Tổng cộng tôi còn cả thảy 39 binh bao gồm 9 lính nha môn và 30 Kim quân mang áo giáp nhẹ, tôi định bụng tăng thêm với số gạo rang ít ỏi còn trong túi quần nhưng tôi lại thôi bởi vì chẳng biết những gì đang chờ đợi tôi phía trước cả, việc dẹp yên được địch quân trong hai dãy nhà chủ yếu là tôi dùng chiêu lấy thịt đè người, chứ để phá vây vào được trong cái biệt phủ này cũng tốn đến hàng trăm Kim quân chứ không ít, chỉ chừng đó thôi là hiểu địch quân không phải là những tay mơ, họ đích thị từng là lính chiến lúc sinh thời. Tôi chưa đủ lớn để hiểu hết ý nghĩa nhưng tôi từng nghe bác N. có đôi lần kể rằng lính mới đi bộ đội dễ chết hơn bởi vì còn non kinh nghiệm, súng AK gặp địch còn quên cả mở chốt an toàn, địch trước mặt mà kéo cò AK cả băng nó không gục, về sau bộ đội ta mới cho lính cũ đi kèm để dìu dắt nhau, tôi rất nhớ những chi tiết này bởi vì trong sách sử tôi đọc và học đều không có ghi chép, hoặc nếu có thì chỉ vài ba chữ ngắn gọn kiểu “còn thiếu kinh nghiệm” là hết. 39 là một con số đẹp, tôi nghĩ như vậy. Những người lính nha môn đi lẫn vào Kim quân, tôi bảo họ làm vậy, trong suy nghĩ của tôi họ cũng là vong hồn địa phương, Kim quân là phép do sư thầy tạo ra, tuy hơi tàn nhẫn nhưng tôi sẽ đỡ áy náy hơn nếu Kim quân thiệt hại và lính nha môn không sao. Sư thầy làm như thế nào để có những binh lính này thì đấy là bí mật mà tôi không bao giờ được phép biết, như sư thầy đã nói, nếu muốn học thì tôi đi làm sư! Tôi đi ở giữa, hai hàng Kim quân lẫn với mấy lính nha môn đi ở hai bên, tôi không biết cách mà Kim quân xếp đội hình như thế nào nhưng có vẻ như họ được đào tạo bài bản, mặt người nào cũng na ná nhau, khác biệt không đáng kể, cũng có người cao người thấp nhưng cũng chỉ khoảng 10 cen-ti-mét mà thôi. Chúng tôi đi qua cái cổng ở cuối sân, có vài cái cây to rủ bóng ở bên tay trái, nhưng nó vẫn giống cảnh dựng trên sân khấu, bên phải là một ngôi nhà nhỏ tôi không biết có gì trong ấy. -Chúng ta đi đâu thưa cậu? – Một người lính nha môn đi ngang với tôi hỏi. -Đích cháu muốn đến là mật thất để cứu quan và Ngọc Hoa Công chúa. -Vậy đi theo lối bên phải này. -Còn phía bên trái kia dẫn đi đâu ông nhỉ? -Thưa cậu, bên đó dẫn ra nơi ở của phu nhân ngài tri huyện. -Hả?! M... Ma cũng có vợ? -Xem ra cũng là có nhưng chẳng rằng buộc gì đâu, tiểu nhân cũng ít khi nhìn thấy mặt các phu nhân, nơi ấy cấm nam giới. Ban nãy tiểu nhân nghĩ rằng Lê tướng quân và đội đi trước đã theo hướng bên ấy. -Tại sao ạ? -Ngài Bách Hộ và ngài đốc trấn bị ép sang hướng ấy, ngài tri huyện bị ép sang ngả bên này, cũng là mật thất phòng thủ. -Cháu nhìn từ trên cao đoán chừng chỉ 2000 mét vuông mà sao vào đây rộng thế nhỉ? -Biệt phủ của tri huyện rộng gần 2 mẫu thưa cậu, nhiều chức sắc cũng ở trong này nữa. -Có vẻ giống một thành nhỏ hơn là biệt phủ đấy, cháu nghĩ thế. -Nơi này to nhất huyện mà. -Vậy... Vậy nơi này là chỗ nào trên dương gian? -Điều này tiểu nhân không được phép nói, cậu muốn biết thì phải tự tìm cách thôi, mong cậu thứ lỗi, có những việc đại kỵ nói ra miệng thì họa sát thân. -Cháu hiểu mà. Cả thảy 40 người lẫn ma gồm cả tôi đi trên một lối đi hẹp rải đá, hai bên là cỏ và những hàng cây mà tôi chả biết cây gì, tôi không có hứng thú ngắm cây cối lúc này, dù sao nó cũng giống như là cảnh giả mà thôi. Đi thêm khoảng chừng một phút thì phía trước đã hiện ra những ngôi nhà xưa cũ được làm bằng ván gỗ màu đỏ sậm, mái thì tôi thấy giống như lợp cỏ tranh. -Nơi này là nơi các chức sắc địa phương đến có thể ở lại, mỗi ngôi nhà là một người. -Sao... Sao ông biết cháu muốn hỏi. -Cậu còn sống nên làm sao biết những điều này? -Sao ông biết cháu còn sống? -Vừa nãy cậu hỏi trên dương gian, người chết rồi chẳng ai hỏi thế bao giờ, thêm nữa cậu là pháp sư cao tay nên mới xuống đây được, trước tiểu nhân có nghe nói là Ngọc Hoa Công chúa, người dạo này giúp trấn giữ biệt phủ này, có một người em trai hay đệ tử còn trên cõi trần, ban nãy nghe cậu nhất nhất phái người đi cứu Công chúa là tiểu nhân đoán ra. -Cháu còn sống nhưng không phải là pháp sư đâu. -Chúng tiểu nhân làm ma đủ lâu, chuyện gì cũng đã từng nghe qua hoặc thấy qua, chỉ có việc một cậu thiếu niên vung tay gọi binh và hạ địch như hạ cây chuối thì chưa thấy bao giờ. Chỉ có pháp sư mới làm được như thế và phải là pháp sư cao tay cộng với nhiều thứ khác nữa. -Thôi thì ông coi như vậy cũng được. Đằng trước, chếch khoảng 45 độ về bên trái có một nhóm nhỏ đang giao chiến, tôi nhanh chóng cho một nửa số Kim quân chạy đến đánh địch. Tôi tranh thủ hỏi thêm về tình hình, hai mẫu đất là rất rộng và nhất thiết phải hình dung được địa hình mới có thể tính toán được. -Nơi ấy gần cửa hậu, cầu đã bị phá bỏ vì địch quân tràn vào đông quá. -Chúng nó vào bằng lối này? – Tôi ngạc nhiên hỏi. -Một nhóm đông đánh vào từ lối này, chúng tiểu nhân chống đỡ đẩy lui được bằng mọi cách để cho người đi gọi cứu viện, xong là phá cầu, cầu này nhỏ hơn cầu chính nên rất dễ phá. -Vậy số địch kia ở đâu ra, họ vào từ đằng trước? -Chúng giương Đông kích Tây mà, dụ đánh vào cửa hậu nên khi đốc trấn ra lệnh phòng ngự, quân phải chia bớt ra bảo vệ bên này thì chúng tràn vào cửa trước, chia cắt bọn tiểu nhân, bởi thế ngài đốc trấn mới ở mé này. -Cháu hiểu rồi, dẹp đám kia rồi ta tiến đến mật thật, còn xa chứ ông? -Tốc độ của cậu là người còn sống thì một chốc nữa thôi, khoảng... khoảng một phần mười thời gian nén hương cháy. -Được ạ, vậy chúng ta đi nhanh hơn, trên đường đi gặp địch thì diệt gọn, thu thêm quân và ông nhớ nói với họ là đi theo chúng ta. -Tiểu nhân tuân lệnh. Người lính nha môn lui lại phía sau, anh ta nói với những người lính khác về ý định của tôi, gom lính nha môn trên đường đi và tiến đến giúp quan tri huyện. Tôi vẫn nhớ trước chiến dịch Điện Biên Phủ, quân Pháp co cụm lại để tạo thành một nắm đấm vào Việt Minh, còn quân Việt Minh lại mưu trí dụ quân chủ lực địch dàn trải ra như một bàn tay, ấy nghĩa là địch co thì ta kéo, còn bây giờ tôi sẽ làm ngược lại, địch kéo giãn, chia cắt thì tôi phải thu gom lại, học lịch sử không giỏi nhưng yêu thích lịch sử thật có ích chính là như vậy. Tôi rất ngưỡng mộ các vị tướng trận Việt Nam bởi lẽ sự tài giỏi của họ, kinh nghiệm trận mạc bao nhiêu năm họ trải qua đôi khi chỉ cần đúc kết trong một câu nói mà thôi. Nhờ sự trợ giúp của Kim quân và tôi gom thêm được chừng mươi người lính nha môn nữa, những người đi cùng tôi từ đầu chạy đến bảo họ nhặt thêm giáo mang theo nếu có. -Tổng quân số lính của bản huyện mình có nhiều không ông ơi? Tôi hỏi người lính khi nãy. -Thưa cậu, lính bản huyện thường trực chỉ khoảng chừng 100 quân nhưng thời gian gần đây vì tình hình phức tạp nên ngài tri huyện huy động lính dự phòng từ các xã lên, thêm cả tuần binh của một số làng mạc, áng chừng phải đến 500. -500 cơ ạ? – Tôi ngạc nhiên. -Tiểu nhân áng chừng như vậy thôi chứ không biết chính xác. -À quên, cháu chưa hỏi tên ông. -Tiểu nhân là Trần Bá Cao. -Ông đi trước dẫn đường, cháu sẽ cố chạy theo, chúng ta cần nhanh hơn một tí nữa. Trên đoạn đường trước mặt, tôi phải dừng lại hai lần và dùng Kim quân ồ ạt đánh dẹp hai nhóm âm binh địch đang giáp chiến với những lính nha môn, tôi gom thêm được gần hai mươi lính nữa, tổng số vong hồn đang đi cùng tôi đã gần tới con số 70. -Cánh cổng lớn đằng kia là dẫn vào nơi ở có mật thất của ngài tri huyện. -Mật thất ở đâu? -Nơi ấy rộng đấy mấy sào, tiểu nhân chỉ biết là ở trong đó chứ không biết cụ thể. Ngay chỗ mấy cánh cổng lớn mà ông Trần Bá Cao vừa chỉ, tôi đã nhìn thấy loáng thoáng bóng Kim quân đang giao chiến, tôi vội vàng chạy tới nhanh nhất có thể, khoảng cách nhanh chóng thu hẹp, khi tôi có thể nhìn rõ Kim quân không biết do ai chỉ huy đang giao chiến với âm binh của địch, bọn chúng ở phía trong và lác đác đánh ra ngoài, hai bên đánh lẫn nên không biết lực lượng ra sao, tôi vội vàng ra lệnh cho 30 Kim quân của mình tới trợ giúp. Bên tôi lúc này chỉ còn những người lính nha môn trên tay ai cũng có ít nhất hai ngọn giáo và một thanh đao. -Cháu không phải là một tướng trận nhưng cháu nghĩ, cách tốt nhất bây giờ là các ông áp sát, dùng giáo mà đánh lén bọn chúng, không tiếp cận được thì dùng giáo mà phi, diệt được đứa nào thì tốt đứa ấy, ít nhất các ông phải diệt được 40 tên và đừng có ai bị diệt. Qua được kiếp nạn này, quan tri huyện nhất định trọng thưởng, tiến lên! Trò chơi đánh trận thật giả, giả thật của tôi đã bắt đầu, tôi chạy đầu tiên nhưng chỉ hai cái chớp mắt đã thành kẻ chạy sau cùng và bị tụt lại phía sau, những người lính nha môn tiến lên nhưng không hò hét, chắc chắn họ muốn lựa thời cơ để đâm lén, tôi thích trò này. Khi tôi chạy gần tới thì cửa này đang đánh rất hăng, có tất cả năm cổng, một cổng lớn và bốn cổng nhỏ chia đều mỗi bên. Tôi vẫn chưa biết số Kim quân giao chiến ở đây thuộc nhóm do người nào dẫn, mặt ai cũng na ná nhau, lúc này khó mà nhớ cho được. Tôi chỉ còn cách đứng ngoài vòng chiến khoảng 10 mét và giơ kiếm thủ thế, mỗi một đường chọc mạnh là tôi tiễn một âm binh đối phương, nhưng sau lần chọc đầu tiên hạ gục một âm binh thì tôi hơi giật mình bởi vì hắn ta tan biến, dưới đất nhìn rất giống một hạt đỗ tương hay hạt đậu đen. -“Mẹ... Mẹ ơi! Bọn này cũng là binh được gọi từ hạt sao?” Mất vài giây tôi kịp hiểu ra vấn đề, nếu sư thầy làm được thì hẳn người khác cũng làm được, chỉ là phục vụ những mục đích khác nhau mà thôi. -“ Như này không ổn rồi, không ổn, cùng là binh từ phép mà ra đánh biết đến bao giờ” Tôi lựa thời cơ chạy vài bước tới phía trước và chọc một mũi kiếm, hạ gục thêm một âm binh nữa, tôi muốn chắc chắn đám này là binh từ hạt gì đó, quả nhiên đúng là như vậy, hai hạt đỗ cháy đen như nhau. Tôi nuốt nước bọt, lùi lại phía sau vài bước, một âm binh đối phương phát hiện ra tôi và lao đến, hắn ta cũng trở thành một thứ hạt đen cháy nằm dưới đất. -Tất cả Kim quân trước mặt rút ra sau lưng cháu! Tôi ra lệnh, tôi không dám hét lớn vì sợ vang xa ảnh hưởng đến Kim quân ở nơi khác. Lời tôi nói xong, chỉ khoảng vài giây sau đã thấy Kim quân rút nhanh ra phía sau tôi, xem chừng là đội của tôi và một đội của ai đó dẫn. Kim quân rút, lính nha môn cũng lui lại lăm lăm thủ thế, địch quân cũng cách tôi chừng 10 mét, bọn chúng có vẻ ngăn cản chúng tôi. -Thưa cậu, số quân này khác số quân khi nãy ở ngoài kia! Tôi nhìn qua, thì ra là ông Miêu, quân của ông Miêu dẫn. -Cháu biết rồi, bọn này khó đánh hơn phải không? -Đúng thế, ngang sức ngang tài nên... -Những đội khác đâu? -Họ cùng lao vào đánh, tôi nhận trách nhiệm ở lại cản, có lẽ họ đã vào được bên trong. -Thưa cậu, chúng tôi đã cố gắng nhưng chỉ hạ được vài tên, chúng nó... – Một người lính nha môn khác chạy đến nói với tôi. -Các ông đi sau Kim quân, cháu đi đầu tiên, Kim quân đi sau, qua được cổng này cũng giữ đội hình như thế nhé. -Thưa vâng. Hai bên lăm lăm vũ khí thủ thế, một bên muốn vào, một bên nhất định chặn, nhìn nhau chắc là gườm gườm, còn tôi thò thay vào túi quần bóp thử túi gạo ít ỏi của mình và nghĩ cách sử dụng. Tôi cũng có thể dùng kiếm để quét đám này nhưng bên trong kia không quét được, lại không biết đối phương có bao nhiêu quân, sau cùng tôi lại nhớ đến một việc. Tôi nhớ tới ngũ hành, binh đối phương cũng là Kim quân, vậy Hỏa thì khắc Kim, nhưng mà Hỏa quân ra sao thì tôi lại không biết, mà không biết thì nên thử. Nghĩ sao thì làm vậy, tôi lấy một hạt gạo ra để thử, trong đầu tôi tưởng tượng ra một người thổi lửa như làm xiếc, nếu như thế thì phí quá, chưa thổi được thì đã bị hạ rồi. -“Cháu muốn gọi Hỏa binh, Hỏa quân hay gì đấy, đại khái là Hỏa” Tôi lầm rầm khấn trong miệng đến ba lần và cũng khá hồi hộp, tôi ném thử hạt gạo xuống đất và chỉ một giây sau một binh lính xuất hiện, người này ăn mặc khác hẳn với Kim quân và Mộc quân. Ông ta ăn bận thì không có gì lạ nhưng xung quanh lưng đeo nhiều thứ lỉnh kỉnh và trên tay thì nhìn giống như một cái gậy cong cong, tôi hơi nhăn mặt chưa hiểu đấy là vũ khí gì, cuộc đời tôi 14 năm chưa thấy thứ vũ khí này bao giờ cả nên tôi có đôi chút hoang mang. -Ông là Hỏa binh à? Tôi hỏi một câu hơi thừa vì ông ta không trả lời cũng chả gật. -Ông... Ông hạ gục những người trước mặt kia cho cháu. Tôi nghĩ ra rồi, ông này là Hỏa binh thì chắc cái kia là ống phun lửa, thôi thì xem như mất một hạt gạo, cũng không phải là nhiều. Sau khi nghe lệnh của tôi, người đàn ông này không lao đến đánh địch mà lại dựng cái gậy cong cong xuống, lấy từ bên hông ra một thứ gì đấy để đổ vào một đầu, sau đó rút một cái que ra chọc chọc vào như để nén cái gì đấy, mặc dù ông ta làm rất thành thục nhưng tôi đứng nhìn mà sốt hết cả ruột, đánh nhau mà diễn tuồng như thế này thì toi từ đời tám hoánh nào rồi. Tôi thật sự thất vọng vì mình đã gọi Hỏa binh, định bụng bước lên dùng kiếm giải quyết địch quân chặn cổng thì thấy ông ta lấy ra một thứ giống như là bùi nhùi và thổi phù phù cho đỏ lửa, tôi hơi nhăn mặt và nhớ đến việc mình có học thời Nam Bộ kháng chiến, lúc ban đầu có dùng cái súng gọi là “súng ngựa trời” gì đó, thấy cô giáo kể là bắn thì mất thời gian lắm, chả lẽ đây là cái súng ấy? Tôi... Tôi chưa nhìn thấy bao giờ cả. Tôi chăm chú nhìn người lính Hỏa binh này, ông ta sau khi thổi lửa đỏ thì châm vào cái dây cháy chậm rồi đưa cái gậy cong cong ấy lên nhắm bắn. -“Ơ! Sú... Súng... Súng á? Thời nào lại có súng?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên và chờ đợi xem có đúng là bắn không hay là thổi ra lửa, dây cháy chậm cháy nhanh, chỉ khoảng ba đến bốn giây và... -Đoàng! Tôi giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, thấy một âm binh địch quân nhanh chóng tan biến. -“Súng! Súng thật! Là súng đấy! Hay quá!” Tôi như thầm reo lên, địch quân vẫn không lao tới, tôi thấy bọn này rất là khờ hoặc là thằng điều khiển khờ. -Trừ những người lính ăn bận như thế kia và những Kim quân này ra, những người nào ăn mặc giống như thế kia. – Tôi chỉ tay lần lượt. – Thì ông bắn hạ hết. Ông ta lại diễn lại cái động tác để súng xuống, đổ thuốc súng, nhồi bi sắt hay gì đấy, rồi lại chọc. Tôi thấy phấn khởi hẳn lên và vội chạy vài bước về phía trước, liên tục tạo ra những đường ngang, hình chữ Z, tôi quét liên tục không ngơi tay, chắc phải đến ba, bốn chục đường kiếm. Tôi ngưng tay thì phía trước mặt chỉ còn là mấy cái cổng với cửa đã mở toang hoang, địch quân chắc cũng phải ba, bốn chục âm binh nay đã trở thành hạt đậu cháy đen. -Ông Miêu ơi! Tôi quay lại gọi, số binh lính nha môn đang đứng chết lặng nhìn tôi vừa hạ gục mấy chục binh lính, chắc họ sợ. Ông Miêu chạy lại phía tôi, miệng lắp bắp. -Thưa cậu... Thưa... -Ông tiếp tục chỉ huy 30 Kim quân tiến vào trong kia, tiếp ứng. -Thưa vâng. Ông Miêu ngay khi nhận được Kim quân thì chạy thẳng qua cánh cổng vào phía trong. -Tất cả các ông lại đây ạ. – Tôi gọi những người lính nha môn còn đang ngạc nhiên lẫn khiếp sợ, tôi không dám cười, ma thì cũng sợ chứ sao. – Các ông vẫn đi cùng cháu, chúng ta sẽ là một đội quân mạnh. Tôi thò tay vào trong túi quần lấy ra cái túi vải nhỏ còn không biết bao nhiêu hạt gạo rang, tôi lấy ra một nhúm và khấn gọi Hỏa binh, được gần ba mươi người, sau một lúc suy nghĩ thì tôi quyết định đổ hết ra lòng bàn tay và khấn gọi tiếp Hỏa quân, tôi đã dùng hết một túi gạo rang của sư thầy đưa cho và sau cùng, tôi sở hữu được 56 Hỏa quân. Đừng có đùa với tôi, tôi đã nói rồi, đánh nhau là tôi chạy nhưng súng là tôi thích lắm, tôi xem nhiều phim rồi mà, chỉ phim bắn nhau thôi. -“Ông sẽ cho bọn mày biết thế nào là tử thần thực sự!” Tôi khẽ cười nhếch mép, tôi đang rất hào hứng giống như một đứa trẻ con vừa phát hiện ra một trò chơi mới đầy thú vị vậy. -Tất cả Hỏa binh chia làm ba đội! Đội 1 từ ông này đến ông này bước sang một bên, lên đạn sẵn sàng. Tôi chọn 20 Hỏa binh vào đội 1, 20 Hỏa binh và Đội 2 và Đội 3 chỉ có 16 tay súng. Kim quân tôi còn có 22 binh cũng chia làm ba đội đi kèm Hỏa binh và sau cùng, tất cả số lính nha môn tôi cũng chia ra làm ba nhóm nhập vào ba đội Hỏa binh, tôi muốn dùng Kim quân và lính nha môn bảo vệ cho Hỏa binh trong trường hợp bị áp sát hoặc lên đạn. Tuy tôi đang rất hưng phấn nhưng cố kìm nén cơn xúc động lại, đám âm binh khốn kiếp kia sắp tới đây sẽ kinh sợ lắm, tôi đoán đám này không có binh dùng súng, nhưng tôi thì có. -Đội 1, Đội 2, Đội 3 đi hàng ngang qua cổng, đi gần nhau, không được tách ra, tất cả mọi người nhớ rõ đội hình của mình và đừng có chạy lung tung không sẽ ăn đạn lạc. Tôi nói chung như vậy cho tất cả, ai nghe được thì nghe, từ lúc đầu tham gia cuộc giải cứu này, bây giờ là lúc tôi thấy máu chiến nhất. -Tiến lên! Đi từ từ thôi. Một thằng bé hơn 14 tuổi, tay cầm kiếm gỗ giơ lên như trong phim ra lệnh cho những binh lính từ hạt gạo rang của sư thầy và hơn bốn mươi hồn ma tiến qua những cánh cổng vào khu vực mật thất của quan tri huyện. Cuộc giải vây bây giờ mới thực sự bắt đầu và tôi đã bước vào tâm bão. --- ***