Tôi đứng chờ đợi Kinh Bắc quân rút qua cầu cũng sốt ruột, chiều rộng của cầu gỗ chỉ có 3 mét và kín đặc quân lính của hai bên, Lê Tam tướng quân vừa đánh vừa lui, Nguyễn Thiết Côn và chừng hai vong hồn đội khăn trắng nữa là những hồn ma chặn hậu, do mặt cầu hẹp, hai bên lại có lan can bằng gỗ tròn khá lớn và cao khoảng 60 cen-ti-mét nên địch quân cũng nhanh chóng thay đổi cách đánh, bọn họ đổi những âm binh có giáo dài lên hàng trước để tận dụng lợi thế vũ khí. -Lùi nhanh lại phía sau! Lê Tam tướng quân hét lớn, Nguyễn Thiết Côn và những vong hồn khác nhanh chóng lùi lại khoảng chừng ba bước chân, khi những ngọn giáo của địch đâm tới, vị tướng họ Lê múa kiếm chóng mặt, Tôi nhìn thấy loang loáng những tàn ảnh của mũi kiếm. Lê Tam tướng quân đã thi triển một tuyệt chiêu của chị Ma, tôi đoán là như vậy, phía trước mặt ông ấy, những đường kiếm như tạo ra một tấm khiên vô hình, chống đỡ và đánh văng những mũi giáo đang đâm tới, vừa phòng thủ, Lê tướng quân vừa lùi những bước về phía sau thật chậm. Một ngọn giáo của địch quân đâm tới đã bị Lê tướng quân đánh văng ra, rơi xuống mương nước đen sì ở phía dưới, tôi lúc này đang đứng ở bên rìa khoảnh đất, gần với bờ mương nhưng xa mố đầu cầu bởi vì các vị trí ấy ma Vành và những vong hồn khăn trắng đang đứng kín, họ cũng đã sẵn sàng ngăn chặn đối phương tràn qua. Từ chỗ tôi đang đứng nhìn lên cầu gỗ là chếch sang phía bên trái khoảng 45 độ, khoảng cách chừng hơn 10 mét, tôi nhìn thấy rõ ngọn giáo bị rơi xuống mương nước đen, ban đầu tôi không chú ý nhưng khi nhìn thấy những làn khói mỏng bốc lên từ chỗ ngọn giáo rơi xuống thì tôi có chút ngạc nhiên. -“Đây... Đây là thứ nước gì?” Lê Tam tướng quân vừa đánh vừa lui đã gần tới đầu cầu bên này, địch quân không đánh tới nữa, bọn chúng đến giữa cầu thì ngưng lại, tay lăm lăm vũ khí như muốn nhào tới ăn thua đủ nhưng giống như có điều gì đó cản chúng lại. -“Mệnh lệnh của ai đấy? Chắc chắn là như thế, cũng giống như mình ra lệnh cho Kim quân, họ chỉ biết nghe lời và làm theo nhiệm vụ được giao, làm xong thì đứng chờ chứ không tự ý hành động, nhưng đám này là vong hồn thật, không phải phép “sái đậu thành binh”, chắc chắn là như thế.” Khoảnh đất rộng chừng 100 mét vuông trước cổng chính của biệt phủ đã dày đặc những vong hồn khăn trắng, Kim quân lúc này với chừng 50 binh vẫn đứng yên vị ở phía sau tôi, Lê Tam tướng quân sau khi lui được qua cầu thì ông ta nhanh chóng điểm lại số binh còn trong tay, Nguyễn Thiết Côn, ma Vành và một số vong hồn đen khăn trắng đứng trấn thủ ngay đầu cầu, sẵn sàng quyết chiến nếu bên kia đánh qua. Tôi thò đầu ra khỏi hàng Kim quân, nhìn anh chàng lính nha môn lúc này đang đứng như tượng gỗ chờ lệnh, làm lính lâu quá rồi cũng khổ thật, đầu óc chả linh hoạt gì, nhìn thấy tôi vẫy tay, anh ta mau chóng đến trước mặt. -Thưa cậu, tôi nghe lệnh! -Cháu đã nói cháu không phải chỉ huy của ông. – Tôi nói. – Ông lại đây cháu hỏi một tí. Anh chàng lính nha môn đi tới gần tôi. -Cậu cần hỏi gì tôi? Tôi chỉ tay xuống dưới mương nước đen sì. -Ông cho cháu hỏi, tại sao nước dưới mương này lại đen như thế? Cháu nhìn đen như mực và tuyệt nhiên không thấy nước chảy. -Mương này bề ngang rộng chừng ba trượng, nước chảy dưới đấy tôi không biết là gì nhưng vong hồn tuyệt đối không được chạm vào, chạm đến đâu thì tán đến đấy, cái này chỉ ngài tri huyện mới biết. -Vậy ngoài cây cầu gỗ này thì lối vào biệt phủ còn lối nào khác nữa không? -Đằng sau còn có lối cửa hậu, lúc ban đầu bọn chúng bao vây và đánh lối ấy để triệt đường rút, sau chúng tôi chống không nổi phải rút vào và bắt buộc phải phá cầu ấy đi. -Các ông làm như thế cháu nghĩ là thất sách rồi. Nhưng mà... Nhưng mà ông chắc là vong hồn không đi qua được mương nước này chứ? -Chúng tôi được dặn như thế nhiều lần rồi, lời quan trên chúng tôi không dám trái nên thực hư ra sao tôi cũng không biết. -Hiện tại ở đây đã quá đông, cháu sẽ cấp cho ông 26 binh, ông dẫn họ vào giải cứu các nơi khác, nếu bọn nó đông quá thì rút ra đây. Ông mà gặp những lính nha môn thì bảo họ ra đây cháu cấp thêm quân cho. -Tôi đã nhớ. -Ông nhớ dặn những binh này đánh ở đâu nhé, ông và tiêu tán thì họ cũng như rắn mất đầu. Tôi quay lại ra lệnh cho 26 Kim quân bước ra và nhận mặt, tạm thời nghe lệnh của người lính nha môn, anh nhanh chóng chạy biến vào bên trong cổng, số Kim quân nhận lệnh cũng ngay lập tức bám theo phía sau anh ta. Thêm khoảng một phút nữa trôi qua, địch quân không tiến thêm lên mà chỉ đứng ở giữa cầu gỗ nên tôi càng khẳng định rằng phía sau chúng có người đã ra lệnh, hoặc trong kế hoạch ban đầu thì nhiệm vụ của đám này chỉ là bao vây vòng ngoài, chặn đánh viện binh nếu có. -Ta chỉ còn khoảng hơn 60 binh! Lê Tam tướng quân đi đến gần tôi và lên tiếng, giọng ông ta có vẻ chùng xuống. -Cháu cũng mất khoảng hơn 150 binh mới đột phá khẩu được. -Nhờ hỗn loạn trong hàng của bọn nó thì Kinh Bắc quân mới vượt qua được, xem chừng số này không đủ để chống lại bọn nó, ta e là cầm cự không được bao nhiêu lâu. -Ông có chú ý đến cái mương nước đen này không? Tôi chỉ tay xuống dòng nước đen kịt ở ngay phía trước mặt, gọi là mương nước nhưng tôi cảm nhận rõ là nó không hề chảy. -Cái này chắc chỉ bọn ma da mới biết chứ ta không trú nụ nơi ao tù nước đọng nên thật sự là không biết. Tôi thuật lại lời mà người lính nha môn đã nói với tôi khi nãy, sau cùng tôi chỉ về giữa cầu, nơi mà địch quân vẫn đang đứng ở đấy. -Ông xem bọn chúng nhất định không chịu tiến qua, cháu có thể khẳng định một điều rằng có người sai khiến đám này, lệnh