[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 61



Ở lại tiểu quốc gia này năm ngày, Hoa Tri Dã và Mục Thị tạm biệt Nhớ, tới quốc gia khác.

Mấy ngày qua Mục Thị ngủ an ổn hơn nhiều, rất lâu không được như vậy, mỗi ngày ngoài trừ ra ngoài chơi thì là đi ngủ, ra ngoài có người sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mệt mỏi thì về khách sạn nghỉ ngơi.

Thời gian bay mấy tiếng, buổi sáng Mục Thị ngủ đủ giấc, nên giờ hoàn toàn tỉnh táo, lôi kéo Hoa Tri Dã nói về những chuyện trước đó.

Từ nhỏ đến khi nàng học Đại Học, kể về những bạn cùng phòng, tới chuyện lần đầu tiên tham gia tiết mục.

“Chắc là chị biết?” Mục Thị hỏi.

Hoa Tri Dã gật đầu: “Biết.”

Mục Thị tìm tư thế thoải mái dựa vào, tiếp tục: “Đó là tiết mục của trường, sau tiết mục đó rất nhiều người liên hệ với em, về sau cứ như vậy bước trên còn đường người mẫu.”

“Em tham gia lớp huấn luyện người mẫu, ở trong đó mấy tháng, mỗi ngày ngoài trừ học thì chỉ có học, đợt đó chỉ chọn ra ba người được vào công ty, nên tất cả mọi người đều rất cố gắng.” Mục Thị lắc đầu sách một tiếng: “Nhân sinh của em, ở thời điểm đó, lần đầu tiên chịu kinh lịch lục đục.”

Hoa Tri Dã hỏi: “Em bị đào thải?”

Mục Thị gật gật đầu thở dài: “Đúng vậy a, khi đó còn cảm thấy đáng tiếc.” Nói xong nàng nhìn Hoa Tri Dã: “Nhưng em đã rất cố gắng.”

Hoa Tri Dã hỏi: “Có khóc không?”

Mục Thị lắc đầu: “Không có, chẳng qua thấy đáng tiếc.” Nàng cầm quyển tạp chí lên tùy tiện lật vài tờ, tiếp tục nói: “Còn có không cam tâm, bị những nữ nhân tâm cơ dùng thủ đoạn đàn áp.” Nàng chậc chậc hai tiếng: “Chị thử tưởng tượng một chút, người tối hôm trước còn cùng mình trò chuyện vui vẻ, tâm sự chuyện gia đình, vậy mà qua hôm sau vì phiếu bầu liền trở mặt không nhận người.”

“Nhưng…” Mục Thị quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Chị hỏi có khóc không là ý gì? Chị cảm thấy em rất đáng yêu sao?”

Hoa Tri Dã cười: “Chị thấy em khóc hai lần.”

Mục Thị ngưng lại: “Đó là ngoài ý muốn.”

“Chắc chị không tin.” Mục Thị nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, em chỉ khóc hai lần đó, cả hai đều bị chị nhìn thấy.”

Hoa Tri Dã kinh ngạc nga một tiếng: “Thật vinh hạnh cho chị.”

Mục Thị nhướng mày: “Cũng không phải.”

Máy bay hạ cánh, Mục Thị vẫn tiếp tục nói những chuyện mà mấy năm qua nàng gặp phải, Hoa Tri Dã đẩy vali của hai người, hơi lệch đầu nghe nàng lải nhải liên miên.

Tâm tình Mục Thị tốt hơn nhiều, đi vài bước, Mục Thị từ thấy một người từ đằng xa đi tới, kinh ngạc a một tiếng, nàng chỉ vào người kia, kéo ống tay áo của Hoa Tri Dã: “Huyên Lận, đó là Huyên Lận sao?”

Hoa Tri Dã nhìn theo hướng Mục Thị chỉ, quả nhiên thấy Huyên Lận đang đi tới chỗ hai người.

“Là em ấy!” Hoa Tri Dã bất đắc dĩ, hôm qua chỉ thuận tiện đề cập tới, không ngờ lại đến đây.

Hoa Huyên Lận đi tới, hắn mặc một kiện áo khoác dài, lộ ra khí chất phi phàm, lúc hắn đến trước mặt hai người vẫn không có ý dừng lại, mở hai tay, bày ra tư thế muốn ôm tiếp tục hướng tới trước.

Hoa Tri Dã thấy thế, hướng qua bên cạnh né tránh, mà Mục Thị cũng thế.

“Thị Thị, đã lâu không gặp, cho anh ôm một cái.

Nhưng hắn còn chưa kịp tới trước mặt Mục Thị, ‘Ba’ một tiếng, tay Hoa Tri Dã rơi trên trán hắn.

“Chị! Đau a.” Hoa Huyên Lận dừng bước, che trán nhìn Hoa Tri Dã.

Hoa Tri Dã: “Biết đau thì tốt.”

Mục Thị thấy thế, ha ha cười hai tiếng, bước một bước nhỏ kéo kéo cánh tay Hoa Tri Dã, tránh sau lưng cô.



“Không phải nói em đừng đến sao?” Hoa Tri Dã tiếp tục đẩy vali: “Làm xong chuyện ở trường chưa?”

“Vẫn chưa.” Hoa Huyên Lận nhấc chân đuổi theo: “Không vội, khó có cơ hội hai người đến, thế nào cũng phải dành thời gian bồi hai người chứ.”

Hoa Huyên Lận tới cũng không phải chuyện xấu, Hoa Tri Dã nghĩ em trai ở đây mấy năm rồi nên yên tâm giao kế hoạch mấy ngày tới cho hắn.

Sau khi Hoa Huyên Lận tiếp nhận trọng trách này, không hề làm Hoa Tri Dã thất vọng, mặc kệ là khách sạn hay việc ăn uống, tất cả đều được an bài thỏa đáng, thêm vào tính cách của hắn, Mục Thị cũng trở nên sinh động hơn.

Thậm chí buổi tối trở về khách sạn, Mục Thị không nhịn được phàn nàn với Hoa Tri Dã, hiện tại trong đầu nàng đều là âm thanh của Hoa Huyên Lận.

“Thị Thị a, Thị Thị, Thị Thị…”

Hoa Tri Dã bật cười, nói: “Lúc nhỏ hắn rất dính người, khi đó suốt ngày cứ lẻo đẻo bên cạnh không ngừng gọi chị, buổi tối làm bài tập cũng giống em, thường xuyên nghe nhầm, luôn cảm thấy hắn ở bên cạnh gọi chị.”

“Tính cách chó con, người như vậy rất nổi tiếng.” Mục Thị cười: “Rất nhiều người theo đuổi Huyên Lận phải không?” Nàng nói xong, đột nhiên nhớ lại lời Hoa Tri Dã nói trước đó: “Hắn đổi bạn gái liên tục sao?”

Hoa Tri Dã: “Theo chị biết thì không ít.”

Mục Thị nhún vai: “Hai người thật sự là chị em ruột phải không?”

Hoa Tri Dã nghe xong ngồi xuống mép gường đối mặt với Mục Thị: “Chị biết em cũng không ít, hai người mới giống anh em hơn.”

Mục Thị cười lớn, rồi cần bút trên bàn ném tới chỗ Hoa Tri Dã, nói: “Tình yêu thực sự chỉ có mình chị.”

Hoa Tri Dã lắc đầu thở dài: “Đại minh tinh, chị rất muốn đem lời này của em phát cho tất cả mọi người cùng nghe, xem em có bao nhiêu mảnh vụng.”

“Ha ha ha.” Mục Thị đứng lên, bước qua hai bước, bỗng nhiên đẩy Hoa Tri Dã ngã xuống giường, cúi đầu lè lưỡi liếm khóe miệng cô: “Hoa lão sư, chị càng ngày càng thú vị.”

Buổi tối, Hoa Huyên Lận dẫn các nàng tới một quán rượu., biết Hoa Tri Dã rất ít đến những chỗ này, nên vừa vào quán bar hắn liền chọn một chỗ hẻo lánh để cô ngồi đó đợi, còn hai người ra ngoài chơi.

Không bao lâu, quán bar náo nhiệt hẳn lên, làm vị trí Hoa Tri Dã ngồi hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Ngẫu nhiên nhìn biểu diễn trên sân khấu, ngẫu nhiên ánh mắt đi theo Mục Thị và Hoa Huyên Lận, ngồi gần nửa tiếng, điện thoại cô chấn động một cái, cầm lên nhìn là Tiểu Mã gửi tin Wechat.

Tiểu Mã: Hoa lão sư, cám ơn chị, mọi chuyện gần như ổn thõa, nếu chị rảnh rỗi hãy gửi cho em vài tấm hình của Thị Thị, để em đăng lên Weibo.

Hoa Tri Dã: Hảo.

Cô chọn mấy tấm trong album ảnh gửi đi, sau đó mở Weibo xem tin tức về Hoa Tri Dã chốc lát, Tiểu Mã lại gửi tin tới.

Tiểu Mã: Hoa lão sư, lúc nào hai người trở về? Để em sắp xếp công việc cho Thị Thị.

Hoa Tri Dã: Chơi thêm mấy ngày.

Hoa Tri Dã: Tầm một tuần lễ.

Tiểu Mã: Được.

Xem Weibo xong, Hoa Tri Dã cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Huyên Lận trở lại.

“Mục Thị đâu?” Hoa Tri Dã hỏi.

Hoa Huyên Lận rót ly nước uống một hớp: “Chơi bên kia, quen một đám bạn mới.” Hắn nhích qua bên cạnh Hoa Tri Dã: “Thị Thị rất lợi hại, ai cũng có thể trò chuyện.”

Hoa Tri Dã nhìn theo hướng Hoa Huyên Lận chỉ, quả nhiên thấy Mục Thị ngồi giữa đám bạn ngoại quốc xa lạ, trò chuyện hăng say.



“Họ là ai?” Hoa Tri Dã hỏi.

“Yên tâm, em biết họ.” Hoa Huyên Lận vỗ vỗ bả vai Hoa Tri Dã: “Đều là học sinh.” Hoa Huyên Lận lại rót thêm ly nước uống sạch.

“Chị, kế hoạch mấy ngày kế, em tổng kết một chút, chị muốn nghe không?” Hoa Huyên Lận nói.

Hoa Tri Dã: “Không muốn.”

Hoa Huyên Lận cười hai tiếng: “Không nghe em cũng nói.” Hắn xích lại gần hơn, sợ Hoa Tri Dã nghe không được, nói: “Mục Thị của chị rất được hoan nghênh.”

Hắn bổ sung: “Chị không sợ em ấy bị người khác bắt cóc sao?”

“Sợ.” Hoa Tri Dã lạnh nhạt trả lời, giơ tay lên, Hoa Huyên Lận lập tức thấy chiếc nhẫn trên tay cô.

Hoa Tri Dã: “Cho nên chị đã cầu hôn.”

“Cái gì?” Hoa Huyên Lận giật mình: “Cầu hôn? Chị cầu hôn Mục Thị?”

Hoa Tri Dã bị Hoa Huyên Lận chọc cười: “Kinh ngạc như vậy.”

Hoa Huyên Lận gật đầu: “Có thể không kinh ngạc sao?” Để chứng tỏ hắn vô cùng vô cùng kinh ngạc, phối hợp mở miệng thật lớn, nắm chặt tay Hoa Tri Dã, chỉ vào chiếc nhẫn: “Chị vậy mà muốn dùng tờ hôn thú trói chặt người khác!”

Hắn cảm thấy có chút không đúng, ho khan hai tiếng, nghiêm chỉnh lại: “Chị, sau khi chị ở bên cạnh Thị Thị thì hoàn toàn thay đổi, không còn là chị của trước kia.” Hắn kích động hơn, lớn tiếng: “Chị lại muốn kết hôn với người khác.”

Hoa Tri Dã cười: “Chị không thể kết hôn sao?”

“Có thể.” Hoa Huyên Lận nhướng mày: “Đương nhiên có thể.”

Hắn nói, đột nhiên nghĩ tới một việc: “Đúng rồi, trước đó mấy ngày không phải có tin đồn Thị Thị là tiểu tam của ai đó sao?”

Hoa Huyên Lận lại hỏi: “Em còn thấy cả video, chuyện gì xảy ra.”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Video là giả, phòng em ấy vào là phòng của chị.”

Hoa Huyên Lận chậc chậc hai tiếng: “Cho nên lúc Thị Thị tham gia tiết mục, còn phải dành thời gian lén lút gặp chị?”

Hoa Tri Dã gõ đầu Hoa Huyên Lận: “Nói gì đó.”

Bối cảnh quán bar ầm ĩ, Hoa Huyên Lận nói chuyện gần như phải hét lên, Hoa Tri Dã ghét bỏ nhìn hắn: “Em đừng tiếp tục ở đây nữa, qua đó coi chừng em ấy đi.”

Hoa Huyên Lận thở dài, rót thêm một ly nước: “Thị Thị kêu em bồi chị, chị lại kêu em trông chừng em ấy.”

Hoa Tri Dã hỏi: “Em nghe ai?”

Hoa Huyên Lận cười: “Đương nhiên là chị.”

Hắn nói xong lập tức đứng lên, nhưng đi được hai bước lại nghĩ tới gì đó, quay đầu rống lên: “Chị, có phải chị sợ Thị Thị bị người khác cướp đi nên kêu em qua trông chừng hay không?”

Hoa Tri Dã lười trả lời, trực tiếp khoát tay để hắn rời đi.

Trên đường qua chỗ Mục Thị, Hoa Huyên Lận vừa nghĩ vừa cảm thấy buồn cười, lại nghĩ đến chuyện Hoa Tri Dã cầu hôn, thì bật cười lớn nhưng sợ bị người quen trông thấy, ho hai tiếng, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc.

Hắn rất khó tưởng tượng, người từ nhỏ đến lớn luôn luôn không thích cùng người khác nói chuyện lại đi cầu hôn.

Hoa Huyên Lận nghĩ nghĩ, trong lòng ai nha một tiếng, lúc nãy quên hỏi, chị ấy có quỳ gối hay không?

Hoa Tri Dã quỳ một gối nói những lời thâm thành… Hắn thật sự không dám tưởng tượng.
— QUẢNG CÁO —