Hai mươi vị mới xuất hiện này không mất quá nhiều thời gian để đánh dạt đám âm binh lúc này đang lăm le tấn công tôi lúc này đang đứng dưới mương dẫn nước, bức tường bảo vệ được thiết lập khiến tôi có thời gian để thở và nghĩ. -“Mình và tay phù thủy kia đều là người sống, gã cũng sẽ không bao quát được trận đánh vì còn phải chỉ huy và rải binh, mình khác có lẽ là đội vong hồn thật sự, họ chiến đấu không cần mình chỉ huy.” Tôi lấy ra một nhúm gạo nữa, không nhiều, áng chừng khoảng ba mươi hạt và nhắm hướng đốm sáng khi nãy mà ném hết sức, tôi đoán chỗ đó chỉ vài giây sau là lộn xộn. Tôi đi thêm một đoạn nữa, khoảng chừng gần mười mét thì quyết định tìm cách bò lên bờ ruộng, bò lên đấy thì ném sẽ có lực và xa hơn, tiếng súng vẫn nổ nhưng đã rất gần tôi rồi, có khi đám ấy chỉ cách tôi khoảng ba mươi mét phía trước mặt mà thôi. Tôi không còn nhiều gạo! Thử sờ và bóp cái túi, tôi thở dài và chép miệng, có lẽ tôi chỉ còn khoảng hơn một trăm hạt, cùng lắm là hai trăm, chắc không tới. -“Đêm nay trận đánh chưa dài nhưng mình đã dùng nhanh thế này, xem ra chẳng rút được ít kinh nghiệm nào từ trận trước cả.” Tôi nhớ trận đánh ở biệt phủ, khi phát hiện ra gã phù thủy ẩn thân giữa đám âm binh, lúc ấy nếu còn gạo rang chắc tôi sẽ ném vào đấy, nghĩ đến đây tôi chợt giật mình. -“Có khi nào gã này cũng ẩn thân không? Đã xuất hồn lại còn ẩn thân?” Tôi lại nhớ đến những nén hương gã ta đã thắp ở trong nhà và liên tưởng đến việc mình không thấy vong hồn thật sự nào xuất hiện từ khi nãy. Tôi tự đi đến kết luận rằng: “Cái bát hương nhỏ đó để triệu âm binh là vong hồn, chắc thời gian sử dụng là một nén hương, nếu bị phá ngang có khi bọn âm binh ấy rút rồi cũng nên”. Nhận định này làm tôi cảm thấy có chút phấn chấn vì công sức mình bỏ ra ít nhiều cũng có kết quả, dù là chưa nhiều. -“Lần sau mình nhất định sẽ trang bị súng phun nước loại xịn nhất và một chai nước giải nguyên chất, có khi bắn thứ nước ấy lên cái bát hương to to có bảy nén kia thì gã này cũng phải tỉnh.” Tôi nghĩ như vậy, và bởi vì nghĩ như vậy nên tôi thử tính toán xem bây giờ bảy nén hương đó sắp cháy hết chưa, nếu cháy hết thì nhỡ đâu hắn tỉnh và lấy cả bao tải đỗ ra đây thì chắc cánh đồng này không còn một bóng vong hồn nào, ngay cả tôi có khi cũng phải vứt lá vối mà chạy. Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu thì tôi lập tức hiểu ra rằng mình không còn nhiều thời gian, có lẽ hắn sẽ cầm cự chờ hương cháy hết mới có thể đến lượt tiếp theo chăng? Thời gian không còn nhiều thì phải mau lên thôi, chắc mấy nén hương đó đã cháy hết đến ba phần tư chứ chả ít, nếu đang giữa chừng chiếm thế thượng phong mà để hắn thoát thì hậu quả khôn lường lắm, điều này chắc những thủ lĩnh phe bên tôi chưa biết. Chẳng ai dạy tôi phải làm như thế nào, tất cả chỉ là suy đoán của bản thân dựa trên những gì quan sát được mà thôi. Lại thêm một loạt tiếng súng nổ, mùi diêm sinh nồng nặc trong gió. Tôi bước về phía bờ ruộng và không quên dọn đường cho chính mình bằng những đường kiếm dứt khoát, mệt cũng phải cố tìm cách leo lên bờ, sau nhiều nỗ lực đánh và đâm không ngừng thì tôi cũng đặt được một chân lên bờ ruộng, phải nói là âm binh đông như kiến cỏ, không khác gì lần trước ở biệt phủ, chém mỏi tay không thấy vãn. Khi cả hai chân đã đứng vững trên bờ ruộng, ngay trước mặt là ruộng lúa thì tôi đổi kiếm sang tay trái để chém dọa đối phương là chủ yếu, ngăn chặn không cho bọn chúng đến gần tôi, tạo ra một hình bán nguyệt phía trước để có đủ không gian mà tung Kim quân. Nhúm gạo thứ nhất tôi nhắm thẳng hướng trước mặt mà ném, những chấm nhỏ li ti bay trên không trung, tôi ra lệnh cho họ hạ gục những kẻ cầm súng. Nhúm gạo thứ hai tôi ném chếch sang bên trái và nhúm thứ ba cũng ném tiếp về hướng bên trái nữa, khoảng hơn một trăm hạt gạo đã ném ra, số hạt cuối cùng tôi dốc ngược để rơi vào trong túi quần sau đó mới dùng tay bốc ra, chả được bao nhiêu, vét hét cũng chỉ được mười bảy Kim quân, tôi đã dùng hết túi gạo thứ hai chỉ trong khoảng mười lăm phút, tôi áng chừng như vậy. Mười bảy Kim quân mới xuất hiện này chống đỡ đối phương ngay trước mặt tôi vì thế tôi có chút thời gian để thở và lắng nghe tiếng súng. Tiếng súng vẫn nổ nhưng đã khác, không nổ một tràng dài và to như trước nữa. -“Ông mày đã ném trúng rồi, tên khốn.” Mười bảy Kim quân trước mặt giảm xuống còn mười một, tôi vội vàng bước lùi xuống mương nước. Tôi hồi hộp chờ đợi xem tiếng súng của đối phương trong căng thẳng, Kim quân giảm xuống chỉ còn tám, tôi vội ra lệnh cho họ lui về nơi tôi đang đứng nhưng tôi đã sai lầm, họ lui xuống chỗ tôi là nước và nhanh chóng biến mất, nhưng sai lầm này lại giúp tôi có lời giải đáp. -A! Thì ra bọn chúng mày không xuống nước được là vì thế này ư? Tôi mau chóng lấy lại tinh thần và lùi sát vào lũy tre, khoảng cách này gươm đao khó chém tới và tôi cũng đỡ mất sức và dỏng tai lên nghe. Trong gió thổi, tiếng súng nổ thưa hẳn rồi im bặt, đội Hỏa binh của đối phương hoặc là đã bị diệt hoặc là đang phải cận chiến. Đứng thở vài hơi nhưng chưa nghĩ ra cách gì để tìm được gã thầy phù thủy đang lẩn trốn đâu đó trong đám âm binh, tôi chợt nhớ đến vong linh vị Thiên tử quân thứ mười bảy, ông Lý Kế Nghiệp, tôi chỉ biết duy nhất tên của ông ta nên có thể gọi được, tôi không dám gọi chị Ma bởi vì sợ chị ấy sẽ bị phân tâm. Tôi lẩm nhẩm trong miệng đọc tên ông Lý Kế Nghiệp ba lần kèm thêm chức vụ là... Thiên tử quân chứ không biết gì thêm, dĩ nhiên tôi cũng phải kê khai tên của mình. Đọc hết ba lần thì đúng là ông ta xuất hiện ngay bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra rất khó chịu. -Ta đang đánh, cậu gọi làm gì? -Cháu... Cháu muốn hỏi. -Hỏi mau lên. – Ông ta gắt. -Cháu được gọi bao nhiêu vị giống như ông? -Thiên tử quân hả? Cậu đã gọi bao nhiêu rồi? -Cháu không nhớ, có lẽ... một trăm ạ, cả ông chắc một trăm lẻ một tất cả. -Một trăm là Bách binh phải không? Tôi gật gật. -Thì cậu gọi thêm, còn gì nữa không hỏi mau lên không bọn nó chết hết bây giờ. -Trong số âm binh của địch đằng kia có một người là phù thủy, có thể ông ta đang ẩn thân đấy ạ, ông có truy tìm được không? -Ta không làm việc đấy được đâu, ta còn đang dở tay, cậu sai đứa khác đi nhé. Mà này, lần này cậu lại hỏi ta nên phải cộng thêm một lần ưu tiên nữa, xem như lần này không tính đâu nhá. Nói xong là vong linh của ông ấy biến mất theo một cơn gió. -Ơ, lại quên không hỏi là gọi được thêm bao nhiêu rồi! – Tôi chép miệng. Thôi thì biết vậy, biết là gọi được thêm thì cứ gọi thôi, không liều không được, tôi gọi thêm một, hai, ba rồi đến lượt thứ tư luôn, mỗi lần gọi là một lần tim đập thình thịch. Đội đầu tiên tôi nhờ các vị ấy trấn giữ trước mặt tôi vì biết đâu gã thầy phù thủy cũng đang tìm tôi thì sao, ba đội sau đó tôi nhờ họ giúp đỡ các Kim quân ở khoảng ba, bốn chục mét phía trước, những vị này không hề từ chối khiến tôi thở phào. Tôi tin rằng với hơn một trăm vị võ tướng hùng dũng này thì chấp hai trăm âm binh cũng dư sức thắng, khả năng lớn là tôi đang chiếm thế thượng phong. Tiếng binh khí, tiếng la hét chói tai, tiếng kêu la... tất cả gộp lại tạo thành một thứ âm thanh khó diễn tả, mùi diêm sinh đã bớt nồng nặc nhưng lẩn khuất trong không khí có ít nhiều mùi tử khí. Nếu như đối phương không còn vong hồn tham gia trận đánh thì mùi này chắc là những vong hồn của phe tôi rồi. -Á, bọn khốn kiếp! Đm thằng thầy nhà quê này sao nó có nhiều âm binh ngon thế nhờ. Lẫn trong tiếng gào rú chói tai của âm binh và vong hồn hai bên, bỗng nhiên tôi nghe rất rõ tiếng người văng tục chửi thề. --- ***