Từ đằng xa, người lính nha môn mà tôi không biết tên đang dẫn số Kim quân vòng qua đống ngổn ngang những thây âm binh của địch. -Thưa cậu, tiểu nhân chỉ giúp giải cứu được một số huynh đài này, muốn đánh tới tiếp nhưng tiểu nhân cảm thấy không đủ khả năng chỉ huy. -Ông đừng nói như thế, cháu đây chưa được mười lăm tuổi cũng chỉ huy được, mình phải tích lũy. – Tôi nói lời động viên với người lính nha môn vừa dẫn Kim quân tới. – Ông còn được bao nhiêu binh? -Thưa cậu, còn hăm hai binh cả thảy. -Như thế là ông rất có tài đấy, trong dãy nhà này vẫn còn đang giao chiến, ông dẫn tiếp họ vào tiêu diệt hết bọn chúng đi, đứa nào bỏ chạy ra ngoài này cháu sẽ tiễn vong luôn. Người lính nha môn gật đầu chạy vượt qua tôi đi thẳng vào dãy nhà bên phải, anh ta hét lớn. -Tiêu diệt tất cả địch quân, người nào không mặc quần áo giống như tôi đều phải triệt hạ. Nói xong ông ta xách đao nhảy qua bậc cửa, tôi nhìn hành động này mà thầm cảm mến, chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng đủ thấy anh ta có khả năng chỉ huy một đội nhỏ rồi. -Các ông có muốn đánh địch tiếp không? – Tôi quay lại hỏi mấy người lính đang đứng trước mặt mình. -Thưa cậu, chúng tôi muốn đánh tiếp, bọn này là giặc, nhất định phải tiêu diệt. -Trong các ông, ai từng là chỉ huy? -Là tôi, thưa cậu. – Người lính nha môn khi nãy bước lên nói chuyện với tôi, nay anh ta lại bước lên lần nữa. -Ông cứ gọi cháu là cò Tý, đây không phải tên húy của cháu. Cháu nên gọi ông tên là gì? -Thưa, tôi tên Cương, họ Phùng. -Vâng, ông Phùng Cương, ông tính tiếp theo nếu có binh thì ông sẽ làm gì? -Thưa, tôi sẽ giay binh* (đem binh) đi ứng cứu ngài quan huyện. Tôi thò tay vào trong túi quần, sờ nắn cái túi nhỏ mình mang theo và áng chừng mình đã dùng hết khoảng hơn một nửa số gạo rang rồi, áng chừng tôi chứ tôi không biết chính xác là bao nhiêu. Tôi lần mò tay và lấy ra một nhúm tương đối, ông Phùng Cương này nếu đi ứng cứu quan huyện nghĩa là giúp chị Ma, điều này dĩ nhiên là tôi ưu tiên rồi, tôi có một lòng tin rằng chị Ma sẽ đủ khả năng để thoát thân khi nguy cấp, chị ấy gọi tôi đến không phải để cứu chị ấy, có lẽ chị ấy muốn tôi, một thằng bé có nhiều “bảo bối” và quan trọng là còn sống sờ sờ để chống lại những vong hồn đông đến hàng nghìn. Tôi ném nhúm gạo mạnh ra phía trước sau khi lẩm nhẩm khấn trong miệng, Kim quân lại xuất hiện và xếp hàng ngay ngắn, đếm hàng nhân ra người cả thảy có 58 binh với giáp sắt nhẹ, mũ sắt và trên tay ai cũng có thanh gươm sáng loáng. -Cháu sẽ giao cho ông 30 quân, ông sẽ chỉ huy họ đi giải cứu quan phủ. Người con gái mặc bộ đồ màu đỏ là Ngọc Hoa Công chúa, tuyệt đối không được tấn công, ông hiểu không ạ? -Tôi hiểu! -Nếu số quân không đủ, ông chỉ cần đánh để phân tán sự tập trung của chúng và rút, không nên cứng đối cứng, ông là người ở đây sẽ rành đường đi lối lại, đánh để giải vây, không phải để bị tiêu diệt. -Thưa vâng! Tôi dùng tay chỉ vào hàng Kim quân và lấy ra đủ 30 binh, yêu cầu họ tạm thời nghe theo lệnh của ông Phùng Cương cho đến khi tôi ra lệnh mới, trước khi Phùng Cương quay lưng rời đi, tôi dặn ông ta. -Nếu nhìn thấy Ngọc Hoa Công chúa, hãy tìm cách nói với chị ấy “người mua váy đỏ đã đến”, ông không được nói gì thêm, tránh việc rắc rối sau này. -Tôi hiểu ý của cậu. Phùng Cương cúi đầu chào từ biệt, tôi cũng đứng nghiêm và cúi đầu chào lại ông ta, tôi không biết ông ta ở đây từ khi nào nhưng xem chừng cũng hàng trăm năm rồi chứ không ít, ông ta dẫn binh đi khỏi, tôi hỏi tiếp những lính nha môn còn lại. -Ông nào cảm thấy mình đủ tự tin dẫn binh thì nhận, cách đánh thì như cháu vừa nói, giải vây bằng cách kéo giãn đội hình của bọn nó ra, giảm áp lực cho quan huyện. Bọn họ nhìn lẫn nhau và sau cùng một người lính nha môn nữa bước lên xung phong, anh cũng chỉ mới ngoài hai mươi. -Thưa, tôi tên Sinh, họ là Vũ Đình. -Vâng, ông Vũ Đình Sinh, cháu giao cho ông 28 binh này, ông tiếp tục dẫn binh đi theo ông Phùng Cương để giải cứu quan huyện. -Thưa... -Quan huyện chắc chắn là mục tiêu của bọn chúng, ông và ông Cương hãy chỉ huy những binh này, họ sẽ nghe lời mà. Cháu muốn địch quân thấy ta có nhiều binh được phái đến, ở nơi đấy chắc chắn có tướng địch. -Thưa, tôi hiểu! Vũ Đình Sinh nhanh chóng dẫn theo 28 Kim quân đi theo hướng ông Phùng Cương vừa đi, trước khi rời đi, Vũ Đình Sinh còn lấy thêm hai ngọn giáo trong khi tay phải vẫn cầm đao, tôi thấy lạ nên tỏ ra ngạc nhiên, tôi chưa hỏi thì ông ta đã nói. -Ít nhất tôi cũng dùng hai ngọn giáo này tặng cho hai thằng giặc, bọn nó đã diệt ông chú họ của tôi khi nãy. -Nếu vậy ông nhớ nhắm cho kỹ, ông nên trả thù cho người thân. Đội quân nhanh chóng chạy nhanh về phía cuối sân và khuất dần sau cái cổng nho nhỏ cách tôi khoảng một trăm mét. -Mấy ông cứ chuẩn bị vũ khí đi, dùng giáo phi thẳng vào địch cháu thấy cũng là một ý kiến hay đấy, đợi những người còn ở trong nhà kia trở ra thì ta đi. Mấy người lính nha môn nghe tôi nói vậy thì họ vội vàng chạy tới chỗ thây âm binh địch đang nằm ngả ngốn để tìm thêm những ngọn giáo, tôi nhìn quanh vài lượt và xem chừng cái sân rộng và hai dãy nhà này cơ bản đã sạch bóng âm binh. Đứng đợi mấy người lính tìm những ngọn giáo thì phía sau tôi đã nghe tiếng Lê Tam tướng quân. -Cầu đã phá xong rồi! Tôi quay lại nhìn, nét mặt Lê Tam tướng quân có vẻ như đã giãn ra được một chút, 12 Kim quân vẫn đi sau ông ta như hình với bóng. -Ta đã dặn ông Côn rồi, thằng Vành ở lại làm chân đưa tin báo nguy. Cầu phá xong thì địch quân không qua nữa, nhưng chúng nó vẫn đông lắm. -Bọn đấy ông cháu mình tính sau, ông thích đánh trận thì có việc cho ông rồi đấy. – Tôi vừa nói vừa cười. -Nhất định ta phải có phần chứ, chạy từ làng lên đây chả nhẽ lại đứng canh cổng. -Được rồi mà, tướng tài như ông nhất định còn nhiều việc quan trọng. Những người lính nha môn đi nhặt binh khí đã chạy lại gần tôi, trên tay họ đoán chừng tổng cộng có hơn mười ngọn giáo. -Thưa các ông, ông này là Lê Tam, võ tướng thời nhà Lê, là thân tín của Thái tử Lê Duy Vỹ, ông Lê Tam đã vị quốc vong thân, bảo vệ Thái tử đến những giờ phút cuối cùng. Tôi cất lời giới thiệu vị tướng họ Lê với mấy người lính nha môn, ông Lê Tam cúi đầu chào họ và họ cũng làm như vậy. -Nếu các ông tin tưởng, hãy theo sự chỉ huy của Lê tướng quân đây, ông ấy là một vị tướng tài, sẽ đủ khả năng áp chế quân địch. -Thưa cậu, chúng tôi sẽ nghe theo lời cậu. -Cháu là con dân của cái huyện này, việc cháu làm là muốn tốt cho cái huyện này nên các ông yên tâm, nhất định phải gặp lại để uống rượu, cháu mời. -Bọn tiểu nhân xin ra mắt Lê tướng quân đại nhân. -Điều này... Lê Tam tướng quân nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu. -Ông định một mình đánh với cả trăm quân à? Những ông này đều là lính của bản huyện, giờ này họ vẫn đang đứng ở đây thì lòng dũng cảm của họ đã thừa rồi. Tôi vừa nói vừa nháy mắt với Lê Tam tướng quân mấy lần, ông ta đã hiểu ý và lập tức đứng ra nhận lời chỉ huy mấy người lính nha môn, vị tướng họ Lê thấy mấy người lính cầm nhiều giáo lên hỏi, sau khi biết được lý do thì ông cũng nhận thêm một ngọn giáo, tôi tin với sức mạnh của ông ấy có thể phóng ngọn giáo xuyên qua được hai âm binh cũng nên. -Thưa cậu, địch quân ở trong dãy nhà này đã diệt hết không chừa một mống. Tôi đang mải nghe ông Lê Tam hỏi thăm mấy người lính nha môn địa hình biệt phủ thì nghe thấy tiếng nói vọng đến, tôi quay lại thì đã nhìn thấy anh lính nha môn ban nãy dẫn quân xông vào dãy nhà. -Tốt quá ạ, bên ta thiệt hại có nhiều không ông? -Thưa cậu, địch quân trong này cũng đông nhưng sau khi tôi dẫn binh nhảy vào thì sắp tàn cuộc, bên ta nhiều binh của cậu quá. Tôi vẫn còn đủ 22 binh, thưa cậu. -À, cháu quên chưa hỏi tên ông. -Thưa, tôi họ Đỗ tên là Văn Miêu. -Ông đúng là một người chỉ huy giỏi, thưa ông Đỗ Văn Miêu. -Cậu quá khen, là do binh cậu đưa tốt quá thôi. -Ông đứng đây chờ một nhé, nhân tiên ông làm quen với Lê tướng quân, người mới đến giải vây giúp chúng ta. Đỗ Văn Miêu lại gần nói chuyện với Lê Tam tướng quân, ông ta vẫn là một binh lính ở huyện cho nên nói chuyện vẫn cứ khom lưng, nhìn cứ tội tội. Tôi không phải chờ lâu bởi vì ngay sau đó số Kim quân hạt gạo rang và toàn bộ binh lính nha môn còn lại sau trận giáp chiếp trong dãy nhà đều bước hết ra sân. Tôi cũng tò mò ở trong dãy nhà đó dài và rộng như thế nào nhưng bây giờ không phải là lúc để làm việc này, việc quan trọng nhất bây giờ chính tìm cách chỉnh đốn, chia quân ra đi ứng cứu. Người xưa có câu “thời thế tạo anh hùng” nên vô tình lúc này tôi lại là sợi dây liên kết tất cả ba nhóm quân: Kinh Bắc quân, Kim quân và lính nha môn bản huyện. Tất cả Kim quân bước ra từ trong dãy nhà nhanh chóng xếp ngay hàng thẳng lối, tôi đếm thì thấy còn tới 55 binh, thêm 22 binh do ông Đỗ Văn Miêu dẫn ra là thành 77, cộng thêm 12 binh ban đầu cho đi theo bảo vệ Lê Tam tướng quân nữa là 89, đây thật sự là một lực lượng mà theo tôi là hùng hậu. Binh lính nha môn cũng tập hợp lại một bên, họ cũng là lính cho nên cũng nhanh chóng xếp thành hàng nghiêm chỉnh như đợi lệnh, vấn đề ở đây là họ đang xem tôi là chỉ huy mà tôi thì làm gì có kinh nghiệm, tôi nghĩ việc của tôi lúc này là sắp xếp và liên kết họ lại với nhau mà thôi. Lê Tam tướng quân nhìn tôi chờ đợi, tôi nhận ra chính ông ấy cũng bắt đầu có phần nghe theo sự sắp xếp của tôi, thôi thì “không trâu bắt chó kéo cày” vậy. Tôi đi lại phía hàng quân nha môn, tôi không hề rụt rè bởi vì trong tay tôi đang có cả trăm Kim quân cơ mà, kể ra là cũng oai đấy. -Thưa các ông, chúng ta còn bao nhiêu binh của nha môn ở đây ạ? Tôi lên tiếng hỏi chung vì không biết ai là chỉ huy từng nhóm, những binh lính này tôi nghĩ phần lớn nghe theo lời tôi bởi vì họ thấy tôi gọi lên hàng trăm binh mạnh giúp họ, họ lại đang thiếu chỉ huy. Tôi hỏi xong thì cũng nhìn và tự nhẩm đếm, một người lính nha môn bước lên một bước nói với tôi. -Thưa đại nhân! Chúng tiểu nhân còn tất cả 51 binh, chờ đại nhân phân phó. -Không, không! – Tôi cười và xua tay. – Cháu không phải đại nhân gì đâu. Nếu các ông tin tưởng ở cháu, một con cháu trong huyện nhà thì cháu sẽ sắp xếp, mục đích của chúng ta là đuổi giặc, diệt giặc ạ. -Chúng tiểu nhân xin nghe theo lời đại nhân. Tôi đành chỉ biết cười trừ, thôi thì không thể thay đổi được họ thì kệ họ thích gọi sao thì gọi, tôi không đủ can đảm làm đại nhân của họ, như thế e là tổn thọ lắm. Tôi quay sang nói với ông Đỗ Văn Miêu. -Thưa ông Miêu. -Cậu cứ phân phó. – Ông Đỗ Văn Miêu lại chắp tay và hơi cúi lưng. -Ông đừng như thế, gọi cháu là cò Tý nhé. -Xin vâng! -Cháu sẽ bổ sung thêm cho ông đủ thành 30 binh, ông dẫn họ đến nơi mật thất của quan tri huyện giải vây, chỉ cần đánh cho bọn cũng phân tán, không cần phải ăn thua đủ ông nhé. -Xin nghe lời cậu. -Nơi đó đã có khoảng 60 binh do ông Phùng Cương và Vũ Đình Sinh chỉ huy, ông đến hỗ trợ họ, tuyệt đối không được cho binh đánh cô gái váy mặc váy đỏ, nếu có thấy cô ấy hãy nói “người mua váy đỏ tới rồi”, nếu cô gái ấy gặp nguy hiểm thì cho hết binh bảo vệ cô ấy bằng được. -Xin vâng lời cậu. Tôi cấp thêm 8 Kim binh và ông Đỗ Văn Miêu nhanh chóng dẫn họ chạy nhanh về phía cái cổng nhỏ cuối sân và mất hút. Tôi nhất định phải cho đối phương thấy nhiều quân đến, mục đích của tôi là áp chế tinh thần, tôi nhớ rằng khi trẻ con đánh nhau, dù đang thắng thế nhưng bên kia liên tục kéo người đến thì ít nhiều đều có nao núng, bởi thế tôi đã làm như vậy. -Thưa các ông binh lính của nha môn bản huyện, nếu các ông tin tưởng ở cháu, cháu cần 40 người đi theo vị võ tướng nhà Lê này, người đã từng đánh trăm trận trăm thắng, thân tín của Thái tử Lê Duy Vỹ. Ông ấy không mất ở sa trường mà mất vì trung thành với Thái tử. Tôi học thì tôi biết, thời trước người ta đặc biệt đánh giá cao lòng trung thành với nhà vua hoặc chỉ huy, những cái chết vì lòng trung sẽ được ghi nhận và truyền khẩu. -Chúng tiểu nhân nguyện theo Lê tướng quân! Bọn họ đồng thanh hô, tai tôi lại nghe hơi ù ù, buốt buốt như tiếng đài cassette bật băng bì nhàu vậy. -Vậy 40 ông, tính từ bên tay phải của cháu trở đi, theo Lê tướng quân, dẫn đường cho ông ấy đi giải vây cho Bách Hộ võ quan hoặc Nguyễn đốc trấn. Binh lính nha môn nhanh chóng tách ra làm hai, điệu bộ sẵn sàng nghe lệnh của Lê Tam tướng quân, ông Lê Tam tỏ vẻ xúc động, ông ấy có một hình ảnh hoàn toàn khác qua lời nói của tôi mà, tôi vốn là đứa khéo miệng, mất gì đâu mà không nhân lúc này nói tốt cho ông ấy. Tôi gọi ra 18 Kim quân bổ sung cho số lính dưới quyền ông Lê Tam, nâng tổng số binh của ông ấy lên thành 63. 18 Kim quân này tôi gọi làm hai lần, lần thứ nhất gồm 12 người để nghe theo sự chỉ huy của ông ấy, tôi cũng nhắc riêng ông Lê Tam là hãy để họ làm quân tiên phong, sau khi ông Lê Tam đồng ý thì tôi lại gọi thêm 6 binh khác và ra mệnh lệnh riêng, 6 binh này nhiệm vụ của họ là bảo vệ ông Lê Tam bằng mọi giá, Lê Tam tướng quân nhìn 6 binh đứng phía sau là đã hiểu mục đích của tôi, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt như thầm cảm ơn vì tình cảm mà tôi dành cho ông ấy. Tôi đáp lại bằng một nụ cười và lời hẹn: -Gặp nhau ở làng, cháu sẽ mua rượu. Lê Tam tướng quân gật đầu và nhanh chóng tiến quân về phía trước, 63 binh chia làm bốn hàng dọc, chờ họ đi khuất thì tôi mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, tôi hi vọng mình sắp xếp như vậy là tạm thời ổn thỏa. Tôi quay lại số binh lính nha môn còn lại và chỉ vào một người, anh ta bước lên một bước. -Cháu muốn nhờ ông một việc, ông giúp cháu ra canh ở ngoài cổng cùng với những vong hồn đội khăn trắng, họ đều là ma trong huyện lên đây để giúp ta, nếu địch quân tiến đánh và nguy cấp thì ông đi tìm cháu để thông báo. Việc này rất quan trọng, cháu cần người thông thuộc biệt phủ, ông có rành rẽ không ạ? -Thưa, tôi có. Tôi gọi ra một Kim quân, cho đi theo bảo vệ người lính nha môn này, tôi muốn đề phòng bất trắc, thời buổi của tôi người ta liên lạc bằng điện thoại rồi, đánh nhau như ban nãy gọi ý ới chả nghe thấy gì thì rất khó điều phối, trước khi anh lính này rời đi tôi lại nhờ thêm một việc. -Ông gọi giúp cháu một người lính tuần binh tên là Vành, anh ta mặc giả trang quân địch nhưng vẫn đội khăn trắng, ông nói anh ấy vào đây hộ cháu nhé. -Vâng! Anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi cổng, Kim quân cũng chạy theo phía sau bảo vệ anh ta, chỉ vài giây sau ma Vành đa xuất hiện. -Mày gọi tao làm gì thế nhóc? -Anh lại đây em bảo. Ma Vành đi lại gần, tôi liền hỏi tình hình quân địch, anh ấy nói vài câu thì tôi cũng hình dung được là không có gì thay đổi, địch không đi qua mương nước đen, cũng không tìm cách nào tiến vào, nói thật là tôi cũng thấy lạ nhưng đành xem là may mắn vậy. -Em đã bố trí người liên lạc thay anh, em cần anh chỉ huy một đội đi giải cứu chị Ngọc Hoa. -Được, tao cũng muốn chơi bọn này. Tôi gọi thêm một lính nha môn và nhờ anh ta làm lính dẫn đường cho ma Vành đi giải cứu Ngọc Hoa Công chúa và quan tri huyện, dặn dò ma Vành vài câu về việc khiển binh và nói với chị Ma câu “người mua váy đỏ tới rồi”. Số Kim quân còn lại là 62, tôi chia cho ma Vành 32 binh và anh ấy nhanh chóng dẫn họ theo, trên tay anh ấy lại kiếm đâu ra một ngọn giáo rồi, anh này chết rồi vẫn giữ máu cảm tử, một đổi một. Tính ra tôi đã gửi đi bốn đội quân với cả trăm Kim quân giải cứu chị Ma, tôi đứng nhìn theo bóng những Kim quân và thắc mắc rằng cái huyện bé tí tẹo này thì tại sao lại có kẻ dùng đến cả ngàn binh tiến đánh, vây ráp, nếu không có ai trả lời thì tự tôi phải đi tìm hiểu mà thôi. -Các ông trở vào trong dãy nhà, tìm mỗi người ít nhất hai ngọn giáo mang theo, chúng ta sẽ chơi một trận lớn, các ông sẽ đi cùng với cháu, ai chần chừ thì cháu nhờ ra hỗ trợ Kinh Bắc quân ngoài kia trấn thủ cổng, không sao đâu. Dĩ nhiên là tôi nói khích rồi, nhẹ nhàng nhưng là khích tướng, một thằng trẻ ranh còn dám đi đánh nhau chẳng lẽ họ là binh thật sự lại né tránh, bởi vậy họ vội vàng quay trở vào dãy nhà tìm thêm giáo để mang theo. Tôi cũng muốn biết kẻ nào đã dán những lá bùa bí ẩn kia, tôi hi vọng những thứ đấy là của lão Đường Thốc Tử, như thế thì mới dễ tính, còn không phải thì lắm chuyện lắm. --- ***