Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 206: “圓心” (P.1)



Tôi đứng ngẩn người ra suy nghĩ bởi vì có mấy điều khó hiểu, điều thứ nhất là âm binh địch chết như ngả rạ nhưng chúng hầu như không hao hụt, điều thứ hai chính là những là bùa dán ở ngoài cổng chính và cây cầu gỗ, điều thứ ba là âm binh địch đông như vậy tại sao không ùa vào lấy thịt đè người chỉ chả mấy mà san bằng cái biệt phủ này, kể cả nó rộng đến hai mẫu. Điều sau cùng tôi băn khoăn chính là địch ở ngoài kia bị hạ thì còn thây, địch trong này bị hạ thì lại thành hạt đỗ cháy đen. Cái khăn quàng đỏ che mặt làm tôi cảm thấy ngột ngạt. tôi định kéo xuống và khi định làm việc đấy thì tôi chợt nhớ ra vài thứ.
Tôi bịt mặt vì không muốn bị nhận diện, có khi nào trong cái đám đông đầy những âm binh kia cũng có một kẻ bịt mặt hay không? Ai dán bùa? Kẻ dán bùa và kẻ làm âm binh xuất hiện liên tục này có phải là một người?.
Ở phía bên cánh phải, ma Vành vẫn ra sức tấn công nhưng xem chừng hiệu quả không được bao nhiêu, địch chống cự rất quyết liệt nhưng lại không tấn công mặc dù chúng áp đảo về quân số. Tiếng súng vẫn nổ theo từng loạt như tiếng pháo, cứ khoảng một phút thì có ba loạt bắn, Hỏa binh vẫn cứ làm những việc như đã được dặn một cách chuyên nghiệp, tôi đứng nhìn họ bắn với ánh mắt lơ đễnh, bên kia, sau bức tường âm binh, chị Ma vẫn đang vất vả chống đỡ.
Nhìn những Hỏa binh cứ tuần tự bắn súng thì tôi thấy có điều gì đó ngờ ngợ.
-“Thôi đúng rồi, nhất định trong đám trước mặt có đứa dùng phép “sái đậu thành binh” nên chúng nó có quân, nhiệm vụ của bọn này chắc chắn là đánh quan phủ. Số âm binh vòng ngoài là tất cả âm binh thật mà bọn chúng có, số trước mặt đây cũng chỉ huy theo kiểu lấy thịt đè người, bằng mọi giá ép đối phương vào chân tường. Nhưng... Nhưng chúng có nhiều hạt hay không thì tôi không thể đoán biết được, chỉ có một cách thể thử ấy chính là diệt bọn chúng càng nhiều càng tốt, hạt không phải là thứ mang theo cả rổ được.”
Tôi đứng ngây người suy nghĩ thêm và sau cùng, tôi quyết định rằng mình phải chơi tất tay, phải tìm được âm binh đầu sỏ, phải thử. Tôi bèn chạy ngược lên trên, dự định chạy ngược về phía sau thì nhận ra ông lính nha môn tên là Sinh vẫn đang đứng quay lưng về phía tôi, ông ta đang quan sát phía dưới sân đằng kia.
-Ông Sinh, ông Sinh! – Tôi gọi giật giọng.
Ông ma lính nha môn bản huyện tên là Sinh quay lại và vội lướt đến chỗ tôi.
-Cậu gọi tôi?
-Ông bảo ông Cương đưa hết quân ông ấy đang dẫn lên nhanh, nhanh lên!
Ông Sinh quay ngoắt người, lướt nhanh về phía trước giống như cái cách mà hồi xưa tôi nhìn chị Ma trêu tôi trong những lần đầu gặp, tôi đứng đợi, đầu vẫn quan sát Hỏa binh bắn xuống, tôi nghe được cả tiếng mình thở, không biết do hồi hộp hay do làm sao, tôi thổi mạnh vài hơi ra làm cái khăn quàng đỏ bay ngược lên một chút.
-“Bằng mọi cách phải cứu được chị Ma càng sớm càng tốt.”
Tôi tự nhủ với lòng mình, khi bước vào khu vực gọi là mật thất này tôi đã quá tự tin, đã quá hưng phấn mà quên mất rằng mình có thể đang phải đối đầu với một người giấu mặt với pháp thuật tinh thông không kém gì sư thầy ở chùa làng.
Ông Sinh và ông Cung nhanh chóng lên đến, Kim quân theo sau có vẻ số lượng vẫn như cũ, khoảng chừng năm mươi binh.
-Cháu chia lại mỗi ông một nửa binh này, cố gắng nhé!
Tôi dùng tay chỉ thật nhanh để chia đôi binh ra giao cho mỗi người khoảng chừng hai mươi lăm binh.
-Hai ông đứng đây canh cho cháu, đề phòng địch lên đánh số binh bắn súng.
-Cậu... Cậu đi đâu?
-Nhanh thôi. – Tôi đáp gọn lỏn.
Tôi cắm đầu chạy nhanh về phía sau, vừa chạy xuống bậc thềm đá thì tôi loáng thoáng nhìn thấy ông Miêu, người lính nha môn đã từng dẫn binh từ sân trước vào đây.
-Kim quân, Kim quân trước mặt tập hợp!
Ba mươi Kim quân cùng khoảng hơn bốn chục lính nha môn đang bao vây hình chữ U quanh hai cái cổng ngay lập tức thu kiếm lại và xếp hàng đằng trước tôi.
-Ông Miêu, Ông Miêu!
-Thưa cậu gọi tôi.
-Cháu giao cho ông ba mươi binh này, dẫn họ lên phía trên hội quân với ông Sinh và ông Cung, nhanh lên, nhanh lên.
Tôi vừa nói vừa hối thúc, ông Miêu sau khi nhận quân thì lập tức vọt lên phía trên rất nhanh, tôi gọi tiếp những binh lính nha môn còn đang đứng lơ ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì.
-Kệ đám người ở dưới đấy, tập trung lên hết trên này chơi một trận tơi bời khói lửa các ông ơi!
Tôi nói xong thì quay người chạy vội lên trên, lúc ngoái nhìn lại đã thấy một số lính nha môn lướt lên rất vội, có vẻ chờ đợi thì sốt ruột hơn là chiến đấu. Chỉ có tám mươi mét vuông mà có hơn một trăm hai mươi người đứng chen chúc nhau, một số phải đứng phía dưới bậc thềm, trong đó có ba vong hồn là lính nha môn đã chịu trách nhiệm dẫn đội.
-Ông Cung, ông Miêu! Hai ông dẫn đội của mình trợ giúp bên này.
Tôi chỉ tay về phía cánh phải, nơi ma Vành và đội của anh ta đang giao chiến. Hai người lính nha môn tỏ ra rất xông xáo, họ xách đao nhảy qua phía sườn dốc bên phải, số Kim quân theo họ cũng lập tức chạy xuống.
-Mấy ông lính ơi, lại đây mau, lại đây mau. – Tôi vừa gọi vừa vẫy tay ra hiệu, những người lính nha môn lập tức lướt tới, tôi chỉ tay về phía dãy nhà thấp mái tranh ở bên phải. – Cháu muốn các ông, khoảng hơn mười người một lượt, leo lên đó dùng giáo mác phi xuống, bọn kia đứa nào trèo lên thì tìm mọi cách đẩy chúng nó xuống đất, nếu thuận lợi thì đi qua tầng một đằng kia, trợ giúp cho Công chúa, chia làm ba tốp lần lượt, mau mau không thì quan nguy mất. Chú ý, chú ý, quan sát thật kỹ xem ở khu vực giữa đám quân có đứa nào không đánh nhau và cứ đứng rải quân như cháu làm khi nãy, các ông hiểu chứ ạ? Diệt hoặc chỉ thằng đó cho cháu, hạ được nó là thắng. Mau lên!
Tôi vừa nói vừa hối thúc họ, những người lính cũng vội vàng đi qua hướng bên phải, hơn bốn mươi vong hồn lỉnh kỉnh với đao và giáo, bên hướng bên phải đấy diện tích không nhiều nhưng tính ra tôi đã đẩy vào khoảng một trăm năm mươi binh tất cả. Những người lính nha môn đang tìm cách trèo lên mái nhà, họ dùng giáo chống một đầu xuống đất, đầu còn lại dựa vào bức tường đất, cộng thêm mấy người lính khác cầm hai đầu giáo để làm bàn đạp đẩy đồng đội của họ lên, chả mấy chốc đã có vài bóng lính nha môn đứng trên mái tranh và sau đó là hơn một chục, rồi hơn hai chục... Những người lính xuất hiện trên mái nhà, họ đều có hai ngọn giáo mang theo và một cây đao do đồng đội đưa lên.
-Tìm kỹ, tìm kỹ! – Tôi nói thật to.
-Thưa cậu, còn tôi, tôi... tôi phải làm gì? – Ông Sinh đứng phía sau cũng nói lớn
-Cháu phải xuống dưới kia, ông chỉ huy chỗ quân này phòng việc bị đánh úp, nếu bị đánh úp thì gọi cháu ngay, gọi cò Tý ông nhớ?
-Thưa vâng!
Tôi nhìn những lính nha môn đang ở trên nóc nhà, họ đã lên hết không thiếu một ai, một số tiến về phía đầu bên kia tìm cách nhảy sang tầng một của ngôi nhà lớn. Một cảnh tượng mà tôi cho rằng kỳ khôi ấy chính là một người lính đặt một đầu của ngọn giáo vào lan can gỗ của ngôi nhà lớn, hai tay anh ta giữ hai đầu còn lại và vài cái bóng đã dùng giáo làm lối đi qua bên tầng một, tôi cảm thấy yên tâm trong lòng một chút. Trước khi tôi bước chân xuống vạt cỏ phía bên trái đã thấy khoảng một nửa số binh lính đó leo được qua tầng một, một số binh lính đứng lác đác trên mái nhà tranh, tay cầm một ngọn giáo như chuẩn bị phi xuống, tôi cũng thấy vài người phi rất mạnh, hẳn là đã có vài âm binh trở về dạng nguyên thủy của chúng.
Tôi không thể chạy xuống đoạn dốc ngắn này giống như những binh lính đã làm ở đầu bên kia, tôi cẩn thận từng bước một đi xuống, bên tai phải của tôi vẫn nghe những loạt súng đều đặn, những Hỏa binh vẫn chăm chỉ làm việc và họ cứ bắn thẳng xuống dưới. Khi tôi chỉ còn cách âm binh địch khoảng gần năm mét, tôi liếc nhìn về phía mái nhà tranh và lan can gỗ tầng một, lính nha môn đã qua hết, chỉ còn ba lính ở lại, có lẽ họ phân công nhau, dù sao, họ cũng là những người được đào tạo, dù kém thì họ vẫn là lính, còn tôi chưa phải. Tôi cảm thấy yên lòng hơn khi gửi đến cho chị Ma gần bốn mươi binh lính, điều này có thể giúp chị ấy cầm cự thêm được. Cái bóng màu đỏ, tóc dài vẫn múa kiếm loang loáng ngăn cản địch quân tiến đến, tôi đã thoáng nghĩ, có thể mật thất nằm đâu đó phía sau lưng của chị Ma.
Những tên âm binh trước mặt tôi chỉ chừng ba mét và tôi bắt đầu sử dụng những đường kiếm quét ngang, tạo thành hình chữ Nhất, tôi nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mà chém tới, khoảng cách ba mét là đủ gần để hạ gục đối phương, tôi đã lặp lại những động tác ấy liên tục, từ trái qua phải rồi từ phải qua trái. Hàng trăm đường kiếm như vậy cũng đã tạo ra được một khoảng hình chữ U trước mặt, khi ấy thì tôi lại quét sang phía trái, khoảng gần một phút như vậy thì tôi nhận định rằng cách duy nhất là tìm được người rải quân. Tôi đọc khẩu quyết gọi Thiên tử quân, không còn cách nào khác cả, nếu ở đây có gió thì có khi tôi đã không cần phải gọi trợ giúp như thế này.
Một Thiên tử quân xuất hiện, thật hay làm sao lại là cái ông dùng trường mâu lần trước.
-“Chả có lẽ xoay tua xong rồi ư?”
Vị Thiên tử quân này xuất hiện lở lửng trên đầu tôi rồi chẳng nói lời nào sà xuống múa trường côn tít mù. Tôi vội lùi lại phía sau, nghĩ trong giây lát tôi đọc thử khẩu quyết ba lần nữa, một vị nữa xuất hiện chỉ sau khoảng hai đến ba giây đồng hồ, cũng chẳng nói chẳng rằng sà xuống tấn công âm binh địch.
-“Hôm nay các ngài tha hồ mà đánh!”
Tôi thầm nghĩ như vậy và quyết chơi lớn, đọc liên tục khẩu quyết như học thuộc lòng một bài thơ vậy, những bóng người mặc giáp sắt, đội mũ trụ cứ vừa xuất hiện là lao xuống đánh luôn, họ đánh rất hăng, có lẽ toàn là tinh binh lúc còn sống hoặc võ tướng gì đấy. Tôi gọi đến người thứ mười hai thì ngưng, lần trước tôi mới gọi tới con số này mà thôi. Lần trước không nghe thấy họ phàn nàn gì cho nên tôi mới dám gọi nhiều như vậy, phải nói thật là sử dụng một đội quân mạnh không biết có mối liên hệ như thế nào với bản thân mình thì phải cẩn trọng, chẳng ai hướng dẫn tôi là được dùng bao nhiêu.
Mười hai vị Thiên tử quân hiệp lực đánh rất mạnh vào phía góc sân bên trái, âm binh địch vẫn xuất hiện nhưng đã không còn kịp lấp chỗ trống như lúc tôi dùng kiếm khi nãy, đây có lẽ người ta gọi là thực lực hoặc đẳng cấp khác nhau.
Liệu... Liệu có nhiều hơn mười hai Thiên tử quân không nhỉ?
Đã đến nước này rồi thì chơi tới luôn, nếu trong đám âm binh kia có một gã pháp sư nào giấu mặt thì tốt nhất phải trừ hậu họa, nếu hắn thoát thì sau này họa sẽ giáng xuống đầu tôi như thế nào thật khó mà biết được.
Tôi thử đọc thêm ba lần khẩu quyết trong hồi hộp.
Vị Thiên tử quân thứ mười ba xuất hiện, trang phục không khác những Thiên tử quân đến trước là mấy, tôi hơi lo rằng mình sẽ bị trách móc hoặc đại loại như vậy, nhưng vị này cũng giống như các vị đã đến trước đó, mau chóng tham gia trận chiến một cách say sưa.
Vị thứ mười bốn thì tôi vội hỏi.
-Thưa... Thưa ngài...
-Cậu hỏi gì nói nhanh lên.
-Cháu... Cháu có thể gọi thêm được không?
-Cậu mới gọi có hơn mười người thôi à?
-Vâ... Vâng! – Tôi lắp bắp, chờ đợi ông ta đáp lời nhưng rất tiếc, ông ấy còn vội tham gia trận đánh như sợ mất phần.
Tôi liều gọi thêm một vị nữa, ngay khi ông ta xuất hiện tôi đã hỏi thật nhanh.
-Cháu có thể gọi được thêm hay không?
-Có!
Sau lời đáp ngắn gọn là “có” thì ông ta cũng chẳng buồn tiếp chuyện tôi nữa, tại sao những vị này lại hăng máu như thế? Khi còn sống họ đã làm gì và đã rời dương thế ra sao?
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí