Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 221: Bày binh bố trận



TÔI & NHỮNG CHUYỆN LẠ
Chương 185: Bày binh bố trận
***
213. Tôi nằm đong đưa trên võng nghỉ mệt từ lúc ba giờ chiều rồi chợp mắt được một lúc cho tới hơn năm giờ chiều đồng hồ kêu inh ỏi thì tôi thức dậy, chủ yếu là do bà Già gọi vì tiếng đồng hồ báo thức nhắc bà gọi tôi, thường là thế. Sau khi hái lá vối cất giấu vào trong ụ rơm ở đầu hồi nhà thì tôi trở vào nhà, giở cuốn nhật ký ra và ghi chép lại những việc mình mới trải qua trong ngày hôm nay. Có những khoảng thời gian cuốn nhật ký này giống như một cuốn sổ tay ghi chép kế hoạch, những vấn đề khúc mắc, tiến trình giải quyết từng khúc mắc đó ra sao... Về những sự kiện tôi đã trải qua. Lúc bắt đầu ghi chép những sự kiện mới thì rất nhiều câu hỏi được đặt ra và càng về sau thì những câu hỏi dường như ít đi, cuốn sổ nhật ký lại giống như một bản mô tả diễn biến của các sự kiện. Việc viết ra mọi vấn đề đối với tôi có ý nghĩa rất quan trọng, vì chỉ khi viết ra mới có thể biết trong đầu mình nghĩ cái gì, suy nghĩ ra sao, từ đó mới có thể nhìn ra những vấn đề nào chưa hợp lý để gạch bỏ, sắp xếp cho hợp lý và logic nhất có thể.
Tại sao nhóm thầy phù thủy hiện cho một người đại diện, chính là người đàn ông đi cái xe Cub 81 kia, chọn địa điểm là ngay thôn bên cạnh? Liệu có đúng là họ nhắm đến ngôi miếu cũ của chị Đẹp hay không? Lời dự đoán của sư thầy rằng "Ở phía Tây có chuyện" liệu có phải là chuyện này hay chỉ là sự trùng hợp nhiên? Những vong hồn Kinh Bắc quân của ông Lê Tam đã tỏa ra để đi tìm kiếm tại sao không phát hiện ra ngôi nhà mà người đàn ông trên xe Cub thuê?... Có rất nhiều câu hỏi được biên xuống, tại thời điểm này tôi chỉ có thể tạm đưa ra nhận định rằng lời dự đoán của sư thầy chính là đang nói đến việc này và nhất định bọn họ đang nhắm đến miếu của chị Đẹp, giống như chị Ma đã phân tích đêm hôm qua.
Sau bữa tối, chưa đến bảy giờ tôi đã vội vàng rời nhà với đầy đủ tư trang cho một đêm bận rộn, việc đầu tiên tôi phải làm là đi ngay ra bãi Cầu Khoai để tìm gặp ma Vành, ma Nẫm thay vì ra vườn thắp hương khấn vái chị Ma để chị ấy mau về. Tôi đứng một mình ở gốc cây ngoài cổng nghĩa địa, nhìn trước ngó sau để chắc chắn rằng không có ai thì tôi mới đốt một nén hương, cắm ngay vào dưới gốc cây và lẩm bẩm khấn vái trong miệng, tôi không biết họ tên đầy đủ và quê quán của hai anh tuần binh này nên chỉ có thể khấn gọi tên, nơi làm việc và vài thông tin khác mà tôi biết về các anh ấy. Bất chợt, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua nơi tôi đứng làm nén hương dưới gốc cây đỏ rực, tôi cũng từng tự vấn về việc đốt hương như thế này mục đích là gì thì sau này vài vong hồn hiểu biết đã nói với tôi rằng hương đốt lên giống như sợi dây kết nối tín hiệu âm dương, đó cũng như là cách tôi đang gửi tín hiệu với người đã khuất, muốn họ lắng nghe tôi nói vậy, còn họ có đáp lời lại hay không là một chuyện khác. Nếu so sánh như thời điện thoại di động phủ sóng nhà nhà bây giờ thì việc thắp hương chính là sóng điện thoại sau khi bấm số của người muốn gặp, có sóng thì mới nói chuyện được, hoặc sóng có nhưng người ta bận không bắt máy cũng đành chờ chứ biết làm sao.
Tôi đứng dựa lưng vào cái cột bằng gạch cũ kỹ gần gốc cây chờ đợi, khoảng hơn năm phút trôi qua thì hai cơn gió ào tới, tuy không mạnh nhưng tôi nghe tiếng xào xạc của những lá cây khô và những lùm cây gần nơi tôi đang đứng.
- Mày làm đếch gì mà réo tên bọn tao sớm thế? Đang ăn thì bị gọi.
Ma Vành xuất hiện trước, tay anh ta đang đưa lên quẹt miệng, điệu bộ như vừa mới ăn xong.
- Lâu thế, em gọi được một lúc rồi mà?
- Bây giờ mới giờ Tuất cậu trẻ ạ, phải để bọn tao ăn uống đã chứ?!
- Vong hồn thì ăn mấy đâu, sao không mang cái thứ giống lương khô ra đây vừa ăn vừa nói chuyện cho tiện hả anh?
- Thôi mày đừng hỏi nhiều, tao với thằng Nẫm tới rồi đây, có gì nói đi!
Tôi nói ngắn gọn với ma Nẫm và ma Vành về việc phát hiện gã phù thủy dở điên dở dại hiện nay đang ở thôn bên cạnh, chỉ cách làng một cánh đồng lúa, đi cùng là một người đàn ông trẻ hơn nhưng tôi không nhận mặt được rõ vì ông ta đeo kính. Hai vong hồn lắng nghe tôi một cách chăm chú, sau khi tóm tắt thì tôi nói:
- Theo như hiệp đồng, giờ này có lẽ ông Lê Tam và một số vong hồn khăn trắng đang đứng chờ em ở gần ngã tư Đông Côi, chỗ đoạn hàng cây.
- Vậy mày thắp hương gọi Lê tướng quân về.
- Em cũng đang tính thế nên mới ra đây gọi hai anh trước, một anh về báo cho ngài tuần đinh để ngài ấy nắm tình hình, một anh đi triệu tập vong hồn ở bãi trong tư thế sẵn sàng phòng khi có chuyện xảy ra.
Ma Vành mau chóng trở về làng, ma Nẫm đi vào trong bãi tha ma còn tôi thì rút que hương đang cháy dở lên và dụi đi, thắp một cây hương khác sau đó chuẩn bị khấn gọi ông Lê Tam thì tôi ngưng lại, tôi nhớ ra rằng vong hồn này của ông Lê Tam là ở bức tượng, ông ấy từng nói là còn những bức tượng khác cũng có những phần xương cốt của ông ấy. Nghĩ chừng nửa phút tôi chuyển qua khấn gọi chị Ma thử. Tôi nghĩ như vậy hợp lý hơn bởi vì nhỡ đâu khấn ông Lê Tam ở làng tôi lại ra ông Lê Tam nơi khác thì mệt lắm. Tôi vừa khấn dứt lời, chưa đến ba giây sau đã thấy gió mạnh thổi đến làm cái cây vốn khẳng khiu ít lá cũng rung lắc nhẹ, bóng hình của chị Ma với bộ váy đỏ xuất hiện gần ngay trước mặt, chả hiểu sao lại nhanh như vậy, cũng không thấy con ngựa.
- Gọi chị gấp hả?
- Vâng!
- Có chuyện gì? Chị thấy em khấn ở nơi lạ nên tất bật, tưởng có gì nguy hiểm.
- Nguy hiểm thì không ạ, nhưng tình hình khác lắm chị à!
Tôi nói lại những gì đã trải qua trong ngày hôm nay cho chị Ma, chị ấy lắng nghe và ra vẻ trầm ngâm, thi thoảng lại quay đầu nhìn về phía ngôi làng xa xa đằng sau lưng.
- Đám này cao tay quá, dấu hiệu của ma để lại mà bọn chúng có thể đoán được thì không tầm thường em ạ, bảo sao chị không có tin tức gì.
- Em định gọi cả ông Lê Tam về nhưng không biết khấn kiểu gì, em sợ sẽ gọi cả những ông Lê Tam khác vì em nhớ có lần ông ấy bảo là còn tượng chứa xương cốt của ông ấy vẫn đang được đám thầy phù thủy dùng.
- Vậy em ở đây chờ chị một chút, chị đi gọi ông ấy về ngay.
Chị Ma xoay người là ngay lập tức nhân ảnh mờ đi rồi dần tan vào màn đêm, tôi lại rút que hương đang cháy dở được phân nửa lên và dụi tắt. Chừng nửa phút sau đã thấy ma Vành quay trở ra, ma Nẫm cũng đã gọi hết các vong hồn trong bãi tập hợp trước cái điếm cũ phía bên trong, trên tay những vong hồn đời trước của làng có đủ cả đao và giáo, chủ yếu là giáo. Ma Vành nói với tôi rằng ngài tuần đinh đã nhận được tin và rút bớt vài vong đang canh giữ mạn Bắc đưa về mạn Tây để đề phòng.
Chừng hơn một phút sau nữa, thấp thoáng từ phía cầu Khoai, tôi đã thấy mấy bóng người mờ mờ ảo ảo cưỡi ngựa, vài giây sau thì rõ ràng đó là Lê Tam tướng quân và đội quân khăn trắng đi theo ông, quân số đâu đấy khoảng vài chục vong hồn, nhưng lại thiếu bóng dáng của chị Ma.
- Công chúa sau khi báo tin cho ta đã lên nha môn, một chốc nữa sẽ quay lại đây thôi.
Lê Tam tướng quân nói với tôi như đoán được thắc mắc của tôi về việc chị Ma không về cùng. Ngay sau khi ông ấy xuất hiện và xuống ngựa thì ở phía bụi cây nơi tối hôm qua tôi mới vùi giấu cái hộp đã hiện ra luôn cả một đám vong hồn, hiện tạm thời do vong hồn ông Nguyễn Khâu chỉ huy, họ nay cũng đã được phát khăn trắng đội lên đầu và có viết Hán tự, tôi đoán ba chữ đó là "Kinh Bắc quân".
- Ta đã cho người đi báo tin thu hết nghĩa binh về đây, vừa hay đêm nay ta dự định tập hợp lại để chia đôi ra đi tìm. – Lê Tam tướng quân nói.
- Nhưng tại sao bọn họ thuê được địa điểm ngay ngôi làng bên cạnh mà ông không tìm ra được nhỉ? – Tôi hỏi.
Lê Tam tướng quân thở dài, ông quay người đứng nhìn về phía đằng xa một hồi, nơi ấy là bóng đêm và những ánh đèn điện thấp thoáng, đường chim bay chưa tới một ki – lô – mét và trống trải.
- Không phải chỗ nào chúng ta cũng vào được, hơn nữa cái làng ấy là điểm đầu tiên tìm kiếm nhưng không có gì đặc biệt, có vài căn nhà từ lâu không có người ở, những ngài Thổ Địa nơi ấy bọn ta gặp qua đều bảo không có tin tức gì lạ đáng để lưu tâm cả!
- Cũng có thể là bọn họ mới tới, cháu nghe nói đó là nơi dự phòng của họ...
- Tay phù thủy điên dại bây giờ cũng ở trong làng đó ư?
- Theo cháu phỏng đoán thì bây giờ hắn ta vẫn đang ở đó, thần trí nửa tỉnh nửa mê nên chẳng thể đi đâu được. Vấn đề bây giờ là cái người đi cùng, cháu không biết tên, mặt không nhìn rõ, thứ duy nhất cháu có thể biết là ông ta có một cái xe máy mang biển số ở một nơi rất xa đây, giáp biên giới với Tàu.
- Chờ Công chúa quay lại đây rồi ta bàn bạc thêm, chúng ta phải ngay lập tức tìm kiếm nơi ở chính xác của bọn chúng trong ngôi làng ấy.
Ông Lê Tam sau khi quyết định như vậy thì quay trở ra bàn bạc với nhóm vong hồn của ông Nguyễn Khâu, tôi không biết làm gì nên ngồi phệt ven đường, quay mặt vào trong cổng bãi Cầu Khoai chờ đợi. Chị Ma chưa đến nhưng số vong hồn đầu chít khăn trắng kéo về ngày một đông, tôi vẫn nhận ra những vong hồn quen thuộc như Nguyễn Thiết Côn, Dương bổ đầu của huyện bạn nay đã thường trực trong đám nghĩa binh vong hồn và ông già Trịnh Phi Nhạn. Các vong hồn khi kéo về thì đứng ở hai bên đường, phần lớn là ở mé đường bên kia, nơi phía sau là mương Khoai. Từ lúc tôi ngồi phệt xuống chờ, thời gian trôi qua khoảng một khắc thì đội quân vong hồn chít khăn trắng dường như đã tề tựu đông đủ, tôi nghe loáng thoáng có tiếng điểm danh và gọi nhau í ới, nhìn cảnh trước mặt và tiếng những vong hồn gọi nhau, tôi đồ rằng ai đó đi qua đây vào lúc này hẳn là sẽ thấy lạnh sống lưng vì âm khí thịnh quá, những hai trăm vong chứ có phải ít đâu.
Tôi ngồi đó và nghe ông Lê Tam phân chia nhiệm vụ, trong đó Nguyễn Khâu và đội của ông ta tạm thời là quân dự bị sẽ tụ tập ở khu vực trạm bơm thủy lợi, ngay gốc cây gạo mồ côi. Dương bổ đầu và khoảng năm mươi vong trải dài trên con đường đất nhỏ từ đoạn trạm bơm đến gần cầu Thường Vũ, đội do ông Nguyễn Thiết Côn chỉ huy sẽ tụ tập lại giữa cánh đồng lúa của làng, ngay nơi giáp ranh với cánh đồng lúa của làng bên cạnh. Số vong hồn thuộc đội ông Côn này là đông nhất, khoảng tám mươi vong, xem ra là những tay máu chiến nhất, nhìn mặt có thể đoán được. Qua cách bố trí binh lực của ông Lê Tam thì có thể tạm hình dung là ông ấy sắp xếp theo hình cánh cung, trong đó nhóm vong hồn ông Nguyễn Khâu chỉ huy là lùi lại ở vị trí thấp nhất. Ma Vành cũng nói với ông Lê Tam về việc ngài tuần binh đã bố trí tuần binh và vong hồn tạm thời là dân binh dồn về mạn Tây, khoảng một trăm vong sẵn sàng tiếp ứng khi có hiệu lệnh, do khoảng cách không xa nên cách truyền tin sẽ do ba vong hồn đảm nhiệm.
Lúc này đây, tôi chưa biết đêm nay có “chiến” không nhưng trên cánh đồng giữa hai làng bây giờ ít nhất có ba trăm vong hồn thấp thoáng, ẩn hiện trên những ruộng lúa, tay lăm lăm vũ khí sắc lạnh. Ma Nẫm và ma Vành cũng triển khai đội Cầu Khoai ra đứng rìa bãi tha ma, tôi ngồi nhìn và không thấy những vong hồn các vị tiền nhân của làng sợ hãi mà ngược lại, có vẻ như họ đang háo hức vì sắp được rời làng đi... Xem đánh nhau hoặc chính họ sẽ tham chiến. Như vậy, tổng số vong hồn lúc này đã lên đến khoảng bốn trăm, tôi nghĩ đây là một con số tương đối lớn, nếu xét theo những thứ tôi đã đọc thì nó tương đương một tiểu đoàn bộ binh đầy đủ.
Tuy nhiên, trận chiến của những vong hồn vẫn chưa bắt đầu!
Sau khi phần lớn các vong hồn đã biến đi mất theo sự sắp xếp, chỉ còn hồn ông Lê Tam ở lại với gần một trăm vong đội Cầu Khoai đang đứng ở rìa bãi tha ma. Thời gian trôi qua thêm khoảng một khắc nữa thì tôi đã nhìn thấy thấp thoáng bóng váy đỏ cưỡi ngựa từ phía cầu Khoai đi đến, tôi thêm ngạc nhiên khi phía sau chị Ma có thấp thoáng những vong hồn khác. Lúc chị ấy xuống ngựa thì những vong hồn kia cũng cưỡi ngựa tới, thêm cả một nhóm chạy bộ phía đằng sau với giáo cầm tay và kiếm giắt bên hông. Trời tối, khi những hồn ma đi đầu xuống ngựa tiến lại gần thì tôi cũng nhận ra đó là ông Bách Hộ võ quan và tùy tùng, số binh đi theo chắc khoảng năm chục vì tôi nhìn thấy họ xếp thành ba hàng, mỗi hàng khoảng mười sáu vong, trên đầu bọn họ đều đội nón dấu lông gà, loại nón chỉ xuất hiện ở binh lính từ thời Lê Trung hưng cho đến hết thời nhà Nguyễn.
Tất cả những vị chỉ huy hoặc đứng đầu nhóm binh lính đều tụ lại gần gốc cây ngay cổng bãi tha ma. Tôi, nếu tính ra cũng là chỉ huy của đội Cầu Khoai nhưng tôi thấy vẫn cần gọi ma Nẫm và Ma vành lại để bàn bạc vì suy cho cùng, bản thân tôi vẫn là một thằng bé trợ lý cho chị Ma mà thôi.
Lúc này, những vong hồn đứng thành một vòng tròn, chỉ có tôi là giữ khoảng cách nhất định với bọn họ, vong hồn đứng phía bên tay phải tôi là Chị Ma, cạnh chị Ma là đến ông Bách Hộ rồi đến ba người tùy tùng, chắc là chỉ huy ba đội. Bên tay trái tôi là Lê Tam tướng quân sau đó là ông Côn, Dương bổ đầu, Trịnh Phi Nhạn, ma Vành, Ma Nẫm và ông Nguyễn Khâu. Vong hồn ông Nguyễn Khâu này đứng cạnh một trong ba tùy tùng của Bách Hộ võ quan. Sau một hồi bàn bạc, tất cả cùng nhất trí với phương án Lê Tam tướng quân bố trí đội hình như ban nãy, Bách Hộ võ quan bổ sung thêm binh lính dưới quyền của ông ấy vào gần vị trí mà ông Côn đang đóng quân và sai ba người tùy tùng dẫn theo một số vong hồn dưới quyền ngay lập tức đi gặp Xã Thần của ngôi làng cần tra xét, nhằm tìm kiếm ra ngôi nhà nào là ngôi nhà mà đám thầy phù thủy đang ở, ba vong hồn tùy tùng lập tức đi ngay. Chị Ma cùng với Lê Tam tướng quân, Bách Hộ võ quan và tôi sẽ đi đến cánh đồng thuộc địa phận của làng ấy, ngay phía trước đội của ông Côn, mục đích chính là chờ tin tình báo để chỉ huy.
Ông Bách Hộ võ quan cho biết, ngài tri huyện đã ra lệnh, nếu đúng là thầy phù thủy có ý định xấu với âm phần của huyện thì phải tìm cách diệt trừ từ trong trứng nước trước, không để bọn chúng có thời gian bày binh bố trận và nắm rõ thông thổ. Nếu không hạ được triệt để thì phải tìm cách đánh cho gã phù thủy mới xuất hiện hồn siêu phách lạc, trường hợp binh của địch quá đông thì nha môn sẽ điều hết số binh lính đang có để hai mặt giáp công, diệt gọn như đám đã từng cả gan tấn công nha môn và biệt phủ tháng trước.
Sau khi Bách Hộ võ quan và ông Lê Tam thống nhất tất cả các ám hiệu liên lạc, cách phối hợp các đội, nhóm thì bắt đầu triển khai, tôi khoác ba lô đi sau cùng, tạm biệt ma Nẫm và ma Vành và nói với họ là nhất định sẽ có phần.
Tôi đi qua cầu Khoai ọp ẹp, băng qua những ngôi mộ giữa cây gạo mồ côi và trạm bơm, đi trên bờ thửa ngăn cách những ruộng lúa đang sắp đến kỳ gặt. Bấy giờ vẫn chưa đến tám giờ tối, trăng chưa lên, bầu trời lác đác những ngôi sao, gió lạnh thổi nhẹ, không biết là gió tự nhiên hay do âm khí của những vong hồn tạo ra. Ngay từ khi nhìn thấy chị Ma xuất hiện cùng với lính nha môn thì tôi đã lấy khăn quàng đỏ ra che mặt để càng ít vong hồn nhận mặt mình càng tốt. Tôi đi sau cùng của nhóm, chị Ma đi ngay trước tôi chốc chốc lại ngoái nhìn như sợ thằng tôi đi lạc, mỗi lần như vậy tôi đều gật đầu như muốn nói "Em ổn".
Sau vài phút di chuyển không mấy khó khăn, lúc này tôi đã đứng giữa cánh đồng lúa bát ngát, trước mặt tôi bây giờ là những lũy tre và ánh điện thấp thoáng, đứng từ vị trí này nhìn có thể thấy bóng những ngọn tre in trên nền trời màu xám nhạt, một vài ngôi nhà hai tầng đằng xa xa ở phía tay phải kia thắp điện sáng nên khung cảnh nhìn cũng rất nên thơ.
Trước mắt, cần phải chờ đợi thông tin do thám từ binh lính dưới quyền của Bách Hộ võ quan, làm gì cũng cần có thông tin đầy đủ hoặc có thông tin làm cơ sở tính toán.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi