Nghỉ ngơi thêm hai ngày, Hoa Tri Dã và Mục Thị đều bận rộn công việc của riêng mình, hơn một tuần lẽ sau đó, ngoài trừ điện thoại liên lạc, gần như không có cơ hội gặp mặt.
Mục Thị bay qua lại giữa các thành thị tham gia các buổi tuyên truyền quảng cáo, lịch trình mỗi ngày đều kín, thời gian rảnh rỗi chính là lúc trên máy bay.
Vì tiết mục hôm qua thu đến nửa đêm, còn vội vàng lên máy bay, vừa ngồi vững vàng Mục Thị đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc đến máy bay hạ cánh mới tỉnh lại, bỏ ra vài giây để hoán đổi trạng thái trong mộng với hiện thực, nàng từ từ nhắm hai mắt hô một tiếng.
“Cứ tưởng bản thân tỉnh lại trên giường Hoa Tri Dã.” Nàng nói xong dụi dụi mắt, chụp vai Tiểu Mã: “Ngày mai chúng ta có thể dành chút thời gian trở về không?”
“Không thể.” Nhưng sau đó sửa lại: “Bất quá xế chiều ngày mai không có việc gì, có thể chạy đua theo thời gian, sao thế?”
Mục Thị: “Sinh nhật Hoa Tri Dã, chị muốn đem bản thân làm quà tặng chị ấy.”
Tiểu Mã cười cười: “Có thể có thể, nhưng thời gian không nhiều, rạng sáng phải bay đi Hải Nam, trong buổi sáng phải bắt đầu công việc.”
Mục Thị thủ thế ok với Tiểu Mã.
Xuống máy bay, Tiểu Mã giúp Mục Thị mặc áo khoác vào, cũng thay nàng cầm túi, đi được một đoạn, đột nhiên Tiểu Mã gọi nàng, Mục Thị quay đầu nhìn hắn.
“Đúng rồi.” Tiểu Mã bước nhanh hai bước tới trước mặt Mục Thị: “Lễ trao giải lần này, chị và Tạ Vũ Diệp ngồi cùng một chỗ.”
“Tạ Vũ Diệp?” Mục Thị lặp lại tên này.
Cách nhìn của nàng đối với người này có chút thay đổi, sau khi nàng xảy ra chuyện, Tạ Vũ Diệp thẳng thắng đăng lên Weibo không tin chuyện đó là thật, dưới tính huống như vậy, cô ta là người duy nhất thay nàng lên tiếng.
Nhưng cô ta một lòng si tình với Hoa Tri Dã, Mục Thị thật không biết nên có thái độ như thế nào mới phải.
“Chắc chủ sự cảm thấy quan hệ hai người rất tốt nên sắp xếp như vậy.” Tiểu Mã cười nói: “Tạ Vũ Diệp - Người này em nhìn không thấu, nhưng khi chuyện của chị qua đi, danh tiếng của cô ta cũng được nâng cao rất nhiều.”
Mục Thị thở dài: “Chị cũng nhìn không thấu.”
Nếu Tạ Vũ Diệp bỏ đá xuống giếng, đại khái có thể làm được, Mục Thị nghĩ không ra, nhưng nếu cô ta làm việc này vì yêu Hoa Tri Dã, thì nàng cũng lý giải một hai.
Yêu ai yêu cả đường đi, không muốn để người yêu của người mình yêu tổn thương, Mục Thị nghỉ như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
Tình yêu thật vĩ đại!
Lễ trao giải là Tạ Vũ Diệp đến trước, Mục Thị một thân lễ phục dạ hội đen xuất hiện sau, lúc đi qua, Tạ Vũ Diệp quay đầu nhìn nàng mỉm cười.
Khắp nơi đều là ống kính, Mục Thị đón nhận nụ cười vô hại của người này, trả lại nàng nụ cười đúng chuẩn, ngồi xuống chỗ của mình.
“Đã lâu không gặp.” Mục Thị chỉnh lại váy, quay đầu nhìn cô: “Chuyện trên Weibo, cám ơn cô.”
Tạ Vũ Diệp: “Không cần cám ơn.”
Vài câu đơn giản, sau đó hai người không giao lưu gì thêm.
Thật ra Mục Thị không thích những trường hợp thế này, toàn bộ quá trình đều có ống kính nhìn chằm chằm, mọi thời khắc đều phải ngồi ngay thẳng, không thể nào thư giản, ngẫu nhiên có chủ đề gì đó, phải cười cùng mọi người.
Lần này nàng nhận được một giải thưởng, có lẽ muộn vẫn chưa ăn cơm, lớp trang điểm trên mặt khá dày, cả người nàng như bị kéo ngược xuống, có chút ngơ ngơ ngác ngác, sau khi lĩnh cúp xong nói vài lời cảm tạ rồi trở về vị trí, suy nghĩ có nên chạy thoát thân không.
Mọi người vỗ tay nàng cũng vỗ tay theo, ngẫu nhiên MC điểm tên nàng, nàng nhìn lên đài cười cười.
“Mục Thị.” Buổi lễ diễn ra phân nửa, Tạ Vũ Diệp bên người bỗng nhiên gọi nàng.
Mục Thị nghiêng đầu nhìn.
Tạ Vũ Diệp: “Ngày mai là sinh nhật của Hoa lão sư.”
Mục Thị nhướng mày, quả nhiên người Tạ Vũ Diệp quan tâm luôn là Hoa Tri Dã.
“Đúng vậy a.” Mục Thị bày bộ dáng nghi hoặc: “Thế nào?”
Tạ Vũ Diệp: “Tôi có món quà muốn tặng Hoa lão sư, nhưng chắc không thể gặp được, muốn nhờ cô đưa giúp.”
Mục Thị cười khách khí: “Tốt.”
Món quà trong miệng Tạ Vũ Diệp, được đưa đến phòng Mục Thị ngay trong đêm, một khối ngọc thạch điêu khắc cầm tinh tuổi của Hoa Tri Dã, lúc Tạ Vũ Diệp đưa cho Mục Thị, còn cố ý cường điệu cô đã đem nó đến chùa miếu khai quang, có thể bảo đảm bình an.
Không có đóng gói, Mục Thị cầm khối ngọc xem xét, miệng sách hai tiếng: “Không hổ được bao nuôi, hiểu rõ kim chủ yêu thích gì.” Không thể không thừa nhận, khối ngọc thạch này rất hợp với Hoa Tri Dã, thậm chí nàng còn cảm thấy cô sẽ thích lễ vật này.
Lúc Tiểu Mã đóng cửa quay lại, vừa vặn nghe Mục Thị âm dương quái khí nói câu này, hắn bật cười, đến bên cạnh nàng: “Sao chị ghen cũng đáng yêu như thế.”
Mục Thị kêu cắt, đóng nắp hộp lại, hỏi: “Rốt cuộc Tạ Vũ Diệp muốn làm gì?”
Tiểu Mã trả lời: “Tặng quà sinh nhật cho Hoa lão sư, không phải rất rõ ràng sao?”
Mục Thị: “Không có gì khác?”
Tiểu Mã: “Người ta nhờ chị đưa Hoa Tri Dã, còn không phải không muốn chị hiểu lầm sao? Chị đừng để ý.”
Mục Thị nghe lời này, a một tiếng, chụp bờ vai hắn: “Chuyện gì xảy ra thế này? Em đang nói giúp cô ta?”
Tiểu Mã cười: “Sự thật mà.”
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, Mục Thị ngủ mơ thấy Tạ Vũ Diệp, cô ở ngay trước mặt nàng, đưa món quà này cho Hoa Tri Dã, Mục Thị cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đối diện khanh khanh ngã ngã.
Cho nên hôm sau bay về, Mục Thị rất muốn giả vờ để quên khối ngọc của Tạ Vũ Diệp ở lại khách sạn, nhưng tiếc, Tiểu Mã rất tri kỹ giúp nàng xem xét mọi thứ kỹ lưỡng, thuận tiện còn giúp nàng đem theo cái hộp đó.
Lần này trở về, không khí không có mới mẻ như trước đó, nàng xuống máy bay, ngồi trong xe nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đột nhiên có chút phiền muộn.
Nàng trở về, Hoa Tri Dã cũng biết, hôm qua nàng đem chuyện của Tạ Vũ Diệp kể cho Hoa Tri Dã nghe, muốn nhận được một chút an ủi, nhưng an ủi còn chưa tới tay đã bị cô moi được tin tức hôm nay nàng về nhà. Kinh hỉ không có, còn phải ngàn dặm xa xôi giúp tình địch đem quà về, đây là chuyện gì a…
Vì ngày mai hoạt động, Tiểu Mã phải sát, hai người ngồi chung xe, khi tài xế lái gần đến một trung tâm cao ốc, đột nhiên Tiểu Mã hét lớn.
Mục Thị nghe tiếng, hỏi: “Thế nào?”
Tiểu Mã chỉ vào cao ốc đối diện: “Chị nhìn kìa.”
Mục Thị nhìn theo tay Tiểu Mã, vòng ngoài cao ốc, chậm rãi có vài chữ nhấp nhô: “Mục Thị, tôi yêu cô.”
“Fan của chị rất có tâm a.” Tiểu Mã cầm di động lên hướng ống kính quay lại.
Mục Thị cứ như vậy nhìn chằm chằm tên của mình chớp tắt liên tục, đại khái khoảng một phút mới biến mất.
Tiểu Mã cất điện thoại, bồi thêm một câu: “Cũng rất có tiền.”
Tiểu Mã nói xong không thấy Mục Thị có phản ứng gì mà nhìn chằm chằm tòa cao ốc, hắn thuận mắt nhìn theo, bên kia chỉ có ánh sáng bình thường, không gì đặc biệt.
“Thế nào?” Tiểu Mã hỏi.
Mục Thị: “Đột nhiên chị có một ý tưởng, văn phòng Hoa Tri Dã ở đối diện, giống thế này, cũng là trung tâm cao ốc.”
Mục Thị chuyển tầm mắt nhìn Tiểu Mã: “Em giúp chị hỏi một chút, chị cũng muốn viết chữ trên đó.” Nàng cúi đầu nhìn thời gian: “Tám giờ tối, viết Hoa Tri Dã sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu Mã nhướng mày, sửng sốt mấy giây rồi bật cười:”Có thể, em sẽ hỏi giúp chị.”
Đột nhiên ý tưởng này xuất hiện, tâm tình Mục Thị tốt hơn, dù trong tay vẫn cầm món quà của Tạ Vũ Diệp nhưng cũng không thấy gì đặc biệt. Nàng đến dưới lầu ZD, Tiểu Mã cũng thủ thế ok, nàng gật đầu, đi vào thang máy.
Hôm nay Hoa Tri Dã tăng ca, lúc Mục Thị đến văn phòng cô thì ngoài trừ Hoa Tri Dã còn có Cao Văn Tuệ, Cao Văn Tuệ thấy nàng, lễ phép gật đầu vấn an.
Mục Thị phối hợp ngồi xuống sô pha, chờ hai người nói chuyện xong, đem điện thoại đưa qua.
“Cho chị xem cái này.” Mục Thị lấy mũ lưỡi trai xuống, đi qua bên cạnh Hoa Tri Dã, mở đoạn video vừa quay.
Không chỉ có Hoa Tri Dã mà Cao Văn Tuệ cũng xem.
Mục Thị kéo ghế ngồi một bên, chỉ tòa nhà cao ốc ngoài cửa sổ, nói: “Khi nãy đi ngang, Tiểu Mã quay lại, chị xem, fan hâm mộ tặng em.”
Cao Văn Tuệ xùy một tiếng bật cười.
Mục Thị sững sờ, ngẩng đầu nhìn: “Chị cười cái gì?”
Cao Văn Tuệ khụ khụ, đầu tiên nhìn thoáng qua Hoa Tri Dã, mới lên tiếng: “Đây là Hoa lão sư tặng Thị Thị.”
Lần này Mục Thị càng ngây ngẩn hơn, nàng nhìn chằm chằm Cao Văn Tuệ hai giây, lại quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Chị làm?”
Hoa Tri Dã: “Ân.”
Nàng kinh ngạc đứng lên: “Hôm nay là sinh nhật chị, chị tặng em cái này làm gì?”
“Thế nào kích động như vậy?” Hoa Tri Dã giữ chặt tay Mục Thị: “Em cố tình về mừng sinh nhật với chị, chị thì muốn mỹ nhân cười, có vấn đề gì?”
Mục Thị dở khóc dở cười, đúng thật không có vấn đề!
Thời điểm nhìn thấy nàng rất vui vẻ nhưng bây giờ những thứ này đều không quan trọng. Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, còn mấy giây nữa là tám giờ.
“Không có vấn đề, ha ha ha…”
Mục Thị xấu hổ cười vài tiếng, đột nhiên ánh đèn ngoài cửa sổ thay đổi, tiếp theo mấy chữ lớn từ từ chạy ra.
“Hoa Tri Dã, sinh nhật vui vẻ!”
Lòng Mục Thị như tro tàn, nội tâm hết sức khó xử.
Vừa rồi nàng còn cẩn thận tính toán, thời gian cho Hoa Tri Dã xem video, rồi suy ra thời gian Hoa Tri Dã nhìn tòa nhà đối diện, mượn ý tưởng của fan hâm mộ gửi lời chúc đến Hoa Tri Dã, nhấp nhấp nửa phút sau đó chính miệng nàng chúc sinh nhật vui vẻ kèm theo nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng sáng tạo này của Hoa Tri Dã, thì lại là chuyện khác.
Nàng nhìn mấy chữ chớp động ở đối diện, thế nào cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.