi chảy xuống.