Tôi không biết tại sao lính nha môn của bản huyện lại gọi nơi này là mật thất, có thể là có những hầm ngầm trú ẩn dưới lòng đất hoặc có boong ke phòng thủ nào đó lẩn khuất đâu đây, nhưng tôi chợt nhớ ra rằng boong ke là do người Pháp làm chứ thời trước chắc Việt Nam không có. Đội quân đi cùng với tôi lúc này tính ra hơn một trăm hai mươi binh, tương đương với một đại đội bộ binh chính quy của Quân đội Nhân dân Việt Nam, tôi đã chia họ thành ba đội, tôi học theo mô hình trung đội đó thôi, mỗi một đội này là hỗn hợp gồm Hỏa binh cầm súng đi phía trước, Kim quân đi giữa và lính nha môn đi sau cùng. Trước khi cầm kiếm gỗ ra lệnh cho đội quân tiến qua những cái cổng thì tôi đã tính toán được cách sử dụng đội quân này một cách phù hợp. Tôi sẽ dùng đội 1 và đội 2 với bốn mươi tay sung sẽ bắn trước một loạt, đội 3 với mười sáu tay súng sẽ dùng làm phòng thủ để bắn một loạt nếu địch quân áp sát, sau loạt bắn của đội 3 mà địch vẫn còn và áp sát thì toàn bộ Kim quân sẽ tràn lên để giao chiến, tạo cơ hội cho Hỏa binh nạp đạn, nếu địch quân đông hơn nữa thì lính nha môn sẽ chống đỡ tiếp để Hỏa binh có thêm thời gian. Việc sắp xếp như thế này có đúng hay không, có phù hợp hay không thì phải vào trận mới biết, nhưng như một thói quen tôi thường có trước đó chính là một kế hoạch, dù đúng hay sai vẫn tốt hơn là tôi không có chuẩn bị gì. Tôi thuận tay phải và vì thế tôi đã đi bên phải đội hình, tôi muốn dùng thanh kiếm gỗ trừ tà của mình để phòng thủ ít nhất một cánh, và quan trọng hơn, phải đi bên cạnh và sát những người Hỏa binh thì mới có thể quan sát rõ được phía trước mà ra lệnh. Tôi và đội quân hỗn hợp này đứng trước một khoảng sân rộng hình vuông, hai bên trái, phải là hai dãy nhà, mỗi dãy có ba căn nối tiếp nhau, tường được xây bằng rơm trộn bùn có màu vàng ngả đen, mái nhà cũng lợp bằng rơm. Cuối khoảng sân, nghĩa là đằng trước tôi có một lối đi lên với chừng mười bậc thềm bằng đá xanh nằm ở giữa, thấp thoáng phía sau là một ngôi nhà ngang hai tầng nhưng tôi chỉ nhìn được phần mái nhà và chừng năm vòm cửa. Hai bên bậc thềm giống như có hai cái bốt gác cao khoảng hơn hai mét và có mái ngói chìa ra, mỗi bốt gác này là một cái cổng hình chữ U viết ngược, cửa cổng đã bị giật đổ và nhìn bên trong rất tối. Đội quân hỗn hợp dừng lại ở giữa sân trong tư thế sẵn sàng, nhưng tôi có chút lo lắng bởi vì địa hình tuy rộng rãi, bằng phẳng nhưng lại nhiều vật cản, liệu súng của Hỏa binh có phát huy được tác dụng được hay không? Bên tai tôi lúc này đã loáng thoáng nghe vọng tới tiếng binh khí va chạm vào nhau cùng những tiếng la hét, tuy nhiên những âm thanh này chưa rõ ràng, tôi đang cố dỏng tai lên để xác định xem nguồn âm thanh đang phát ra từ hướng nào. Tôi ra hiệu cho hai lính nha môn bản huyện ở đội lần gần. -Một ông lên chỗ bậc thềm đá kia quan sát nhanh tình hình, một ông nhìn thử xem phía trong hai cánh cổng kia có cái gì. Cháu muốn nắm được tình hình cụ thể và nhanh để biết chúng ta sẽ đi theo hướng nào. Vong hồn hai người lính nha môn ngay lập tức lướt về phía trước, tôi vẫn cầm kiếm trên tay và mắt dáo dác nhìn quanh để đề phòng, những lần trước khi phục kích đám người đào trộm hay các phi vụ tương tự thì chủ yếu là mai phục, thám thính, bày binh bố trận, còn lần này là dẫn cả trăm vong hồn vào chiến trận, tôi không muốn ai phải trả giá cho sai lầm của mình, kể cả đó là những vong hồn. Hai người lính sau hơn mười giây quan sát đã xuất hiện trước mặt tôi báo cáo, chính xác nên gọi là báo cáo vì họ đứng rất nghiêm chỉnh, hơi cúi đầu nhìn tôi. -Thưa cậu, đi lên bậc thềm đá kia có thể nhìn thấy quân địch đang giao chiến với những binh do cậu gọi đến. – Người thứ nhất báo cáo. -Thưa cậu, phía sau hai cái cổng nhỏ kia là lối đi xuống dưới ngầm đất, dưới ấy cũng có quân giao chiến, tiểu nhân nhìn thấy rất lộn xộn không rõ bên nào vào bên nào. – Người lính thứ hai báo cáo. -Vậy là trước căn nhà lớn phía kia đang có Kim quân của cháu? -Thưa đúng! -Có lính nha môn không? -Thưa không, trước ngôi nhà lớn ấy là một khoảng sân rất rộng, hai bên tả hữu đều có nhà. Địch quân rất đông, chúng đang dồn ép đánh vào cửa chính của ngôi nhà lớn. -Có thấy cô gái áo đỏ? -Ngọc Hoa Công chúa trấn giữ ở lối cầu thang dẫn lên trên tầng cùng một số binh lính khác. Địch quân đang tìm cách leo lên những mái nhà để đi sang lan can tầng một, số Kim quân chỉ đánh được ở phía ngoài này, không tiếp cận được Công chúa. -Từ chỗ Kim quân đến chỗ Công chúa là bao nhiêu xa? – Tôi hỏi gấp. -Thưa cậu, khoảng hơn mười trượng, bề ngang của sân khoảng hai mươi trượng. -Hai ông chạy lên quan sát thêm một lần nữa. Hai người lính ngay lập tức quay lưng và lướt đi. Tôi quay về phía hít thở chừng hai hơi thật dài để lấy bình tĩnh, thật sự là tôi đang có chút hồi hộp. -Kim quân và lính nha môn Đội 1 và 2 tiến đến bao vây cái cửa bên hữu đằng kia, tất cả những ai đi ra khỏi cái cửa đó mà ăn mặc không giống binh lính nha môn là hạ ngay lập tức, ép bọn chúng không cho ra sân. Mệnh lệnh được thi hành, cửa bên hữu bị bao vây đúng hình chữ U. Hai người lính nha môn quay trở lại và báo cáo thêm một lần, tình hình đúng như lần trước, tôi hỏi kỹ vị trí của Kim quân đang giao chiến sau đó ra lệnh tiếp cho Kim quân và lính nha môn đội 3 bao vây cửa bên tả, mệnh lệnh không thay đổi và họ cũng bao vây cái cửa đó theo hình chữ U. -Hỏa binh Đội 1, Đội 2, Đội 3 đi theo cháu! Tôi cầm kiếm chạy lên đằng trước, hai người lính nha môn chạy theo phía sau tôi, đến trước bậc thềm đá dẫn lên phía trên thì tôi dừng lại hỏi hai người lính. -Bề ngang và bề dọc ở trên kia ra sao hai ông nhỉ? -Thưa, bề ngang chừng ba trượng, bề dọc cũng khoảng ba trượng? -Hình vuông? Hai người lính chưa hiểu ý tôi nhưng tôi không cần câu trả lời của họ, tôi đã mường tượng trong đầu địa hình rồi. -Hỏa binh đội 1 chuẩn bị sẵn sàng, bước lên bậc thềm này! Tôi dùng kiếm chỉ vào khoảng bậc thềm đá thứ năm hoặc thứ sau. Bề ngang của những bậc thềm đá này cũng phải đến mười mét chứ không ít. Đội 2 và đội 3 cứ như vậy mà xếp lớp phía sau, tôi tính toán rằng mình có thể bắn được bốn lượt là ít nhất. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên phía bậc thềm cao nhất, xa xa trên cao là bầu trời u ám như buổi chiều mùa Đông gió lạnh. Tôi tự trấn an chính mình vài giây rồi bước từng bước lên bậc thềm đá xanh, mỗi bậc thềm bề ngang rộng khoảng mười mét còn bề rộng tôi áng chừng khoảng sáu mươi cen – ti –mét. Những bước chân đầu tiên thì chỉ nhìn thấy bầu trời, vài bước chân sau đó tôi đã nhìn thấy nóc của ngôi nhà hai tầng với cái mái cong cong, bước thêm vài hai bậc thềm nữa đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh tầng một và thấp thoáng nóc của những ngôi nhà ở hai bên khoảng sân rộng, thêm một bậc thềm nữa tôi đã ngay lập tức chú ý đến nơi địch quân đang dồn đánh chị Ma đang trấn thủ ở mái hiên cùng những binh lính khác. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người thân quen của mình đang bị vây giáp, tả xung hữu đột trước địch quân bao vây ba phía thì sự hồi hộp biến mất, thay vào đó là cảm giác bực bội tăng dần lên thành giận dữ, chắc cảm giác ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Chân tôi bước lên bậc thềm cuối cùng, đứng trên một khoảng đất hình chữ nhật (không phải hình vuông), diện tích khoảng chừng gần tám mươi mét vuông, rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều. Vị trí nơi tôi đang đứng đã nhìn được nơi chị Ma bị bao vây rõ hơn nhưng chưa nhìn được Kim quân đang giao chiến, mà chỉ thấy bóng đen kịt của âm binh đang dàn hàng ngang ép chị Ma lui về phía sau, có lẽ chúng chưa thể vào gần được bởi vì lối cầu thang dẫn lên tầng một chỉ chừng hơn ba mét ngang, không hiểu mật thất của quan tri huyện ở đâu. Tôi quay đầu lại ra lệnh cho Hỏa binh tiến bậc thềm đá cuối cùng rồi bước thêm vài bước quan sát, đúng như lính nha môn báo cáo, một số âm binh địch đang tìm cách leo lên mái những ngôi nhà nhỏ nằm hai bên đầu sân, bước thêm vài bước nữa thì tôi quan sát nhanh tình hình toàn bộ khoảng sân, quân địch đen đặc, chắc phải có đến gần hai trăm tên chứ không ít, bọn chúng đứng sát vào nhau chật như nêm cối, Kim quân không tài nào vào được, chỉ có thể giáp chiến với những tên âm binh đứng ở vòng ngoài, giá như tôi còn một nắm gạo thì sẽ ném vào giữa đống quân ấy để tạo ra lộn xộn, nhưng mà cuộc đời không có hai chữ: “Biết thế...”. -Tất cả Hỏa binh Đội 1, Đội 2, Đội 3 tiến lên đây, khi nào cháu hô chuẩn bị bắn thì đội 1 châm lửa! Hỏa binh mau chóng bước lên khoảng đất, đội 1 đứng ngay cạnh tôi, họ xếp đội hình hàng ngang đứng xen kẽ kể tiết kiệm diện tích. Sắp đặt xong xuôi thì tôi bước đến đằng trước, toàn bộ khoảng sân đã ở trong tầm nhìn phía dưới tôi. -“Chị chờ em thêm một ít, đám âm binh ma quỷ này rồi sẽ không có đứa nào thoát khỏi đây, phải diệt sạch!” Tôi thầm nghĩ trong đầu khi đưa mắt nhìn một lượt xuống phía dưới khoảng sân và sau đó tôi hô thật lớn. -Tất cả Kim quân phía trước mặt, ngay lập tức rút lui về phía sau lưng cháu! Rút mau! Kim quân rút mau! Tôi lặp đi lặp lại từ “rút mau”, đến tiếng hô thứ ba thì đã có hiệu quả, Kim quân bắt đầu lui dần lên bậc thềm đá phía trước tôi, tôi đã nhìn thấy ma Vành, ông Cương... cũng tất cả cầm đao chạy ngược lên bậc thềm. -Chạy sang phía bên kia, bên kia! Tôi đứng chếch bên trái, hét lớn chỉ ma Vành, ông Cương, ông Sinh chạy dạt về phía bên phải, tôi đoán rằng họ thừa hiểu thanh kiếm trên tay tôi có tác dụng gì. -Tất cả Kim quân rút lên theo hướng bên kia, đứng bên kia chờ lệnh, lên mau, lên mau, đi ra đằng sau! Tôi gào thét đến lạc cả giọng, điều may mắn nhất mà tôi thấy ấy chính là Kim quân tuyệt đối nghe lệnh và không chạy loạn, nếu không thì tôi cũng chẳng biết ra sao. -Anh Vành! Ông Cương, ông Sinh. – Tôi gọi lớn, mặc dù chỉ cách nhau hơn mười mét nhưng tôi đang cảm thấy căng thẳng. – Đi ra đằng sau canh chừng, mau lên! Những Kim quân cuối cùng đã rút hết lên khoảng đất rộng nơi tôi đứng, có lẽ họ sẽ phải đứng xuống cả bậc thềm, nơi tôi vừa bước lên khi nãy. Địch quân đuổi theo họ không nhiều, vài tên âm binh đã trở thành những hạt cháy đen dưới lưỡi kiếm gỗ của tôi, không một tên nào bước được đến gần. -Hỏa binh đội 1 tiến lên đây! – Tôi chỉ tay vào vị trí rìa khoảnh đất, gần bậc thềm đầu tiên bước xuống dưới. – Đội 2, đội 3 đứng sát phía sau đội 1. Không có âm binh nào chạy lên để tấn công tôi, tôi vội chạy xuống vài bậc thềm và quét mạnh vài đường kiếm, dưới này không có gió cho nên chẳng thể đạt hiệu quả cao, tôi nghĩ như vậy, không đạt hiệu quả cao chứ vân có hiệu quả, mỗi đường kiếm vung ra từ phải qua trái và ngược lại, ít nhất cũng có hai đến ba âm binh biến mất, quét liên tiếp những đường như vậy không mệt mỏi, nhưng những tên âm binh trúng chiêu biến thành hạt đỗ đen thì lại có tên khác lại lấp vào chỗ trống đấy. Thấy vậy, tôi vội vàng chạy ngược lên trên thềm đá, bọn chúng không đuổi theo. -“Bọn này bị ngu à? Hay thằng chỉ huy ngu?” Tôi đứng giữa lưng chừng những bậc thềm đá xanh nhìn bọn chúng, tôi mong muốn bọn chúng truy đuổi tôi để giảm áp lực cho chị Ma ở đầu bên kia, tôi và chị ấy hiện tại có thể nhìn thấy nhau nhưng cách một hàng quân dày đặc, bọn chúng đã nhận lệnh truy sát quan tri huyện hoặc cả chị Ma nữa nên không quan tâm đến tôi, tôi cho rằng nhận định của mình là có cơ sở. -Cố đánh đợi em, nếu không chống được thì lên tầng! Tôi gào lớn lên và hi vọng chị ấy cách xa tôi khoảng năm mươi mét sẽ nghe thấy, tôi muốn chị ấy biết tôi đã đến như lời chị ấy gọi. -Bọn khốn này, chúng mày không đuổi theo ông thì ông càng mừng. – Tôi quay đầu lại ra lệnh. – Đội 1 bước xuống bậc thềm này, đội 2 và đội ba theo sau. Kim quân, Kim quân đâu! Tôi vừa hô lớn vừa chạy ngược lên trên, Kim quân còn tới chừng trăm quân là ít nhất. -Vành! Anh Vành! Ma Vành lướt nhanh lại. -Em giao cho anh năm mươi Kim quân, anh chỉ huy họ yểm trợ cho em sau khi em cho lính bắn súng. Ma Vành có vẻ không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hỏa binh, tôi không có thời giờ quan tâm, tôi vội chỉ tay lần lượt để lấy ra khoảng năm mươi binh giao cho ma Vành, anh ta đứng ngay rìa khoảng đất nhìn xuống sân rộng. -Ông Cương, ông Cương! – Tôi gọi lớn. -Thưa cậu tôi đây! – Ông ta có mặt chỉ sau một giây. -Tất cả chỗ Kim quân này tạm giao cho ông, ông chỉ huy bảo vệ phía sau để tránh bị đánh úp, dưới bậc thềm đằng kia còn quân ta đang trấn cửa, ông dẫn binh xuống giúp họ. -Thưa vâng! Phùng Cương vừa chạy đi thì tôi quay lại nói với ma Vành đứng gần bên cạnh. -Không mở được đường máu thì anh tính làm gì? -Một đổi một! -Thế thì thiệt, anh bảo vệ giúp em nếu bọn nó tràn lên đây, nhất định phải bảo vệ những binh có súng! -Tao biết rồi, việc này tao có kinh nghiệm. -Hả? -Mày cứ tin ở tao, mày tìm đúng người rồi, hôm nay số mày đỏ. – Ma Vành cười cười nói với tôi. Tôi không còn thì giờ để hỏi lại, bước vội xuống bậc thềm trước mặt, tôi quay lại nhìn đã thấy ma Vành tay lăm lăm ngọn đao như sẵn sàng lao xuống, bóng một vài Kim quân ở ngay phía sau anh ta. Tôi thì đề phòng như vậy bởi vì sợ địch tràn lên đông, dùng kiếm chống đỡ không xuể. -Đội 1 bước xuống thêm một bậc thềm, bắn! Đội 2 sẵn sàng bắn cùng luôn. Vài giây tiếp theo, tôi nghĩ là khoảng chừng ba giây mà tưởng dài như ba giờ đồng hồ, thần kinh tôi căng như dây đàn, khoảnh khắc chờ đợi loạt súng đầu tiên vừa háo hức, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, mọi thứ lẫn lộn đan xen nhưng tôi không quên việc cầm chắc thanh kiếm gỗ trong tay, những ánh chớp đầu nòng lóe lên. -Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Những tiếng nổ ran như pháo cưới, tôi có thể nhìn thấy vài làn khói mỏng, tiếc là không ngửi thấy mùi thuốc súng, tôi ngây người, như mê muội trong vài giây, cảm giác thật khó tả, sau vài giây lâng lâng thì tôi cũng nhớ ra mình còn việc phải làm. Đội 1 sau khi nổ súng đã tự động lùi lên trên, đội 2 xen kẽ bước xuống thay chỗ, tôi hơi ngạc nhiên vì tôi không nghĩ ra điều này. -Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Những ánh chớp đầu nòng, những làn khói mỏng và những âm binh địch biến thành hạt đỗ cháy đen, bọn chúng lại thay thế bằng những đứa ở phía sau, bọn chúng đứng đặc kín như kiểu chờ đến lượt bị hạ gục vậy. Những tiếng súng nổ giòn như tiếng pháo đêm Giao thừa, tôi tin rằng chị Ma nghe thấy và chắc hẳn đã nhìn được tôi đứng bên này. Địch quân không tiến lên phía tôi, mà cứ đứng nguyên vị trí, đám này nhận mệnh lệnh đã quá cũ rồi, tướng chúng nó ở đâu? Người khiển binh đang ở chỗ nào? Sau loạt súng thứ ba của Đội 3 thì đội 1 cũng đã nạp đạn xong, họ cứ tuần tự, tính ra khoảng mười lăm giây là có một loạt đạn bắn xuống phía dưới, sau bốn loạt đạn như tôi tính toán ban đầu mà không thay đổi được tình hình, tôi quay lại nói với ma Vành. -Anh dẫn Kim quân tràn xuống đánh vào cánh phải đi anh ạ cứ khoét vào đấy, bọn ngu này không lên đây thì em sẽ diệt từng thằng. Ma Vành như chỉ chờ có vậy, anh ta quay lại ra lệnh cho Kim quân, bọn họ ngay lập tức tràn xuống theo hướng bên cạnh, chẳng có bậc thềm đá, có lẽ là cỏ hoặc đất vì tôi nhìn thấy màu vàng xỉn, rất khó tả. Năm mươi Kim quân giao chiến ở cánh phải, tôi đoán rằng ma Vành sẽ tìm cách đánh dạt binh địch, tạo thành một hành lang sát với mấy căn nhà để tiến vào bên trong. -Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Loạt súng thứ năm vang lên và không lâu sau đó là loạt súng thứ sáu, tôi đã bớt căng thẳng đi nhiều. -Để xem chúng mày mang theo bao nhiêu, ông đây hết gạo rang nhưng hơn chúng mày ở súng nhá! Tôi lẩm bẩm trong miệng và nhếch mép cười, loạt súng thứ bảy vang lên, mỗi một loạt như vậy xem ra cũng phải hạ được ít nhất mười tên âm binh, chỉ là tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại nhiều đến mức đấy, khoảng cách chừng mười mét giúp tôi nhìn thấy những hạt đỗ cháy đen sì ngay dưới chân lũ âm binh ma quỷ này, chính loạt đạn là hàng trăm tên rồi mà sao vẫn cứ đông như vậy? --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi