Tôi không ngại ngần tung ra thêm một lượt Kim quân nữa gần gốc cây gạo mồ côi, họ xếp thành ba hàng ngang, mỗi hàng mười ba binh, vị chi là ba mươi chín Kim quân tất cả, sau đó tôi để hai đội Kim quân ở hai bên cánh của Hỏa binh, mục đích là không cho quân địch tiếp cận số binh dùng súng, mệnh lệnh sau cùng của tôi chính là: “Địch lui thì ta tiến, không bắn vào những vong hồn chít khăn trắng trên đầu”. Tôi để bọn họ lại vị trí này, tương đương góc Đông Nam của chiến trường, gần trạm bơm. Mặc dù tôi cũng không cảm thấy yên tâm nhưng tôi nghĩ mình ở lại đây sẽ không giải quyết được gì nhiều, cùng lắm thì một hạt gạo đổi một hạt đỗ, nếu tình hình tốt hơn có thể thu hồi binh sau trận chiến, đấy là tôi mong muốn như vậy chứ kết quả chưa biết thế nào. Tôi cắm đầu chạy thật nhanh trên con đường đất song song với đường cái quan (Quốc lộ 17) về hướng cầu Thường Vũ, quãng đường không dài, tôi nhớ là chỉ hơn hai trăm mét mà thôi. Bây giờ sau nhiều năm cảnh vật thay đổi, lũy tre cũng chẳng còn và nhiều nhà mới xây lấn ra cánh đồng in hệt như làng tôi nên nhiều thứ đã thay đổi, tuy nhiên xét tổng thể thì vẫn còn đến gần bảy mươi phần trăm xưa kia, như vậy cũng là nhiều. Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn sang bên phải, cách tôi chỉ một mương dẫn nước nhỏ là âm binh của đối phương xếp lớp như cá mòi. Chiến trường trở nên chật chội, tôi chỉ thắc mắc rằng tại sao các mương dẫn nước lại luôn là ranh giới ngăn cách vô hình của trận đánh này. Tôi chạy trên đường đất một đoạn mà không thấy nổi một cơn gió trong khi chỉ vài mét bên tay phải thôi là lạnh giá như mùa đông, thật sự có quá nhiều thứ khó lý giải. Tôi chạy được khoảng hơn một trăm mét thì dừng lại, trở ba lô đang đeo ra đằng trước và nhanh chóng lấy ra một lượt ba cây pháo hoa nhỏ rồi loay hoay cắm sát xuống vệ đường, trong lúc tìm chỗ cắm tôi vẫn không quên đề phòng địch quân nhảy sang tấn công mình. Hơn một phút sau tôi đã tìm được một vị trí cắm pháo hoa tương đối lý tưởng ngay bên vệ đường đất thoai thoải, phía dưới con mương nhỏ vẫn có nước. Ba cây pháo hoa tôi cắm vào trong đất, tuy không được sâu nhưng tôi tìm được vài cục đất và cố định ba cây pháo hoa, nghiêng một góc khoảng bốn mươi lăm độ. Sau khi đã cố định chắc chắn, tôi nhìn bốn phương tám hướng một cách rất cẩn thận rồi mới lấy cái bật lửa gió ra, hít một hơi, bặm môi, nheo mắt châm lửa vào ba cây pháo hoa, dây cháy chậm xèo xòe phát ra lửa là tôi vội đứng dậy chạy tiếp về phía trước, chỉ mới được vài bước chân đã nghe tiếng “Phụt, phụt, phụt” sau lưng, tôi chỉ có khoảng một vài giây để ngắm nhìn pháo hoa bắn về hướng ruộng lúa trong lúc ngoái đầu lại nhìn. Trời đêm có trăng nhưng không vì thế làm giảm đi vẻ đẹp của những đốm sáng xuất hiện trên bầu trời, tôi cảm tưởng những cây pháo hoa này giống như đại bác đang nã về phía đối phương. Tôi có sợ pháo hoa gây cháy lúa hay không? Có chứ, dĩ nhiên là tôi có lo lắng việc này nhưng tôi phát hiện ra rằng cả cánh đồng bây giờ tràn ngập gió lạnh, pháo hoa này nhỏ, bắn thì không được xa và cũng không cao, mục đích của tôi chỉ là đánh lạc hướng bằng tiếng động, thu hút sự chú ý của đối phương, đặc biệt là gã thầy phù thủy lúc này đang đứng đâu đó lẫn trong đám âm binh. Tôi tự tính toán rằng nếu gã chú ý về hướng Nam thì nhất định sẽ lơ là hướng Bắc và Đông, gã còn là người nên kiểu gì cũng sẽ hiểu có pháo hoa là có người đốt, biết đâu gã lại nghĩ rằng đây chính là sản phẩm mới của một tay phù thủy nhà quê nào đó đang tìm cách hạ sát hắn. Vậy nếu địch quân chú ý đề phòng hướng này thì phe bên tôi liệu có bất ngờ? Nhiều vong hồn trong số Kinh Bắc quân hay lính nha môn thừa biết là tôi là một đứa còn sống nhăn răng, chỉ là lai lịch thì họ không được biết mà thôi. Họ chắc chắn sẽ đoán ra đây là cách làm của tôi, hoặc ít ra tôi đang hi vọng họ nghĩ và hiểu ý định của tôi, chính là đánh lạc hướng đối phương, bắt đối phương đề phòng mé Nam này để không tập trung chống phía đằng kia nữa. Tất cả đều là suy đoán của riêng tôi mà thôi. Pháo hoa bắn hết cũng là lúc tôi dừng lại ven đường đất, màn đêm trở lại yên tĩnh như trước khi có pháo bắn lên, thời gian những cây pháo hoa phụt hết chắc chỉ hơn ba mươi giây là nhiều, chắc không tới một phút, nếu có ai phát hiện ra đốm sáng trên trời thì chạy ra xem cũng đã hết, chẳng biết đường nào mà lần. Trước mắt tôi bây giờ là mương dẫn nước nhỏ vào cánh đồng, tôi đứng ngay góc Tây Nam, nơi mương dẫn nước ngoặt vào phía bên trong và chảy sát chân lũy tre. Tôi muốn nhảy sang bên ấy nhưng chưa thể được bởi vì những âm binh đang lăm lăm vũ khí trên tay như chờ đợi tôi, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của họ, hai bên đứng cách nhau chưa đầy ba mét. Tôi thật sự muốn luồn vào hướng Tây Nam này, dự định của tôi là đi men theo lũy tre, lội bùn để phá rối phía sau quân địch. Từ chỗ tôi đứng bây giờ có thể thẩy cơ man là những âm binh ăn mặc giống hệt nhau, y như Kim quân vậy. Sau một hồi hằm hè nhau thì tôi không dám nhảy quà đám âm binh cũng đứng nguyên vị trí, không còn cách nào khác tôi đành phải móc túi gạo ra một nhúm, khấn xong là lấy hết sức bình sinh ném mạnh về phía sau những âm binh đang canh chừng tôi. Vài chục Kim quân không tính là nhiều nhưng mục đích chính là phá rối đội hình của đối phương, tôi cảm thấy thích thú khi tưởng tượng cảnh bên trong đánh ra ngoài, đánh vào, cách đánh người ta ví von là “nở hoa trong lòng địch”, tôi nhớ là như vậy. Một đội Thiên tử quân được tôi gọi đến và nhờ họ hạ gục những âm binh trước mặt, tất cả âm binh đối phương đều ăn mặc giống nhau nên dễ phân biệt, mười vị Thiên tử quân sau khi xuất hiện đã ngay lập tức tiến đánh những âm binh đứng ngay rìa cánh đồng, chỉ chưa đầy một phút sau họ đã tạo được một bức tường che chắn ngay đằng trước tôi. Thiên tử quân là những vong linh thiện chiến, điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tôi đã tháo đôi xăng đan, bọc vào túi nilong và cho vào ba lô, quần bò loại ống suông xắn cao lên gần đầu gối, tay phải cầm chắc thanh kiếm gỗ, tôi đặt chân phải xuống mương dẫn nước và cảm nhận rõ làn nước mát lạnh và dĩ nhiên bùn ngập bàn chân. Sau khi đã đặt cả hai chân xuống dưới mương dẫn nước, tôi chậm rãi lội từng bước theo con mương dẫn nước này tiến về phía lũy tre trước mặt, trong lòng bàn tay trái là một nắm gạo rang mà tùy vào tình hình tôi sẽ sử dụng cho phù hợp. Khi tôi bắt đầu bước vào rặng tre đầu tiên thì âm binh địch cũng phát hiện và tìm cách tấn công, mười vị Thiên tử quân đang ở ngay phía sau nhưng tôi muốn họ tập trung vào công việc mà họ yêu thích. Nói một cách đơn giản nhất, lúc này tôi đang đi dưới mương dẫn nước và đứng thấp hơn âm binh địch đến gần một mét, họ muốn tấn công tôi thì phải nhảy xuống nước hoặc dùng giáo, trường mâu... để đâm hoặc quỳ xuống mà chém ngang. Tôi không hiểu sao đám này lại không nhảy xuống nước chặn đường đánh tôi, khi tôi phát hiện ra điểm yếu của bọn họ một cách chắc chắn thì tôi cảm thấy tự tin hơn nhiều, tôi liên tục quét những đường kiếm về phía bên tay phải mình, những âm binh đứng gần tôi nhất đều bị hạ, phần lớn là bị cắt ngang thân dưới, mỗi đường kiếm quét đi quét lại y như đuổi muỗi những tạo ra gió, lực càng mạnh thì gió rít càng to. Tôi dò dẫm đi được chừng mười mét thì phải thay đổi cách tấn công đối phương vì sợ rằng những cơn gió do mình tạo ra sẽ làm hỏng hết ruộng lúa nhà người ta, bởi vậy phải quét cao lên một chút, âm binh nào đến gần thì đa phần sẽ bị mất đầu hoặc đứt ngang thân. Thi thoảng lại có một loạt âm thanh như tiếng súng nổ ở phía đằng trước. Đi thêm được khoảng ba mét nữa thì tay phải bắt đầu cảm thấy mỏi vì cứ phải đưa qua đưa lại nên tôi quyết định đổi sang tay trái nhưng tay trái lại đang cầm gạo rang, thôi thì gọi Kim quân rồi tung mạnh qua đầu như kiểu tung lựu đạn qua tường, tôi phải cố tung mạnh một chút để Kim quân rơi vào phía trong, độ ba bốn mét gì đấy, nếu như tôi có lỡ tay đánh phải thì cũng không bị cả đám. Việc này tính ra lại hay bởi vì âm binh địch lưỡng lự giữa việc tiến đánh tôi hoặc quay lại sau lưng chống lại Kim quân đang đánh tới, tôi tận dụng khoảng thời gian hiếm hoi ấy đổi kiếm sang tay trái và đâm lên phía trên liên tục, trúng ai thì người ấy chịu chứ cũng khó nói trước được. Tiến thêm được khoảng mười lăm mét nữa tôi lại phải dừng lại vì địch lao tới, lại phải tặng một nắm gạo rang để có thời gian thở, phải nói thật là dùng kiếm gỗ này hạ gục địch trông thì dễ dàng vậy thôi nhưng ít nhiều cũng mất lực, muốn gió to và phải thi triển những đường kiếm thật mạnh, muốn gió rít lên thì phải chém nhanh và dứt khoát, nếu chém nhanh thì gió nghe rất đã, tóc tai bay phấp phới về phía trước, thêm nữa chân trụ cũng phải vững. Mải mê vung kiếm thêm một lúc nữa tôi đã phát hiện ra điều tôi thắc mắc, tất cả số âm binh bị tôi hạ gục đều là từ hạt gạo mà ra, tuyệt nhiên không có bất cứ một vong hồn nào. Thoảng trong gió tôi lại ngửi thấy mùi diêm sinh, mùi diêm sinh nồng hơn nghĩa là tôi đang đến gần hơn nơi quân địch có một đội bắn súng. Tôi đi lệch về phía bên trái và dựa vào lũy tre để thở, tôi cũng thấm mệt rồi, đứng nghỉ ngơi gần một phút nhưng tay vẫn phải làm việc không ngơi nghỉ, vài đường kiếm quét ngang và hàng chục lượt đâm thẳng. Tôi dành thời gian nghĩ đến những tiếng sung, nếu đông và trộn lẫn như thế này thì bọn chúng bắn kiểu gì, tôi định gọi thêm Thiên tử quân và chỉ họ về hướng tiếng súng nhưng tôi lại ngại họ sẽ bị trúng đạn, chả biết nếu một Thiên tử quân bị hạ thì tôi có mang tội gì không, điều này khiến tôi có chút lo lắng. Một nhúm gạo rang được tôi cố hết sức ném về phía tiếng súng nổ theo loạt, tôi biết là khó mà ném tới được vì còn chưa biết bọn chúng ở đâu, nhưng mỗi lần ném như thế này thì khoảng hơn mười mét phía trước mặt trở nên lộn xộn vì diễn ra một trận hỗn chiến thực sự. Tôi vẫn cho rằng việc binh của mình xuất hiện bất thình lình giữa đối phương sẽ gây ra sự bất ngờ, nếu phải đánh đổi thì chí ít cũng một đổi hai. Sau khi tạm nghỉ đôi chút, tôi lom khom đi sát lũy tre, tiếng nước bì bõm vọng lên mỗi khi tôi tiến bước, đi thêm khoảng hơn mười mét nữa thì mùi diêm sinh nồng nặc khiến tôi phải khịt mũi mấy lần. Một loạt tiếng súng nổ nữa vang lên, kéo dài, trong một khoảng khắc giữa những bóng âm binh, dường như tôi có thấy một đốm sáng lóe lên rồi vụt tắt, vị trí đốm sáng này nếu như tôi đứng dựa lưng vào lũy tre thì nó ở hướng mười giờ. -“Đội Hỏa binh của chúng mày ở đây à? Tài thật, không hiểu hắn điều khiển Hỏa binh như thế nào và gã ở đâu nhỉ?” Tôi đưa mắt dáo dác nhìn một hồi nhưng không thấy bóng dáng của gã phù thủy đâu, tôi lại đưa ra nhận định rằng gã hẳn là đang đứng giữa quân của hắn, có thể là gần đội Hỏa binh, khoảng cách của từ chỗ tôi đến chỗ có đốm lửa ban nãy chắc phải hơn hai mươi mét, có thể là hơn ba mươi, điều này tôi chẳng thế nào biết được. -“Mình đã gọi bao nhiêu vị Thiên tử quân nhỉ?” Tôi không nhớ chính xác, nếu tính cả đội đang ở góc Tây Nam kia chắc tôi đã gọi đến tám lượt, tôi nhớ mang máng như vậy. -“Nếu đã gọi tám lượt thì thôi gọi luôn hai lượt nữa cho chẵn một trăm, một trăm có đủ không nhỉ? Hay là hết quân?” Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn thử gọi một lần nữa, rồi thêm một lần nữa, tôi mừng húm vì hai mươi vị Thiên tử quân xuất hiện đầy đủ, vị nào cũng đằng đằng sát khí và lao vào đối phương giống như họ chỉ chờ đợi việc được gọi. --- ***