Chút ánh sáng nhàn nhạt ở khoảng lối ra cánh đồng, có lẽ chỗ đấy không có bụi tre um tùm nên nhìn như vậy hoặc đã có sáng trăng, hôm nay đã là tối ngày mùng Sáu rồi, trăng nếu lên thì rất thật, có ánh sáng luôn làm tôi cảm thấy phấn chấn hơn so với bóng tối đang dày đặc hai bên, lúc này tôi không đủ can đảm để quan tâm đến trăng. Đi ngang qua ngôi nhà có bức tường gạch thì tôi lại cho lá vối lên miệng và tay lăm lăm thanh kiếm gỗ, nhìn sau ngó trước, tôi vẫn cho rằng ở bụi tre có thể còn giấu tượng, thật may tôi đã đi đến chỗ lối đi ra cánh đồng một cách an toàn, Kim quân khi nãy tôi vung ra vẫn còn chiến đấu ngay bên cái cống, tôi trở lại vị trí ẩn nấp ban đầu và dành chút thời gian quan sát lại trận chiến ngoài cánh đồng lúc này đang ở hồi quyết liệt. Tôi nhẩm đếm số Kim quân đang chiến đấu gần mình thấy họ chỉ còn khoảng hai phần ba quân số lúc đầu còn lại thì không thể phân biệt được vì quá đông, những bóng hình mờ nhạt xen lẫn vào với nhau, tiếng vũ khí va chạm kèm những tiếng hò hét, tất cả tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn lẫn trong tiếng gió lạnh. Tôi băn khoăn thế trận đang nghiêng về bên nào, vị trí ẩn nấp không cho phép tôi quan sát được tổng thể nên cũng nóng ruột, bóng hình của chị Ma lẫn vào giữa trận hỗn chiến, thậm chí có thể là ở ngay khu vực trung tâm. Tôi vội gọi thêm ba đội Thiên tử quân nữa đến để tung vào trận chiến, họ xuất hiện với nụ cười mãn nguyện trên môi và quay nhìn tôi gật đầu như cảm ơn vì đã tạo công ăn việc làm sau vài trăm năm thất nghiệp. Tuy nhiên vẫn cảm thấy như không đủ, tôi không biết đối phương đã tung ra bao nhiêu âm binh, cách giải quyết tốt nhất có lẽ là phải phá gã, sơ đẳng nhất trong đánh trận mà ai cũng biết là chém tướng được xem như đã thắng, gã thầy phù thủy này chắc tôi không hạ được nhưng có thể làm khó gã bằng những cách khác để âm binh của hắn không hiện ra được nữa, tôi nghĩ mình nên thử. Một lần nữa tôi dùng hai tay lần mò trong bóng tối để tìm một cái que, phải nói thật là cạnh lũy tre thì tìm cành tre hoặc củi không phải là khó nhưng cứ phải cúi mặt xuống đất vì sợ sẽ có một cành tre nào nó chọc mù mắt. Tôi di chuyển trong tư thế ngồi xổm, tay huơ về phía trước cũng như hai bên và sau cùng cũng tìm được một cái cành, tôi dùng tay để kiểm tra thì thấy nó giống một cành xoan nhỏ, dài chừng một mét, tôi vui mừng quá đỗi. Trong ba lô của tôi có mấy cái túi bóng nhỏ đựng những thứ linh linh và một túi bóng lớn hơn trước đó tôi dùng để bọc mấy cây pháo hoa, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng chúng vào việc gì nhưng lúc này tôi lại cho rằng nó thật sự có ích. Tôi lấy ra một cái túi bóng nhỏ và cẩn thận vén áo để sản xuất nước giải vào túi, tôi đoán đó là thứ nước màu vàng vàng và có mùi và đạt TCVN, công việc này tiêu tốn của tôi mất chừng ba mươi giây đồng hồ. Một lần nữa tôi đi vào ngõ nhỏ chứa đầy bóng tối, bên trái là rặng tre đen kịt, bên phải là mấy ngôi nhà đã cửa đóng then cài, im lìm. Tay phải của tôi cầm kiếm gỗ khoắng nhẹ vào khoảng không phía trước vì lá vối tôi đã bỏ ra khỏi miệng và cầm trên tay phải luôn, tay trái cầm theo cái que và túi nước giải mới sản xuất xong còn ấm. Tôi nhẹ nhàng lách người qua cái cổng làm bằng liếp tre ọp ẹp, cẩn thận hết mức có thể để cái túi nước giải, thứ vũ khí không khác gì bom nguyên tử đối với bùa phép, tôi tin là như vậy. Vệt sáng thẳng và nhỏ từ ánh đèn dầu lọt qua khe cửa vẫn y nguyên như ban nãy tôi rời đi, điều này giúp tôi yên tâm hơn rất nhiều và mau chóng đi đến sát bức vách, ngồi dưới bậu cửa sổ rồi từ từ thò đầu lên để quan sát bên trong có thay đổi gì hay không. Về cơ bản không có thay đổi gì, có chăng chỉ là những nén hương đã cháy được thêm một ít, thời gian từ lúc tôi rời đi đến giờ có lẽ chưa tới năm phút. Gã thầy phù thủy vẫn ngồi xếp bằng trên giường hai mắt hướng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt của gã thật sự làm tôi cảm thấy sợ bởi vì nhìn nó kỳ dị và chứa đầy lạnh lẽo. Sải tay của tôi nếu cố luồn qua khe cửa thì cũng được khoảng chừng nửa mét hơn một tí, tôi nghĩ như vậy vì chưa đo bao giờ, cộng thêm cái cành xoan mới nhặt được thì tạm tính khoảng hơn một mét rưỡi, sau khi cẩn thận quan sát thêm một lần và ước lượng khoảng cách từ cửa sổ đến cái mâm, tôi mới bắt đầu treo túi nilon đựng nước giải vào đầu nhỏ của cành xoan, đúng nó là một cành xoan thật, ánh đèn dầu leo lét nhưng cũng giúp tôi nhận ra thứ mình đang cầm trên tay là một cành xoan khô như đã nhận định ban đầu. Tôi nín thở vì hồi hộp, hai mắt tôi chỉ tập trung vào túi nilon đựng nước giải, không dám nhìn vào gã thầy phù thủy. Cành xoan khô lắc nhẹ, túi nước giải cũng vì thế mà đong đưa, ánh đèn dầu hắt tới làm thứ vũ khí nguyên tử này đổi sang màu vàng sậm hoặc cánh gián, tôi không nhớ rõ, nhưng nói chung là khung cảnh rất lạ, bản thân tôi cũng căng thẳng. Độ dài của cành xoan khô và cánh tay của tôi không đủ! kể cả tôi có cố rướn người thêm thì vẫn thiếu khoảng chừng mười cen – ti – mét nữa mới có thể thả bom và cái bát hương, sau khi cố đến mấy lần không có kết quả thì tôi đành trông chờ vào vận may, đành liều. Nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, bặm môi lại và tôi vẩy vẩy cành xoan nhưng tiếc là không có lực, cánh tay tôi không khỏe và cái túi lại ở đầu kia của cành, tôi lại chỉ có một cơ hội chứ bây giờ có cố cũng không sản xuất được vũ khí này nữa, không thể liều được và cánh tay cũng đã mỏi nhừ. Tôi thu hồi lại túi nilon và cành xoan khô và lại ngồi dựa lưng vào bức vách, lần sờ trong ba lô cố tìm kiếm thứ gì đó để chục thủng túi nilon nhưng chẳng có nên tôi đành bò ra đầu hồi nhà cách chỗ tôi đang ngồi khoảng hai mét, dùng tay sờ dưới nền đất lổn ngổn những viên gạch vỡ, ngói vỡ, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái que nhỏ và dùng tay bẻ nó đi cho nhọn phần đầu để chọc thủng túi nilon dễ dàng. Mấu chốt của kế hoạch này là sau khi chọc thủng đáy túi nilon thì phải thò cành xoan khô vào thật mau và lắc nhẹ, kiểu gì nước giải cũng sẽ văng vào bát hương hoặc những thứ bày biện trên mâm, nếu không thể thả bom được thì bắn súng vậy, hi vọng là vẫn mang đủ tính sát thương cần thiết. Dựng thanh kiếm gỗ vào chân bức vách, tôi nhổm người lên quan sát và nhanh chóng chọc thủng một lỗ nhỏ bằng khoảng đầu bông tăm ở gần đáy túi nilon, nước giải đã rỉ, tôi mau chóng treo vào đầu cành xoan khô và đưa qua cửa sổ thật nhanh và vung vẩy. Đã có những giọt nước màu vàng rơi vào cái mâm nhôm, tôi cố gẩy tay để tạo dao động cho cái túi nilon và đến lần thứ hai đã có chút thành công, một ít nước dường như đã dính vào bát hương, tôi bặm môi cố gắng làm thêm vài lần tương tự và cũng ít nhiều có chút thành quả, nước giải vung vãi trên mâm, một ít dính vào bát hương rồi cả xuống nền đất, đấy là tôi đoán chừng như thế. Sau cùng, khi thấy nước giải còn ít thì tôi dùng sức hất mạnh cả cành xoan, xong việc thì cần cái cành vô dụng này làm gì nữa, tôi cố hất mạnh, tuy cái túi nilon không rơi vào bát hương nhưng nó đã nằm trên mép cái mâm rất gần bát hương, cành xoan khô rơi vào mâm tạo ra một tiếng động lớn, khi tiếng động ấy vang lên cũng lúc tôi cầm được thanh kiếm gỗ đang dựng ven bức vách. Âm thanh “oang” từ cái mâm nhôm có thể làm cả hai người đang ngủ thức giấc nên tôi vội vàng lách thật nhanh qua cái cửa bằng liếp tre gây ra tiếng động loạt xoạt, tuy nhiên lúc này ưu tiên hàng đầu là rời khỏi ngôi nhà này càng sớm càng tốt nên có chút âm thanh cũng đành chịu. Tôi chạy được khoảng hơn một chục bước chân thì lấy lá vối trong túi quần mau chóng cho lên miệng và không quên quay lại phía sau đề phòng có âm binh truy đuổi. Có mấy tiếng chó sủa, âm thanh vang lên từ cái mâm nhôm khi đã về khuya đã làm con chó tỉnh lại, tuy nhiên sau đó nó cũng im lặng, không sủa thêm. Trước khi quay trở lại chỗ nấp, tôi vẫn kịp thấy Thiên tử quân và Kim quân ở rìa cánh đồng, ngay gần cống tròn nên tôi thấy yên tâm. Ngay khi tôi yên vị ngồi trong chỗ ẩn nấp chưa kịp thở thì đã thấy trước mặt mình, trên lối đi ra cánh đồng bỗng nhiên xuất hiện nhiều vong hồn đội nón dấu lông gà, tôi chưa kịp hiểu vấn đề thì đã nghe tiếng thét ra lệnh: -Chú ý! Vong hồn chít khăn trắng là nghĩa binh, các vị mặc giáp trụ kia là võ tướng bên ta, binh mặc giáp trụ nhẹ kia là bên ta, còn đâu là địch quân. Tiến lên! -“Là... binh của nha môn, chả lẽ họ đánh từ phía này? Sao họ vào được làng?” Sau câu hỏi ngớ ngẩn này thì tôi mới nhớ rằng họ là quan binh, thậm chí có thể là cả tuần binh của làng này, tiếng thét ra lệnh vừa rồi tôi cũng đã nhận ra, chính là của Nguyễn đốc trấn, ông ấy đã tuốt gươm giơ cao và lao lên phía trước, chạy qua cái cống nhỏ thì ông ấy tạt qua bên cánh trái, hai hàng binh lính nha môn với những ngọn giáo trên tay cũng bám sát phía sau Nguyễn đốc trấn. Tôi không thể đếm được số binh đội nón dấu lông gà là bao nhiêu, chỉ biết là hai hàng rất dài và tràn đầy khí thế, đoán chừng cũng phải hai trăm là ít. Ngay khi những vong hồn cuối cùng của hàng quân đặt chân lên cánh đồng, họ lập tức tham gia trận đánh. Tôi bỗng nhiên không biết mình phải làm gì vào lúc này, kế hoạch cá nhân của tôi đã xong và chưa biết hiệu quả đến đâu, cũng không thể ngồi thu lu một chỗ như thế này. Cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định bỏ lá vối ra khỏi miệng và cho vào túi quần bên trái, rời khỏi chỗ ẩn nấp và chạy thẳng ra cánh đồng, xuyên qua âm binh cả hai bên đang đánh nhau. Tôi không thể chạy nhanh vì không rõ lối đi, gió lạnh thổi tứ phía khiến tôi cảm thấy y như mình đang ở giữa cánh đồng vào mùa đông mà không mặc đủ ấm. Từng cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt quất vào rát mặt, đích đến của tôi là ranh giới hai làng hoặc khi trước mặt không còn gió lạnh. Tôi chạy được khoảng một nửa quãng đường thì thấp thoáng thấy bóng hình quen thuộc của chị Ma ở phía bên phải đang tả xung hữu đột như đang múa kiếm nhưng thật ra đang giao chiến, chỉ là tôi không nhìn thấy những vong hồn khác mà thôi, những vong linh của Thiên tử quân thoắt ẩn thoắt hiện gần chị Ma, họ cũng đang đánh hăng say. Tôi chạy thêm được hơn chục bước thì thấy cả ông Lê Tam và Lê Ba đang dựa lưng vào nhau đối chiến vối địch quân. Tôi tạm thời yên tâm và không ngừng chạy thẳng về phía trước, hai bên là những ruộng lúa đang ngả nghiêng vì gió to. Tôi chạy thêm được khoảng một trăm mét nữa thì đến ranh giới hai làng, quả nhiên phía trước mặt tuyệt nhiên không có lấy một ngọn gió, những ruộng lúa nặng trĩu hạt đang im lìm trong màn đêm. Sau lưng tôi vẫn có gió lạnh thổi đến, tôi ngẩng đầu lên bầu trời thấy trăng đã lên, trăng tuy chưa tỏ nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều khi trước đó chỉ có bóng tối và bóng tối. Tôi cắm đầu chạy tiếp về phía trước thêm khoảng hai chục bước chân nữa rồi mới quay người lại, bốn bề yên ắng đến lạ lùng, nhìn hai bên trái phải vẫn không thấy có ngọn gió nào, phía trước mặt là rặng tre đen kịt của ngôi làng có ngôi nhà của gã phù thủy, bóng tre in trên nền trời và có gió. Tôi đã tạm thời xác định được phạm vi của trận đánh, ít nhất là có vong hồn từ phần đất giáp ranh kéo dài đến gần lũy tre, khoảng hơn hai trăm mét, còn bề ngang của trận đánh đến đâu thì tôi chưa rõ, căn cứ vào việc Nguyễn đốc trấn dẫn binh băng qua lối đi và rẽ trái ban nãy nên lúc này tôi nhìn ngọn tren phía bên tay phải mình để ước lượng, xác định cánh đó là quân phe mình. Sau khi thở mạnh một hơi, tôi lại ẩn thân và tất cả vong hồn đều hiện ra rõ mồn một và đúng như tôi suy đoán, số vong hồn đang quay lưng về phía tôi chiến đấu lúc này đều có chít khăn trắng hoặc lác đác có đội nón dấu lông gà, tức là lính nha môn, liếc nhìn qua phía tay phải cũng là quân mình, tạm hình dung rằng tất cả binh lực của nha môn và Kinh Bắc quân tạo thành hình chữ L và vì thế toàn bộ mé gần lũy tre và mạn phía Tây Nam là quân của đối phương, gã thầy phù thủy sẽ lẫn ở trong số đó và gã có kiếm, một thanh kiếm thật! --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi