Gã thầy phù thủy ở đâu đó rất gần tôi, tôi nghĩ như thế, gió thổi từ Đông sang Tây và tôi nghe thấy, như vậy khoảng cách chỉ dưới ba mươi mét thậm chí có thể chỉ hơn mười mét mà thôi. Tôi đã tìm kiếm gã lẫn trong đám âm binh khoảng hai mươi phút và bây giờ, khi nghe được giọng nói của gã một lần nữa bỗng nhiên tôi không biết phải làm gì, thật buồn cười nhưng sự thật là như vậy. Có mục tiêu theo đuổi, cố hết sức theo đuổi cho đến khi mục tiêu hiện ra trước mắt thì không biết phải làm gì, nhưng mà đúng là trong suốt hành trình vòng tròn từ chỗ ẩn nấp cho đến lúc đang đứng dưới cái mương nước nhỏ đầy bùn này thì tôi chỉ có ý nghĩ tìm ra gã, tìm ra rồi thì làm gì? Thật ra tôi cho rằng bản thân mình chỉ muốn phá quấy, muốn hạ gục gã ta và khiến hắn phải rút lui nhưng điều này lại đồng nghĩa với hậu quả khôn lường vì nếu gã ta thoát được kiếp nạn này thì sự trả thù của gã hẳn là khủng khiếp vì gã có sự chuẩn bị, chưa kể gã thầy phù thủy này còn có sự hậu thuẫn ở phía sau. Tôi đứng đơ người ra hơn mười giây đồng hồ cho đến khi một bóng âm binh lao tới, tên âm binh này cảm tử bằng cách hét lớn rồi chĩa ngọn giáo vào tôi lao đến, tất nhiên hắn không thực hiện được điều hắn muốn nhưng tôi đã giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cảm tử để hắn ta trở về nguyên bản là một hạt đậu cháy đen rơi xuống cái mương nước nhỏ tí này. -Bọn chó chết cút đi, chúng mày coi chừng tao! Yaaaa Tôi lại nghe thấy tiếng của gã thầy phù thủy hét lớn, phải chăng vong hồn võ tướng làm âm binh không còn nên hắn ta trở nên hoảng loạn? Lúc này tôi lại ước mình có thêm vài chục hạt gạo rang để tung hú họa vào đám đông phía trước. -Chị đến rồi đây, thằng nhãi nhép! Lần này là tiếng chị Ma, âm thanh rất gần và lẫn trong tiếng thét của những vong hồn khác, tai tôi lại có chút ê buốt khi gió lạnh vù vù thổi tới. -Con khốn này, để bố mày cho mày biết tay! Hạ con bé này, tiến lên! Tiếng leng keng lẫn trong tiếng hò hét vang cả một góc, tôi đã tạm xác định được vị trí của gã thầy phù thủy, gã ta đang ở chếch phía tay trái, khoảng cách có lẽ chưa tới hai mươi mét nhưng làm sao để qua được đám âm binh dày đặc trước mặt thì tôi chưa biết, chếch bên phía tay phải tôi lúc này những vị Thiên tử quân vẫn đang hăng say đánh địch. Tôi quét ngang thêm vài đường kiếm nữa, ngẩng đầu lên trên nhìn lũy tre, tìm bóng trăng và bỏ lá vối ra khỏi miệng. Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn gió lạnh buốt thổi đến từng cơn chứ không còn là một đội quân âm binh lẫn vong hồn nữa, tôi nhảy vội lên bờ và chạy men theo bờ ruộng về hướng đường cái quan. Trước khi bỏ chạy, tôi vẫn quay lại nhìn và thấy bóng hình với bộ đồ màu đỏ của chị Ma đang ở ngay thửa ruộng phía tay trái tôi, tuy hình bóng mờ nhạt nhưng tôi khẳng định rằng chị ấy đang miệt mài hướng đến mục tiêu là gã thầy phù thủy, tôi không nhìn thấy các ông Lê Tam, Bách Hộ ở đâu, có lẽ họ đang chiến đấu ở phía xa hơn nữa và bị che lấp bởi những âm binh? Thời gian không còn nhiều, nói là chạy nhưng đúng hơn là tôi bước thật nhanh về hướng Nam rồi rẽ trái ở một bờ thửa nhỏ sau đó hai tay lại giơ ra y như người ta giữ thăng bằng khi đi trên dây vậy. Những ruộng lúa hai bên giúp tôi xác định được bờ thửa nằm ở giữa, vừa cố đi nhanh tôi vừa liếc nhìn cái trạm bơm thủy lợi đang ở phía trước, chếch sang hướng gần hai giờ. Những cơn gió lạnh mùa đông thổi giữa đêm mùa hè từng cơn lạnh buốt thổi thẳng vào mặt khiến da mặt tôi như muốn tê dại, tôi vẫn phải nghiến răng nghiến lợi cố chạy cho qua cánh đồng này, mỗi lần hít thở là mỗi lần cảm thấy phổi mình lạnh mặc dù cái khăn quàng đỏ cũng đỡ được chút ít. Khi tôi đặt chân đến gốc cây gạo mồ côi thì lạnh từ trong lạnh ra, lạnh từ ngoài lạnh vào, khuôn mặt của tôi không khác thì mới vừa đi xe máy một đoạn đường dài trong mùa đông còn đôi tay thì giống như vừa thò vào một khay nước đá. Tôi nhảy tưng tưng như đang đứng trên đống lửa và thở phì phò ngay dưới gốc cây gạo mồ côi phải đến nửa phút đồng hồ. Nơi tôi đứng bây giờ khác biệt hoàn toàn với cánh đồng tôi vừa chạy qua khi không có nổi một cơn gió, liếc nhìn xung quan một lượt thấy cây cối im lìm. Tôi lại lấy lá vối ra và cho lên miệng ngậm, chỉ vài giây sau đã thấy Hỏa binh và Kim quân ở phía trước, vị trí của họ hiện nay không thay đổi nhiều so với lúc tôi rời đi, có lẽ họ chỉ tiến thêm được vài mét. Tôi lấy từ trong túi quần ra cái túi vải nhỏ và hô: “Thu binh!”. Trong chớp mắt, Hỏa binh và Kim quân trước mặt dần biến mất và cái túi nhỏ lại có một ít gạo, nếu họ không bị thiệt hại thì tôi lại có trong tay khoảng hai trăm hạt, con số này thật sự là quá tốt đối với tôi trong hoàn cảnh này. Sau vài lần hít thở phì phò và nhảy tưng tưng cho đỡ lạnh, cảm thấy phổi của mình đã ấm hơn thì tôi hít một hơi thật dài rồi nhắm thẳng phía cánh đồng trước mặt chạy ngược lại, đích đến sẽ là đoạn mương nhỏ sát chân lũy tre nơi tôi đứng ban nãy. Tay trái che lên miệng, tay phải giơ thanh kiếm lên trước mặt và tôi cứ thế bước đi giữa những cơn gió lạnh thổi tứ phía, rặng tre đen kịt trước mặt mỗi ngày một gần, có đôi lúc gió thổi mạnh khiến tôi liêu xiêu như muốn ngã xuống ruộng lúa. Đoạn đường khoảng hai trăm mét rồi cũng ở phía sau, tôi đặt chân đến bờ ruộng rìa cánh đồng và bước luôn xuống mương nước, dò dẫm từng bước men theo lũy tre giữa đêm tối, vừa đi tôi vừa nhìn về phía trước để kiếm tìm bóng hình màu đỏ. Bây giờ chị Ma như là ngọn đèn hải đăng dẫn đường cho tàu thuyền ngoài khơi, chị ấy là vong hồn duy nhất mà tôi có thể nhìn rõ và nổi bật giữa cánh đồng đang bao trùm bởi bóng tối, trăng đã lên nhưng ánh sáng mờ nhạt không đủ xua tan đi không khí lạnh lẽo đang bao trùm nơi này. Ngọn hải đăng màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện phía trước, mỗi sau mỗi cái chớp mắt thì lại không nhìn thấy, chớp mắt thêm lần nữa lại nhìn thấy nhưng đã ở vị trí khác, tôi đoán chị Ma đang tả xung hữu đột khi bị vây quanh bởi cả đám âm binh, gã thầy phù thủy sẽ ở đâu đó gần đấy mà thôi. Tôi cúi người lom khom bước từng bước về phía trước, những cơn gió lạnh thổi qua trên lưng tôi và dội vào lũy tre bật ngược trở ra khiến tóc tôi bay phất phơ và tai trái lạnh hơn tai phải rất nhiều. Chiến tranh không phải là trò đùa, kể cả cuộc chiến giữa những âm binh với nhau, cuộc chiến nào cũng có mất mát và chỉ những người trực tiếp tham gia vào mới hiểu rõ, bằng không nó chỉ là những có số thống kê đầy khô khan. Cuối cùng tôi cũng đã trở lại được vị trí ban nãy của mình ở dưới con mương nhỏ dẫn nước, chị Ma đã ở gần hơn rất nhiều, chỉ chưa tới ba mươi mét và vẫn uyển chuyển tung cước bên trái, đâm mũi kiếm sang bên phải. Tôi lại hụp người xuống và đi thêm khoảng ba mét nữa thì thò đầu lên quan sát thật kỹ, chị Ma lúc này xem nhưng đang ở trước mặt tôi giống như đang múa võ một mình giữa cánh đồng gió lạnh. Tôi nửa đứng nửa ngồi căng mắt quan sát thử xem gã thầy phù thủy đang ở vị trí nào, ném trúng thì sẽ kết thúc sớm trận đánh này, giảm hao tổn vong hồn của phe tôi. Tôi lặng im quan sát chị Ma, những con gió lạnh thổi thẳng vào hai mắt tôi khiến việc quan sát cũng không phải dễ dàng gì. Trong tay phải tôi là thanh kiếm gỗ, tay trái là lá vối nhưng tôi chưa thể cho lên miệng được, cho lên ngậm đồng nghĩa với việc đám âm binh sẽ hiện ra và chị Ma sẽ bị che khuất. Tôi kiên nhẫn chờ đợi vì tôi tin rằng mình có thể nhìn thấy chị Ma thì chị ấy cũng sẽ phát hiện ra vị trí của tôi mà thôi, còn việc đoán biết ý định của tôi thì còn phải chờ vào may mắn, một cô gái thông minh sẽ đoán được phần nào thằng đệ tử văn thì dốt võ thì dát không tự nhiên cứ lom khom đứng nhìn, hẳn là nó đang chờ chỉ dấu. Hạ được tay phù thủy cũng như diệt tướng tư lệnh chỉ huy, binh sẽ bại như núi đổ. Chị Ma tung một cước thật cao ngược về phía sau, tôi tưởng tượng một tên âm binh nào đó đã dính đòn vào yết hầu và tan biến, ngay sau cước này, chị Ma hụp người xuống quét chân một vòng cùng với lưỡi kiếm sáng loáng để lại chút tàn ảnh. Những giây tiếp theo đó chị Ma không đứng lên mà tiếp tục hạ thấp trọng tâm và dùng kiếm mở đường về phía trước chị ấy vài mét, tưởng đâu như “sở hướng phi mĩ” (gió thổi cỏ rạp, tràn đến đâu thắng đến đó)*, tôi nhìn và đoán chị ấy đánh vào phần bụng của đối phương khiến đối thủ phải lui nhanh về phía sau nếu không muốn bị hạ gục, tốc độ của chị ấy rất nhanh. Tôi theo dõi nhất cử nhất động của chị Ma không rời mắt, chị ấy mở đường thêm một đoạn ngắn nữa, nghĩa là đã chếch sang phía tay phải của tôi, bởi vậy tôi cũng bước vài bước sang bên phải để theo sát. Trong khoảnh khắc tiếp theo ấy, chị Ma dùng kiếm quét một đường sang phía tay tôi trong khi chị ấy vẫn ở trong tư thế một chân chống, một chân quỳ, tay trái hơi giơ cao với hai ngón chụm lại, những ngón khác thì co lại, tôi nhìn rõ rằng chị ấy quay ngoắt sang nhìn tôi, chắc chỉ một giây ngắn ngủi nhưng thế là đủ. Một giây có thể ngắn nhưng không tự nhiên chị ấy nhìn tôi nhanh như vậy, giây tiếp theo thì tôi nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi tin rằng lần đầu mình nhìn thấy, bởi vậy tôi há mốc miệng ngạc nhiên. Chị Ma nhún mình bật mạnh lên trên cao, tôi không biết cao bao nhiêu, chỉ biết bản thân tôi phải ngẩng đầu lên nhìn, chiêu này là “Vũ hóa phi thăng”? -Xoẹt! Xoẹt! Chị Ma sau khi vọt lên cao thì tung ra vài đường kiếm quét xuống phía tôi đang đứng, gió thổi vù qua mặt tôi, hai tai tôi có thể nghe rõ tiếng gió rít đến lạnh người y nhưng tiếng kiếm vừa chém hụt. -Xoẹt! Thêm một đường kiếm mạnh nữa, lúa trên thửa ruộng trước mặt tôi nghiêng hẳn về phía lũy tre. -“Tại sao chị ấy lại cứ đánh về phía mình nhỉ?” Thêm vài đường kiếm nữa đường tung ra khi thân hình chị Ma hạ dần xuống vị trí vừa nãy khi ấy bật lên, tất cả đều đánh về phía tôi rất mạnh, tuy nhiên tôi chỉ thấy gió tách ra hai bên chứ không quất thẳng vào mặt nữa. -Hôm nay chị sẽ tiễn nhà ngươi một đoạn! Chị Ma ngay khi chạm đất, chính xác là chạm đất chứ không phải là trên ngọn lúa như ban nãy. -“Tại... Tại sao chị ấy lại cứ đánh về phía mình?” Tôi có chút hoảng hốt và lúc này mới nhận ra ngay trước mặt mình là bờ thửa chia hai thửa ruộng, ban nãy mải nghĩ về ánh mắt của chị ấy và sau đó là há hốc miệng nhìn chị ấy bay vọt lên trời nên tôi không có chú ý. -“A! Gã... Gã thầy phù thủy là người còn sống, có khi nào ông ta đứng ngay trên bờ thửa trước mặt mình hay không? Chỉ có khả năng này mà thôi, chị Ma không đời nào lại cứ nhắm về hướng mình như vậy được.” Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái vì sợ. -“Thôi rồi, chắc chắn hồn của ông ta đang ở ngay trước mặt mình.” Tôi ngồi thụp xuống vội vàng thò tay vào túi quần lấy ra túi vải của sư thầy, chuyển lá vối sang cầm ở tay phải cùng thanh kiếm, đũng quần đã bị ướt vì nước nhưng lúc này không phải là điều quan trọng nữa, khoảnh khắc chờ đợi đã đến rồi. Tôi cẩn thận bốc ra một nắm gạo rang từ trong túi, cầm thật chặt và cầm thêm lá vối, tay phải nhét tạm cái túi vải trở lại túi quần bên phải. Trước khi tôi cho lá vối lên miệng để ngậm thì dùng thanh kiếm gỗ chém liên tục vào khoảng không trước mặt để đề phòng khi mình vừa ẩn thân thì ăn đủ các loại đao kiếm vào người. Hình ảnh cuối cùng của chị Ma mà tôi nhìn thấy là chị ấy tung ra tuyệt chiêu, chiêu thức này khiến thanh kiếm tạo ra một đường xoáy trôn ốc nhỏ mà chị ấy dùng để đánh văng kiếm của đối phương trong những lần trước. Lá vối ngậm vào miệng thì hình ảnh của chị ấy cũng ngay lập tức biến mất và thay vào đó là những âm binh đang đứng đen đặc trước mặt tôi, quả nhiên tôi đề phòng không thừa, nếu không dùng kiếm huơ hú họa như một người điên thì chắc chắn tôi đã nhận vài mũi kiếm hoặc đường đao chém tới. Tôi tung ra liên tục ba đường kiếm để đánh dạt đám âm binh đang đứng trên bờ ruộng lui về phía sau, vài tên dính đòn đã nhanh chóng biến mất không lời từ biệt. Sau khi lầm bầm khấn gọi Kim quân trong miệng, tôi đưa ra một mệnh lệnh rất khác so với những lần trước: -“Cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ phía trước mặt đang tấn công ai thì hãy tập trung tấn công người đó bằng mọi cách.” Tay trái tôi tung nắm gạo y hệt cách tung lựu đạn qua bức tường, tôi không biết mình đã tung ra bao nhiêu Kim quân nhưng một số trong bọn họ rơi gần trước mặt tôi, hiện ra giữa đám âm binh đối phương đang đứng trước mặt tôi và vì thế mà khung cảnh trước mặt tôi mau chóng trở nên hỗn độn. Tôi vội vàng đổi kiếm qua tay trái và liên tục đâm về phía trước không ngơi tay, tay phải thò vào túi quần dốc ngược cái túi vải để tạo đổ trong túi quần và lấy từng nhúm một ra, được nhúm nào là tôi ném mạnh qua đầu đám âm binh trước mặt. Tôi đã ném gần hết số gạo rang thu hồi được từ trạm bơm thủy lợi, những hạt cuối cùng tôi lại tiếp tục gây ra sự hỗn loạn khi ném vào giữa đám âm binh trước mặt, chấp nhận một đổi một. Ngay sau đó, tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng, đám âm binh và Kim quân trước mặt cũng vì thế mà biến mất ngay lập tức, khung cảnh trở lại là một cánh đồng đầy gió lạnh và âm u và bóng hình thân quen lại hiện ra trước mắt, vẫn ở vị trí trước khi tôi cho lá vối lên miệng. -Bao vây nó! Không được để nó thoát. Chị Ma chỉ tay về hướng tôi đang đứng, dường như chị ấy cũng đã nhận ra rằng số Kim quân mới xuất hiện đâu đó xung quanh chị ấy đều nhất nhất nghe lời. Chị Ma ra lệnh xong thì lại xông tới phía tôi, liên tục tung ra những đường kiếm sắc bén và thể hiện rõ sát khí, những tuyệt chiêu liên tục được tung và chỉ chưa đầy ba mươi giây sau đó tôi nhìn thấy chị ấy bật người lên tung ra một cú đá vào khoảng không, tôi chưa kịp hiểu hành động này thì đã nghe tiếng chị ấy nói: -Nó rơi kiếm rồi, áp sát và xé xác nó ra, thằng này xứng đáng ngũ mã phanh thây! Nói dứt câu, chị ấy quay ngược ra phía sau tung ra vài đường kiếm, có lẽ là đánh lui những âm binh đến giải cứu chủ nhân. -Đừng để nó chạy thoát! Chị Ma vội vàng lao tới phía tôi đang đứng đồng thời vung ra một đường kiếm xé gió đầy uy lực, tôi vội hụp người xuống mương nước theo phản xạ tự nhiên và nghe thấy rõ ràng tiếng gió rít qua đầu dội mạnh vào lũy tre. Vì muốn biết rõ tình hình nên tôi đưa thanh kiếm gỗ lên khua khoắng thật mạnh vào khoảng không trên đầu rồi mới đưa lá vối vào miệng ngậm, khung cảnh tôi chờ đợi là đám âm binh hạt đỗ của gã phù thủy nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng, chỉ vài giây ngạc nhiên thì tôi thò đầu lên để nhìn cánh đồng ngay trước mặt. Không còn một bóng âm binh hạt đỗ nào hiện diện, chỉ còn những vong hồn của phe bên tôi, Kim quân và cả những vị Thiên tử quân, có vẻ như địch quân đội nhiên biến mất đồng loạt như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì chị Ma đã đi đến gần tôi, trên hai tay chị là hai thanh gươm. -Nó chạy vào nhà rồi! – Chị Ma nói với tôi. -Hả? Sao ông ta lại chạy được ạ? -Nó còn có phép, nhưng nó không thoát được đâu. Chị đã chém đứt cánh tay phải của nó, đây là thanh kiếm nó bỏ lại. -Bây... Bây giờ làm sao hả chị? Nếu ông ta thoát thì sẽ nguy lắm. -Hồn của nó đã bị trọng thương, binh từ phép đã hết. Tôi lóp ngóp bò lên bờ, chị Ma lùi lại phía sau vài bước, Bách Hộ võ quan và những vong hồn khác cũng mau chóng tiến đến đứng phía sau chị Ma. Tôi nhìn xung quanh thì không còn thấy bóng vị Thiên tử quân nào nữa, họ đã rút đi ngay khi địch biến mất, nhanh như khi họ xuất hiện. -Bao vây toàn bộ các lối ra vào của ngôi làng này, báo cho ngài Xã Thần hỗ trợ thêm tuần binh. – Nguyễn đốc trấn hô lớn. – Bố ráp toàn bộ căn nhà không được cho nó trốn thoát. -Ông ta đã trở lại thành người rồi hả chị? – Tôi hỏi chị Ma. -Chắc là thế, bây giờ bao vây căn nhà nó đang ở. -Thưa Công chúa, cho dù hắn không xuất hồn thì đêm nay ta xin khẳng định rằng hắn sẽ không thoát được, phải diệt trừ hậu họa, ngài tri huyện đã căn dặn tôi trước khi dẫn quân đi. – Nguyễn đốc trấn bước tới gần chị Ma và lên tiếng. -Ta hiểu, ta sẽ giám sát từ mặt này, các ngài là quan binh có thể đi lại tự nhiên trong làng, phải chia thành nhiều lớp bao vây, phòng khi đồng bọn của nó tới giải cứu. – Chị Ma đáp lời. -Tất cả các ngả đường ra vào sẽ được canh phòng cẩn mật, nếu nó rời khỏi nhà đêm nay thì bằng mọi cách phải hạ sát nó, kể cả ta có phải mạng đổi mạng. – Bách Hộ võ quan lúc này đã xuất hiện, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi sau trận chiến. -Bây giờ chưa tới nửa đêm, cho binh đóng dọc đường cái quan, xe nào ra vào nơi này thì che mắt, nếu là người làng thì cho qua, hãy trình bày rõ với ngài Xã Thần. – Nguyễn đốc trấn ra lệnh cho thuộc hạ. – Nếu hắn ta thoát khỏi đây thì không chỉ riêng ta mà toàn bộ âm phần của cái làng này cũng không yên với nó đâu, đi mau. Tất cả quan binh nhanh chóng tản ra thành hai ngả, một nửa theo Nguyễn đốc trấn đi theo lối cái cống nơi họ đã đến, một nửa còn lại theo ông Bách Hộ rút theo lối trạm bơm và bao vây dọc con đường đất. Lê Tam tướng quân cũng ngay lập tức ra lệnh cho nghĩa binh của Kinh Bắc quân áp sát lũy tre còn tôi thì mau chóng rời khỏi chỗ cái mương dẫn nước đi về phía sau bởi vì nơi này lạnh quá, tôi bắt đầu rét run. Trên đường lui, tôi dùng túi vải để thu hết binh lực lại, chẳng biết còn bao nhiêu vì không có thời gian kiểm đếm, ngồi trên bờ ruộng không có lấy một ngọn gió mà người tôi cứ lạnh run từng chặp như lên cơn sốt cao. --- ***