của bọn chúng chỉ là bao vây vòng ngoài nên chúng không tiến đánh tiếp là vì vậy. -Ta... Ta cũng thấy lạ. -Ban nãy cháu đã xé ít nhất hai tờ giấy, một ở cổng to đằng kia và một ở mố cầu này, có thể đấy chính là bùa chú để ngăn cản bên trong chạy ra, bên ngoài vào cứu. -Cháu làm sao mà vào được? -Cháu... Cháu không phải hồn ma, ông hiểu ý cháu chứ? -Nghĩa là... Lê Tam tướng quân bỏ lửng câu nói và nhìn ra phía trước, nơi mà địch quân đang vây kín thành một hàng ngang dài. -Phá cầu! – Lê Tam tướng quân đột nhiên đưa ra ý tưởng. -Cháu cũng nghĩ như vậy, cây cầu này hiện tại là lối ra vào duy nhất của biệt phủ, lối cửa hậu đã bị phá bỏ, nếu ta phá cầu thì chỉ cần một ít người ở lại trấn giữ, đứa nào bò qua mương thì tặng cho nó một đao, nếu chúng tràn qua đông quá thì giữ ở cổng, ông nghĩ ổn không? -Ta cũng tính như thế đấy, lực lượng chênh lệch quá lớn không thể lấy cứng đối cứng với bọn chúng được đâu. -Ông cứ phá cầu đi, nhưng cháu có một cách thử rất hay để biết sau khi phá cầu thì địch quân có tràn qua được không, biết đâu chúng có lệnh mới thì sao. -Cách gì? -Nếu ông có thể tóm được một âm binh bên kia và quẳng chúng xuống con mương này tự khắc ông sẽ hiểu, cháu cũng đang rất tò mò. -Hay! Ta hiểu ý cháu rồi, việc này để ta. Lê Tam tướng quân đi lại phía cầu, nói gì đó với một số binh của ông, trong đó có Nguyễn Thiết Côn, họ bàn bạc rất nhanh và sau đó tôi nhìn thấy Nguyễn Thiết Côn và Lê Tam tướng quân, hai người cầm vũ khí đi lên cầu, bên kia không có tiếng hò reo nhưng bên này, những vong hồn đội khăn trắng lại cổ vũ tinh thần chỉ huy của mình bằng cách đòi quan hệ với mẫu thân của phe địch, thậm chí còn đòi quan hệ luôn với tổ tiên của địch luôn, tôi đứng nhìn mà cứ như đang xem một bức tranh được vẽ với hai màu đối lập. Nguyễn Thiết Côn đi lên cầu, ông ta đi bên phải nên tôi nhìn rõ những hành động của ông ấy, khi Nguyễn Thiết Côn tới gần giữa cầu ngay lập tức mấy ngọn giáo trên tay địch quân như chỉ chờ có vậy liên tục đâm tới, Nguyễn Thiết Côn lui lại hai bước để tránh né, ông ta giao đấu vài chiêu, dùng đao trên tay gạt những mũi giáo đâm tới, không hề có tiếng leng keng của binh khí va chạm, thay vào đó là những tiếng “kịch, kịch” như sắt chạm và gỗ vậy. Trong một giây, Nguyễn Thiết Côn dùng đao gạt những ngọn giáo liên tục đâm tới, đồng thời bước nhanh khoảng hai bước áp sát một âm binh địch quân và tóm được tay của anh ta kéo mạnh. Tôi đứng nhìn từ đầu cũng đoán rằng ông Nguyễn Thiết Côn này nhất định sẽ nhắm đến tên lính âm binh ngoài cùng, tên lính bị kéo mạnh tới nên mất đà chưa kịp phản ứng đã dính ngay một cước vào phần bụng, hắn ta hơi co người lại xem chừng như bị đau, giây tiếp theo hắn đã bị Nguyễn Thiết Côn hụp người xuống hất chân thật mạnh vì thế hắn lộn cổ xuống mương nước đen. Tên lính âm binh này khi rơi xuống nước chỉ giãy dụa được vài cái rồi chìm nghỉm, một lần khói mỏng, mờ nhạt bốc lên, thứ nước này chắc chắn là thứ mà âm binh hay hồn ma phải tránh xa, tôi chợt nhớ đến cái đêm trăng thanh mình nấp trên nóc ngôi nhà mái bằng nhìn những bóng đen bắc cầu vải vượt mương, dường như là có sự trùng hợp nào đó ở đây. Nguyễn Thiết Côn lùi lại và vung vài đường đao chống đỡ lấy lệ, về phần Lê Tam tướng quân, ngay sau khi bắt được một ngọn giáo của đối phương đâm tới, ông ấy giật mạnh, ngọn giáo rời tay tên lính địch, ông ấy liền trở đầu và đâm mạnh tới, có lẽ ngọn giáo đã xuyên qua thân hình một tên lính khác vì tên lính ấy sau đo bị rơi xuống mương nước đen cùng ngọn giáo. Thử nghiệm hoàn thành, hai vị chỉ huy này nhanh chóng lùi về phía sau, Kinh Bắc quân đứng hô to hơn nữa, như muốn áp đảo tinh thần đối phương vậy, tôi nghĩ việc này vô ích bởi vì đám kia cứ như những xác chết trôi, mặt lạnh như tiền, đôi mắt của chúng cứ vô hồn như không hề biết sợ. Lê Tướng quân ra lệnh phá cầu nhưng vấn đề khó khăn gặp phải chính là dụng cụ, tuy vậy những vong hồn khăn trắng không vì thế mà dừng tay, họ phá những lan can, dùng ngọn giáo và đao đào đất xung quanh mố cầu, tôi trố mắt nhìn những hành động này, tôi cũng nhìn thấy đất được xới lên từng ít một và tự hỏi tại sao nó cũng na ná như đất tôi thường thấy, tuy có hơi sẫm màu hơn một chút. -Phải tìm dụng cụ để phá! – Nguyễn Thiết Côn lên tiếng. Đúng lúc này có mấy người lính nha môn chạy ra, họ lướt nhìn nhanh và sau đó chạy lại phía tôi đang đứng, có lẽ họ nhìn thấy những Kim quân đang xếp thành hàng trông uy nghiêm hoặc là ban nãy họ đã thấy tôi dùng phép thuật hạ gục quân địch như chuối đổ. -Thưa cậu, tôi được báo là ra đây xem cậu cần gì. -May quá, các ông có thể tìm giúp cho những vong hồn đeo khăn trắng này cái gì đấy để phá cầu hay không? -Thưa ông tuần binh, chúng tôi cần xà beng hoặc dao rựa, bất kể cái gì có thể nhanh chóng hủy cầu này. – Nguyễn Thiết Côn bước tới nói. Mấy người lính nha môn nhìn Nguyễn Thiết Côn nhưng không đáp lời, họ chờ đợi tôi lên tiếng, xem chừng thì bình thường những hồn ma lang thang sợ đám tuần binh này một phép rồi. -Nếu được thì nhờ các ông giúp cho, cầu này nhất định phải phá để ngăn địch, chỉ cần một ông ở lại để cháu nhờ việc khác là được. Chỉ huy của lính nha môn này có lẽ là Nguyễn đốc trấn, giờ ông ta đang bận nơi nào đó trong hậu viện cho nên binh lính như rắn mất đầu, tôi giống như cái cọc giữa sông mà họ bám vào để giữ hi vọng. Nguyễn Thiết Côn cùng với khoảng 10 vong hồn khăn trắng cầm đao đi theo mấy người lính nha môn trở ngược vào trong để tìm dụng cụ phá cầu cho nhanh. Tôi cũng dậm bước chạy vào theo nhưng sực nhớ ra một điều nên quay lại nói với Lê Tam tướng quân. -Tất cả Kinh Bắc quân ông cho trấn giữ ở đây, kể cả phá cầu xong ông nhé. Cháu vào trong, nếu ngoài này nguy cấp thì ông bảo anh Vành đây đi tìm cháu báo tin, cháu phải tìm chị Ngọc Hoa, phía trong còn rất nhiều địch quân, nếu chúng có chạy trở ra thì cũng phải chặn hết lại. -Bọn ta cùng đi! -Không! – Tôi ngăn lại. – Lát ông có thể vào sau trợ giúp khi ông Côn quay lại, cháu còn có binh riêng, những vong hồn ông dẫn theo dù sao vẫn là các bậc cha ông của cháu, cháu muốn hạn chế số vong hồn tiêu tán, họ còn cần vào nhiều việc khác nữa. -Nhưng ta... -Cháu hiểu ông muốn nói gì, nhưng ông là linh hồn của Kinh Bắc quân, không có ông ở đây cháu nghĩ nếu có biến e là... -Vậy... Vậy cháu có đủ binh lực chứ? -Gấp vài lần số ông có, ông yên tâm. Tuy vậy, để giảm thiểu các phát sinh không hay có thể xảy ra, tôi quay lại chỉ lần lượt vào bốn lính Kim quân đang đứng trước mặt, tương đương với 12 binh. -Các ông ở lại đây bảo vệ cho người này, Lê Tam tướng quân, và nghe theo lời của ông ấy chỉ huy. -Khoan đã, sao lại cắt quân lại bảo vệ ta? -Những binh này thiện chiến hơn so với Kinh Bắc quân mấy phần, họ lại có giáp nhẹ, ông hãy dùng họ cẩn trọng, cháu thật không muốn thấy nhiều vong hồn đội khăn trắng vơi đi nữa, mong ông hiểu ý của cháu. Tôi nói xong không đợi Lê Tam tướng quân đáp lời mà chạy nhanh vào phía trong, một người lính nha môn còn lại cũng chạy trước tôi vài bước chân, 18 Kim quân chạy theo phía sau tôi, tôi biết họ rất nhanh, cần thiết thì họ sẽ lao lên phía trước trong chớp mắt nên tôi cũng yên tâm mấy phần. Tôi đặt chân vào đến sân thì nhìn từ phía đằng xa bên tay trái đã thấy Nguyễn Thiết Côn và những vong hồn khăn trắng đang mau chóng trở ngược ra, trên tay họ là những thứ phù hợp để phá cầu gỗ, tôi đứng ở khoảnh sân chờ họ chạy qua, họ cười với tôi và tôi dĩ nhiên cũng cười với họ, cảm giác rất vui. Những người lính nha môn khi nãy dẫn những vong hồn khăn trắng đi tìm dụng cụ đều dừng lại phía trước tôi như đợi lệnh, tôi không hiểu từ bao giờ tự nhiên mình lại thành người chỉ huy của họ, tôi vẫn gọi chung họ là ông và xưng cháu cho tiện. -Dãy nhà bên trái này tình hình thế nào rồi ạ? Quân địch còn ai không? -Thưa cậu, vẫn còn đang đánh nhưng xem chừng quân của cậu đang thắng thế. Tôi quay lại chỉ tay vào hai hàng dọc Kim quân đang đứng phía sau mình. -Các ông vào trong dãy nhà kia, hạ gục tất cả những ai không phải là Kim quân rồi cùng nhau ra tụ họp ở chỗ này. 12 Kim quân ngay lập tức lao tới dãy nhà bên trái, tôi nghĩ rằng đang thắng thế thì tăng thêm quân, lấy thịt đè người cho rút ngắn thời gian. -Ở hậu viện địch quân có đông hơn ngoài này không ạ? -Đông nhưng chúng chia nhỏ chúng tôi ra để đánh, do bị chia nhỏ nên không hỗ trợ được lẫn nhau, nhóm chúng tôi sắp thua thì được cứu bởi quân của cậu, đội của tôi hăm mươi binh giờ chỉ còn từng này. – Một lính nha môn bước lên cho tôi biết. Vậy là họ đã mất đến hai phần ba quân số, thiệt hại thật nặng nề. -Bách Hộ võ quan và Nguyễn đốc trấn cũng bị chia nhỏ, tôi thấy Bách Hộ võ quan và một đội bị ép về góc đằng kia. -Còn quan đốc trấn? -Ngài đốc trấn thì lần cuối tôi thấy là ngài ấy rút theo cô gái áo đỏ và ngài quan huyện. -Hậu viện có rộng không ông nhỉ? -Rộng và nhiều cây cối nữa, những ngôi nhà đều thông với nhau. Tôi nghe nói vậy vội gật đầu, một lần nữa tôi quay lại phía sau, nhìn hàng Kim quân cuối cùng và ra lệnh cho họ vào trợ giúp tiếp ở dãy nhà bên phải, trong ấy chưa có lính nha môn nào đi ra nên tôi đoán là chưa giải quyết xong số âm binh địch trong ấy. -Các ông nghe cháu nói. – Tôi nói với 8 người lính nha môn đang đứng như chờ đợi mệnh lệnh của tôi. – Cháu chỉ là con cháu của các ông thôi, địch bao nhiêu cháu cũng không sợ, cháu chỉ sợ sẽ đánh nhầm vào quân mình cho nên các ông phải dặn nhau, tuyệt đối không được đứng ở phía trước mặt, phía bên phải của cháu. -Chúng tôi nhớ, thưa cậu! -Nếu trong khi giao chiến mà cháu có hô là nằm xuống là ngay lập tức phải nằm xuống đất ngay, chỉ cần chậm thôi là hậu quả khôn lường, tất cả đều bị cắt làm đôi ở phần bụng. Tôi vừa nói vừa dùng tay miêu tả việc thân hình của họ sẽ bị cắt làm đôi, họ nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt nhưng mau chóng gật đầu và dạ ran. -Phải dặn tất cả lính nha môn hai điều cháu vừa nói, cháu muốn sau khi thoát được kiếp nạn này, mỗi ông sẽ có rượu để uống thả ga, bảo vệ quan, đánh địch nhưng không được liều mạng quá. Có thanh kiếm này trên tay thì địch quân sẽ giống như thế kia. Tôi chỉ thanh kiếm về phía sân đằng trước mặt, nơi đang ngổn ngang hơn ba mươi địch quân với đầu, tay chân, thân mình lăn lông lốc. -Minh chứng rõ nhất để các ông hiểu. Tôi nói đến đây thì một loạt Kim quân từ trong dãy nhà bên trái đi ra khỏi cửa, họ nhanh chóng tập hợp thành những hàng ngang trước mặt tôi chờ lệnh mới, tôi nhẩm đếm một lượt, còn 48 binh. Sau khi thở dài một vài hơi thì tôi ra một mệnh lệnh mà tôi tin rằng địch quân ở phía trong dãy nhà bên phải sẽ cảm thấy sợ hãi trước khi hồn vía tan như sương khói. -Tất cả các ông đi vào trong dãy nhà này, tiêu diệt hết những người nào không mặc quần áo giống như thế này cho cháu. Tôi lại làm động tác chỉ vào những người lính nha môn, những Kim quân chỉ dùng một giây để nhận diện rồi sau đó cả đội quân tràn nhanh vào dãy nhà bên phải qua những cánh cửa đang mở. -Tôi sẽ dùng chiêu lấy thịt đè người cho các người thấy, trẻ con sẽ đánh trận theo cách của trẻ con. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi