Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 229: Cánh đồng làng bên (P.6)



Tôi đang loay hoay chưa biết phải làm như thế nào thì nghe thấy có tiếng gọi mình.
-Cò Tý! Cò Tý!
Tôi quay sang trái nhìn và nhận ra ma Nẫm, anh ta đang lướt đến rất nhanh, phía sau anh ấy là đội Cầu Khoai.
-Bọn tao chưa được lệnh tham chiến nhưng không thể đứng nhìn thế này được, đằng nào cũng chết rồi, chết luôn lần nữa không làm ma cũng không sao, các cụ đều nhất trí như thế. Mày ra lệnh đi!
-Sao... Sao lại là em ra lệnh? – Tôi lắp bắp hỏi lại.
-Mấy ngài chỉ huy, kể cả ngài tuần đinh cũng tham gia rồi, còn ai nữa đâu mà chỉ huy. Chả phải mày là chỉ huy của đội này à, chỉ cần mày ra lệnh thì bọn tao sẽ tham gia được.
-Nhưng... Nhưng... Nhưng em...
-Mày sợ à? – Ma Nẫm quát tôi.
-Không phải em sợ, nhưng mà toàn các cụ thế này, em... em không đành lòng.
-Thằng kia! Mày phải nghe lời tao! Tao muốn vào đập cho bọn nó một trận.
Tôi nghiên đầu sang nhìn thì thấy Ông Mãnh dứ dứ thanh đao về phía tôi như dọa nạt.
-Mau lên, làm tướng thì phải quyết đoán, chiến tranh thì phải có hi sinh, mày không thể vừa muốn thắng vừa không muốn mất người được, mau lên!
Lời nói của ma Nẫm làm tôi bối rối thấy rõ, tôi đã có kinh nghiệm chỉ huy vong hồn đâu, Kim quân hay Hỏa binh dù gì cũng từ hạt gạo mà ra, họ có bị hạ gục thì cũng đỡ áy náy hơn việc vong hồn thật sự bị hạ gục. Bây giờ ma Nẫm dí vào tay tôi cả trăm vong hồn, lời nói của tôi sẽ quyết định đến sự tồn tại của họ, mà họ lại là những bậc cha ông, tiền hiền ở làng nên tôi không thể không nghĩ ngợi.
-Bên phía đằng kia có quân ta hay không? – Tôi hỏi ma Nẫm và chỉ tay về hướng Quốc lộ 17.
-Cánh đó không thấy, toàn binh bọn nó cả.
-Đến tận đâu?
-Sát bờ ruộng, gần ra đến con đường đất song song với đường cái quan.
Chiến trường như thế là quá dài, tôi không nghĩ là dài đến vậy, chứng tỏ binh của gã thầy phù thủy tung ra không hề ít.
-Ra lệnh đi! Đm, mày định để bên mình thua à? Phe mình thua thì bọn tao cũng toi hết.
Ma Nẫm giục tôi.
-Thế này, anh và tất cả mọi người tham chiến ở cánh này, hỗ trợ cho Kinh Bắc quân, quan binh của nha môn. Nếu có gặp ông Lê Tam hay chị Ngọc Hoa hay các vị chỉ huy, hãy nói với họ rằng em sẽ tấn công từ phía Nam, tạo thành một vòng vây ép chặt bọn nó vào lũy tre.
Ma Nẫm định quay lại hô các vong hồn theo sau lao vào cuộc chiến thì tôi vội ngăn lại, bảo chờ tôi. Trong số những vong hồn mà ma Nẫm chỉ huy có rất nhiều vong hồn có dây mơ dễ má với tôi, nói gì thì nói vẫn là tổ tiên của mình hoặc bạn bè mình, tôi mở cái túi gạo còn lại bên túi quần phải và khấn, tôi ném ra phía trước mặt và Kim quân ngay lập tức xuất hiện chỉnh tề, bảy mươi hai binh tất cả. Tôi ra lệnh cho số Kim quân này nghe theo sự chỉ huy của ma Nẫm cũng như dặn họ cách phân biệt địch ta, trước khi ma Nẫm dẫn binh tham gia trận đánh tôi chỉ kịp dặn:
-Em biết mọi người không sợ nhưng anh hãy chỉ huy cho khéo nhé, các cụ chỉ nên hỗ trợ hoặc hô hào thôi.
Ma Nẫm gật đầu và giơ đao thét lớn.
-Sát!
Anh ta lướt nhanh về phía trước, đội Cầu Khoai cũng lao theo, Kim quân thì chỉ việc xoay ra phía sau và họ rời theo từng hàng, vài giây sau tất cả bọn họ đã lẫn vào trận chiến, đây thực sự là một trận chiến lớn, lớn hơn cả trận ở biệt phủ, địa hình trống trải nhưng trời lại tối, địch với ta lẫn lộn nên tôi cũng không thể giúp gì được hơn. Để thêm phần yên tâm, tôi gọi thêm một lần mười vị Thiên tử quân nữa và nhờ họ giúp đỡ những vong hồn trước mặt chống địch. Còn lại một mình, tôi nhắm hướng trạm bơm gần gốc cây gạo mồ côi chạy tới, trăng đã lên giúp tôi ít nhiều phân biệt được lối đi, dánh chạy của tôi liêu xiêu như giữ thăng bằng và tôi không muốn hụt chân xuống ruộng lúa của người ta. Lúc tôi đặt chân đến phía sau của trạm bơm và nhìn lại, quả thật là trận này đông, thật khủng khiếp khi tưởng tưởng có đến cả hơn một nghìn vong hồn quần thảo với nhau trên cánh đồng.
Đúng như ma Nẫm nói, ở phía này chỉ thấy địch quân, tôi một lần nữa nhận định rằng hồn của gã phù thủy kia ở đâu đó phía rặng tre xa xa, xem như hiện tại chiến trường chia thành hai nửa, địch quân tạo thành một hình chữ nhật còn phe bên tôi đang tạo thành hình chữ L vây đánh ở mặt Đông và Bắc, chị Ma và những vị khác thì ở giữa vòng vây của địch quân.
Từ trạm bơm nơi tôi đang đứng đến chân lũy tre làng bên cạnh khoảng hơn hai trăm mét, rìa cánh đồng lúa là một dải đất hẹp chạy dài, lác đác có những cây bạch đàn sau đó là tới một rãnh nước bề rộng khoảng gần hai mét rồi tới đường đất và mương Khoai, sau cùng là đường cái quan. Tôi quyết định dùng Hỏa binh và tung ra hai lượt với hơn một trăm binh, chia họ thành hai đội, đến lượt thứ ba thì tôi gọi Kim quân để bảo vệ Hỏa binh, tránh bị địch quân áp sát thì những khẩu súng trở nên thất thế.
-Hai đội nhắm thẳng địch và bắn cho đến khi hết đạn, địch lui thì ta tiến, Kim quân bảo vệ Hỏa binh không có địch tiếp cận.
Tôi tự tin ra lệnh, tự tin hơn rất nhiều so với việc ra lệnh cho những vong hồn nhập trận. Đội Hỏa binh thứ nhất dàn hàng ngang và ngồi so le, đội Hỏa binh thứ hai thì đều đứng bắn, họ cũng đứng so le với nhau, thật may tôi không phải xếp đội hình cho họ.
-Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Loạt súng đầu tiền vang lên, tôi có thể nhìn thấy đốm lửa đầu nòng và sau đó là khói. Đội Hỏa binh thứ nhất bắn song vẫn ngồi nguyên vị trí lắp đạn một cách thành thục, đội hai lại không bắn luôn, tôi có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì mà quan sát họ, hóa ra họ chờ đợi đồng đội của mình lắp đạn mới, khi đội một lắp gần xong thì họ mới nổ súng, loạt đạn thứ hai nổ vang trời, mùi diêm sinh làm tôi trở nên hưng phấn thấy rõ, không, đúng hơn nên gọi là hăng máu.
Địch quân không phải là những bức tượng như lần trước ở biệt phủ, sau khi dính đến loạt đạn thứ hai thì bọn chúng xoay lại và lao lên, khoảng cách giữa hai bên chưa đầy ba mươi mét, đám này chạy được nửa đường thì dính loạt đạn thứ ba và biến mất một số không ít. Tôi chưa vội ra lệnh cho Kim quân lao đến chống đỡ bởi vì thanh kiếm gỗ trên tay tôi từ lúc tôi chưa làm được việc gì cả, cũng nên tạo cơ hôi cho thanh kiếm này, đêm ở biệt phủ tôi đã rất bực vì nó không phát huy được sức mạnh. Một rồi liên tục đến ba, rồi đến bảy đường kiếm quét ngang về phía những âm binh từ hạt đỗ đang lao đến, những tên xông đến trước nhanh chóng tan biến, những tên phía sau có chút khựng lại và không lao lên nữa. Tôi mới chợt nghĩ rằng tại sao mình không phải là người hỗ trợ cho Hỏa binh trong khi họ thay đạn mà phải thí Kim quân? Đây không phải là âm ty, đây là cánh đồng làng bên!
Tôi đánh thêm vài đường kiếm ngang dọc nữa rồi lùi lại, địch quân từ từ tiến lên, tôi có thể cảm nhận ánh mắt vô hồn của bọn chúng, tay lăm lăm vũ khí sẵn sàng chia tôi thành nhiều mảnh, tôi lùi lại vài bước và xoay lưng chạy về phía sau trạm bơm, địch quân dĩ nhiên đuổi theo tôi ngay lập tức, bọn họ nhanh ít nhất là gấp đôi tôi.
-Bắn đi!
Liên tục những loạt súng nổ, tất cả hai đội Hỏa binh cùng nổ súng một lúc, khi tôi xoay người lại thì chỉ còn gần hai chục âm binh đang đứng khựng người quay sang nhìn đội Hỏa binh lúc này đang ở phía cánh trái của tôi. Tôi cũng không cho đám âm binh địch này thời gian vì ngay sau đó tôi lại chạy ngược lại tấn công bọn họ bằng kiếm, vì thế đội Hỏa binh có đủ thời gian để lên lượt đạn tiếp theo.
-“Để xem ông mang theo bao nhiêu binh.”
Tôi vừa đánh vừa nghĩ, thật ra đám âm binh này chẳng có nghĩa lý gì với tôi, bọn chúng không lại gần được, nếu lại gần trong bán kính chừng mười mét thì ngay lập tức sẽ trở thành hạt đỗ cháy đen, tôi nhớ rằng khi nãy có nhìn gã thầy phù thủy ngồi trên giường, gã không có mang theo túi đỗ nào, vậy làm sao hắn gọi được binh này?
Đội Hỏa binh tiến lên vài bước để gần tôi hơn, họ vẫn giữ đội hình như cũ, ngay sau khi tôi lùi về phía sau và né sang một bên thì họ lại bắn đồng loạt, hơn một trăm khẩu súng nổ ít nhất ba lượt khiến cho mùi diêm sinh xộc vào mũi tôi, mùi này kích thích hơn mùi tử khí rất nhiều. Nhưng khi loạt đạn thứ ba vừa dứt, tôi cũng nghe từ phía rặng tre một loạt âm thanh tiếng súng nổ y chang.
-A! Gã ta cũng có Hỏa binh!
Tôi giật mình phát hiện ra điều này, nhưng mà cũng đúng thôi, tôi gọi được thì gã cũng gọi được, có khi còn xịn sò hơn binh của tôi ấy chứ. Như vậy là cả hai bên đều có binh dùng súng, nhưng tôi tin rằng mình có nhiều lợi thế hơn, kinh nghiệm dùng Kim quân và Hỏa binh ít nhiều tôi đã có, lợi hại của từng binh như nào tôi cũng đã chứng kiến ít nhất hai lần rồi, kinh nghiệm là thứ giúp người ta có nhiều cơ hội sống sót trên chiến trường.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi