Thời gian trôi qua không lâu, tôi áng chừng chỉ khoảng nửa nén hương đã nhìn thấy thấp thoáng mấy bóng ma đầu đội nón dấu lông gà lướt nhanh trên những ngọn lúa, từ phía trạm bơm nước hướng đến nơi tôi đang đứng cùng với những vong hồn khác, tôi hồi hộp chờ đợi những tin tức mà những vong hồn này mang về. - Thưa ngài! – Vong hồn một lính nha môn bước đến trình báo với Bách Hộ võ quan. – Bọn tiểu nhân đã hỏi ngài Xã Thần, ngài Xã Thần của làng này cho biết là chiều ngày hôm nay mới có hai người đàn ông đến làng. - Đã tra ra nơi ở chưa? – Bách Hộ võ quan nôn nóng hỏi. - Thưa ngài! – Người lính nha môn chỉ tay về hướng lũy tre phía trước mặt nơi tôi đang đứng, chếch sang hướng bên tay phải một chút. – Phía sau rặng tre thưa kia là có một căn nhà nhỏ, chính là nơi có hai người đàn ông đang ở, tuy nhiên ngài Xã Thần không triệu được ông Thổ Địa của đất ấy ra để hỏi nên không có thêm thông tin gì khác. Tiểu nhân và các anh em vội vàng báo cho ngài biết, chờ mệnh lệnh ạ! - Tại sao lại không triệu được ông Thổ Địa đất ấy, vô lý! Ông ta đi đâu? - Thưa ngài, việc này tiểu nhân cũng có hỏi ngài Xã Thần nhưng ngài ấy cũng chưa hiểu có chuyện gì, xưa nay chưa từng có việc ấy xảy ra ạ! Tôi đứng gần nên nghe rõ những lời mà vong hồn của người lính nha môn đó nói, ngay khi nghe đến việc không triệu được ông Thổ Địa là tôi lập tức nhớ lại những gì mình đã trải qua trong thời gian trước, tôi nghĩ rằng chị Ma cũng đoán biết được bởi vì chị ấy nhìn tôi ra hiệu tôi nên mở lời. - Cháu biết tại sao lại như vậy! Lời nói của tôi khiến ông Bách Hộ quay sang nhìn tôi một cách đầy ngạc nhiên, ngay cả người lính nha môn cũng vậy. - Cháu biết? - Vâng! – Tôi gật đầu. – Một thời gian trước đây cháu có đối phó với một gã phù thủy tên là Đường Hi Hoa, có lẽ gã là đồng đảng của gã họ Nhữ cũng như người đàn ông lạ mặt cháu mới gặp hồi lúc chiều. Bọn họ có một thứ bùa phép có thể giam cầm hoặc khiến ông Thổ Địa không nghe được họ bàn luận việc gì, cháu đã từng chứng kiến và giúp đỡ một ông Thổ Địa ở trong làng cháu. Bách Hộ võ quan quay sang nhìn chị Ma và hỏi: - Chả nhẽ lại có cả những việc như vậy? Chị Ma gật đầu. - Đúng là có việc như vậy, ta cũng từng chứng kiến và trải qua, bọn chúng có một thứ bùa phép làm cho tất cả vong hồn không thể nghe được chúng bàn luận chuyện gì. - Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao? - Bùa phép ấy chỉ có tác dụng với chúng ta, không có tác dụng với thằng bé. Chị Ma nói xong thì quay sang nhìn tôi, tôi đáp lại bằng một cái nhăn mặt, tôi biết tiếp theo mình phải làm gì rồi. - Nhưng chả phải thằng bé... - Thằng bé hiện nay chỉ có một nửa âm khí mà thôi, nó đã chết đâu?! - Vậy Công chúa nghĩ chúng ta phải làm gì? - Bày binh bố trận đủ cả rồi, bây giờ muốn làm gì cũng phải xác định rõ được mục tiêu, nắm bắt rõ tình hình của đối phương, từ đó mới có cách tấn công phù hợp được. - Điều này dĩ nhiên là ta biết, nhưng chả lẽ để thằng bé đi thám thính? - Ngoài thằng bé ra thì không ai có thể làm việc đó vào lúc này, thậm chí cả sau này. Ông cũng biết, xét cho cùng chúng ta cũng chỉ là những hồn ma mà thôi, chúng ta liệu có phải là đối thủ của một gã phù thủy hay không? Bách Hộ võ quan nhìn tôi với ánh mắt đầy ái ngại. - Cháu... Cháu liệu có làm được không? Nếu cháu không dám thì chúng ta sẽ tìm cách khác. - Việc này có đôi chút nguy hiểm. – Tôi đáp. – Nhưng cũng chỉ là đi thám thính, hơn nữa cháu cũng từng trải qua một số tình huống tương tự như thế này rồi nên xem ra cũng có chút ít kinh nghiệm. Cháu nghĩ rằng cháu có thể thử... Tôi vừa nói vừa bước lên phía trước và ngồi xuống mở ba lô ra để lấy hai cái túi vải nhỏ của sư thầy, một túi còn khoảng chừng một trăm năm mươi hạt gạo rang, một túi còn nguyên chưa dùng đến. Tôi để ba lô ở mép thửa ruộng và cho hai túi vải vào hai túi quần, túi còn ít thì tôi để bên trái cùng với cái bật lửa vì tay phải còn phải cầm thanh kiếm gỗ trừ tà. - Mọi người cứ đứng chờ ở đây, cháu nghĩ không nên bước vào địa phận cánh đồng của làng bên, có thể sẽ đánh động bọn họ. – Tôi quay lại nói với mọi người, tôi biết là mình có thể nói thừa nhưng trước khi “đi làm nhiệm vụ” cũng nên nói một câu gì đó chứ chẳng lẽ im lặng. – Cháu có cầm theo mấy cây pháo hoa của đứa cháu mấy đời của ông bán đấy, nếu nguy hiểm mà không còn đường lui thì cháu sẽ bắn làm hiệu. Những vong hồn đứng trước mặt tôi lúc này đều im lặng, họ không nói gì mà thay vào đó là những cái gật đầu, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy ông Bách Hộ có đôi chút lo lắng, có lẽ xét thấy tôi còn bé nên ông ấy chưa lấy gì làm yên tâm, khác hẳn với ánh mắt của chị Ma và ông Lê Tam. Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước về phía trước, trời tối và những bờ thửa không phải quá rộng nên tôi không thể đi nhanh, nhưng cũng không cần thiết. Sau khoảng hơn một trăm mét đầu tiên thì tôi rẽ phải, đi khoảng hơn ba mươi mét sau đó lại rẽ trái, nhắm hướng bụi tre đã được chỉ ban nãy mà tiến đến. Tôi càng vào gần lũy tre thì tôi càng bước chậm và căng mắt ra quan sát, thanh kiếm trừ tà giơ sẵn lên trước mặt, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của những bóng ma mắt đỏ canh giữ trên bức tường của lão Diều Hâu vắn số trước đây, do vậy mà tôi cảm thấy có đôi chút căng thẳng. Lũy tre chỉ còn cách một thửa ruộng, khi băng qua thửa ruộng trước mặt tôi đoán sẽ có một rãnh nước nhỏ nằm ngay sát chân lũy tre, tuy địa hình tôi không được tỏ tường nhưng tôi nghĩ rằng làng nào cũng sẽ giống nhau, có lúa thì phải có nước dẫn. Từ chỗ tôi đứng cùng chị Ma ban nãy đến chỗ tôi đang ngồi thụp xuống bây giờ không có bất cứ một rãnh nước nào dù nhỏ. Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định bỏ lá vối ra khỏi miệng và nhét vào túi quần bò phía sau, sở dĩ tôi làm như vậy là để đề phòng người đàn ông lạ mặt kia có thể yểm âm binh canh bên ngoài, muốn chiếm ưu thế với âm binh có lẽ chỉ còn cách bỏ lá ra, nếu có duyên thì tôi vẫn nhìn thấy được. Tôi lom khom người bước từng bước trên bờ thửa nhỏ, và đúng như tôi dự đoán, hết ruộng lúa thì có một bờ ruộng lớn hơn và một mương nhỏ dẫn nước vào cánh đồng. Tôi không biết mương dẫn nước này bề ngang rộng bao nhiêu nhưng căn cứ vào gốc tre thì đoán rằng bề ngang cũng phải một mét, tôi cúi người, thò tay xuống để sờ thử và thấy bùn nhão, lần sờ thêm một chút nữa thì thấy có nước. - “Thế này thì không ổn rồi, trời tối chẳng nhìn thấy khe hở nào của lũy tre rõ ràng, lội qua chỗ này mà bị phát hiện chắc khỏi còn đường lui”. Tôi ngồi lặng im suy nghĩ, một chút, ánh đèn điện hắt ra không đủ giúp tôi quan sát, thêm nữa tôi cũng chưa hình dung được lũy tre và ngôi nhà như thế nào, có giống như nhà tôi không? Nghĩa là sau lũy tre sẽ là một khu vườn sau đó mới đến đầu hồi nhà. Tôi lại ngồi im cân nhắc thêm một lúc thì suy luận rằng nhất định phải có lối đi ra cánh đồng này, không thể có chuyện người trong làng phải đi vòng ra tận gần cầu Thường Vũ rồi mới rẽ vào đây được, họ đi thăm đồng mặc nhiên phải có lối từ trong làng đi ra, nghĩ vậy nên tôi quay sang bên phải và lần mò từng bước. Nhận định của tôi đã đúng vì lồm cồm bò khoảng gần ba mươi mét tôi phát hiện ra một lối đi vào làng nằm giữa hai lũy tre, dưới lối đi đó có một cái cống tròn. Tôi đứng dậy nhìn vào phía lối đi, thấp thoáng ánh điện của những ngôi nhà trong xóm, phía xa xa cuối lối đi này có một bóng đèn treo trên cột điện, tôi cố nhớ đường đi lối lại của cái làng này, sau cùng tôi đoán rằng cái đèn đó sẽ treo ở đoạn đường giao nhau, nếu rẽ trái và đi thẳng sẽ ra đến đoạn đường tôi đi học mỗi ngày. Xác định được phương hướng xong xuôi, tôi bước qua cái cống và nấp tạm ở chân bụi tre bên tay trái, nhìn ngó một cách cẩn thận vì đây không phải làng tôi, bây giờ tôi không khác gì một thằng ăn trộm cả, bị bắt hoặc bị phát hiện ra đều có kết cục khó tưởng tượng. Không gian vắng lặng, văng vẳng đâu đây tiếng tivi nhà ai đó đang mở phim. Sau lũy tre là một lối đi bằng đất tối om rộng khoảng hai mét và sâu hun hút, ban nãy tôi đã đi lên khoảng gần ba mươi mét nên bây giờ sẽ phải đi lại hướng đó ba mươi mét, căn nhà mục tiêu có lẽ nằm ở đấy. Tôi nhẹ nhàng di chuyển từ lũy tre sang tường rào đối diện, tường rào cao hơn đầu tôi nên tôi ngồi thụp xuống để nhìn qua những khe hở và thấy một căn nhà đóng cửa, cửa sổ phía trước vẫn mở và có một đứa con gái đang ngồi ở bàn học, tôi không biết con bé này là ai nhưng chắc học lớp dưới tôi, tôi không quan tâm bọn trẻ con vì tôi tự coi mình là người lớn rồi. Men theo tường rào vài mét là tới cổng của ngôi nhà này, một cái cổng bằng tre nhưng rất chắc chắn, tôi định bước nhanh qua cái cổng thì phát hiện thấy trên thềm nhà này có một con chó, khi nãy tối không nhìn thấy nhưng góc nhìn bây giờ đã khác, ánh đèn lọt qua khe cửa khiến tôi thấy rõ hai chân sau vào đuôi của một con chó màu vàng. Nuốt nước bọt vì sợ bị phát hiện, tôi nhẹ nhàng lấy lá vối ra cho lên miệng, hy vọng bản thân mình không có quá nhiều âm khí khiến con chó này sủa, thật may là như vậy. Tôi đi qua một căn nhà có tường xây bằng gạch, kế đến thì là khoảng tối mênh mông trước mặt, chả hiểu có lối đi hay là đường cụt, tuy có chút lo lắng nhưng tôi vẫn dạm bước tiến về phía trước. Tay phải tôi lại chạm vào một bờ tường rào nên cũng làm như lần trước, tôi ngồi xuống và cố gắng tìm những khe hở để nhìn vào bên trong xem có phải căn nhà này hay không vì tôi ước lượng rằng mình đã đi qua hai ngôi nhà thì ít nhất cũng phải suýt soát ba mươi mét. Tôi nhẹ nhàng dùng tay cẩn thận vạch những lá cây và cành nhỏ ở chân bờ rào, cuối cùng tôi cũng đã có thể quan sát được bên trong, nhưng không quan sát được nhiều bởi vì trời tối, căn nhà này hình như không có điện hoặc đã tắt điện, sau một lúc nhìn kỹ thì tôi cũng phát hiện chút ánh sáng yếu ớt dưới khe cửa sát nền nhà. Đây là một căn nhà nhỏ có một cửa chính và hai cửa sổ ở hai bên lúc này cũng đóng kín, vạch thêm hai lỗ nhỏ nữa thì tôi nhìn thấy một cái bếp có tường bằng đất ở phía đầu hồi ngôi nhà, vậy là ngôi nhà này cũng hình chữ L, có một khoảng sân nhỏ trước nhà và sau đó là bờ rào. Tôi ngồi im thêm một lúc nữa nhắm không thấy động tĩnh gì toan bò đi tiếp với suy nghĩ có thể không phải là ngôi nhà này, suy luận từ nếp sinh hoạt nhà tôi khi đi ngủ cũng tắt đèn và châm đèn dầu thì tôi đoán nhà này cũng vậy, chắc là có người già, nhưng khi tôi mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng cửa mở, thứ âm thanh đặc trưng của một cánh cửa lâu ngày bị khô dầu. Tôi đứng im không nhúc nhích vài giây rồi khẽ ngồi xuống dỏng tai nghe xem có tiếng bước chân hay không và tôi nghe tiếp thấy tiếng mở cửa vang rõ hơn, chắc là cửa chính mở ra còn vừa rồi là cửa sổ. - Vâng! Trước mắt bọn em ở tạm đây đã, ngày mai bác cứ điều người về đưa ông ấy đi. Tôi có chút giật mình bởi vì giọng nói này đúng là của người đàn ông ban sáng tôi gặp ở quán nước, tôi hồi hộp thấy rõ. - Giờ ông ấy biết gì đâu, xem như hồn vía lên mây mất rồi, chắc là giống như bác nói, ông ấy bị mất một hồn. Vâng! Có... Có... Cái hộp của ông ấy vẫn ở để trên giường, em có mang theo đây. Có... Có... Em có mở ra xem rồi, chết queo hết cả bác ạ, giấy dán bên cạnh cũng bị rách. Một khoảng im lặng ngắn chừng ba mươi giây. - Chắc thế, nếu con số đúng như bác nói thì thiếu mất một hộp nhưng ông ấy giờ thế này thì chịu rồi, chả hỏi được đâu. – Lại thêm một khoảng im lặng ngắn. – Cháy đen sì hết cả, vâng, cả túi luôn, đều ở trên giường ngủ. Mẹ nó chứ! Chả nhẽ ở cái đất này lại có những vong vua hồn chúa trú ngụ? Tôi lắng nghe chăm chú, vừa nghe vừa nghĩ, tôi biết họ đang nói về chuyện gì. - Em không tin đất này có thầy cao tay đâu, đợt đi mua duối là khảo sát kỹ rồi, chỉ có vài lão thầy bói dở với bà đồng thôi, tuyệt nhiên không có thầy pháp... Chắc mà... Đúng! Có, em có mang đầy đủ, điện đóm em cũng tắt cả, nếu có bị theo thì em cho bọn nó một trận kinh hồn táng đởm luôn... Vâng, giờ Hợi rồi, em mang tượng ra để đề phòng bọn ma quỷ bản địa đây do thám đây, vâng, cho tướng trấn... - “Khốn nạn, đúng là cùng một bọn với tay Diều Hâu rồi, yểm tượng ư?” Tôi xoay người bò ngược về phía sau, bên tai nghe rõ tiếng khép cửa và tiếng giày nện trên mặt sân vì thế tôi vội chạy vọt qua ngôi nhà có tường gạch rồi nhẹ nhàng đi qua cổng của ngôi nhà có con chó nằm ngoài hiên. Tôi muốn giữ một khoảng cách nhất định với người đàn ông lạ mặt này và đứng gần đường rút là hợp lý nhất, ngay khi tôi nép vào bụi tre thì nhìn thấy ánh đèn pin, vẫn là kiểu đèn pin bịt vải, ánh sáng rất yếu và chỉ chiếu được ở cự ly gần, tôi ngồi im quan sát. Dựa vào ánh đèn pin, tôi đoán người đàn ông đã ngồi xuống, dưới thứ ánh sáng yếu ớt ấy tôi thấy ông ta để cái gì đấy sát vào lũy tre, tiếp sau đó là ánh đèn soi vào hai bên cổng của ngôi nhà, một lúc sau xem chừng đã xong thì ông ta lia cái đèn pin một vòng rồi tiến về phía tôi đang ngồi rình. Ngay lập tức, tôi xoay người và nhón chân bước ra cánh đồng, lưỡng lự trong hai đến ba giây thì tôi quyết định rẽ trái, đi men theo bờ ruộng và cái rãnh nước, chưa đến năm mét đã thấy một khoảng hở giữa hai ruộng lúa nên tôi bước vào và mau chóng ngồi thụp xuống. Lúc này, ánh đèn pin là thứ duy nhất giúp tôi xác định vị trí của người đàn ông bởi vì bóng của ông ta đã lẫn vào màn đêm, ông ta đi về phía đằng kia, gần nơi khi nãy tôi đã ngồi suy tính, ánh đèn lia xuống rãnh nước, ông ta lúi húi làm gì đấy một lúc, tôi đoán là ông ta lại dúi tượng xuống đó, chỉ có thể là như vậy và thôi. Khoảng gần năm phút sau thì ánh đèn pin được cầm cao lên đi lại hướng tôi đang ngồi rình và rẽ vào lối đi có cái cống tròn rồi khuất lấp sau rặng tre. - “Trò cũ của Đường Hi Hoa ư?” Tôi vội bỏ lá vối ra khỏi miệng và ngồi thêm chừng ba phút nữa thì xoay lưng đi về phía làng tôi, đi được khoảng một trăm mét trên những bờ thửa thì tôi lại đưa lá vối lên ngậm rồi bước nhanh thêm một đoạn sau đấy ngoặt sang tay phải nhắm hướng cánh đồng làng nơi có chị Ma đang chờ mà bước tới. - Tình hình thế nào em? Chị Ma nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi, ngay sau đó là những người còn lại, tất cả đang đứng ở cánh đồng thuộc địa phận làng Bưởi Cuốc. Tôi trình bày lại những gì mình đã nhìn và nghe thấy cũng như miêu tả địa thế của ngôi nhà. - Hắn yểm tướng ở bụi tre kia? – Chị Ma hỏi tôi nhưng ánh mắt đang hướng về lũy tre nơi có những bức tượng đã được vùi giấu. - Cả hai bên, em nghĩ giống như lão Diều Hâu từng làm, một nhóm tượng quay mặt ra cánh đồng để canh mặt ngoài còn một nhóm canh phía trong, nhìn thẳng vào ngôi nhà, chỉ là em không biết số lượng cụ thể. – Tôi đưa ra nhận định, kinh nghiệm từng trải lúc này thật quý giá. - Những gì nhìn và nghe được đã là quá tốt rồi. – Bách Hộ võ quan lên tiếng. - Nếu hắn yểm tượng võ tướng ở đấy thì không có nhiều, cùng lắm vài ba gã mà thôi, để ta xử lý, không cần phải dùng dao mổ trâu để giết gà. – Chị Ma miệng nói tay đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ. - Ta sẽ đi cùng Công chúa! – Lê Tam tướng quân cũng bước lên. - Ta cũng đi!– Bách Hộ võ quan cũng tỏ vẻ không muốn thiếu phần. - Vậy ai sẽ chỉ huy toàn quân? – Chị Ma quay sang hỏi. - Thì ta cũng muốn đến đó xem mày ngang mũi dọc một âm binh võ tướng của thầy phù thủy trông như thế nào, đời ta chưa được nhìn, kể cả khi đã là ma. - Ơ thế á? Chả phải bây giờ ông đang đứng cạnh một âm binh võ tướng của thầy phù thủy đó sao? – Chị Ma cười và nói. - Đâu? – Bách Hộ võ quan ngơ ngác. Chị Ma nhìn sang Lê Tam tướng quân khiến ông Bách Hộ mắt chữ O miệng chữ A vì ngạc nhiên, ông Lê Tam chỉ biết cười trừ. - Hai ông đều là tướng chỉ huy, cả hai đi cũng được nhưng ta nói trước, có biến là hai ông phải lui để điều binh, ta không có khả năng đó đâu! – Chị Ma vẫn là người có tiếng nói, chắc do chị ấy là phụ nữ duy nhất trong nhóm. - Được, nếu có biến phải điều binh thì ta sẽ lui lại ngay! – Ông Bách Hộ xem như chấp nhận yêu cầu của chị Ma, chắc ông ấy tò mò quá đây mà. Và như thế, ba vong hồn gồm một phụ nữ trẻ mặc bộ váy màu đỏ và hai người đàn ông nhắm thẳng hướng lũy tre thẳng tiến, vũ khí đã cầm sẵn trên tay, có lẽ do họ quá hưng phấn quá hay sao mà bỏ quên luôn thằng tôi đang đứng ngây ra như phỗng giữa cánh đồng. - Cậu không đi sao? Một người lính nha môn cất tiếng hỏi, làm tôi sực tỉnh. - À, cháu... - Tiểu nhân nghe anh em kể về cậu, thật ngưỡng mộ. - Hả? Ông bảo gì ạ? - Bữa trước cậu có lên biệt phủ giải cứu, chuyện này bây giờ trong cánh lính ai mà chả biết, nhiều đứa chưa biết mặt cậu nên muốn gặp để xem hình dáng tướng mạo ra sao vì những người khác kể là cậu còn nhỏ tí, chỉ mười ba tuổi là cùng. - À, ra thế... Tôi đưa tay lên gãi đầu. - Cậu đi mau đi, đứng đây làm gì?! Hãy cho đám âm binh độc ác và mấy thằng phù thủy người Tàu vào vạc dầu như hôm trước cậu nhé! - Vậy để cháu đi xem sao, đi xem thôi ạ... Tôi vội vàng bước về phía lũy tre, tôi đã không nhìn thấy chị Ma vì khoảng cách khá xa, đến khi rút ngắn chỉ còn vài chục mét thì tôi thấy vong hồn ông Bách Hộ đang đứng một mình giữa ruộng lúa, tôi vội hỏi: - Ô, sao ông lại ở đây? - Nhìn... Nhìn... Nhìn kìa! – Ông Bách Hộ tay run run chỉ về phía trước. – Sa... Sao lại có thêm một Lê Tam tướng quân nữa? Tôi ngẩn người ra khi nghe ông Bách Hộ nói, tuy nhiên tôi vẫn chưa là ma nên phải bước thêm vài chục bước nữa mới nhìn rõ được. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi