Đặng tri huyện đứng hàn huyên thêm được vài câu nữa thì ông quyết định đi xem đám giặc cỏ dưới hầm đã bị bại chưa, Bách Hộ võ quan cũng nối gót, tôi cũng vội vã đi theo nhưng lên đến gò cao hình chữ nhật thì tôi dừng lại vì cảm thấy còn cái gì đó chưa ổn thỏa... Tôi quay đầu lại nhìn chỗ vạc dầu đang sôi, mấy người lính vẫn chăm chỉ cho củi vào để lửa to hơn với cả dùng cái ống để thổi cho lửa lớn thêm do ở đây không có gió, từ lúc đến đây tôi chưa bao giờ thấy gió, nhưng đây là nơi nào trong huyện nhỉ? Phút giây bình yên hiếm hoi sau trận chiến khiến sự tò mò trong tôi về nơi này lại dấy lên nhưng đồng thời tâm trí tôi cũng mơ hồ cảm thấy có việc gì ấy còn dang dở mà chưa xác định được nên tôi bước lại xuống bậc thềm, đi đến gần những người lính đang lúi húi đốt lửa. - Chốc nữa vạc dầu này đổ xuống con mương ngoài biệt phủ phải không các ông? – Tôi lên tiếng hỏi chung mấy người lính và hy vọng ai đó sẽ đáp lại lời tôi. - Đúng, thưa cậu! Phải đun sôi thêm chừng một khắc, chờ cho vạc dầu nguội thì chúng tiểu nhân sẽ khiêng vạc dầu này ra đổ xuống con mương ở ngoài biệt phủ. - Ban nãy các ông khuân gã này vứt vào, các ông có tìm thấy gì khác nữa không? - Tiểu nhân chưa hiểu ý của cậu?– Người lính nha môn hỏi lại tôi. - Ý cháu muốn hỏi là đồ đạc của gã... – Tôi giải thích. - Có kèm theo thanh kiếm gỗ của nó! – Người lính đáp lời, anh ta nhón chân nhìn vào trong vạc dầu. – Nhưng nó vẫn nổi lềnh phềnh trong này, cậu tính lấy hay sao? - Không phải ạ, đồ của gã tốt nhất không nên dùng, chỉ sợ rước họa vào thân. Cháu đang thắc mắc một điều, ban nãy gã đã triệu hồi bao nhiêu âm binh từ phép nhưng khi hiện thân lại không hề nhìn thấy cái túi hoặc vật nào đó dùng để đựng quân. - Quân binh của hắn gọi đến có khi khác với cậu. - Cháu cũng nghĩ là khác nhưng các ông thử nhìn xem, trên sân bây giờ đầy những hạt giống như đỗ tương cháy đen, nghĩa là gã ấy cũng dùng hạt để làm phép gọi quân... Lời nói của tôi làm mấy người lính nha môn bỗng dưng ngừng ngay việc họ đang làm lại và tất cả đứng dậy vội vàng chạy đi lấy vũ khí đang dựng ở bờ tường ngôi nhà gần nơi họ đang đun dầu, hơn một chục lính tay lăm lăm ngọn giáo hoặc đao mắt dáo dác nhìn xung quanh như sợ địch quân còn lẩn khuất đâu đây. Tôi nhìn quanh khoảng sân rộng tầm hai trăm mét vuông đầy những hạt cháy đen trên nền đất lẫn với lớp dầu nhớp nháp, bầy nhầy... Sau khi quan sát thêm một lượt nữa thì nói với mấy người lính. - Chỉ cần hai ông ở lại canh lửa thôi, mấy ông khác đi tìm dụng cụ xúc đất rải lên những chỗ bị dầu loang kia kìa! – Tôi chỉ tay. – Phủ đất lên cho đỡ trơn trượt. - Nhưng... Nhưng chúng tiểu nhân... - Các ông đừng lo, cháu sẽ ở đây, nếu ngài tri huyện có hỏi thì các ông cứ bảo là làm theo ý cháu, tội đâu cháu chịu! Mấy người lính nhìn nhau một lúc rồi cũng để lại vũ khí và chạy đi tìm dụng cụ để đào đất phủ lên những vệt dầu loang như tôi chỉ, thật ra việc này không phải chủ ý, tôi bảo họ làm vậy vì mục đích khác. Tôi nghĩ rằng gã thầy phù thủy này nếu như rải quân nhiều như thế thì ắt hẳn phải có thứ nào đó để chứa đựng, ít nhất là một cái túi. Tôi nhớ khi quan sát gã lúc đã bị trùm lưới thì trên tay không cầm gì, chỉ định rút thanh kiếm ra có ý chống cự mà thôi. Tôi đứng chăm chú nhìn những người lính khiêng cái sọt đất sau đó dùng hai tay hất tạm xuống mặt sân, tôi nói với họ không cần phải lấp kín mà hãy rải đều ra mỗi chỗ một tí, mấy người lính nhìn tôi một thoáng như thể có chút thắc mắc nhưng rồi sau đó cũng làm theo. Thế rồi thứ khiến tôi bất an tò mò tìm kiếm cũng đã có lời giải đáp... - Dừng lại các ông ơi, kìa, nhìn kìa! Gần dãy nhà phía bên kia, khi những nắm đất được rải xuống tôi không thấy đất rơi hẳn xuống nền mà lơ lửng một chút, chỉ cách mặt đất khoảng chừng mười cen – ti – mét, tôi vội vàng chạy lại gần nhìn ngó, mấy người lính cũng xúm lại bàn tán. - Các ông rải thêm một ít đất xem sao, rải xung quanh đi! Mấy người lính vội bốc từng ít đất, bóp cho vụn và rải xung quanh chỗ tôi chỉ, sau cùng, một hình tròn, đúng hơn là hơi méo hiện ra, tuy không nhìn được là cái gì nhưng căn cứ vào phần đất nổi hẳn lên so với mặt sân tương đối phẳng thì có thể đoán đó là một vật hoặc một thứ tương đối tròn. - Lùi lại, lùi lại đi, có thể là bùa phép của gã ấy! Tôi lùi lại hai bước và ngồi xổm xuống nghiên cứu khá lâu, một người lính đã kịp chạy đi báo quan tri huyện, tôi thì chỉ ngồi nhìn nhưng cũng không dám động vào vì không biết đấy là cái gì. Quan tri huyện tất tả quay lại, Bách Hộ võ quan cũng chạy theo sau cùng vài người lính khác. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, quan tri huyện cũng băn khoăn không biết nên phải làm gì bèn truyền lệnh: - Mau đi mời Ngọc Hoa Công chúa đến đây! Hơn một phút sau Chị Ma đã xuất hiện, sau một hồi ngắm nghía đủ các góc cạnh, chị Ma bảo mọi người dạt hết ra xa và nói với tôi. - Ở đây đều là người đã khuất, chỉ có em là còn sống, đồ của đám phù thủy thường là dùng để trấn yêu ma, em có kiếm trừ tà, em thử dùng để kiểm tra xem nó là cái gì. Tôi lại ngồi xuống, dùng mũi của thanh kiếm gỗ trừ tà gạt đất đi, tay tôi cảm nhận nó là vật gì ấy không cứng, không mềm. Tôi mất một lúc loay hoay với mũi kiếm khám phá xung quanh vật lạ thì tôi cũng đã mường tượng được trong đầu cái thứ này giống như một cái hộp hình tròn, có thể là hộp gỗ hoặc đại loại như thế. - “Tại sao một cái hộp lại vô hình được nhỉ?” Tôi thầm nghĩ như vậy và dùng mũi kiếm miết nhẹ lên cái khoảng không vô hình ấy, thứ này là vật vô tri mà vô hình chắc là sản phẩm của bùa chú, chỉ có thể là như vậy mới có thể lý giải sự việc vô lý này một cách hợp lý. Nghĩ như vậy nên tôi dùng mũi kiếm lướt vòng quanh cái khối vô hình và sau đấy cũng có kết quả, mũi kiếm hơi trượt một chút nên tôi dò lại, tôi đã đụng phải một lá bùa dán, mũi kiếm đã làm lá bùa bằng giấy dán bên hông của vật vô hình rách làm đôi. Ngay trước mắt tôi hiện ra một cái hộp bằng nhựa tương đối tròn, phần trên nắp của cái hộp được bọc một lớp vải màu đỏ. Không vong hồn nào dám lại gần, chị Ma cũng vậy. Tuy nhiên, chị ấy vẫn không quên giữ thế thủ, tay lăm lăm vũ khí sẵn sàng cho việc nếu có quái vật hoặc thứ gì ấy đáng sợ hơn hiện ra, tôi nhìn vậy thì cố nhịn cười. - Cái hộp này có lẽ là để đựng bùa chú, đồ nghề hoặc bí mật nào đấy của gã phù thủy kia, hoặc cũng có thể là vật chứa đựng âm binh của gã ấy. Tôi đứng lên, hai tay chống vào hông, kiếm gỗ vẫn cầm bên tay phải. - Thường thì đồ của người đã khuất không nên giữ lại, đồ của một gã phù thủy đã khuất lại càng không nên để lâu, em sợ sinh chuyện... – Tôi nhìn chị Ma và nói. – Em cũng không muốn mở ra, cái này tốt nhất là nên vứt đi, hoặc vứt luôn vào vạc dầu cho nó đi cùng chủ. Quan tri huyện nhìn chị Ma, chị Ma nhìn quanh những người khác rồi lại nhìn tôi, bản thân chị ấy cũng đang băn khoăn, không chắc chắn được điều gì, tôi hiểu rằng việc này mình nên tự quyết định. Tôi không phải là người giỏi nhất hay có quyền nhất ở đây nhưng lại là người duy nhất còn sống, sự khác biệt này bỗng nhiên trở thành trách nhiệm. - Thổi lửa to nữa lên các ông ơi! Tôi quyết định mình nên cho cái này vào vạc dầu mặc dù không biết bên trong chứa thứ gì, vàng thì chắc chắn không phải rồi, chỉ có thể là đồ đạc hành nghề mà thôi. Tất cả mọi "người" gồm hơn hai mươi vong hồn im lặng theo dõi khi tôi dùng tay trái từ từ chạm vào cái hộp nhựa, trông nó khá giống cái hộp đựng kẹo Tết màu hồng có mấy ngăn ở nhà tôi. Tôi cũng hồi hộp nhưng tự động viên mình rằng bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, đang chờ đợi "gửi gắm" khi tôi cẩn thận bê cái hộp bằng cả hai tay thận trọng đi về chỗ vạc dầu, đến đoạn nào thì binh lính dạt hẳn ra, người ta thường sợ những điều họ không hiểu và vong hồn cũng có những nỗi sợ của riêng họ. Tôi đi chậm từng bước một, cẩn thận y như đang bưng một bát canh nóng chuẩn bị bày lên mâm cơm tối của gia đình, xung quanh im phăng phắc, tôi cũng nghe được tiếng tim mình đập nhộn nhịp hơn hẳn, hai chân cũng có chút run run và cảm thấy mỏi chân, chỉ muốn ngồi xuống. Mấy chục mét rồi cũng đến, trước mặt tôi là vạc dầu, tôi nheo mắt nhìn cái hộp thêm một lần nữa rồi cẩn thận bước lên một cái ghế bằng gỗ mà chị Ma đã bảo người mang đến. Tôi thấp bé nên không thể tự tay bỏ cái hộp bí hiểm này vào vạc dầu, nếu ném đại vào thì hóa ra công cốc, nhỡ đâu lại mệt vì phải chống chọi với những thứ nào đó từ bên trong chui ra. Tôi nhìn vào vạc dầu sôi sùng sục, có những đám bong bóng nổi lên, linh hồn của gã thầy phù thủy chắc đã lẫn vào thứ nước đen đặc sệt này rồi. Tôi quay đầu hít một hơi và nhịn thở, từ từ bỏ cái hộp bằng nhựa vào vạc dầu rồi đứng nhìn thử xem có điều gì lạ hay không. Cái hộp nhựa như hình tròn này nổi và không có trôi ra giữa vạc dầu nên tôi dùng mũi kiếm nhẹ nhàng đẩy nó trôi ra, bọt sủi và mùi dầu khiến tôi cảm thấy khó chịu, mùi hôi và mùi tanh đúng kiểu mùi tử khí khiến tôi buồn nôn, tôi phải thở hắt ra mấy lần. Khi cái hộp đã trôi ra gần giữa vạc và nó có dấu hiệu sẽ bị chìm bởi vì chất liệu nhựa khi gặp nhiệt sẽ rất mau tan, tôi nhìn thấy hình dạng của hộp bắt đầu có dấu hiệu thay đổi mới bước xuống khỏi cái ghế gỗ, quay lại nhìn chị Ma và cười. - Xong xuôi rồi, đồ của gã cũng bị luộc chín, tất cả đã trở thành màu đen đặc quánh... Tôi nói như trấn an chính mình thì đúng hơn, nhưng đúng lúc ấy bỗng có những tiếng thét ghê rợn vang lên từ phía sau khiến tôi co rúm người, rụt cả cổ lại, tôi vội vàng vùng chạy về phía trước vài bước, chị Ma cũng đang chạy đến… Bất giác chị ấy dừng lại và nhìn vào khoảng không sau lưng tôi, sự tò mò dâng lên, tôi cũng ngưng chạy và ngoảnh mặt ra sau nhìn theo chị Ma. Trên cái vạc dầu đang bốc lên những làn khói mờ nhạt kia phát ra tiếng gào thét nghe đến rợn người, tôi phải lấy tay bịt tai lại để bớt phải nghe thứ âm thanh đầy chết chóc và ai oán đang vang lên. Vài giây sau đấy, có vẻ như tôi đã nhìn thấy thứ không nên thấy, chính là một hoặc vài hình hài đang loi ngoi cố chồm lên khỏi vạc dầu, đôi tay huơ huơ như cầu cứu trong tuyệt vọng. - Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại! – Chị Ma chạy đến phía trước che chắn và giục tôi. Tôi vội vàng nhắm mắt, bịt tai và lùi lại phía sau thêm vài bước nữa, những tiếng gào rú rợn người vẫn vọng đến réo rắt, tôi cảm thấy sợ, thật sự sợ. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng trong đầu tôi hiện ra biết bao nhiêu tình huống nguy hiểm có thể xảy ra, xấu nhất vẫn là mình sẽ bị quật cho tan hồn bạt vía. Thế rồi tiếng gào thét cũng giảm dần, chẳng bao lâu sau thì im bặt, bên tai tôi tuyệt nhiên không còn nghe thấy bất cứ một tiếng động nào. Tôi rất muốn mở mắt ra xem có chuyện gì xung quanh nhưng vẫn không dám làm liều cho đến khi nghe tiếng chị Ma trấn an là mọi việc đã ổn rồi thì tôi mới từ từ mở mắt ra, trước mặt tôi vẫn là vạc dầu đỏ lửa dưới đáy nhưng lúc này đang có những làn khói đen bốc thêm một lúc rồi nhạt dần, chừng vài phút sau mọi thứ mới trở lại như cũ. - Thằng này có nuôi cả quỷ, thật đáng sợ, nếu như ta vô tình mở ra có lẽ... – Bách Hộ võ quan bước tới gần tôi và nói với chị Ma. - Tên này thật lắm bùa ngải dị thường, khó mà đoán biết được! – Chị Ma đáp lời quan Bách Hộ. - Bây đâu! Giữ lửa thêm một khắc nữa hẵng rút củi! – Bách Hộ võ quan ra lệnh cho thuộc hạ, ngay sau đó vài binh lính chạy đến thi nhau thổi lửa đồng thời châm thêm củi vào lò. Ở phía gò đất cao, Lê Tam tướng quân và Nguyễn đốc trấn cùng nhiều lính nha môn đang đi đến, điều này báo hiệu rằng bọn họ đã đánh bại đám binh dưới lòng đất. Bản thân tôi đến lúc này vẫn chưa hoàn hồn nên chỉ biết đứng lặng im quan sát. - Chúng tôi sắp thắng thì địch quân bỗng lăn ra chết! – Lê Tam tướng quân trả lời chị Ma khi được hỏi. – Có lẽ chủ tướng của đám âm binh ấy đã vong mạng. Mọi người đứng nói chuyện với nhau, tai tôi vẫn cảm thấy ong ong thêm một lúc lâu nữa mới bình thường trở lại, thở hắt ra mấy lần rồi tự vỗ ngực trấn an bản thân rằng mọi chuyện đã qua. - Chúng ta trở về bằng cách nào đây khi cầu đã bị hỏng?! – Lê Tam tướng quân cuối cùng đã hỏi đến vấn đề chính mà tôi quan tâm, tốt nhất là mau rời khỏi nơi này, ở lâu có khi không ổn. - Không việc gì phải vội, gà gáy thì bọn chúng nó sẽ rút đi, ta sẽ cho bắc cầu tạm để ngài và các nghĩa binh trở về. – Đặng tri huyện lên tiếng. - Thưa đại nhân, sau ngày hôm nay đại nhân đã có kế hoạch gì hay chưa? - Lê tướng quân, tạ ơn ngài đã quan tâm. Bản quan sẽ cho người đi điều tra chân tướng sự việc và tích cực đề phòng. Hôm nay bọn chúng đã có thể vào được tận biệt phủ, bức bản quan phải rút khỏi nha môn của bản huyện thì chúng quả là không đơn giản. Ta sẽ tấu trình việc này lên quan trên để có thêm sự giúp đỡ khi cần thiết. – Đặng tri huyện trả lời. – Quân bây đâu! Lôi tất cả thây của đám giặc cỏ ném xuống mương nước cho ta! - Tạm thời chúng ta sẽ phải làm cầu treo, thưa Công chúa.– Nguyễn đốc trấn nói. – Để tiểu nhân sắp xếp cho Công chúa một chỗ nghỉ yên tĩnh trong lúc đợi quân lính thu dọn nơi đây. - Cảm ơn ngài! – Chị Ma gật đầu đồng ý với Nguyễn đốc trấn sau đó quay sang tôi. – Em cũng thu quân của mình lại đi! Chị Ma nhắc nhở nên tôi nhớ ra số Kim quân còn sống sót và mấy vong hồn dẫn đội vẫn đang đứng đợi ở gò đất trên cao, tôi vẫy gọi và họ ngay lập tức dẫn binh xuống. Thu binh bây giờ đã không còn là vấn đề, chỉ cần hé miệng túi ra và hô "Thu binh" thì cả đội quân hàng trăm người nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện trước đó. - Ngài tri huyện, cháu biết là nói việc này hơi thừa nhưng mà... - Có việc gì thế cậu phù thủy họ Lý? - Cháu không phải phù thủy! – Tôi vừa đáp lời vừa cười. – Hôm nay... Hôm nay mấy ông này và cả cái anh này đã chỉ huy binh lính giúp cháu, họ đã làm rất tốt và lại dũng cảm. Cháu mong ông sẽ thưởng công xứng đáng cho họ và cả những binh lính khác, cháu đã trót hứa với họ là ngài tri huyện sẽ ban thưởng tiệc rượu và ghi công khi chiến thắng. Tôi chỉ tay vào ma Vành, ông Vũ Đình Sinh, ông Đỗ Văn Miêu và ông Phùng Cương, bốn vong hồn đang đứng một hàng ngay trước mặt tôi, tôi nghĩ họ đang nể sợ quan tri huyện nên mới đứng nghiêm như vậy. - Ô này, cậu phù thủy nhà họ Lý còn bạo gan hứa với ba quân tướng sĩ là ta sẽ ban thưởng cho họ. – Đặng tri huyện chỉ tay vào tôi nhưng nhìn chị Ma. – Công chúa, ta từng nghe Công chúa nói về thằng bé này khá nhiều, xem ra nó giống in hệt như lời Công chúa nói, miệng lưỡi rất sắc sảo và thậm chí còn biết dùng nhân tâm kích động ba quân nữa! - Đệ tử duy nhất của ta, thưa ngài! – Chị Ma cũng cười rồi nhìn tôi. – Được rồi, sau hôm nay công trạng của ai như thế nào sẽ được xét kỹ và ban thưởng, đảm bảo không thiếu sót một ai, em cứ yên tâm! - Nếu cháu có thể ở lại được ta nhất định sẽ bày đại tiệc khoản đãi. – Đặng tri huyện nói lớn. – Ai đồng ý giữ thằng bé này ở lại ăn tiệc thì hô lên nào? Nhiều vong hồn cùng hô một âm thanh thì tôi dĩ nhiên không nghe thấy gì, chỉ thấy tai mình như ù đặc đi. Đặng tri huyện, chị Ma, Bách Hộ võ quan và cả những vong hồn khác, thậm chí là cả Lê Tam tướng quân ai cũng cười sảng khoái, xem chừng họ muốn trêu tôi thật, họ thừa biết tôi không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì của người đã khuất. - Thôi, ta trêu thằng bé thế là đủ rồi, để cho nó còn nghỉ, đêm hôm trên dương gian xuống giúp chúng ta còn ban ngày nó vẫn phải đi học đấy, thưa các ngài! - Ô! Ta quên khuấy mất! – Đặng tri huyện vỗ trán. – Quên mất là thằng bé sắp đi thi tú tài! - Cháu sắp thi tốt nghiệp ạ! Tôi chỉ muốn bổ sung thông tin cho quan tri huyện, nhưng sau khi tôi nói như thế thì ông ấy lại cười và chỉ vào tôi. - Đấy, thấy chưa? Đúng là thằng bé này rất hay trả treo như Công chúa nói. Mặt tôi nghệt ra nhìn chị Ma, chị ấy che tay lên miệng cười khúc khích, xem ra ở nơi buồn tẻ này, chị ấy đã dành thời gian kể về tôi cho quan tri huyện nghe không ít, phụ nữ, đúng là phụ nữ rồi. chị Ma đứng nói chuyện thêm ít phút thì sau cùng cũng nói lời cáo biệt rồi tách khỏi đám đông đang đứng dưới sân, đồng thời ra hiệu cho tôi đi theo, ngài quan đốc trấn đi phía trước dẫn đường. - Gặp lại ở làng sau nhé anh Vành! Trước khi rời đi tôi vẫy tay hẹn gặp lại ma Vành, Lê Tam tướng quân cũng như không quên chào tạm biệt những vong hồn là lính nha môn đã giúp tôi trong đêm nay. Khi chỉ còn lại ba người, đúng hơn là hai vong hồn và tôi rời khỏi khoảng sân nhỏ, qua cổng và đi ngược lại lối ban nãy tôi đã dẫn binh vào, Nguyễn đốc trấn đi trước tôi theo sau, nhân cơ hội này nói tốt với Nguyễn đốc trấn về mấy người lính nha môn đã điều khiển Kim quân đồng thời cũng không quên đưa ra cảm nhận của tôi về họ. Chị Ma hai tay khoanh trước người đi thong dong ở phía sau, thanh kiếm vẫn cầm trong tay, xem ra chị ấy đang hài lòng với việc tôi nói tốt về người khác. - Cậu không quen, không biết với họ nhưng có thể tin tưởng và giao binh cho họ cũng là điều lạ, họ cũng vì lời nói của cậu mà dũng cảm chiến đấu, ấy là càng lạ hơn. Ta hiểu ý của cậu, nhất định ta sẽ để tâm đến những người lính ấy, âm phần huyện nhà đang lộn xộn nên cũng cần có những người đủ khả năng để cất nhắc. Hôm nay khi bị vây đánh ta nghĩ là cái huyện này xem như xong rồi, bên cạnh ta chỉ còn có vài chục lính mà lại bị chia cắt với các nơi khác. Sau này nếu ta có thể giúp gì cho cậu thì cậu cứ nói, hôm nay cậu đã cứu ta một mạng, ta là người có ơn khắc đền, có oán khắc báo! - Ngài đừng đặt nặng chuyện ấy, ngài làm nhiệm vụ bảo vệ âm phần huyện này thì cháu phải có nhiệm vụ giúp ngài thôi, trách nhiệm chung đấy ạ! Nhưng cháu không hiểu tại sao dạo gần đây âm phần lại xảy ra lắm chuyện như vậy, hay là từ xưa vốn như thế ạ? - Sắp đến lúc giao thời giữa cái cũ và cái mới, Dương thịnh thì Âm suy cũng là lẽ thường thôi, có những việc khi lớn thêm một chút tự khắc cậu sẽ hiểu... Nguyễn đốc trấn dẫn tôi và chị Ma đến khu vực mà trước đó người lính nha môn đã chỉ và bảo rằng là nơi ở của vợ quan tri huyện, Nguyễn đốc trấn sắp đặt phòng riêng cho chị Ma xong thì quay trở ra cáo biệt. Tôi thì ngồi phệt luôn trên một mái hiên chờ đợi đến gà gáy sáng mới về được. - Có muốn vào xem phòng của chị không? Rộng lắm! - Chị là Công chúa, xứng đáng có cả lâu đài ấy chứ, mấy cái nhà này thì có tính là gì, để tí nữa rồi em xem sau. - Lại bắt đầu đấy! Cả tuần không gặp, xem ra em chẳng có gì thay đổi. - Có một tuần thôi mà chị, một tuần thì thay đổi cái gì được chứ?! - Tiếc là em không uống nước hay ăn được gì ở nơi này cả, lần sau đi ngủ nhớ uống nước nhé, nhỡ đâu lại khát giữa chừng thì khổ. - Khát thì tỉnh dậy uống không được hả chị? - Em đã xuất hồn đi như này thì uống kiểu gì? - Em tưởng mình đang nằm mơ cơ mà? - Em tưởng như thế thôi, còn nhiều thứ em sẽ khám phá thêm nhưng nghe lời chị nói, sau này dù có thế nào cũng không được làm thầy nghe không? - Tại sao ạ? Chị Ma một lần nữa kiên nhẫn giải thích cho tôi về những cái nghiệp mà thầy phù thủy hay thầy cúng sẽ phải đánh đổi, hai chị em ngồi nói chuyện cho đến khi văng vẳng bên tai tôi là tiếng gà gáy. Khi tiếng gà vang lên cũng là lúc đang nói dở câu chuyện, chị Ma nhìn tôi cười, hình bóng chị mờ dần và sau đó những gì tôi chỉ nhớ là bầu trời và cảnh vật xung quanh thoáng chốc sụp tối. Tôi ngủ đến mãi sáu giờ sáng mới tỉnh giấc và mất thêm hơn mười phút định thần, sắp xếp lại mọi thứ xảy ra đêm qua, thậm chí khi đạp xe đi học tôi vẫn còn nửa tỉnh nửa mê giữa một mớ bòng bong hỗn độn hư và thực. --- ***