Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 201: Tả đột hữu xung



Tôi chọn đi theo lối bên trái, sau khi bước qua bậc cửa thì trước mắt tôi là một khoảng sân rất rộng, hai bên là hai dãy nhà, đằng trước là một cái nhà lớn nhìn cũng kiểu cái chùa. Ban nãy tôi đứng từ phía xa nhìn thì nhớ là cái biệt phủ này còn có nhiều căn nhà nhỏ ở phía sau. Dưới khoảnh sân rộng ấy, ở đầu bên kia là lộn xộn một đám người đang giao chiến, tôi không biết ai vào với ai, khoảng cách từ cổng này vào chỗ ấy cũng phải cả trăm mét chứ không ít. Nhìn kỹ hai bên dãy nhà thì thấy cửa đều mở, trong đó thấp thoáng bóng người, xem chừng bọn âm binh này cả gan vào tận đây thì bọn nó xác định bất chấp, tôi không hiểu lí do vì sao bọn chúng lại to gan đến vậy. Tôi đứng cố nhìn nhanh xung quanh thêm mấy lần để xem có cái bóng váy đỏ nào không nhưng tuyệt nhiên không thấy, bước thêm vài bước vào khoảnh sân nhìn trái rồi lại nhìn phải sau cùng tôi quyết định sẽ đi vào trong dãy nhà bên trái vì nó gần hơn, tôi muốn biết rõ điều gì đang xảy ra ở trong đấy. Chân trái của tôi mới đặt lên bậc thềm thì phía trước mặt có một cánh cửa bung mạnh ra nhưng không có tiếng động, một bóng người mặc trang phục giống như những người lính tôi đã từng gặp bị đạp văng ra ngoài, anh ta vội vàng bò lui lại và chạy vội xuống sân, liền sau đó là một bóng người khác lao ra khỏi cửa, người này mặc giáp nhẹ, quần áo đều giống như màu bã trầu, đầu cũng có đội mũ trụ. Người này không chú ý đến tôi do mải truy đuổi người lính kia, hắn ta nhảy từ hiên xuống sân vung gươm truy đuổi, tôi cũng kịp hất một đường chéo từ dưới lên trên, hạ gục người đàn ông này trong chớp mắt, không có một tiếng kêu rên nào.
-Dừng lại, dừng lại, quân cứu viện đây!
Tôi hô lớn, người lính kia chạy thêm vài bước thì ngoái đầu lại, anh ta nhìn thấy gã ban nãy mới đánh anh ta nay nằm sấp dưới sân chia làm hai nửa không đều nhau nên không chạy nữa. Anh ta nhìn tôi, khuân mặt anh ta giống như bức tượng sáp, sợ mà cũng như đang cười.
-Quân cứu viện đang đánh vào tới, ở đây xảy ra chuyện gì?
-Cậu là...
-Cháu đây mà, lần trước cháu có được gọi lên quan xử tội nhớ không?
-Ta... Ta không biết!
-Vậy ông mau nói xem có chuyện gì đang xảy ra ở đây mà xung quanh bị bao vây đông như kiến cỏ vậy?
Người lính này bắt đầu hoàn hồn, có lẽ bây giờ anh ta mới tin rằng tôi không phải thù địch nên vội đi lại rất nhanh.
-Bọn ta là binh ở nha môn, ban nãy bọn chúng bao vây rồi phá cửa vào.
-Có đông không?
-Đông lắm! Đằng kia một nhóm, trong nhà này một nhóm, nhà kia một nhóm và cả hậu viện nữa.
-Ngọc Hoa Công chúa ở đâu? – Tôi hỏi gấp.
-Công chúa chắc ở hậu viện bảo vệ quan.
-Nhưng mà binh lực của nha môn có đông bằng bọn chúng hay không? Ông mau nói.
-Ta nghĩ là cũng tương đương thôi, nhưng mà bọn chúng thiện chiến lắm.
Câu chuyện bị cắt ngang khi từ trong dãy nhà bên trái chạy ra thêm hai bóng lính nha môn nữa, phía sau là ba gã mặc áo giáp nhẹ, đội mũ trụ truy đuổi.
-Chạy lại đây! – Người lính nha môn đứng gần tôi hét lên.
Tôi chờ cho ba gã âm binh mặc giáp truy đuổi đến gần thì tặng liền hai đường kiếm, ba gã đổ sập xuống đất như chuối bị đốn gốc.
-Các ông đừng sợ, cháu là người mình. Trong đó còn đông không?
-Cò... Còn đông, còn đông lắm! – Một người mới vừa chạy ra đáp lời.
-Bọn chúng mặc quần áo giống nhau?
-Ta... Ta không rõ.
-Vậy các ông đều mặc giống nhau hay sao?
-Đúng... Đúng!
-Ông chắc chứ?
-Chắc mà, bọn ta là lính nha môn.
Tôi khấn nhỏ trong miệng rồi ném nhúm gạo ra phía trước mặt, Kim quân lập tức hiện ra khiến ba người lính nha môn giật mình hoảng hốt.
-Đừng sợ, là quân mình. – Tôi nói với họ rồi quay sang ra lệnh ngay cho Kim quân, khoảng hơn hai mươi Kim quân đang đứng chờ, mặt lạnh như băng. – Các ông đi vào trong nhà này hạ tất cả những người nào không mặc quần áo giống ba người này, không sót một ai là được.
Những Kim quân tay cầm kiếm không đáp lời, xoay lưng chạy nhanh vào dãy nhà.
-Chừng này đủ chưa? – Tôi hỏi mấy người lính nha môn.
-Bọn nó cũng khoảng này, không, đông hơn một tí.
Tôi nghe nói như vậy thì lấy thêm một nhúm nữa ném ra và sau đó hơn mười Kim quân xuất hiện cũng nhanh chóng biến mất vào dãy nhà.
-Hai ông vào gọi những lính nha môn ra ngoài sân ngay, tránh việc đánh nhầm lẫn nhau, cứ để những người ấy giải quyết đám kia, mau lên, cần phải cứu những chỗ khác nữa.
-Cậu... Cậu là thầy phù thủy? – Họ hỏi lại tôi.
-Bây giờ không phải lúc nói chuyện, mau đi cứu những đồng đội của các ông.
Hai lính nha môn chạy vào trong dãy nhà bên trái, tôi quyết định không vào bởi vì tôi nghĩ rằng không gian trong đó chật hẹp, tôi không phải là một người lính chiến thực thụ, khi đánh ở trong đó thì thanh kiếm gỗ trên tay tôi khó phát huy được sức mạnh hạ âm binh địch như đốn chuối.
-Ông chạy lên phía đằng kia gọi những người ở phe mình tập trung lại đây luôn, dụ cho bọn nó đuổi, cháu sẽ hạ hết một loạt không còn mống nào, khi chạy gần đến mà cháu phẩy tay thì phải chạy dạt sang bên trái cháu, nhanh lên.
-Được.
Lính nha môn tôi gặp đầu tiên sau khi chứng kiến tôi hạ gục quân kịch một cách dễ dàng cũng như gọi quân trợ giúp cho nên rất nhanh chóng tin tưởng, điều này tôi hiểu, người xưa dễ tin những gì họ thấy hơn người hiện đại. Tôi ngoái đầu nhìn về phía sau để xem thử Kinh Bắc quân đã phá được vòng vây chưa nhưng lại không nhìn thấy gì, tôi cho là lạ nên chạy ngược lại bước một chân qua bậc cửa thì lại nhìn rất rõ. Kinh Bắc quân và số Kim quân do ma Vành chỉ huy đã mở được đột phá khẩu ngay chỗ cây cầu gỗ nhưng họ lại không đi qua.
-Mau rút vào đây! – Tôi hô lớn lên.
Xem chừng họ không nghe thấy, sực nhớ mình đang dở việc cho nên tôi phải quay nhanh trở vào, phía đằng kia nhóm lính nha môn đã bắt đầu lui dần về phía cổng, tôi vội vàng bước xuống sân cũng vừa lúc lác đác những lính nha môn vọt ra từ dãy nhà bên trái, khoảng gần chục người.
-Các ông đứng tạm ở đây, chờ tập hợp với những người đang chạy tới đã.
Trong số những lính nha môn vừa nhảy ra từ dãy nhà dài bên trái có cả hai người lính khi nãy tôi bảo họ vào.
-Bên trong còn nhiều quân ta không? – Tôi hỏi.
-Còn khoảng chục người nữa.
-Các ông đứng ngoài gọi làm sao để họ rút hết ra, cháu muốn tập trung mọi người lại, không được tản ra nữa. Trong đấy cứ để những binh lính đánh với nhau, các ông xem thử nếu bên ta ít hơn thì cháu gọi thêm.
Tất cả bọn họ gật đầu như nghe lệnh, họ chạy ngược lại và đứng ở cửa hô lớn vào trong những câu tôi không hiểu nghĩa, tôi đoán đó là ám hiệu hoặc quy ước riêng của họ. Lúc này số lính nha môn ở phía trước mặt tôi đã lùi đến gần, chỉ còn chừng gần 40 mét, tôi lại phải hô lớn.
-Lui, lui mauuuuuuuu! – Tôi gào lên.
-Chạy mau lên, đằng này!
Người lính nha môn khi nãy hét lớn lên ra hiệu cho đồng đội của anh ta, những tiếng hô gấp gáp và cuối cùng những người lính này quyết định quay lưng và bỏ chạy về phía tôi, đoán chừng cũng còn đến hơn ba mươi người. Tôi dùng tay trái liên tục ra hiệu cho họ chạy dạt sang dãy nhà bên trái, người lính nha môn đã được tôi nhắc trước đó vừa chạy vừa hét lớn ra hiệu cho đồng đội nhưng không phải ai cũng hiểu nên tôi không thể vung kiếm quét ngang được. Bọn họ nhốn nháo chạy tới, người thì chạy thẳng đến phía tôi, người thì chạy dạt sang một bên, tình thế như vậy nên tôi vội vàng chạy tiến lên sang phía bên phải, ngược hẳn với họ, tôi chợt nhớ đến cách đánh tạt sườn của bộ đội mà tôi từng đọc khi học lịch sử. Tôi chạy chỉ chưa đến mươi bước thì dừng lại vì một số người lính nha môn bắt đầu chạy ngang qua tôi, tôi đã nhìn được số âm binh truy đuổi phía sau, chỉ cách có vài mét, thật lý tưởng để tôi vẽ liên tục ba chữ Nhất vào bọn họ, những hình người đổ gục xuống như chuối, số đằng sau bị dồn lại vì chưa kịp hiểu chuyện gì. Tôi cũng vội vàng chạy tới phía bọn họ, vừa chạy tôi vừa quét những đường ngang, đường chéo, hình tam giác không cân, hình chữ X, rồi chữ Thập và tặng thêm cả vài hình chữ Z nữa. Bất ngờ là yếu tố then chốt khiến tôi hạ gục bọn họ, tôi không đếm bao nhiêu địch quân đã ngã xuống, tất cả đều là do thanh kiếm trừ tà này, tuyệt nhiên không có bất cứ âm binh nào tiếp cận được tôi để tấn công. Căn cứ vào số lính nha môn lúc này đang há hốc miệng ngạc nhiên thì tôi đoán là ít nhất cũng phải có chừng ba mươi âm binh đã bị đốn xong, tôi không phải là quân xâm lược có thói quen đếm xác và hơn nữa đây vốn cũng là xác rồi, cần gì đếm nữa.
Sau chừng gần một phút múa may như một thằng thần kinh dở thì tôi quay trở lại chỗ những lính nha môn đang đứng chết lặng nhìn tôi như sinh vật lạ.
-Cậu... Cậu ấy là thầy phù thủy.
Người lính ban đầu tôi gặp lên tiếng giới thiệu, tôi đoán rằng lời giới thiệu này rất có sức nặng vì ngay sau đó là những cái gật đầu như bổ củi. Tôi định hỏi họ vài điều thì số lính nha môn từ trong dãy nhà bên trái cũng chạy ra, thêm được chừng mười người nữa, tính ra số lính nha môn đang đứng ở sân cũng phải là năm mươi lính chứ không ít hơn.
-Chúng tôi chỉ còn từng này! – Một lính nha môn nói với tôi.
-Chỉ huy của các ông đâu rồi? – Tôi hỏi.
-Nguyễn đốc trấn cũng đang bị vây ở đâu đây thôi, chúng tôi bị chia lẻ ra ngay từ đầu.
-Vậy trong dãy nhà này quân địch và quân cháu gọi vào có ngang nhau không?
-Bên bọn nó nhỉnh hơn chừng mươi, mười lăm thằng!
Tôi một lần nữa lại làm những người lính nha môn lác mắt, để chắc ăn tôi gọi tung ra hai lần cả thảy là tầm ba mươi Kim quân, tất cả bọn họ ngay lập tức nghe lệnh mới:
-Hạ gục tất cả những kẻ ở trong dãy nhà này, nếu ai mặc quần áo giống như này thì không đánh.
Tôi chỉ cho những Kim quân nhận diện trang phục lính nha môn và chỉ ba giây sau họ đã biến mất ở trong dãy nhà.
-Ngọc Hoa Công chúa bảo vệ quan huyện, liệu có nguy hiểm? – Tôi hỏi.
-Ngài tri huyện và một số chức sắc đã rút vào mật thất, Công chúa Ngọc Hoa và những thân tín đang canh giữ cửa, theo kế hoạch được phổ biến ban đầu là như vậy. – Một người lính nói với tôi.
-Bây giờ như thế này, cháu không biết dãy bên kia lính nha môn còn hay mất như thế nào, các ông vào giúp họ, cháu sẽ gọi thêm một ít hỗ trợ các ông, lấy số đông thắng bọn nó, nếu bọn nó đông hơn cứ ra đây bảo cháu.
Tôi gọi thêm cho họ hơn mười Kim quân, số này cùng với số lính nha môn ngay lập tức chạy thẳng vào dãy nhà bên kia để trợ giúp đồng đội của họ, tôi giữ lại hai người để có việc riêng, đánh nhau mà không biết đường đi lối lại chẳng khác nào tìm con đường tự diệt. Tôi không đếm mình còn bao nhiêu hạt gạo rang nhưng xem chừng không nhiều, tính ra tôi đã gọi đến cả một trăm năm mươi quân là ít nhất.
-Cho cháu hỏi là, tại sao đứng ở sân này lại không nhìn được ra cầu gỗ ngoài kia? – Tôi hỏi hai người lính đứng trước mặt mình.
-Bọn này nó có phép che mắt kiểu gì đấy, ở trong không ra, ở ngoài không vào được.
-Việc này... Việc này có từ khi nào ạ?
-Từ lúc bọn nó phá được cửa cổng là bọn ta không nhìn được ra ngoài nữa, có muốn chạy ra thì cũng bị bật ngược trở vào.
Tôi nghe nói điều này thì quen quen.
-Giống như đụng đầu vào tường sao?
-Đúng!
Tôi đi lại gần cái cổng, tôi bước ra bước vào bình thường, chỉ có điều nó giống như một màn che mờ ảo khiến bên ngoài chẳng nhìn được gì ở bên trong và ngược lại, khi bước chân qua tôi vẫn thấy ngoài cầu gỗ đánh nhau dữ dội, xem chừng có việc không lành rồi.
-Hai ông đi thử xem nào, cháu vẫn đi được mà.
Tôi nói với hai người lính, họ lập tức làm theo nhưng tôi thấy ngạc nhiên bởi vì họ giống như đanh đi vào tường vậy, không tiến được .
-Có tà phép! – Tôi nói. – Các ông là người ở biệt phủ, xem kĩ xung quanh cửa cổng có cái gì lạ không, tuyệt đối đừng sờ vào.
Tôi cũng cũng xem một góc cổng nhưng không thấy gì, hai lính nha môn xem xét bên kia cũng không thấy gì, bốn phía thì đang đánh nhau tưng bừng mà tôi thì đang lạc lõng giữa trận đánh. Tôi nghĩ rằng phải tìm cách liên kết tất cả “phe ta” lại thành một khối thì mới đẩy lui được cho nên trong lòng nóng như lửa đốt thì tôi vẫn cố nhẫn nại tìm kiếm.
-Có cái kia lạ kìa!
Nghe người lính bên kia nói vậy thì tôi quay sang nhìn, anh ta đang chỉ tay lên cổng, tôi ngước nhìn lên thấy một tờ giấy màu vàng được gài hoặc dán lên đấy.
-Sao lại lạ? – Tôi hỏi.
-Biệt phủ này xưa nay không dán tờ giấy nào như thế.
Tôi thầm đoán biết có kẻ giở trò rồi, nhưng mà không biết bằng cách nào mà thôi.
-Tìm cái gì cho cháu leo lên, các ông không chạm vào được đâu.
Tôi đoán là như vậy bởi vì họ là ma còn tôi vẫn là người, giấy dán thì tôi sẽ xé, sao tôi phải sợ. Tôi đứng chờ chưa đến ba mươi giây thì hai người họ khiêng đến một cái bàn và một cái ghế đều bằng gỗ, tôi cũng thắc mắc liệu mình có đứng lên được hay không, nhưng may quá, tôi leo lên được, chắc trong mơ nên tôi nhẹ đi nhiều rồi. Tôi không trực tiếp dùng tay xé tờ giấy màu vàng có vẽ những hình thù kỳ lạ mà tôi dùng mũi thanh kiếm gỗ chọc vào rồi quẹt ngang, quẹt dọc cho nó nhàu và rách đi, mấy lần như thế thì nó rách thật, sau đó tôi dùng mũi kiếm hất ra, tờ giấy rơi tư từ xuống đất.
-Thấy... thấy rồi! – Một người lính nha môn hô lên.
-Hai ông thử bước ra xem sao.
Hai người họ bước ra rồi lại bước vào hai ba lượt cho đến khi tôi nhảy xuống đất, tôi cũng chăng nghe thấy tiếng động của mình khi chạm đất.
-Trong số quân địch có pháp sư, bảo sao quân cứu viện không vào được, hai ông ra tìm ngay ở phía cầu xem có cái gì hay không, nhanh lên.
Tôi vừa nói vừa chạy ra phía cầu gỗ trước mặt, hai người lính nha môn cũng mau chóng chạy sau tôi và loáng cái họ đã ở đầu cầu, họ tìm kiếm rất nhanh ở những mố đầu cầu.
-Đây! Đây này.
Tôi chạy đến gần nơi họ chỉ và quả thật ngay dưới mố cầu có dán một tờ giấy màu vàng rất giống tờ tôi vừa mới làm rách trong kia. Tôi lúc này vẫn bịt mặt bằng khăn quàng đỏ, liếc nhìn xung quanh một lượt nữa rồi thổi phù phù.
-Hai ông đứng lùi lại một tí, nếu quân cứu viện vào kịp thì nhớ dẫn đường cho họ, mỗi người dẫn một ngả nhé, né chỗ dãy nhà bên trái, chỉ cho họ vào diệt gọn đám trong dãy nhà bên phải, các ông có nhớ không?
-Có, chúng tôi nhớ!
-Cháu không phải chỉ huy của các ông nên cháu không ra lệnh được, nhưng các ông dặn đồng đội của mình chia nhỏ ra dẫn đường. Tất cả ai đeo khăn trắng là quân ta cộng với những người mặc giáp nhẹ vừa rồi.
-Chúng tôi hiểu!
-Vậy mỗi ông đứng một bên ở đằng kia đi, cháu xé giấy.
Một giây sau họ đã đứng cách tôi 20 mét ở bên bên cổng, tôi một lần nữa dùng mũi kiếm chọc vào cái tờ giấy màu vàng dán ở bên mố đầu cầu, tờ giấy rời ra nhưng để chắc ăn tôi chọc cho nó rách.
-Kim quân, ai thuộc Kim quân mau rút qua cầu gỗ bảo vệ cháu!
Đây là cách thử mà tôi nghĩ là hiệu quả, chiến trường trước mặt ác liệt như vậy nên sẽ chẳng ai nghe tiếng tôi gào thét, tôi cho rằng những binh lính từ hạt gạo này nhất nhất nghe tôi và sau đó đúng là như thế, Kim quân đang chiến đấu nhanh chóng rút ngay qua cầu bỏ mặc địch quân.
-Anh Vành, qua cầu mau, hô mọi người qua cầu, phong ấn bị giải rồi, nhanh lên!
Ma Vành đang đánh hăng thì thấy Kim quân rút nên chắc là hoang mang, khi nhìn thấy Kim quân rút qua cầu gỗ và tôi hét lớn thì anh ta lập tức hiểu ra, anh ta hô to với những vong hồn đội khăn trắng ở gần rồi chạy vút qua cầu.
-May... May quá có mày, mẹ nó chứ, tao chưa bao giờ đánh trận nào mà địch đông như thế này.
Ma Vành đứng gần tôi tay lăm lăm ngọn giáo, ngựa anh ta đã bỏ lại bên kia rồi, một số quân đội khăn trắng vừa đánh vừa rút qua cầu, ma Vành sấn lên đứng cạnh mố đầu cầu tay lăm lăm ngọn giáo, tôi đoán chừng anh ta sẵn sàng phi cả ngọn giáo vài âm binh đang đánh tới, cảm tử quân chơi một đổi một, tôi thì không thích kiểu này lắm, chắc do tôi sợ chết.
Kim quân xếp ba hàng ngang ngay cạnh tôi đứng nghiêm như chờ lệnh, tôi thầm cười trong bụng bởi vì lính như thế này thì giặc nào cũng sợ cả. Tôi nhẩm đếm nhanh số Kim quân còn lại thì thấy có cả thảy còn 52 quân. Tôi ra hiệu cho một lính nha môn đang đứng chờ đợi tôi, anh ta lập tức đến gần.
-Cháu sẽ cấp cho ông 26 người lính này, ông dẫn họ vào diệt luôn đám ở trong dãy nhà bên phải kia đi.
-Tôi... thưa cậu... tôi...
-Ông đừng sợ, họ sẽ nghe lệnh ông.
Tôi đã bắt đầu thành thục trong việc chỉ huy số binh lính từ hạt gạo này rồi.
-26 Kim quân đứng gần cháu bước lên một bước!
Cái này xem phim là học theo được thôi, quá đơn giản.
-Các ông đi theo người lính này dẫn đường, hạ gục tất cả người nào mặc quần áo không giống ông này.
Kim quân dĩ nhiên không nói lời nào, gạo rang mà biết nói thì lạ đấy, chỉ có điều tôi không biết làm sao để tạo ra họ mà thôi.
-Ông dẫn họ đi mau đi, chậm một chút là thiệt một người đấy. Diệt xong dẫn họ ra sân tập hợp, nếu xong rồi thì qua bên dãy nhà trái giúp đỡ.
-Tôi...
-Ông đi mau đi, cháu phải ở đây chặn hậu.
Người lính nha môn ngập ngừng thêm vài giây rồi quay lưng chạy vào cổng, 26 Kim quân cũng xếp hàng ba tiến phía sau rất mau, tôi vung gạo rang ra thêm và nhanh chóng tăng số lượng Kim quân lên hơn 50 người, tôi dự tính số lượng này sẽ dùng để chặn cầu hoặc giữ cổng.
Những vong đeo khăn trắng đã rút được hơn chục vong qua cầu và họ tập trung hai bên mố cầu, tôi đã nhìn thấy Lê tướng quân và Nguyễn Thiết Côn ở phía kia, có vẻ như họ là người rút sau cùng, như vậy đúng là đáng mặt làm tướng.
Địch quân cũng vây giáp rất gắt.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí