Tôi đứng nhìn những binh lính hắt dầu đun sôi xuống đám âm binh mà lòng đầy hồi hộp, xem chừng những gáo dừa hắt dầu sôi xuống như muối bỏ bể, có thể là chưa hắt tới đúng chỗ, từng giây trôi qua tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Sáu cái thùng dầu sôi đã tạt hết xuống dưới nhưng chưa thấy thay đổi gì, khi mấy cái thùng gỗ được đưa xuống để đổi những thùng gỗ nhỏ khác chứa đầy dầu thì ông Bách Hộ bảo dừng lại. - Chỉ để ba người ở trên đấy, chọn ra người nào có cánh tay khỏe, còn đâu xuống hết, xuống hết mau! Từ từ hãy đưa dầu sôi lên, từ từ đã. Tôi chưa hiểu ông Bách Hộ tính làm gì nhưng lúc này tôi cũng không có ý tưởng nào nên cũng chỉ biết khoanh tay đứng đợi chờ trong hồi hộp - Gọi thêm người, được người nào hay người đấy. – Ông Bách Hộ ra lệnh cho lính dưới quyền. – Đun thêm dầu, tìm thêm thùng gỗ và cả gáo dừa, có bao nhiêu thì đem hết ra đây, dầu đun chưa kịp sôi cũng mang hết, đun mẻ mới. Mau! Mấy chục lính nha môn vội vàng chạy biến đi. - San bớt dầu nóng ra sáu cái thùng vừa mới hết, khoảng một nửa thùng là được rồi, làm mau lên! Những người lính dưới quyền ngay lập tức làm theo lời của ông Bách Hộ, họ chia bớt dầu sôi từ những cái thùng chuẩn bị đưa lên sang những cái thùng gỗ đã dùng hết. Lúc này, ở phía góc sân phía bên tay trái tôi, những vị Thiên tử quân đã ép được địch quân thêm một khoảng nhỏ nữa, dưới chân họ là những hạt đỗ đã cháy đen. Phía gần đối diện, hai mươi vị Thiên tử quân khác cũng đang hăng say làm việc và đã tạo được một khoảng trống hình cánh cung sau lưng. - Thằng kia! – Bách Hộ võ quan chỉ tay ra lệnh. – Chuyền thùng dầu vơi cho đứa ngoài cùng, bảo nó cho vào đầu ngọn giáo rồi quăng cho xa, quăng cả thùng không cần giữ lại! Còn mày, lấy một thùng dầu sôi đầy, lấy gáo dừa múc rồi ném cả gáo dừa về phía giữa, ném cho cẩn thận không vướng vào các ngài kia. Khi tôi nghe Bách Hộ võ quan ra lệnh như vậy là tôi đã hiểu ý định của ông ấy, ông ấy quyết định ném cả thùng dầu nóng và những cái gáo dừa. Mọi việc được triển khai như lời ông Bách Hộ yêu cầu, chưa đầy một phút sau thì đã thấy rõ hiệu quả. Dầu sôi, thậm chí dầu ấm và cả dầu chưa kịp đun được ném liên tiếp vào chỗ trung tâm của quân địch, địch quân tuy là từ phép biến ra, chẳng kêu đau đớn nhưng bị trơn, đứng không vững, đội hình phía ngoài rìa, nơi đang chống lại Thiên tử quân và đội ma Vành bị xô đẩy từ phía sau nên có đôi chút mất thăng bằng, bị hạ gục nhanh hơn. Tôi hồi hộp chờ đợi... Thời gian cứ thế mà trôi qua, cuối cùng thì phương án của ông Bách Hộ đã phát huy tác dụng. Không lâu sau đó, trong lúc chăm chú theo dõi thì tôi đã phát hiện ra rằng ở khu vực giữa đội quân âm binh đã có một khoảng hở. - Kia! Đúng là nó rồi, ông nhìn kìa! Tôi hô lớn, dùng tay chỉ về hướng ấy, Bách Hộ võ quan và những vong hồn khác cũng đã mau chóng phát hiện ra giữa đám âm binh có một khoảng hở to bằng cái mẹt tre. - Ném, ném gáo dừa đựng dầu sôi về chỗ ấy, ném cho trúng vào! Bách Hộ võ quan gào to. Tôi vội vàng chạy xuống bậc thềm, được chừng bốn bậc thì tôi đứng lại hét lớn với Thiên tử quân. - Các ông Thiên tử quân cẩn thận, dưới chân có dầu sôi! Sau khi hô to ba, bốn lần thì tôi chạy ngược lên gọi ông Vũ Đình Sinh. - Ông cho số binh ông chỉ huy đánh những tên âm binh phía dưới bậc thềm này luôn, mau lên ông. Ông Vũ Đình Sinh chỉ chờ có thế, ra lệnh cho Kim quân ào xuống đánh địch đề phòng chúng nống lên trên này, xem như toàn bộ âm binh ở mặt này đã bị một hàng Kim quân vây đánh, kéo dài từ đoạn dưới chân bậc thềm đá sang phía bên phải, nơi ma Vành đang chỉ huy, phía sau ma Vành, những người lính nha môn đang cấp tập đưa dầu sôi lên trên mái. Sau vài lần dùng ngọn giáo quăng thùng gỗ, người lính ấy đã làm được điều mà nhiều người mong mỏi, cái thùng gỗ đựng dầu sôi rơi lọt đúng cái khoảng hở bằng cái mẹt tre, sau cái thùng gỗ ấy là thêm vài ba gáo dừa đựng dầu sôi ném trúng. Hơn mười giây sau, diện tích tròn đang hở bằng cái mẹt tre đã to bằng cái nia phơi thóc. - Thằng khốn, mày để xem mày có chịu được dầu sôi không nào, ẩn thân thì mày vẫn phải đứng trên đất chứ. Bách Hộ võ quan nói một mình nhưng tôi nghe thấy, sau đó ông ta thúc giục lính ném thêm gáo dừa và quăng thùng gỗ. Những Thiên tử quân, những người chắc đã trải qua nhiều trận chiến khi thấy xung quanh hò reo phấn khởi thì các vị ấy lùi lại phía sau chừng vài bước, diện tích bằng cái nia phơi thóc ngay lập tức phình ra gấp ba, bốn lần do âm binh địch dồn tới phía trước, để hở phía sau lưng. Khoảng trống lớn lộ ra rõ mồn một, những gáo dừa chứa dầu sôi và thêm hai thùng gỗ nữa được ném liên tục vào khoảng ấy. Tôi nghĩ dầu nóng khiến tay phù thủy ẩn thân chắc đang nhảy tưng tưng tìm chỗ tránh nên không có thời gian rải binh, hoặc là cái bao tải binh của hắn đã bị chín rồi cũng nên. Tôi nghĩ thời cơ đã đến nên đọc khẩu quyết gọi thêm hai lần “Thập” và gọi ma Vành rút binh lui cho Thiên tử quân có việc làm, ông Sinh, ông Cương và ông Miêu thấy vậy cũng cho lui binh lên trên khoảnh đất, toàn bộ phía trước mặt tôi là Thiên tử quân chiến đấu, nhờ sự xuất hiện của họ mà địch quân vơi đi rất mau. - Bay đâu! Đi lấy lưới, lấy lưới mau lên, nhiều vào! Bách Hộ võ quan lớn tiếng ra lệnh, khoảng gần chục lính nha môn đang đứng phía dưới tiếp dầu sôi mau chóng chạy biến đi, chỉ một loáng sau họ trở lại, trên tay là một chiếc lưới, rất giống lưới đánh cá. - Đưa lên trên, đứa nào từng là ngư phủ thì quăng lưới xuống những chỗ trống, làm nhanh! Thêm vài tấm lưới nữa được mang đến, tôi vội nói với ông Miêu đang đứng gần. - Ông lấy lưới chăng ngang lối đi phía sau, cho Kim quân canh giữa luôn, đề phòng bất trắc, có thể nó sẽ tìm cách chạy. Đấy là lối ra duy nhất phải không? - Thưa đúng! Ông Đỗ Văn Miêu lấy một tấm lưới đánh cá và gọi thêm ông Sinh, ông Cương ra chăng lưới ngang lối đi dẫn xuống sân phía trước, hơn hai mươi Kim quân được ông Sinh cho đứng dàn hàng ngang dưới những bậc thềm, trấn phía sau tấm lưới. Nhưng tôi lo hơi thừa! Một người lính đứng từ trên mái nhà quăng liên tục những tấm lưới xuống phía dưới như người ta quăng lưới bắt cá trên sông, đến lần quăng thứ tư thì điều kỳ lạ đã xảy ra, tấm lưới trùm lên một hình dạng người nhưng không nhìn thấy người, hắn ta vô hình. Gã phù thủy này bị quăng lưới trúng chắc vội gỡ ra để chạy nên có thể nhìn rõ tấm lưới đánh cá bị giằng qua giằng lại. Một tấm lưới nữa được quăng trúng, lần này thì khó mà thoát được. Khoảng trống ở giữa sân bây giờ đã lên đến khoảng mười lăm mét vuông, không nhìn thấy âm binh hiện ra nữa, số lượng âm binh giảm đi vài giây, chừng ba mươi giây sau thì từ mười lăm mét vuông đã thành gần gấp đôi. Các vị Thiên tử quân làm việc thật sự là năng suất, họ phối hợp nhuần nhuyễn, mỗi đường kiếm đưa lên là một âm binh trở về hình dáng nguyên bản, lẫn vào những vệt dầu đang loang dần ra khắp sân. Bách Hộ võ quan ra lệnh cho lính nhắm thật kỹ và ném thêm lưới xuống, hai người khác sau khi đã nhìn được hình người thì dùng cách tung gáo dừa chứa dầu, phần nhiều là trượt nhưng một vài lần trúng thì cái bóng vô hình ấy nhảy tưng tưng lên như các anh thanh niên ở đám cưới nhảy theo điệu nhạc của nhóm Boney M. Tôi đứng nhìn và cười tít mắt, quay sang nhìn chị Ma ở phía bên kia, giơ kiếm gỗ lên huơ huơ giữa không trung, chị Ma cũng đáp lại. Gã phù thủy xem như đã bị tóm, nhưng chẳng vội, cứ để binh lính nha môn đổ cho hết dầu sôi đi, đằng nào cũng đun rồi, bỏ nó phí đi, mà những người lính cũng tỏ ra rất hồ hởi, bản thân họ là người muốn trả thù nhiều nhất chứ không phải tôi. - Nó không hiện hình thì cứ luộc chín nó lên! – Bách Hộ võ quan lớn tiếng nói. – Đun sẵn một vạc dầu, không cho được thằng này vào vạc dầu sôi thì mai ta từ quan. Dù nó sống hay chết cũng đun! Như vậy, số phận của kẻ vô hình kia xem như đã được xác định, vài thùng dầu sôi nữa được ném trúng, cái bóng vô hình bị những tấm lưới đánh cá trùm lên chạy lung tung để né tránh và sau thì có vẻ như ngã ngửa ra sân đất nện, chắc do bị trơn trượt. Số âm binh được gọi từ một loại hạt nào đó đã vơi đi trông thấy và sau cùng cũng chẳng còn một bóng tên nào trên sân, tất cả đã bị đánh bại, gần tám mươi vị Thiên tử quân sau khi được đánh đấm thỏa thê thì quay lưng biến mất, duy có ông Lý Kế Nghiệp thì trước khi đi còn nhìn tôi hất hàm như hàm ý nhắc rằng lần sau nhớ gọi ông ta đầu tiên. Tôi không kịp đếm xem họ có bị thiệt hại người nào hay không, lần này họ lại cứu tôi, nếu không có họ thì e là còn nhiều hồn ma nữa phải tan biến vào hư không. Ma Vành và mấy người chỉ huy đội Kim quân mau chóng bao vây xung quanh sân, những người lính nha môn sau khi được cho tạm ngưng việc đổ dầu sôi cũng trở lại thế thủ, cầm vũ khí trên tay. Chị Ma đã đứng dưới mái hiên từ lúc nào mà tôi không biết, còn tôi vẫn đứng ở trên gò đất cao nhìn xuống. Vòng vây từ từ khép chặt lại, Bách Hộ võ quan đổi ý, ông ta cho lính khiêng vạc dầu vào đặt ngay ở rìa khoảng sân, gần với dãy nhà phía bên tay phải tôi lúc này, và bắt đầu đun dầu ngay sau đó. - Dùng mũi giáo chọc cho nó hiện thân ra! Bách Hộ võ quan ra lệnh, mấy người lính ngay lập tức thi hành, những mũi giáo sắc nhọn chọc vào cái bóng vô hình và tôi nhìn thấy hắn nhảy cẫng lên và la oai oái. - Ô! Chỉ vô hình thôi chứ vẫn bị đau nhỉ?! – Tôi ngạc nhiên thốt lên. - Mày có hiện hình hay để tao ném luôn mày vào vạc dầu cho mau? - Bách Hộ võ quan quát lớn. - Xin... Xin đại quan rộng lòng... Cuối cùng thì cũng có một tiếng nói vang lên, từ lúc tôi mở đột phá khẩu vào được biệt phủ bây giờ mới nghe thấy một câu nói của đối phương. - Giỏi lắm, thì ra mày cũng là người Việt, thật to gan lớn mật! - Xin đại quan nể tình... - Nể cái mả mẹ nhà mày ấy! Lúc mày xua binh hạ sát ông mày thì mày có nể tình cho ông không? – Bách Hộ võ quan tỏ ra bực dọc thấy rõ. - Không cần phải nhiều lời với nó làm gì, dầu sôi thì các ông cho nó vào đấy, mấy đứa kia cho lửa cháy to lên! Đặng tri huyện đã xuất hiện ở phía sau đám đông và đứng cạnh chị Ma, đám binh lính rẽ sang hai bên nhường đường nhưng tri huyện không bước tới, ông ta phẩy tay ra lệnh cho binh lính thổi cho to lửa để dầu mau sôi. - Khoan đã, khoan đã! Tổ tiên tôi từng là quan lớn của nhà Mạc! – Giọng nói ấy không tỏ ra sợ sệt, có vẻ như muốn khoe quan hệ. - Tổ tiên mày dù có là ai thì hôm nay cũng không cứu được mày, thậm chí tổ tiên mày có là vua thì ta cũng chấp nhận từ quan, thậm chí là bị tán hồn vía, ta nhất định đun mày! – Đặng tri huyện tỏ vẻ kiên quyết. Cái bóng kia dần dần không còn vô hình nữa, hắn đã từ bỏ việc ẩn thân, tôi vội sờ lên mặt kiểm tra khăn quàng đỏ rồi vội chạy xuống, len lỏi qua đám binh lính để xem tận mặt kẻ đã làm tôi khốn đốn đêm nay. - Các người to gan, muốn cho ta vào vạc dầu ư? Còn khuya, các người mơ đi! Gã vừa nói vừa gỡ những tấm lưới trên người ra nhưng những binh lính đã đi lại gần dùng chân giẫm chặt. - Tao đây là người còn sống sờ sờ, tao mới năm mươi ba tuổi, số chưa tận thì chúng mày làm sao giết được tao chứ? Mấy thằng ma nhà quê nhãi nhép này! - Nhà ngươi còn biết nhà ngươi chưa tận số ư? Nói mau, ngươi tên gì? - Tao đây chính là họ Nhữ, chúng mày làm gì được tao nào? - Cần gì quan tâm nó là con cháu nhà ai, số nó chưa tận thì làm cho nó tận, nó đã xuất hồn ra để làm cái việc này thì đun sôi nấu chín hồn của nó lên. Sau đêm nay nó chính thức trở thành một kẻ độn tri, kiếp này coi như bỏ! – Chị Ma bây giờ mới lên tiếng. – Nhà ngươi dám dùng phép “Sái đậu thành binh” để hại chị, chị mà không làm được gì ngươi thì chị thề sẽ trở thành một đứa con gái xấu xí! - Mày chỉ là một con yêu nữ, bọn tao nhất định truy ra được mày, con khốn! - Lập tức tra gốc tích của thằng này, làm đơn trình tấu, tội nặng phải dò con cháu, bố mẹ, ông bà. Nếu là vong thì chịu tội đi đày, tìm cách trưng thu gia sản trên cõi trần, nếu nó có con độc đinh thì diệt trừ ngay, làm ngay! – Đặng tri huyện kiên quyết ra lệnh, còn ai sẽ đảm nhận việc tra gốc tích và tra như thế nào thì tôi không biết. - Mày còn quyền phép gì thì giở nốt ra đi! Mày là thầy phù thủy thì ở đây cũng có thầy phù thủy! – Chị Ma vừa nói vừa cười. – Mày “sái đậu thành binh” thì ở đây cũng có người “sái đậu thành binh”. Chỉ có điều mày điều binh khiển tướng thì ngu dốt, lại ngồi thu lu một đống để binh che cho nên không nhìn thấy cái gì. - Chúng... Chúng mày... Tôi lúc này đã nhìn rõ mặt của gã thầy phù thủy đang bị lưới trùm, gã khoảng gần năm mươi tuổi, tóc cắt ngắn, mặc áo khoác của đạo sĩ, tôi chú ý quan sát khuôn mặt một lúc nhưng không một chút ấn tượng nên tôi bắt đầu chú ý đến đôi tay, tay phải của gã cứ để ra phía sau từ khi quan tri huyện xuất hiện. - Lão này còn giấu vũ khí phía sau, mọi người cẩn thận! Tôi lên tiếng cảnh báo, chỉ chưa đầy ba giây sau lời nói của tôi thì cái bóng váy đỏ của chị Ma đã vọt tới trước mặt gã thầy phù thủy và vung gươm phế cánh tay phải, không có giọt máu nào phun ra nhưng mặt gã thầy phù thủy lập tức biến sắc, gã quay ngoắt đầu sang lướt nhanh xung quanh tìm kiếm và cuối cùng ánh mắt nửa phần hoang mang, nửa phần tức giận dừng lại trên người tôi. Tôi vẫn đứng im và không nói gì thêm. - Thằng... Thằng ranh con! Mày... Mày... Cánh tay của hắn rời ra nhưng không rơi xuống đất mà vướng vào lưới, thấp thoáng tôi đã nhìn thấy một thanh kiếm bằng gỗ, tôi nhìn thấy dĩ nhiên chị Ma cũng nhìn thấy. - Mày định dùng thanh kiếm trừ tà này để dọa bọn ta sao? Trước khi mày còn đủ minh mẫn ta nói cho mày biết. Mày đã thua một thằng nhóc chỉ mới mười bốn tuổi, mày là thầy phù thủy ư? Mày chỉ là một con chuột nhắt mà thôi! Gã thầy phù thủy nhìn tôi với cặp mắt đầy oán hận, tôi cứ đứng như vậy nhìn gã và không có thêm động thái hay lời nói gì khác. Chị Ma sau khi phế cánh tay của gã phù thủy thì đi lại hướng tôi đang đứng, còn cách chừng ba sải tay thì chị ấy dừng lại hất hàm nói với tôi: - Về đi học Hán tự đi, có mỗi hai chữ mà cũng không biết đọc. - Nhưng em biết nhờ người khác mà! - Lại dám cãi? - Dạ không, em ý kiến thế chứ cãi đâu. - Hôm nay làm tốt lắm, lại giúp chị thêm một lần nữa, thế là hai lần nhỉ? - Không có lần nào cả! – Tôi hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng ngực lên và nói. – Sư phụ chị cứ yên tâm, có đệ tử ở đây là yên hết. - Chị chưa khen đã tự cao vậy sao? - À không ạ... Mặt tôi lại ỉu xìu, định nói thế để cho chị Ma tăng thêm phần hãnh diện thôi mà. - Phía trước còn địch đấy, em nếu còn binh thì cho giúp họ đi. Chị Ma nói vậy tôi mới sực nhớ ra Lê Tam tướng quân có vẻ vẫn giao chiến ở dưới lòng đất với đội nào đó. - Ông Miêu, ông Sinh, Ông Cương, anh Vành! – Tôi gọi một lượt bốn người xem họ đang ở đâu, mới gọi xong thì họ đã í ới xuất hiện trước mặt tôi. – Các ông dẫn binh đi giúp ngài đô trấn dẹp nốt cái đám loạn binh ấy đi nhá! Chẳng ai nói lời tuân lệnh tôi nhưng bốn người ngay lập tức dẫn Kim binh đi, những hơn một nửa lính nha môn cũng vội chạy theo trợ giúp đốc trấn, chỉ còn một số ở lại giúp ngài tri huyện. Khi tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của chị Ma đang nhìn tôi đầy ngạc nhiên khiến tôi ngẩn người ra không hiểu. - Chị nhìn em kiểu gì mà lạ thế? - Em trở thành tướng quân khi nào? - Ai ạ? - Em ấy! - Em có là tướng quân đâu, tại bọn họ thích đánh nhau nên nghe em vậy đó thôi... - Thấy điệu bộ tự tin lắm rồi đấy, sau này làm tướng thì nhớ là chị này một tay đào tạo đấy nhé, đừng có mà vênh mặt với chị! - Em nào dám, không hề, không hề có chuyện ấy! - Được, chị biết em không có gan. Tiếng la hét inh ỏi của gã thầy phù thủy khi bị mấy lính nha môn áp sát cắp hắn đi cùng những tấm lưới, gã gào lên chửi bới, đe dọa và trong cơn túng quẫn ấy hắn có nói một câu mà tôi và chị Ma bất giác quay ra nhìn nhau. - Đường lão gia sẽ trả thù cho ta, bọn chó chết, chúng mày sẽ trở thành những con chó, thành nô lệ cho bọn tao, thả tao raaaaaaaaa! Vạc dầu sôi lên sùng sục, càng đến gần thì gã phù thủy càng giãy dụa mạnh, bất chợt chị Ma lên tiếng khiến cho những người lính tạm dừng lại, có vẻ như sau cuộc chiến hôm nay, uy tín của chị ấy đã tăng lên mấy phần. Gã thầy phù thủy thấy lính dừng lại tưởng đã được cứu nên quay sang nhìn, ánh mắt tỏ ra rạng rỡ, nhưng tiếc là chẳng có ai cứu hắn lúc này. - Đường lão gia của nhà ngươi, Đường Thốc Tử lão gia đúng không? Bọn ta sẽ đun hắn bằng một cái vạc dầu to hơn. Bọn ta sẽ bắt đủ ba hồn của nó nếu nó dám đến đây, nhưng không sao, ngươi đã trở thành một kẻ độn tri thì lo làm gì, ít nhất ngày mai vẫn còn được ăn cơm, được hít thở. – Chị Ma thở dài. – Chỉ có điều là chẳng khác gì bọn ta, ngươi sống như vậy khác gì chết rồi chứ, số mạng của ngươi nếu còn dài thì người thân của ngươi khổ thôi, xem như nhân quả nhãn tiền nhé. Vĩnh biệt! - Con kiaaaa! Mày đứng lại, tao... tao sẽ giết mày! Quân lính của nha môn tiếp tục khiêng gã thầy phù thủy đi đến phía trước, dù hắn có cố sức giãy giụa nhưng khi đầu của hắn được cho vào vạc dầu sôi thì cả người thẳng đơ ra y như con gà lúc bị cắt tiết, lúc hắn không còn giãy giụa nữa thì binh lính lại khiêng gã ra gỡ hết mớ lưới đang quấn quanh. Phần hồn của gã thầy phù thủy lúc này đã chết nhưng binh lính sau khi gỡ hết lưới vẫn tống hắn vào vạc dầu đang đun sôi, ngọn lửa như cháy lớn hơn. - “Dầu nóng như thế chắc chỉ một phút là thịt với xương rời nhau chẳng còn hình người nữa.” Tôi khẽ rùng mình khi tưởng tưởng đến cảnh xương với thịt lõng bõng trong cái vạc ấy. - Nó là linh hồn thôi, đun sôi thì cũng không có xương cốt gì đâu mà em sợ. Chừng một khắc nữa rút lửa thì vạc dầu này sẽ đổ ra con mương. Tôi không biết những điều chị Ma vừa nói là đang động viên hay dọa tôi nữa… Tôi còn đang định hỏi chị ấy thêm về cái mương nước đen ngoài cổng biệt phủ thì quan tri huyện và Bách Hộ võ quan đã bước đến bên cạnh chị Ma làm tôi phải tạm từ bỏ ý định. - Trưởng nam Lý thị khu Giữa, mé Đông nhỉ, lâu rồi không gặp! – Đặng tri huyện nhìn tôi và cất lời. - Cháu bận đi học mà, vả lại cháu sợ gặp ngài lắm! - Ta có làm gì đâu mà sợ? - Gặp ngài lần nào là lần ấy có chuyện nên cháu sợ... Đặng tri huyện và những người xung quanh cười vang, thấy vậy tôi hỏi. - Mà sao bắt được kẻ cầm đầu này ông không giữ lại tra hỏi mà lại xử hắn ta luôn? - Qua đêm nay hắn thức dậy, hắn sẽ có nhiều cách để đối phó, thậm chí còn chạy được cả tội, tốt nhất là nấu hắn luôn trừ hậu họa, những chuyện đã xảy ra đêm nay xem như đồng bọn của hắn không thể biết được. - Hắn xuất hồn rồi mà hồn này mất thì chỉ còn hai hồn nữa, hai hồn ấy xem như bỏ, sống cũng chỉ là kẻ vô tri. – Chị Ma bổ sung. - Nhưng ngoài biệt phủ này vẫn còn vòng vây của bọn chúng, đông lắm. - Cháu đã ra lệnh phá cầu đúng không? – Quan huyện hỏi tôi. - Cháu... Cháu chỉ gợi ý. - Dám làm lại không dám nhận, đúng là trẻ con! – Đặng tri huyện cười. – Cứ kệ bọn chúng vây, gà gáy thì chúng sẽ phải tự rút, đêm mai chúng sẽ không quay lại đâu. - Tại sao ạ? – Tôi hỏi. - Cháu không chú ý à, gã này bị diệt hồn rồi mà ngoài kia địch vẫn đánh với Lê tướng quân và bao vây biệt phủ, chứng tỏ bọn chúng nó có nhiều thầy phù thủy chứ không chỉ một. – Bách Hộ võ quan giải thích cho tôi. – Sau đêm nay một thằng mất hồn chúng sẽ đoán có điều không may đã xảy ra. Đêm mai chúng ta cũng phải đi tra xét xem tại sao địch quân có thể biết được biệt phủ mà bao vây. - Ý ông là có nội gián? - Điều này ta không dám chắc nhưng có lẽ trước đây gã Triệu Đạt đã vung tiền ra để mua tin, gã biến mất một thời gian bây giờ ta nghe Công chúa nói gã mới xuất hiện thì lại thành ra thế này. - Em ở lại tiếp chuyện với mấy ông đây, xong thì lại đằng kia đợi chị một lúc nhé! Chị đi giúp Lê tướng quân một tay thu thập đám tàn binh. Chị Ma nói xong liền bước đi về phía bậc thềm đá xanh, tôi quay lại nhìn cho đến khi cái bóng váy đỏ mất hút. - Thật tiếc, cháu vẫn chưa là ma nên không mời nước được, cao lương mỹ vị thì cháu cũng không ăn được. – Đặng tri huyện vừa nói vừa cười như muốn trêu tôi. – Thôi thì đứng hàn huyên suông vậy, lần này nếu không có cháu cùng những người khác e là bọn ta bây giờ khó mà đứng đây được, ta nói vậy có đúng không ông Bách Hộ? - Ngài tri huyện nói phải, nếu không có cậu bé này và những vị nghĩa binh liều mình lên cứu giúp, e là tôi... Cũng khó mà gặp lại ngài. - Thôi hai ông không phải khen cháu làm gì, chờ tí xong việc khen những người lính với nghĩa binh ấy, cháu chả làm gì, có mỗi việc tung gạo ra. - Thằng bé này mà là thầy phù thủy giống như cái gã trong vạc dầu kia thì huyện này nguy to rồi! Đặng tri huyện nói xong thì cùng ông Bách Hộ cười sảng khoái, con người ta sau khi hút chết ai cũng trở nên dễ tính cả, có khi lại thay đổi luôn tâm tính không chừng. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi