Tôi biết mình không có nhiều thời gian để phân vân, tôi suy luận rằng ông ta đã xuất hồn thì sẽ không nhìn thấy mình, muốn biết điều này có đúng hay không thì phải thử, nếu sai thì bỏ chạy, tôi vẫn còn lá vối. -“Không biết ở ngoài cổng mình đã đập bỏ hết tượng chưa nhỉ?” Suy nghĩ này làm tôi phải cân nhắc thiệt hơn, nếu gã phù thủy này còn yểm tượng ở đâu đó gần đây, tôi chỉ cần ẩn thân thì khả năng cao là nhận một đường kiếm chí tử, không đủ thời gian phản ứng lại. -“Đằng nào cũng nguy hiểm thì thử cái thứ nguy hiểm ngay trước mắt này vẫn tốt hơn là nguy hiểm tiềm tàng.” Tôi động viên chính mình và xoay người thò đầu lên bậu cửa sổ một lần nữa, lấy chút can đảm ít ỏi của mình để nhìn thẳng vào đôi mắt của gã thầy phù thủy xem thật sự gã ta đang tỉnh hay đang mơ, những giây đầu tiên thật sự là khó khăn bởi vì tôi cảm nhận rõ sống lưng mình lạnh buốt nhưng sau đó thì khá hơn một chút, cảm giác sợ hãi giảm đi thì lưng cũng bớt lạnh, tuy vậy tim thì vẫn đập nhanh hơn bình thường. Tôi không biết có phải vì tim mình thường xuyên được thử thách hay không mà sau này đôi lúc thảnh thơi tôi chợt cảm thấy tim mình bị đau buốt như có ai bóp vậy, có lẽ nó đã từng hoạt động nhanh và mạnh trong một khoảng thời gian dài nên yên bình quá thành ra khó chịu, tôi đoán như vậy. Đôi mắt của gã phù thủy là một đôi mắt vô hồn, như đôi mắt của một cái xác đang nhìn vô định, tôi đã thử liều bằng cách giơ tay lên huơ huơ nhưng ông ta vẫn bất động, điều này khiến tôi yên tâm hẳn. Tôi hít sâu một hơi và quan sát nhanh một lần nữa mọi thứ trong căn nhà, tôi đặc biệt chú ý đến bảy nén hương đang cháy dở, đốm lửa tưởng như đỏ rực vì có gió, tất cả bảy que hương đều đã cháy được khoảng gần một nửa, tàn hương đã tạo thành hình trôn ốc. -“Từ lúc ông ta thắp hương đến giờ đã gần hai mươi phút, vậy từ lúc vào nhà đến lúc thắp hương này chắc là thời gian chuẩn bị, hương cháy được vài phút là ông ta xuất hồn đi.” Tôi đưa ra nhận định của mình, đúng hay sai thì tôi không biết nhưng nó đã trở thành một thói quen cố hữu, dù sai vẫn tốt hơn là không có bất kỳ nhận định nào, nhận định sai có thể phải trả một cái giá nào đó nhưng không đưa ra được nhận định khả dĩ nào đấy thì còn tệ hơn rất nhiều. Bây giờ mới có đủ tỉnh táo và bình tĩnh để quan sát, tôi mới nhìn thấy trước mặt của gã phù thủy lúc này đang ngồi trên giường là một cái mâm nhôm bày biện rất nhiều thứ, có vài thứ kỳ lạ và cũng có vài thứ quen thuộc, thứ quen thuộc theo tôi là túi bỏng ngô nhỏ, mấy sấp tiền vàng, một chai giống như là chai rượu nhưng rất nhỏ, chả biết có phải rượu hay không, một cái bát đựng thứ gì đấy mà tôi không nhìn rõ, thêm vài thứ tôi không biết mô tả là gì, chúng đều lạ và đặc biệt có một bát hương nhỏ đang có một que hương cháy, hai bên bát hương nhỏ này hình như có dán hai tờ giấy, tôi đoán sẽ là loại giấy màu vàng ghi những hình thù kỳ bí. Tôi liếc nhìn lại bảy que hương trên ban thờ thì đưa ra nhận định rằng thời gian cháy là giống nhau, những thứ gã thầy phù thủy bày trên mâm nhôm để gần sát mặt đất nên tôi không nhìn thấy trong mấy lần thò đầu lên trước đó vì bị khuất. Tôi nghĩ mình phải tìm cách đột nhập vào nhà, có thể nén hương đang cắm trong cái bát hương trên mâm nhôm kia là để triệu âm binh và bảy nén hương trên bát hương lớn kia là để xuất hồn, tôi muốn rút bớt một nén đi và phá những thứ trên mâm. Cánh cửa chính của ngôi nhà đã cài then, tôi đã thử thò tay xuống dưới cửa để kéo ra, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt ra qua khe cửa tạo thành một vệt hình thang trải dài ra đến hết phần hiên, nhưng tôi không thể mở cửa được, khe hở giữa hai cánh cửa gỗ rộng bằng hai ngón tay đủ để tôi nhìn thấy cái then sắt bên trong. -“Cửa đóng như này ông ta ra ngoài bằng lối nào nhỉ? Cửa sổ à? Hôm nào có dịp mình phải thử xem mới được, mình xuất hồn xem ra cũng chả khác bình thường là mấy.” Tôi thầm nghĩ như vậy khi bò ngược lại chỗ bậu cửa sổ, đôi bàn tay lúc này đã lấm lem đất nên tôi chùi tạm vào đầu gối, ngồi dựa lưng vào bức vách thêm gần nửa phút để tìm cách thì tôi nghĩ là mình nên tìm một cái que thật dài, đủ để thò vào gạt đổ những thứ trên mâm đi cũng được. Tôi không phải thầy phù thủy, chẳng ai dậy tôi phải đối phó làm sao nhưng suy nghĩ của một đứa trẻ rất đơn giản, người lớn đã bày biện là có mục đích, muốn phá họ thì chỉ cần làm thay đổi vị trí, sai lệch tất cả đi thì ắt sẽ hỏng việc. Ngoài kia, bao nhiêu vong hồn trong bóng tối đang giao chiến, tôi chậm một giây có thể thêm một vong hồn biến mất khỏi âm giới. Tôi nghĩ ra ý tưởng rằng tôi sẽ đi tìm một cái que, ở ngoài bụi tre chắc sẽ có. Trước khi rời đi, tôi thò đầu lên nhìn một lần nữa để xác định kỹ lại một lần bằng mắt xem mình cần cái que dài khoảng bao nhiêu thì có thể thò tới được. Sau khi xác định xong được khoảng cách áng chừng thì tôi xoay người định bước đi thì ánh mắt tôi va phải một thứ mà tôi cho là rất hữu ích, đấy chính là cái điện thoại di động. Một cái Motorola TacX màu đen nhỏ gọn nằm ngay trên một cái bàn bằng tre có ấm nước và chén nước chè gần bậu cửa sổ, cái bàn bằng tre ấy thấp hơn bậu cửa khoảng hai mươi cen-ti-mét và kê lệch về phía đầu hồi căn nhà nên tôi đã không nhìn thấy, hoặc ban nãy tôi chỉ chú ý vào đôi mắt đầy tròng trắng với cái mâm nhôm bày những thứ như chiêu đãi vong hồn. -“Ăn trộm của người xấu có phải là tội không nhỉ? Có nên không?” Tôi bần thần mất mấy giây nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng quyết liệt thì tôi đưa ra quyết định sẽ lấy cái điện thoại này. -“Đây không phải là ăn trộm, đây là trưng dụng đồ của kẻ xấu để dùng vào việc tốt, các chú công an cũng làm như thế.” Tôi động viên chính mình rằng đây là một việc nên làm, tôi thò tay trái qua chấn song cửa, mặt úp vào cánh cửa sổ quay nhìn vào trong đề phòng gã thầy phù thủy tỉnh lại, tôi đã sờ được chiếc điện thoại nhưng nó có một sợi dây, ban đầu tôi tưởng là gã thầy phù thủy này cẩn thận buộc điện thoại lại hóa ra không phải vì khi ngón tay tôi lần đến sợi dây thì phát hiện ra là dây sạc. -“Cảm ơn ông, tôi trưng dụng cả dây sạc luôn nhé, thứ này ở đây không mua được đâu, đồ hiếm mà.” Tôi nhón tay lấy cái điện thoại và lần ngược sợi dây lên rút luôn, cái cục sạc này tôi cảm nhận còn nặng hơn cả cái điện thoại nữa. Sau khi lấy được điện thoại và dây sạc ra ngoài, việc đầu tiên tôi làm là mở nắp ra, ấn vào nút màu đỏ hình cái ống nghe để tắt máy nhưng tôi chợt nhớ ra mỗi lần khởi động hoặc tắt đều có âm thanh, bố tôi cũng có điện thoại giống như này nên tôi biết, vậy nên tôi tháo pin ra một cách nhanh chóng, lúc này tôi thầm cảm ơn bố tôi. Lom khom bước nhẹ ra hướng cổng, tôi trở ba lô ra đằng trước và cẩn thận nhét cái điện thoại mới trưng dụng vào. -“Cái này bán có được nhiều không nhỉ?” Lách nhẹ qua cái cổng tre, gió lạnh thổi vào mặt làm tôi phải nheo mắt lại, trước mặt tôi bây giờ con ngõ nhỏ chứa đầy bóng đêm. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi