Tôi nhẹ nhàng bước ra cạnh lũy tre và nhìn ra ngoài cố tìm hình bóng của gã thầy phù thủy nhưng điều này là không khả thi bởi vì cánh đồng bây giờ dày đặc những vong hồn, nếu như bên kia Bách Hộ võ quan huy động hết binh lực thì số quân phải đến bốn trăm vong đủ các thành phần. Trời tối khiến tôi khó nhận ra đâu là bạn, đâu là thù nhưng đặc điểm nhận dạng của “phe mình” là trên đầu ai cũng chít khăn trắng, kể cả những quân bổ sung sau này vì các vị chỉ huy đã thống nhất để tránh việc đánh nhầm lẫn nhau, cánh đồng này và nha môn là khác nhau hoàn toàn, chỉ chưa đầy năm phút kể từ khi bắt đầu, trận chiến này đã trộn đỗ với gạo, không khác gì một trận hỗn chiến, tôi không thể phân biệt nổi ai vào ai bởi vì tôi không phải là một vong hồn. Tuy nhiên, trong mấy phút đứng nấp cạnh bụi tre thì tôi cũng tranh thủ giúp “phe mình” hạ gục gần chục âm binh, sau khi bị tôi đâm lén, chỉ duy nhất một âm binh sau khi bị hạ gục là không biết thành hạt đỗ màu đen, còn đâu toàn đỗ. Ngày mai dân làng này ra đồng nếu phát hiện ra sẽ thấy cả mớ đỗ cháy đen nằm ngổn ngang ngay trên lối đi ra đồng, phía trên cái cống. Tôi không biết gã thầy phù thủy này có bao nhiêu đỗ để gọi nhưng chắc chắn không phải là vĩnh cửu, mãi rồi cũng sẽ hết, ai hết trước sẽ chết, chắc chắn là như vậy. Trước tinh hình này tôi không thể gọi được Hỏa binh bởi vì chả biết đường nào mà bắn, vậy nên tôi quyết định dùng hơn một trăm hạt gạo còn lại trong cái túi nhỏ để bên trái và tung làm hai lần, tất cả đểu gọi Kim quân và lệnh cho họ đánh những người nào không đội khăn trắng trên đầu và dĩ nhiên là cô gái mặc bộ đồ màu đỏ không phải là địch, nếu có thể hãy bảo vệ cô ấy. Do đã có kinh nghiệm trong hai lần tung gạo trước đó, tôi phát hiện ra gió thổi gần như thẳng vào mặt mình nên tôi phải lùi lại gần chỗ bụi cây khi nãy đang nấp, nắm thứ nhất tôi ném gần trước mặt với mục đích là chặn đường vào, tôi không biết gã thầy phù thủy đi ra cánh đồng theo lối nào nhưng tôi không thể đi xuyên bụi tre được nên tôi muốn chặn lối này. Nắm gạo thứ hai, một lần nữa tôi nhắm hướng khi nãy đã tung Kim quân ra giúp chị Ma, tôi không dám ném quá cao nhưng cũng phải được tầm gần hai chục mét, tuy chưa được như ý nhưng cũng không quá tệ, hơn một trăm Kim quân xem như chiến đấu khá gần nhau, nếu họ làm tốt nhiệm vụ thì sẽ tạo thành hình chữ T mà khu vực gần cống tròn thì gần sau mươi Kim quân dàn hàng ngang để đánh. Để tăng cường thêm sức mạnh, tôi gọi một đội Thiên tử quân hỗ trợ cô gái mặc bộ đồ màu đỏ và hai đội khác tôi nhờ họ đánh ở hướng mà tôi mất dấu gã thầy phù thủy nhằm mục đích kiềm chế, hoặc làm gã phân tân. Tôi cho rằng gã sẽ ở khu vực đó rải quân vì nếu tính số lượng một chọi một, cánh đồng trước mặt đây đang có khoảng một nghìn âm binh, con số đủ để ai đấy đi qua sẽ bị cảm lạnh, tha hồ về cạo gió. Vậy tôi sẽ làm gì? Tôi có một kế hoạch khác! Sở trường của tôi, tôi nghĩ là... rình mò và hạ gục người khác từ phía sau nên tốt nhất đi tìm hiểu thử xem gã thầy phù thủy kia xuất hồn bằng cách nào, lúc đầu gã không nhìn thấy vong, nửa tiếng sau xuất hiện trở lại thì gã hoàn toàn khác hẳn. Tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng, nhẹ nhàng từng bước tiến về phía ngôi nhà trước đó đã xác định là nơi ở tạm thời của hai gã thầy phù thủy này, nếu hắn xuất hồn thì thân xác vẫn sẽ ở trong nhà, muốn biết có đúng hay không phải đi xác minh thử. Tôi cầu cho con chó không sủa và nó không sủa, chắc nhờ ông Thổ Địa đất này giúp, kiểu gì ông ấy chẳng nhìn thấy trận đánh ngay trước mặt Dưới chân lũy tre trời tối như đêm ngày Ba mươi Tết, tôi lần sờ và cuối cùng cũng đụng tay vào một bức tượng, chẳng có thời gian xem hình dáng bức tượng đó ra sao, tôi để bức tượng ấy nằm ngửa ra và dùng hai gót chân của mình xử lý một cách êm thấm, chỉ có một tiếng “cạch” khô khốc, hơn bốn mươi ki – lô – gam đè lên bức tượng đúng theo câu lấy thịt đè người. Bức tượng thứ hai tôi sờ được cũng chung số phận, mỗi khi lần sờ, để chắc ăn vì sợ trong bụi tre có rắn, tôi dùng hai ngón tay huơ hơn và chuôi của thanh kiếm gỗ vẫn cầm trong tay để hạn chế các rủi ro không đáng có, thêm nữa vong hồn mà gặp kiếm này chắc cũng cảm thấy không may mắn. Hai bên cột, gã thầy phù thủy đã chôn cái gì đó mà tôi lần mò một lúc không thấy, chỉ thấy có một chân hương không biết là do chủ nhà trước cắm hay do gã cắm xuống, tuy có hơi nóng ruột nhưng tôi không dám liều bước chân vào phía trong, nơi cánh cổng tạm bằng tre đang khép hờ. Tôi cố nhớ lại chính xác vị trí khi gã phù thủy ngồi một hồi lúc nãy, dùng trí tưởng tượng của mình để hình dung ra, sau dùng tôi cũng tìm thấy thứ cần tìm, một thứ quen thuộc, đấy là “Phi sa tẩu thạch”nằm trong chân của bờ rào. Đúng ra là tôi không biết, vì tôi không nghĩ hắn sẽ yểm cái này, nhưng trong bối tối mà sờ thấy mấy viên sỏi nhẵn nhẵn, để cả bàn tay mình kiểm tra một cách nhẹ nhàng thì cảm nhận rõ nó là mấy viên sỏi xếp thành hình tròn, tôi đã cầm gần vào mũi kiếm và gẩy những viên sỏi đó rời nhau ra. Nếu ông ta xếp nó thành hình tròn thì tôi muốn nó không phải hình tròn, gẩy ra được hai viên thì tôi tạm yên tâm mặc dù chẳng biết hiệu quả đến đâu, nhưng xưa nay bùa yểm mà bị xé thì cũng mất tác dụng, tôi cứ nghĩ như vậy thôi. Bên cột kia lần mò không thấy gì nên tôi đành phải tạm dừng công cuộc tìm kiếm bùa yểm, nếu ông ta yểm hai bên thì bây giờ cũng chỉ còn một bên, không đáng lo ngại lắm, thêm nữa ngoài kia trận chiến đang cam go mà mình thì cứ lần mò trong bóng tối mãi cũng không ổn. Lách mình qua cánh cửa bằng tre tương đối ọp ẹp, tôi đặt chân vào sân của ngôi nhà, cửa chính đã khép lại, chút ánh sáng leo lét từ đèn dầu hắt ra cửa sổ phía bên phải và những khe hở của cánh cửa chính. Nhìn ngó xung quanh như một thói quen, trong bóng đêm tĩnh lặng, tôi nhón những bước chân thật nhẹ như một tên trộm thực thụ, tuy vậy tim tôi vẫn đập rất nhanh. Một chân đặt lên bậc thềm nhà, bậc thềm vẫn bằng đất nện, tôi cẩn thận cúi người tiến sát vào cửa sổ phía bên phải cửa chính, cửa sổ này là loại cửa gỗ đã cũ màu xanh đậm, ánh đèn dầu từ trong nhà hắt ra giúp tôi nhận ra chấn song cửa cũng bằng gỗ. Tôi ghé sát tai vào bức vách để lắng nghe thử xem có tiếng động nào bên trong nhà hay không, không gian xung quanh yên tĩnh, dây thần kinh của tôi như bị kéo căng ra tưởng như chỉ cần một tiếng động lớn có thể làm nó đứt phựt. Hơi thở của tôi, tôi đã cố điều chỉnh xuống đến mức chính mình cũng không nghe được, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh ở bên trong ngôi nhà, chỉ lo là khi thò đầu lên quan sát bỗng nhiên ngay trước mặt mình là bộ mặt đầy căm giận của người đàn ông ban sáng tôi mới chạm mặt. Hoàn toàn yên tĩnh! Tôi lấy hết can cảm của một lá gan nhỏ bé, từ từ thò đầu lên một góc cửa sổ, đầu tiên là một mắt nhìn rồi sau đó là hai mắt, dưới ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ cái đèn dầu để trên một cái ghế nhỏ nơi góc nhà, tôi có thể quan sát mọi thứ, tuy không rõ ràng nhưng so với màn đêm ngoài kia thì không khác gì mặt trời tỏa sáng cả. Bên trong ngôi nhà, ở gian giữa có một cái tủ, có lẽ không phải là tủ vì tôi thấy nó cao và hẹp, có thêm vài ngăn, phía bên trên có một bát hương lớn có mấy que hương đang cháy, sau tôi đếm thấy có tất cả bảy que. Đằng sau bát hương không có ảnh thờ mà thay thế vào đó là một khung tranh có chữ Tàu to đùng, hai bên khung tranh ấy là hai hàng câu đối, dĩ nhiên cũng là những chữ mà tôi không biết đọc. Khói tỏa ra từ những que hương làm không gian ở chỗ đấy trở nên ma mị, rất khó giải thích, giá như tôi có thể đột nhập vào được và tặng một ít nước giải thì hay biết mấy, mặc dù không hiểu biết nhiều nhưng tôi tin rằng cái ban thờ này không bình thường. Phía bên phải nơi những que hương đang tỏa khói, nghĩa là phía bên tay trái tôi có một cái giường gỗ đang có người nằm, có lẽ đó là gã họ Nhữ đang say giấc, gã đó bây giờ là một tên vô dụng nên không cần phải chú ý nhiều, điều tôi quan tâm nhất bây giờ chính là gã thầy phù thủy đã xuất hồn và đang rải binh ở ngoài cánh đồng ngay phía sau lưng tôi. Tôi không biết tên của người đàn ông ban sáng nay ngồi uống nước cùng, tôi chỉ biết gã là một tay phù thủy đồng đảng với gã họ nhữ kia mà thôi, lúc này đây gã đang ngồi xếp bằng tròn trên cái giường thẳng với cửa sổ, hai mắt mở trân trân làm tôi phải thụt xuống ngay khi nhìn thấy, thậm chí tôi định xoay lưng bỏ chạy vì sợ đã bị phát hiện nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng động nào, điều này khiến tôi thắc mắc rất nhiều nên đánh liều thò đầu nhìn thêm một lần nữa. Ông ta vẫn ngồi lặng yên như một bức tượng, tay phải để trước ngực không biết làm gì, nhìn những ngón tay như đang bấm quẻ, còn tay trái của ông ta có một thanh kiếm, một thanh kiếm thật sự, nghĩa là bằng kim loại, tôi đoán là thép không gỉ vì nhìn nó bóng loáng. Tôi cảm thấy gáy mình hơi lạnh, thanh kiếm đó có thể đưa tôi đi gặp Diêm Vương nếu như ông ta sử dụng làm vũ khí. Nhưng ông ta vẫn ngồi bất động, đến lần thứ ba thò đầu lên quan sát, tôi mới có đủ can đảm để nhìn đến cái bát hương và thấy cái giường phía bên kia. Tôi ngửi thấy khói mùi hương thoang thoảng khi ngồi bó gối dựa lưng vào bức vách của ngôi nhà và suy nghĩ, ánh mắt của gã phù thủy này thật ghê rợn khi hai con ngươi gần như trắng dã, mở to và nhìn thẳng ra cửa sổ, điều này làm tôi còn sợ hơn là nhìn thấy ma, đã lâu lắm rồi tôi chưa sợ ma nhưng ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp đôi mắt như của quỷ ấy thì tôi thấy sợ, nỗi sợ kéo đến khiến tôi phải ngồi như vậy để lấy lại bình tĩnh, đôi tay tôi có chút run run, bụng lại cảm thấy đói. --- ***