Tôi vẫn nhớ về việc người ta đi gọi hồn người bị đuối nước ở mương hoặc sông thì hay gọi “Ba hồn bảy vía” với cầm theo một cái áo của người đã khuất, như là cách gọi vong linh quay về, bà tôi cũng có nói rằng tôi là con trai nên có ba hồn và bảy vía (hoặc phách như ở miền Nam hay gọi), nếu con gái thì có tới chín vía. Khi nghe bà tôi nói về việc này tôi không đồng ý cho lắm, bởi vì tự nhiên con trai lại ít vía hơn con gái, như thế là không công bằng, tôi thấy rõ rằng con trai bọn tôi nghịch hơn, mạnh mẽ hơn cơ mà. Sau này tôi cũng tò mò tìm hiểu tại sao con trai hay đàn ông nói chung lại chỉ có bảy vía, phụ nữ lại là chín vía thì được biết rằng: Nguyên bản ở bên Tàu thì nam hay nữ cũng chỉ có bảy vía mà thôi, chả hiểu sao về Việt Nam phụ nữ lại được nhiều vía hơn. - "Chắc chắn một người phụ nữ đã truyền bá khái niệm này!" Ban đầu tôi nghĩ như vậy nhưng mau chóng nhận ra rằng thời xưa phụ nữ ít được tiếp xúc với chữ nghĩa, tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề nên khả năng một người phụ nữ truyền bá cái này có vẻ như không hợp lý, chắc chắn phải là một ông lão nào đó, hoặc là nhiều ông lão đã thay đổi phụ nữ từ bảy vía thành chín vía. - "Chắc chắn đó là một lão nào đó sợ vợ vì “đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão”, để nịnh vợ nên ông lão đã cho vợ mình nhiều vía hơn nhằm lấy lòng." Tôi rút ra nhận định như vậy bởi tôi khi lớn lên cũng thuộc nhóm sợ vợ, tuy tôi cũng có cứng đầu nhưng kể ra thì đến nay tôi vẫn chưa bị đánh bao giờ, chắc do tôi khéo miệng. Nhưng tại sao lại gọi là “Ba hồn bảy vía”? Theo như sách vở có ghi chép mà tôi từng đọc qua, đại khái là con người có ba hồn, như cách diễn giải theo lối hiện đại bây giờ thì ba hồn ở đây đại diện cho Tinh thần, Ý thức và Trí tuệ, còn như định nghĩa gốc của các cụ xưa kia, ba hồn gồm có: U tinh là phần hồn quyết định xu hướng tính dục và sự hấp dẫn của một người, nếu phần hồn này quá mạnh sẽ dẫn đến việc chèn ép các phương diện khác, dẫn đến sự rối loạn và đờ đẫn. Điều này sẽ giúp chúng ta liên tưởng đến nhiều thứ trong cuộc sống hiện nay. Thai quang là phần sinh lực trong cơ thể, là sự sống của linh hồn. Sáng linh là phần linh hồn quyết định khả năng trí tuệ của một người, phần hồn này có thể rời khỏi cơ thể vào ban đêm gây ra hiện tượng mơ ngủ, càng già thì phần linh hồn này càng giảm và đôi lúc bị tan biến. Quay trở lại trận chiến trong khu vực mật thất của quan tri huyện, một nơi mà nghe nói là rộng khoảng hai sào Bắc Bộ (một sào Bắc Bộ là ba trăm sáu mươi mét vuông), tôi đứng suy nghĩ cách để bắt người ẩn thân lộ mặt. Tôi là một người còn sống và giữa đám âm binh kia cũng còn một người khác đang xuất phần hồn “sáng linh” giống như tôi. Sự hiện diện của người giấu mặt này khiến tôi bất ngờ, đổi lại gã có thể cũng thập phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một thằng bé bịt khăn quàng đỏ không có trong kịch bản… Xem ra đây là trận đánh của những người đang còn sống và các vong hồn chỉ là những quân cờ mà thôi. Một sống, hai chết! Nếu gã này rời được khỏi đây thì họa tôi gánh, nếu như tôi đánh cho gã mất đi phần hồn sáng linh thì từ nay gã sẽ không phải nằm mơ nữa, việc này đồng nghĩa rằng gã sẽ trở thành một người không còn minh mẫn thì quá tốt, có khả năng điều khiển quỷ thần làm việc bại hoại như thế này thì không cần phải thông minh. - Mấy ông kia, mấy ông trên mái nhà! Tôi vội chạy ra phía góc bên phải khu đất cao, gào khản cả cổ cuối cùng mấy người lính nha môn mới nghe thấy, họ mau chóng đi lại phía mái tranh gần nơi tôi đang đứng, khoảng cách gần hai mươi mét đủ để họ nghe tôi nói: - Thằng đầu sỏ ở giữa đám quân, là ở giữa! Ngọc Hoa Công chúa đã nhận ra, hãy gọi tất cả các ông lính đứng bên kia đang xem đánh nhau lên tầng, tập trung vũ khí ném về khu vực Ngọc Hoa Công chúa chỉ, mau lên, mau lên ạ! Trước khi chưa tìm ra phương án đối phó nào hữu hiệu thì cần phải thử tất cả các cách mà tôi nghĩ ra trong đầu. Những người lính nha môn truyền tai nhau rất nhanh, họ đứng từ khoảng giữa mấy mái nhà cho đến phía đầu hồi bên kia, gần chỗ tầng một của ngôi nhà lớn, tất cả lính nha môn ban nãy trèo qua được tầng một cùng với một số lính ở đấy từ ban đầu cùng chị Ma, nay đã kéo lên trên tầng một, đứng kín đặc lan can gỗ. Âm binh địch đang bị đánh mạnh cả ở ba góc. - Anh Vành, Anh Vành! – Tôi hô to. Ma Vành tuy mải chiến đấu nhưng khi nghe tôi gọi thì anh ta cũng tạm thời rời khỏi vòng chiến lướt vụt lên. - Thằng đầu sỏ ở giữa đám quân, chắc hắn cũng là người còn sống như em! - Hạ nó là thắng? - Đúng, nhưng hắn có dùng thuật ẩn thân nên chưa nhìn thấy, anh tạm thời đánh cầm chừng thôi, hạ được bao nhiêu thì chúng lại hiện ra chừng ấy, chắc phải có cả bao tải quân anh ạ! - Làm thế nào để nó hiện ra? - Em đang nghĩ cách... - Nghĩ mau rồi báo tao nhá! Ma Vành nói xong thì quay trở lại chiến trận, tôi đang loay hoay thì ông Vũ Đình Sinh lướt đến. - Thưa cậu, Lê tướng quân, Nguyễn đốc trấn, Bách Hộ võ quan đang kéo vào đây. - Còn đông quân không? - Thưa, còn đông ạ! - Ông ở đây xem tình hình, lính nha môn đang tìm cách phi giáo xuống khu trung tâm để tìm gã phù thủy đang ẩn thân, cháu phải nghĩ ra cách nào đấy bắt hắn hiện ra. Cháu đi gặp mấy ông kia rồi quay lại ngay nhé! Tôi vội vàng trở ra phía sân đằng trước, những Kim quân do ông Vũ Đình Sinh chỉ huy đang đứng trên những bậc thềm đá, thấp thoáng tôi đã nhìn thấy Lê tướng quân cùng những người khác đang đi vào khoảng sân, bên cạnh ông ấy là hai “người quen cũ” của tôi. Bách Hộ võ quan khi nhìn thấy tôi chạy đến thì nét mặt dường như hơi ngại ngùng, tôi nhớ đến thằng cháu nhiều đời của ông ta giờ là tay bán pháo cho tôi, để ông ta đỡ ngại, sau khi tôi cúi đầu chào cả ba người, tôi lên tiếng trước giống như giới thiệu. - Cháu của ông này từng cung cấp vũ khí cho cháu chống lại đám thầy phù thủy đấy! Tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Bách Hộ võ quan, ông ta thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi nhanh chóng tươi cười. - Sao... Sao cậu biết? - Lần trước gặp ông cháu đã ngờ ngợ rồi, chẳng biết cháu bao nhiêu đời của ông nhưng nhìn giống ông lắm, nó bằng tuổi cháu nhưng học dưới một lớp đấy ạ! - Ồ, nhìn... nhìn giống lắm sao? – Bách Hộ võ quan hỏi lại tôi. - Giống nên cháu mới nhận ra, tuần trước nó mới cung cấp cho cháu hơn ba chục pháo hoa và còn tặng thêm cả pháo cối. Nó là một đứa rất biết làm ăn và uy tín, ông thật tốt phúc! - Âu cũng là may mắn cả thôi, thật mừng khi biết cậu và nó quen biết nhau. Không khí cuộc gặp mặt nhanh chóng trở nên thân mật, đối với Nguyễn đốc trấn thì tôi lại khen kiểu khác. - Ngài đốc trấn, sau hôm nay thì cháu thấy huyện này phải cảm ơn ngài rất nhiều! - Sao thế? - Ngài huấn luyện quân binh nghiêm khắc nên binh của ngài rất giỏi, chỉ là một người lính bình thường nay đã có thể chỉ huy mấy chục binh khác chống đỡ với giặc, cháu nhìn mê lắm! - Ta có làm được bao nhiêu đâu, thân ta còn chả lo xong, nếu không có Lê tướng quân đây trợ giúp thì giờ này chắc chẳng còn đứng ở đây nói chuyện. - Do địch quân đông quá mà thôi, ngài huấn luyện binh lính rất tốt cho nên họ vì ngài mà chiến đấu, ngài nhất định phải để tâm đến họ. Phía đằng kia, ba người lính của ngài đang chỉ huy cả trăm quân đối chọi với địch để bảo vệ quan tri huyện. - Chết! Ngài tri huyện ra sao? - Tạm thời không phải lo ạ. Phía trong hai cái cổng nhỏ này vẫn đang đánh nhau nhưng cháu không biết quân của ai, sợ nhầm. Các ngài có thể hợp binh vào giải quyết bọn chúng, chỗ quan huyện cháu đang tìm cách. - Chúng ta nên đi giải cứu ngài tri huyện trước? – Nguyễn đốc trấn đưa ra ý kiến. - Cháu hiểu các ông lo lắng nhưng chúng ta có tung thêm bao nhiêu binh vào đó nữa cũng không giải quyết được. Lẫn trong đám âm binh có một tay phù thủy, hắn đang dùng phép gọi quân, quân này bị gục thì có quân khác thay thế. - Trời ơi! Như thế... Như thế thì phải làm sao bây giờ? - Binh lính nha môn đang đứng ở trên mái đằng kia, các ông thấy không? Họ đang tìm cách ép tay phù thủy hiện hình, gã dùng thuật ẩn thân. Cháu... Cháu chưa nghĩ ra cách. Lê tướng quân, Bách Hộ võ quan, Nguyễn đốc trấn tạm dừng cuộc nói chuyện và chỉ huy binh lính đi qua hai cánh cửa nhỏ dẫn xuống dưới lòng đất, chừng một phút sau chỉ còn lại tôi và ba người cùng với mười tám Kim quân đứng sau Lê tướng quân. - Cháu không có kinh nghiệm đánh trận! Tôi lên tiếng thừa nhận một sự thật, dù sao tôi cũng còn trẻ mà. - Nhưng cậu đã làm rất tốt trong việc sắp xếp, cậu đã cứu được chúng ta, đánh trận có nhiều cách chứ không phải chỉ việc cầm gươm xông lên đâu. – Bách Hộ võ quan an ủi tôi. - Cậu đã nghĩ ra cách gì để ép gã phù thủy? – Nguyễn đốc trấn hỏi. - Lê tướng quân! – Tôi quay sang hỏi ông ấy. – Ông từng đánh nhiều trận, lập nhiều công lao, giúp Thái tử. Nếu địch quân dùng phép ẩn thân thì có cách nào bắt họ phải xuất hiện hay không? - Ta chưa hiểu ý cháu...– Lê Tam tướng quân đáp lời tôi. Tôi trình bày ngắn gọn việc mình đã trải qua khi nhìn thấy gã Diều Hâu ném một hạt gì đấy xuống đất và hắn biến mất trước mắt tôi, khi đó tôi cũng có thể tạm gọi là một hồn ma nửa mùa. Ba vị đứng trước mặt tôi nghe xong bắt đầu suy nghĩ, sau cùng Lê Tam tướng quân đưa ra ý kiến. - Dùng hỏa công! - Hỏa công là gì ạ? – Tôi thắc mắc. - Ý Lê tướng quân là dùng lửa, dùng lửa để ép nó xuất hiện, nó ẩn thân che giấu nhưng lửa nóng sẽ trốn không được đâu! – Nguyễn đốc trấn giải thích cho tôi. - Hoặc là nước mương! – Bách hộ võ quan bổ sung ý kiến. - Nước đó không dùng được, dùng có khi ta còn chết trước địch quân. – Nguyễn đốc trấn can ngăn. - Vậy dùng hỏa công như thế nào ạ? - Chúng ta có dầu, đúng rồi! – Nguyễn đốc trấn nói như reo lên. – Bây đâu! Mau tìm dầu lại đây và đun sôi lên, mau mau! - Hả? Dầu ạ? - Không dùng hỏa công thì dùng dầu đun sôi trong vạc đổ xuống chỗ cậu muốn, dầu nóng thì nó phải chạy thôi, không chạy thì chết bỏng. - Hay... Hay quá! Hắn sẽ không chạy được, tứ phía là âm binh của hắn, trừ khi hắn biết bay. – Tôi reo lên. - Bay làm sao được?! – Nguyễn đốc trấn nhếch mép cười. – Nếu hắn là phù thủy thì biết quyền phép sai khiến quỷ thần, chứ bay thì phải là ma, nhưng ma cũng không phải ma nào cũng bay được. Nguyễn đốc trấn và Bách Hộ võ quan vội vàng cùng binh lính đi khuân vạc dầu đến và họ đun luôn ở giữa cái sân, tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn ngọn lửa bập bùng cháy dưới đáy vạc dầu, nó khác với lửa thật mà bà tôi vẫn đun ở bếp, mặc dù cũng có một màu đỏ. Trong thời gian gấp gáp đun cho dầu sôi lên, hàng chục binh lính chia nhau đi tìm gáo dừa, họ thông thuộc địa hình trong biệt phủ nên chẳng mấy chốc đã mang về gần hai mươi cái gáo dừa có chuôi cầm bằng gỗ, họ cũng tìm được mấy cái thùng gỗ nhỏ mà tôi không biết trước đó dùng vào việc gì. Họ e một vạc dầu đun không đủ, thì chỉ một lúc sau đã có vạc dầu thứ hai được đun bên cạnh. Từ lúc tìm vạc dầu đến lúc lửa được đun có lẽ chưa đến ba phút đồng hồ, chắc do ma chỉ có phần hồn cho nên đi lại, làm việc rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện. Dưới hầm đất vẫn đánh nhau, trên sân đang đốt lửa đun dầu, khoảng sân rộng vẫn diễn ra trận đánh mà bây giờ do Thiên tử quân đảm nhiệm là chính. Hỏa binh cũng đã hết đạn, tôi không nghĩ đến việc này nên rất ngạc nhiên khi chạy trở lại khoảng đất hình chữ nhật trên cao đã thấy toàn bộ Hỏa binh xếp hàng nghiêm chỉnh. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ông Vũ Đình Sinh đã nói. - Thưa cậu, súng của họ đã hết đạn. - Hết... Hết đạn ạ? Ơ... Sao lại hết? Tôi hỏi xong mới biết là mình hỏi thừa, họ bắn chắc cũng đã phải mươi phút đồng hồ thì hết cũng phải thôi. - Thôi đành, hết đạn rồi thì súng này còn chả lợi hại bằng đao. – Tôi lẩm bẩm nói một mình. - Sao cậu không thu binh lại? – Ông Vũ Đình Sinh nhắc tôi. - Thu... Thu binh? Tôi ngây người ra, lần trước dùng có một ít thì mất sạch, từ lúc ban đầu đến bây giờ đánh nhau tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến việc rải quân chứ chưa bao giờ nghĩ đến thu hồi, thu hồi binh như thế nào thì tôi chưa được ai chỉ dạy. - Cháu... Cháu chỉ biết rải binh chứ chưa biết thu binh ra sao cả! – Tôi gãi đầu thừa nhận. - Cậu còn trẻ, rải và điều binh như này là đáng nể lắm rồi, tướng trận điều binh cũng chỉ đến thế là cùng. - Ông khen làm cháu ngại đấy! - Tiểu nhân chỉ nói thật, cậu chưa thu binh bao giờ thì bây giờ học, chứ để họ đứng đây thì chật, rồi còn cả những binh đang chiến đấu nữa, nếu ta thắng thì cậu tính bỏ họ đi đâu? - Đúng nhỉ, điều này quả thật là cháu chưa nghĩ tới bao giờ... Tôi hơi ngập ngừng nhưng sau đó cũng thử bằng cách lấy cái túi vải nhỏ vẫn để trong túi quần ra, mở nhỏ miệng túi và giơ lên phía trước mặt các Hỏa binh. - Các ông Hỏa binh chui lại vào đây đi. Họ chẳng có động tĩnh gì, vẫn cứ đứng nghiêm, điều này làm tôi thấy hơi mất mặt với ông Vũ Đình Sinh đang đứng xem phía sau. Cái gì mà tướng đánh trận cầm quân, giờ muốn thu quân còn không biết ra làm sao, đúng là tướng ăn hại. - Thưa cậu, binh do cậu rải ra thì chỉ cậu thu hồi được, cũng như tướng ra lệnh thôi mà, cậu thử nói: “Thu binh” xem sao. Tiểu nhân hay nghe ngài đốc trấn nói như vậy sau khi triển khai binh ạ! Nghe lời ông Vũ Đình Sinh có lý nên tôi thử ngay. - Thu binh! Vừa dứt lời thì những binh lính đứng trước mặt tôi mờ dần rồi nhanh chóng biến mất, trong túi lại có những hạt gạo rang, tôi vui mừng vì thành quả của mình. - Lại nhờ ông cháu mới biết đấy! - Cậu còn trẻ, chịu học sẽ mau thành tài, sẽ trở thành một thầy phù thủy tốt. - Cháu không làm thầy phù thủy đâu! - Tại sao thế? Tiểu nhân thấy cậu mà làm thầy thì sẽ giúp được nhiều người. - Làm thầy thì “Nhất yểu, nhị bần, tam vô tự” ông ạ. Ngọc Hoa Công chúa nhất định không chịu, cháu chỉ là giúp việc của chị ấy mà thôi. - Khiêm tốn cũng là một đức tính tốt, tiểu nhân thấy rằng những người khiêm tốn thường là người tốt bụng, cậu cũng là một người như vậy. - Ông là lính nha môn, chả hay lúc sinh thời ông làm nghề gì? - Tiểu nhân đi lính. - Trước khi đi lính thì sao ạ? - Tiểu nhân ở nhà cày ruộng. - Nhưng cháu cảm nhận thấy ông có vẻ là người hiểu biết, có cái gì đấy khác với một người nông dân bình thường. - Thưa, cha tiểu nhân cũng có dạy cho ít chữ. - Ô, vậy là ông cụ là thầy đồ ạ? - Đúng là như vậy, cha tiểu nhân là thầy đồ dạy học trong làng. Nói thêm vài câu nữa, tôi và ông Vũ Đình Sinh lại đứng theo dõi trận đánh, chị Ma đứng ở phía đằng kia có vẻ sốt ruột khi liên tục giơ kiếm lên huơ huơ rồi chỉ xuống dưới sân như ý muốn hỏi tôi tại sao chưa làm gì. Tuy hiện tại chị Ma không tham gia trận đánh nhưng chị ấy lại không chạy qua bên này theo lối mái tranh, tôi đoán rằng chị ấy vẫn cẩn thận để bảo vệ ngài tri huyện đang ẩn nấp trong mật thất. Những người lính nha môn đã phi thử những ngọn giáo xuống dưới nhưng hiệu quả có lẽ chỉ nằm ở việc hạ gục được những tên lính chứ không làm gì hơn được. - Ông nhắn với những ông lính kia đứng đều ra trên mái nhà tranh, cách nhau khoảng một sải tay nhé! Sắp có chuyện vui rồi! Ông Vũ Đình Sinh không hỏi lại mà đi đến góc bên phải khoảnh đất nơi chúng tôi đang đứng, ông ấy chuyển lời của tôi đến mấy người lính đứng ở trên mái nhà, chưa đến một phút sau tôi đã nhìn thấy một số người lính đứng trên lầu một sử dụng hai ngọn giáo làm cầu để nhảy trở lại mái nhà tranh, hơn mười bóng lính nha môn đã đứng thành một hàng ngang, tuy họ không biết tại sao phải làm như thế nhưng xem ra tôi ít nhiều đã có uy tín. Lê tướng quân và Nguyễn đốc trấn đã đi xuống dưới hầm để chỉ huy, tôi đến bây giờ vẫn không hiểu dưới ấy gồm những ai đang đánh nhau, giải quyết xong đám trước mặt này thì tính việc ấy sau. - Thưa cậu, dầu đã sôi rồi! Tôi quay lại nhìn và hỏi nhanh. - Vậy nhờ ông báo cho ngài Bách Hộ lên đây giúp cháu, nếu dầu đã sôi thì múc hết mang lên luôn ạ! Người lính nha môn này vội vàng quay lưng và trong nháy mắt đã biến mất. - Ông Sinh ơi, để đề phòng bất trắc ông nhớ dùng binh yểm trợ cho cháu nhé. - Cậu yên tâm, tiểu nhân hiểu! - Vành! Anh Vành! – Tôi gọi lớn. - Có cách chưa? Đánh mãi không hết địch! – Ma Vành phàn nàn với tôi sau khi chạy ngược lên. - Có cách rồi ạ, anh chỉ huy Kim quân cẩn thận, dầu nóng sẽ được hắt từ trên mái nhà xuống đấy, mau thu quân về mé bên này, anh bảo cả ông Miêu với ông Cương cẩn thận nhé! - Được! Một cái bàn bằng gỗ được bốn lính nha môn khiêng thoăn thoắt đi lên từ bậc thềm, băng qua chỗ tôi đang đứng và họ đặt sát đầu hồi của ngôi nhà mái tranh, thêm hai cái bàn gỗ nữa được những người lính khác mau chóng đưa đến ngay sau đó. Thân là người lớn, ý là những con ma trưởng thành nên họ thừa biết phải làm như thế nào, Bách Hộ võ quan cũng không phải là một người hữu dũng vô mưu. Những cái thùng nhỏ bằng gỗ hóa ra là để múc dầu, thứ dầu nóng đen sì đang sôi trong cái vạc màu đen được múc ra nhanh chóng, sáu cái xô đựng thứ nước chết người được xách đến và cẩn thận từng li từng tí một đưa lên mái nhà. - Cháu chắc hắn ẩn thân giữa đám này chứ? – Bách Hộ võ quan hỏi tôi, ông ấy đứng khoanh tay chăm chú nhìn quân lính đưa dầu lên mái nhà. - Ngọc Hoa Công chúa đã chỉ điểm, không thể sai được ạ. – Tôi khẳng định. - Mà sao thằng đó không khiển binh đánh chúng ta mà cứ co cụm lại như thế kia nhỉ? - Cháu cũng thắc mắc ạ. Có thể hắn muốn giấu mặt lúc đầu, còn bây giờ có xua đánh cũng khó. – Tôi chỉ tay vào những Thiên tử quân đang chiến đấu. – Ông nhìn thấy những người ấy chứ? - Ta đã chạm trán với một vị rồi, họ là những chiến binh, chiến tướng. – Bách Hộ võ quan thở dài. – Tránh mặt được họ thì nên tránh, đối đầu thì khó có cơ hội lắm. Ta thật sự tò mò về họ cũng như về cháu. Nhân đây ta cũng cáo lỗi với cháu lần trước... - Chỉ là hiểu nhầm thôi mà, ông làm việc của ông thì có gì sai đâu. Ông đừng nghĩ ngợi, bằng chứng là cháu vẫn “làm ăn” với cháu của ông đó thôi. - Ta từng này tuổi đầu mà suy nghĩ còn hồ đồ, thật đáng xấu hổ... - Việc của chúng ta bây giờ là bắt tên kia lộ mặt, cháu đành nhờ cả vào ông! Bách Hộ võ quan gật đầu, ông ta ra lệnh cho những người lính nha môn đang đứng trên mái nhà tranh cẩn thận chuyền tay nhau cái thùng bằng gỗ, mỗi thùng đều có một cái gáo dừa, khi tất cả sáu cái thùng đựng dầu đã đưa mái nhà hoàn tất, Bách Hộ võ quan ra lệnh: - Tất cả tập trung tạt dầu vào phía giữa sân! Những cái gáo dừa bắt đầu vung lên, thứ nước màu đen đen bay trên không trung và rơi xuống khu vực giữa sân, dầu nóng liên tục được hắt xuống, có người lính còn bạo gan bặm môi hắt cả nửa thùng gỗ xuống dưới. Dầu đã đun sôi thì giữ nhiệt rất lâu, lúc này đang được hắt xuống liên tục nhưng không có những tiếng kêu la do bọn chúng là binh từ phép mà ra. "Chiến thuật" hắt dầu đã thể hiện hiệu quả rõ rệt. Gã thầy phù thủy nếu đang ẩn thân ở giữa đám âm binh như chị Ma chỉ điểm thì bây giờ linh hồn của gã không khác gì như cá nằm trên thớt. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi