[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 62



Lúc Hoa Huyên Lận đi qua, Mục Thị đang cùng đám bạn kia chơi trò chơi, hắn đẩy cái ghế, đuổi nam sinh bên cạnh Mục Thị đi chỗ khác, lúc này trò chơi rất nhanh kết thúc, Hoa Huyện Lận ở bên cạnh bàng quan một ván.

Thời gian không còn sớm, Mục Thị chơi thêm một ván thì bắt đầu đứng ngồi không yên, tiếp theo từ chối một người bạn chia bài cho nàng, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, biểu thị áy náy.

“Không chơi nữa?” Hoa Huyên Lận ở bên cạnh hỏi Mục Thị.

Mục Thị lắc đầu: “Không chơi.” Nói xong hướng về chỗ Hoa Tri Dã: “Chị ấy ở bên kia, tôi chơi không an lòng.”

Hoa Huyên Lận cười lớn: “Sợ chị ấy phê bình em?”

Mục Thị phối hợp nhún vai: “Cũng không phải.” Nàng xích lại gần Hoa Huyên Lận hơn, đáp lời: “Chơi điên quá, tối về sẽ bị đánh mông.”

“Oa.” Hoa Huyên Lận lập tức che mắt, giây tiếp theo bịch kín lỗ tai: “Anh không muốn nghe, người đó là chị anh sao? Quá sắc tình!”

Hắn đến gần lỗ tai Mục Thị: “Trên giường, em ở trên hay dưới?” Hoa Huyên Lận hỏi xong thì nhắm chặt hai mắt.

Đáng tiếc qua mấy giây cũng không nghe Mục Thị trả lời, Hoa Huyên Lận cẩn thận từng li từng tí mở một mắt, thấy nàng cầm ly rượu nhưng không uống, quơ quơ, miệng phồng lên, tràn đầy hứng thú nhìn hắn.

“Ha ha ha…” Hoa Huyên Lận chụp bả vai Mục Thị: “Anh biết rồi!” Hắn bưng ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.

“Mà nè.” Hơi rượu xông lên, hắn nấc liên tục mấy cái: “Em từng công chị ấy chưa?”

Mục Thị vẫn dùng biểu tình đó nhìn chằm chằm hắn, ý cười càng sâu hơn.

“Oa.” Hoa Huyên Lận kinh ngạc há hốc miệng, ngửa đầu nhìn trần nhà kích động: “Trời ạ, sao anh lại hỏi thế này!” Hắn tự rót rượu cho mình, uống cạn.

Tiếp theo xích lại gần Mục Thị hơn nữa: “Kỹ thuật chị ấy thế nào?”

Lúc này người cười lớn không phải Hoa Huyên Lận mà là Mục Thị, câu hỏi này đâm trúng huyệt cười của nàng.

“Anh và chị ấy, hoàn toàn không giống nhau.” Mục Thị cảm khái.

Mục Thị đặt ly rượu xuống, đưa tay xoa xoa tóc quăn của Hoa Huyên Lận, nói: “Trẻ nhỏ không nên biết nhiều như vậy.”

Hoa Huyên Lận lui về sau: “Anh lớn hơn em.”

Đám bạn vẫn còn tiếp tục chơi trò chơi, bởi vì xung quanh quá ồn ào, hai người trò chuyện tốn không ít sức, Mục Thị đứng lên nhìn về phía Hoa Tri Dã, ra hiệu Hoa Huyên Lận cùng nàng rời đi. Vòng qua ánh đèn không ngừng lay động ở đại sảnh, Hoa Huyên Lận tới trước, Mục Thị ở phía sau ngồi bên người Hoa Tri Dã, mặc dù còn trong quán bar, nhưng bên này gần như yên tĩnh hẳn.

“Không chơi nữa?” Sau khi Hoa Huyên Lận ngồi xuống, Hoa Tri Dã hỏi.

Hoa Huyên Lận cười: “Thị Thị của chị nhớ chị, muốn quay lại bồi chị.”

Mục Thị phì cười, hết sức phối hợp quay đầu, nhu tình vô hạn nhìn Hoa Tri Dã: “Đúng a.”

Hoa Tri Dã hiểu nét mặt của nàng, không thèm để ý, hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”

Mục Thị nghe vậy, thừa cơ dựa vào người Hoa Tri Dã: “Uống rất nhiều, chơi thua nên bị phạt, Hoa Tri Dã, em say.”

Hoa Tri Dã: “Xem ra không có việc gì.”

“Ha ha ha ha.” Hoa Huyên Lận nhịn không được bật cười: “Có phải em có chút dư thừa không?”

Hắn nhìn Mục Thị, sợ nàng không nghe được, chuyển qua bên cạnh nàng: “Các minh tinh có phải đều giống em hay không? Trước sau y như hai người.”



Lúc này Hoa Huyên Lận mới nhớ tới, đây chỉ là lần thứ ba hai người gặp mặt. Sau khi gặp lần đầu tiên, trong lúc rảnh rỗi hắn đã tìm hiểu về Mục Thị, dù sao cũng là nữ nhân chị hắn nhìn trúng, thế nào, hắn cũng phải coi trọng.

Nhưng quỹ đạo thời gian mọi thứ đều đi lệch, lần đầu gặp hơn phân nửa là tiểu mỹ nữ, nhưng tiếp tục chú ý thêm, Hoa Huyên Lận phát hiện, trên người Mục Thị như có ma lực khiến người khác càng nhìn càng cảm thấy nàng quá chói mắt, mị lực chết người.

Hắn gần như xem tất cả clip quảng cáo của Mục Thị, ngay cả những chuyện ngoài lề cũng không buông tha, đương nhiên, Điệu Tây Bì cũng không bỏ qua, thậm chí còn là thành viên trong đó.

Lão bà của tỷ tỷ này! Hắn rất hài lòng.

Khi Mục Thị làm việc thì hoàn toàn nghiêm túc, mặc dù ngẫu nhiên sẽ biến thành đứa nhỏ tinh nghịch nhưng không hề ảnh hưởng toàn cục, thậm chí trong những tiết mục nàng tham gia đều tạo cảm giác nhu thuận và thân thiết.

Làm gì giống hiện giờ.

Hoa Huyên Lận bỏ miếng trái cây vào miệng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Thị nghiêng thân thể, đem mặt cọ cọ cánh tay Hoa Tri Dã, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, còn tay chị hắn thì khoác trên lưng nàng, nhìn hai người liếc mắt đưa tình, da gà trên người hắn đều dựng đứng lên.

Cho nên Mục Thị trước ống kính là một nữ thẳng chính hiệu, khi chưa chính thức qua lại với Hoa Tri Dã, ở lại nhà cô thì là dáng vẻ bạn bè chuẩn mực, nhưng tất cả đều là ngụy trang. Nếu hình tượng này được phát trong Điệu Tây Bì, chỉ sợ sẽ nổ tung.

Chờ Mục Thị ở bên tai Hoa Tri Dã dứt lời, quay đầu mới phát hiện Hoa Huyên Lận cười như không cười nhìn các nàng.

Mục Thị thuận tay cầm miếng xoài đúc vào miệng Hoa Tri Dã: “Anh một người ở đó cười ngốc cái gì?”

Hoa Huyên Lận khoát tay lắc lắc đầu biểu thị không có gì.

Ba người chơi thêm chốc lát, Hoa Huyên Lận đưa Hoa Tri Dã và Mục Thị trở về khách sạn, hai người xuống xe tạm biệt rồi lên lầu.

Chỗ này không giống tiểu quốc gia trước đó, Mục Thị xuống xe liền mang khẩu trang vào, trên đường trở về phòng còn đội thêm mũ lưỡi trai và mặc luôn áo khoác. Mặc dù cùng Hoa Tri Dã một chỗ nhưng phảng phất không biết người bên cạnh này là ai, cúi đầu yên lặng đi tới.

Chờ cửa phòng được mở ra, hai người cùng nhau bước vào, Mục Thị lần lượt giải phóng phong ấn, cả người như bạch tuộc dùng cả tay lẫn chân dính chặt Hoa Tri Dã.

“Chị Tri Dã…” Nàng treo trên lưng Hoa Tri Dã, cắn lỗi tai cô, nhỏ giọng: “Say…”

Hoa Tri Dã vòng tay ra sau ôm eo Mục Thị đi hai bước thì dừng lại, một tay khác bắt cổ tay nàng: “Em thế này chị không thể đi được.”

Mục Thị nghe xong bật cười, không chỉ không buông ra, còn dùng sức nhảy lên người cô.

Hoa Tri Dã thoáng ngồi xuống để Mục Thị dễ dàng cử động hơn.

“Bây giờ dễ đi rồi chứ.” Mục Thị thấp giọng nói.

Hoa Tri Dã vòng tay ôm hai chân nàng, cúi đầu cắn ngón út nàng một cái: “Sao dính người như thế?”

Mục Thị cười khanh khách hai tiếng.

Hoa Tri Dã đi qua bên giường, nghe Mục Thị ở sau lưng ai một tiếng: “Em nghi em trai chị gặm đường của chúng ta.”

Hoa Tri Dã nghi hoặc quay đầu nhìn nàng: “Đường gì?” Cô nói xong, quay người đưa lưng về phía giường, thả Mục Thị xuống.

“Lúc chúng ta ở quán bar, em quay đầu nhìn hắn một cái.” Nói đến đây, Mục Thị đột nhiên nở nụ cười: “Chị biết không, biểu lộ trên mặt hắn chính là di mụ cười.”

Hoa Tri Dã lặp lại: “Di mụ cười?”

Cái từ này đúng khi cô xem video của nàng, nhưng rõ ràng, nàng đã hiểu lầm ý tứ cô diễn đạt.



“Đúng, di mụ cười.” Mục Thị giải thích thêm: “Di mụ cười chính là chị thấy hình tượng rất ngọt, mặt không tự chủ được mà lộ ra tươi cười.” Nàng nghiêng đầu nhìn Hoa Tri Dã, đâm đâm cánh tay cô: “Giống như thời điểm Hoa lão sư coi video của em.”

Mục Thị đưa tay ôm chặt cánh tay Hoa Tri Dã: “Lúc đó chị có cười hay không?”

Hoa Tri Dã cười: “Cười cái gì?”

Mục Thị thét lên: “Oa, lão bà của tôi thật xinh đẹp!”

Hoa Tri Dã nghe xong, đưa tay dùng sức vò vò tóc Mục Thị, nàng không kịp chuẩn bị nên bị dày vò một phen, tóc tai rối bù.

“Ân, xinh đẹp.” Hoa Tri Dã mang theo ứng cười đáp lại.

Mục Thị trừng nàng một chút, đưa tay chuẩn bắt tay cô, đáng tiếc bị Hoa Tri Dã đẩy ngã xuống giường.

“Khi dễ người quá mức.” Mục Thị nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi.

Tối nay uống rượu không nhiều nhưng người lại có chút choáng, Mục Thị cứ như vậy không nhúc nhích nhìn lên trần, dáng vẽ chữ đại nằm trên giường.

Hoa Tri Dã rời khỏi phòng tắm, tay cầm khăn lau tóc, đến qua bên giường, nhìn nàng không hề thay đổi tư thế, nói: “Hôm nay Tiểu Mã tìm chị.”

Mục Thị nhanh chóng bật dậy, ngồi thẳng: “Có phải chuyện của Chu Hoa không?”

Hoa Tri Dã gật đầu.

Mục Thị hé miệng, đột nhiên khẩn trương, vô thức bưng mặt, nhìn Hoa Tri Dã hỏi: “Tin tốt hay tin xấu?”

Hoa Tri Dã cười, quay người lấy điện thoại Mục Thị đưa nàng: “Em tự mình xem đi.”

Mục Thị nhíu mày nhận lấy, nhưng khoảnh khắc đụng vào, lại rụt tay về: “Có chút sợ.”

Hoa Tri Dã phủ khăn lên đầu, cúi người mở điện thoại cho nàng, ngồi xuống, an ủi: “Là tin tốt.”

Điện thoại đã lâu không đụng tới, vừa mở nguồn thì báo pin yếu, Hoa Tri Dã kéo dây qua ghim sạc, đứng bên cạnh Mục Thị, nhìn nàng mở Weibo.

Vì Tiểu Mã cũng có mật khẩu, thời khắc Mục Thị vào Weibo có mấy trăm tin tức đã được đọc, đầu tiên nàng mở trang chủ của mình, động thái duy nhất hôm nay là ‘Tôi rất ổn, cám ơn mọi người quan tâm.”

Nàng vào bình luận, đầu tiên ‘Thị Thị phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi thật tốt, đừng quan tâm những lời nói điên cuồng kia’.

Có nhiều bình luận nên nàng phải lướt xuống một đoạn mới thấy tin tức hữu dụng, nàng nghiêm túc xem từng cái một, đại khái hiểu sự tình từ đầu đến đuối.

Sau khi Tôn Thần Dĩnh đâm sau lưng nàng, vài ngày tiếp theo, ghi chép Chu Hoa ở khách sạn bị tung ra, một tiếng sau thì khách sạn cung cấp ghi chép thông tin Hoa Tri Dã ở lại thời gian đó, mỗi thứ đều được đánh dấu một cách rõ ràng, biểu thị Mục Thị không hề liên quan đến Chu Hoa.

Đương nhiên, những thứ này chưa đủ chứng minh chân tướng sự việc, ngay khi dân mạng bắt đầu buông lỏng thì lại lan tràn một video với tốc độ chống mặt, trong đó thể hiện rõ ràng Tôn Thần Dĩnh và Chu Hoa ở phòng sát vách phòng Hoa Tri Dã, cả sự kiện đều cho hai người này tự biên tự diễn.

Đám dân mạng chưa kịp tiêu hóa, thì Giang Viêm Khải đăng Weibo, trực tiếp rõ ràng: “Để làm rõ nhưng lời đồn vô căn cứ gần đây, tôi sẽ nói rõ, Thị Thị là chị của tôi, chẳng qua từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, rất ít người biết về chị ấy, những người lan truyền thông tin sai sự thật nhằm mục đích công kích thì chờ nhận thư luật sư đi.”

Tiếp theo là Hà Nhất Hàm đăng: “Thị Thị là em gái nhỏ nhất của tôi, trong gia đình ai cũng yêu thương em ấy, việc này không xong thì cứ chờ xem, chúng ta sẽ làm mọi thứ để Thị Thị được vui vẻ mới thôi [ Mỉm cười ].”

Hai Weibo này vừa xuất hiện, tất cả đều điên cuồng, mọi thứ nhằm vào Mục Thị trước đó đều quay ngược chiều gió.

Chuyện Tôn Thần Dĩnh bị chửi là không thể nghi ngờ, mấy ngày kế tiếp, những chuyện về Tôn Thần Dĩnh và bạn bè khuê mật đều bị đào ra không còn gì.

Mục Thị cúi đầu nhìn bài đăng của Giang Viêm Khải và Hà Nhất hàm, đột nhiên ngửa đầu nhìn trần nhà, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, dáng vẻ ủy khuất nói với Hoa Tri Dã: “Làm sao bây giờ, có chút cảm động.”
— QUẢNG CÁO —