Cao Văn Tuệ thấy không có việc gì nên rời khỏi văn phòng, Mục Thị cứ như vậy nửa dựa vào bàn nhìn chằm chằm dòng chữ phía xa, cho đến khi biến mất.
Việc này ở trong mắt nàng, tương đương với người khác tặng quà cho nàng, mà nàng ở trước mặt người đó, đổi cái túi bên ngoài, đưa lễ vật đó trả về, còn cười nhẹ nói là đáp lễ, quá qua loa không có tâm.
Dòng chữ biến mất, Mục Thị vẫn lăng lăng nhìn tòa cao ốc bên kia, Hoa Tri Dã đã sớm quay ghế nhích lại gần nàng, hình như cô biết Mục Thị đang suy nghĩ gì.
Thời khắc này văn phòng an tĩnh dị thường.
Hoa Tri Dã ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, do góc độ, cô thấy Mục Thị rất quật cường.
Hoa Tri Dã âm thầm nở nụ cười, nhưng vẫn dùng ngữ khí nghiêm chỉnh hỏi:”Em làm sao?”
Mục Thị nghe xong, dáng vẻ ủy khuất vô hạn môi dưới vểnh lên, cúi đầu nhìn Hoa Tri Dã, khổ sở nói: “Lần đầu tiên trong đợi, tặng một món quà không có tiêu chuẩn như thế.”
Mục Thị nói xong, lại bồi thêm: “Hơn nữa còn tặng cho chị.”
Hoa Tri Dã cười, ôm eo Mục Thị để nàng ngồi xuống đùi mình, an ủi: “Không phải em mới là quà sinh nhật của chị sao?”
Mục Thị nghe xong bật cười, lập tức vứt bỏ tâm tình vừa rồi, một tay đè cái bàn, nghiêng người đi qua, một tay khác nắm cằm Hoa Tri Dã: “Miệng Hoa lão sư thật ngọt.”
Nàng lấy kẹp tóc hình nơ đã chuẩn bị từ trước kẹp lên tóc mình: “Vậy Hoa lão sư có thích lễ vật này không?”
“Thích.” Hoa lão sư phối hợp, tiếp theo tay đặt lên áo khoác của Mục Thị: “Có thể sử dụng ngay bây giờ không?”
Mục Thị cười lớn: “Lưu manh!”
Hoa Tri Dã cũng vui vẻ, sờ sờ đầu Mục Thị, hỏi: “Trở về gấp như vậy có mệt không?”
Mục Thị lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Nàng nhấc hai tay khoác lên vai Mục Thị: “Hôm nay chị 30 tuổi, lão bà, có ý kiến gì không?”
Hoa Tri Dã: “Không có.”
Mục Thị: “Vậy chị không hỏi người trước mặt một chút, ý nghĩ tuổi tác của bạn gái sao?”
Hoa Tri Dã ngẩng đầu: “Xin hỏi, Mục Thị tiểu thư, tuổi 30 của chị đây có ý nghĩa gì?”
Mục Thị vui vẻ, nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Tri Dã: “30 không còn là tiểu hài tử, cần phải ổn trọng biết cách trân quý.”
Hoa Tri Dã: “Trân quý cái gì?”
Mục Thị: “Mỹ nhân trước mặt chị.”
Hoa Tri Dã bật cười.
Mặt mày Mục Thị cong cong, nói: “Hoa lão sư nói lời tâm tình, em sẽ tặng thêm một món quà sinh nhật.”
Hoa Tri Dã nhướng mày, nghĩ nghĩ: “Lời tâm tình của chị đều viết trên màn hình lớn rồi.”
Mục Thị lệch đầu không nói lời nào, cứ nhìn vậy nhìn Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã bất đắc dĩ, ôn nhu nói: “Lão bà.”
Mục Thị bật cười lớn: “Quá ngọt a!” Nàng ôm đầu Hoa Tri Dã, kéo cổ áo ra, hung hăng cắn xuống bả vai cô.
“Chờ một chút.” Mục Thị chỉnh lại áo cho Hoa Tri Dã, đi qua sô pha, mở vali của mình, lấy ra một cái túi.
“Đây.”
Hoa Tri Dã nhận cái túi, lấy ra một cái hộp dài màu xanh sẫm, mở khóa yếm, bên trong là một cây bút lông và một con dấu.
“Đây là ngoại dùng tóc máu của em làm thành bút lông.”
Hoa Tri Dã dừng một chút, rồi lấy con dấu ra xem, lật phần đáy lên, hai chữ ‘Mục Thị’ rõ ràng.
Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn Mục Thị: “Vật trân quý thế này, em đưa cho chị?”
Mục Thị cười: “Chứng tỏ em rất yêu chị a.”
Hoa Tri Dã có chút cảm động, cẩn thận lấy bút lông trong hộp ra, ngón trở nhẹ nhàng vuốt tóc máu ở đầu bút, tựa như đảo qua dáng vẻ Mục Thị lúc nhỏ.
“Thích không?” Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã nhu thuận gật đầu: “Thích.”
Quả nhiên không sai, lần đầu tiên nghĩ tới sinh nhật 30 của Hoa Tri Dã, trong đầu đã xuất hiện món quà này, tuy nó rất nhẹ nhưng ý nghĩa lại rất nặng.
Hoa Tri Dã đặt bút vào hộp, sau đó cẩn thận thưởng thức con dấu, bên trên không dính mực, rất sạch sẽ, cô nắm tay Mục Thị, ở trên mu bàn tay nàng, dùng sức ấn xuống, lúc lấy ra, lưu lại dấu vết mờ mờ.
Mục Thị nâng tay lên xem xét, đây cũng là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ của con dấu, học cách Hoa Tri Dã vừa làm, ấn dấu lên mu bàn tay cô.
“Em đã đóng dấu, chị là của em.” Hoa Tri Dã nhìn chữ trên mu bàn tay mấy giây, mở ngăn kéo trước mặt, từ giữa lấy một cái hộp, mở ra.
Mục Thị: “Đây là gì?”
Hoa Tri Dã lại lấy hộp mực đóng dấu ra, dùng con dấu chọc chọc vào hộp mực: “Học sinh tặng chị con dấu này, chưa bao giờ dùng.
Cô cầm con dấu, nhìn Mục Thị ngoắc ngoắc tay, Mục Thị ngoan ngoãn cúi thấp đầu, cô mím môi nhắm chuẩn ngay giữa trán nàng nhẹ nhàng in lên.
Đóa hoa Bồ Đề màu đỏ xuất hiện giữa trán Mục Thị, trên cánh hoa có hai chữ ‘Tri Dã’.
“Lúc trước cảm thấy dáng vẻ con dấu này hơi khoa trương, bây giờ lại thấy rất thích hợp với em.”
Mục Thị nghe vậy vui mừng phấn khởi, giơ điện thoại lên, nhìn vào màn hình, nàng muốn giơ tay chạm vào, lại bị Hoa Tri Dã cản lại.
Hoa Tri Dã: “Mực chưa khô.”
Mục Thị ồ một tiếng, thấy Hoa Tri Dã cầm di động lên, ống kính chỉ về phía nàng, nhanh chóng hiểu rõ phối hợp, bỏ điện thoại trong tay mình xuống, cúi thấp nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính câu môi cười.
Hoa Tri Dã: “Giương mắt.”
Mục Thị nghe lời hơi giương mắt lên, Hoa Tri Dã liên tục chụp mấy tấm.
Chụp xong, Mục Thị cũng không xem hiệu quả thế này, dùng tay quạt quạt, muốn dấu mực trên trán mau khô.
Mục Thị: “Em đóng dấu trên người chị, chị cũng để lại ấn ký trên người em, ai cũng đừng hòng chạy thoát.”
Hoa Tri Dã vui vẻ mỉm cười: “Hôm nay miệng ngọt như vậy?”
Mục Thị le lưỡi giả bộ ngượng ngùng uốn éo hai lần: “Hôm nay là sinh nhật của Hoa lão sư a.” Nàng cầm tay Hoa Tri Dã, hôn xuống dấu ấn trên mu bàn tay cô: “Em muốn chị biết, ngoài trừ yêu, em còn có thể vì chị làm tất cả.” Nàng chỉ vào trán mình: “Đáp lễ này em rất thích.”
Dứt lời, câu môi nâng cằm Hoa Tri Dã lên: “Hôm nay Hoa lão sư cũng rất ngọt.”
Không khách khí hôn xuống, nụ hôn rất ngọt, hai người một trên bàn, một trên ghế, một cúi đầu, một ngửa đầu, chậm rãi xâm nhập.
Bởi vậy văn phòng ấm hơn, vốn dĩ nụ hôn lướt qua nhưng theo thời gian dần dần nóng lên, Mục Thị tuột khỏi bàn, ngồi xuống đùi Hoa Tri Dã, tay không an phận luồng vào áo cô, tay kia lướt xuống cằm, kéo qua vành tai rồi xuống xương quai xanh.
Sau khi tách ra, hai người đều thở phì phò, ánh mắt Mục Thị trở nên mê ly, nàng dưa vào bả vai Hoa Tri Dã, dùng ánh mắt ra hiệu trong phòng làm việc còn có phòng nghĩ.
Mới nửa giây, Hoa Tri Dã liền thu được tin tức, nàng vỗ vỗ mông Mục Thị, chờ nàng đứng lên đã kéo nàng đi vào.
Bữa này ăn ròng rã hơn hai tiếng, Mục Thị công xong thì bị Hoa Tri Dã lật lại, giống như nàng nói lúc đầu, đem mình làm lễ vật dâng lên.
Sau khi kết thúc, Mục Thị rúc vào ngực Hoa Tri Dã không muốn rời đi, hai người im lặng không lên tiếng cứ nằm như vậy, Hoa Tri Dã ôm nàng, chơi ngón tay nàng, còn Mục Thị cứ như vậy nhìn cô chơi ngón tay của mình, từng giây từng phút trôi qua, cũng không chê dinh dính.
“Hoa Tri Dã.” Mục Thị gọi nàng.
“Ân.”
Mục Thị: “Em phải đi.”
“Ân.”
Mục Thị: “Hoa Tri Dã.”
“Ân…”
Mục Thị: “Chị nói xem, em thế này có phải ngàn dặm xa xôi dâng bữa ăn cho chị hay không?”