Một lúc sau chị Ma đi đến gần tôi và hỏi: -Nhiều âm khí quá nên lạnh đúng không? Tôi gật đầu, chị Ma nói tiếp. -Chị nhớ là em có mang theo mật ong, nên uống vào. Hít nhiều khí lạnh như này ngày mai lại ốm ra thì khổ. Chị Ma nói làm tôi mới nhớ mình có mang theo một ít mật ong nhỏ trong cái chai nhựa nhỏ để trong ba lô, phải nói là cái ba lô bây giờ toàn chứa những thứ liên quan đến việc đi đêm, đôi khi tôi cũng chẳng nhớ có những gì. Mở nắp cái chai nhựa ra và tôi tu một hơi hết sạch, tuy mật ong mang theo không có nhiều nhưng phải công nhận rằng hiệu quả rất nhanh, khi mật ong trôi qua cổ họng tôi có thể cảm nhận rõ được cơn lạnh trong khí quản giảm đi. Trước khi tôi tròn mười tám tuổi, tôi uống mật ong rất nhiều và cả sữa Ông Thọ, cứ thế mà uống trực tiếp tôi chứ chẳng có pha với cái gì hết, ấy mà khi lớn hơn nữa thì có một khoảng thời gian dài tôi không uống, có những lần thử uống mật ong trực tiếp như hồi bé thì không thể, chỉ một ngụm nhỏ thôi là đã bị điếc lưỡi vì ngọt rồi. -Bên mình thiệt hại nhiều không chị? -Lê tướng quân đang cho kiểm đếm và sắp xếp lại đội hình nhưng chị nghĩ là thiệt hại không nhiều đâu. -Thật may khi nghe như thế. -Cái chính là do em gọi Thiên tử quân nhiều cộng với Kim quân, họ gần như là thành phần chiến đấu chính, những vong hồn của bên ta chỉ đánh lúc đầu, về sau đều do Kim quân với Thiên tử quân đánh cả. Nhất là Thiên tử quân, họ đánh ghê quá nên có khi những vong hồn khăn trắng cũng chẳng có cơ hội tham gia vào, chỉ sợ bị đánh nhầm. -Em nghĩ họ sinh ra để đánh trận. – Tôi đã cảm thấy ổn hơn rất nhiều so với lúc nãy. – Mà giờ tính như thế nào hả chị? -Chị không vào làng này được do chưa có lệnh, hiện quan binh đang bố ráp kỹ càng rồi, có lẽ nó sẽ không ló đầu ra nữa đâu. -Nãy chị nói là đã chặt đứt một tay của ông ta, điều này có ảnh hưởng gì đến thân thể của ông ta hay không ạ? -Cánh tay ấy sớm muộn sẽ chả dùng được, đầu tiên là đau buốt y như bị chặt, sau này cũng chỉ còn được khoảng năm phần so với bình thường. Tôi để vỏ chai mật ong vào lại ba lô và tìm chai nước uống, mật ong uống xong thì miệng lại cảm thấy khát nước, nước chưa tìm thấy nhưng tay tôi lại sờ phải cái điện thoại đã tiện tay thó khi nãy của gã phù thủy, tôi vội lấy ra đưa cho chị Ma xem. -Cái gì đây? – Chị Ma hỏi. -Đây gọi là điện thoại di động, là thứ mà người ta dùng để liên lạc đấy chị. Ban nãy em đã đột nhập vào ngôi nhà và tiện tay lấy đi, không có thứ này thì ông ta sẽ không gọi được đồng bọn đến giúp đỡ. -Thật chứ? -Em không biết nữa, nhưng em có nghe ông ta nói chuyện điện thoại với người khác, nếu nguy cấp thì dùng cái này gọi đồng bọn dễ lắm chị ạ. Lê Tam tướng quân và Lê Ba tướng quân lúc này cũng đi tới gần, chị Ma quay lại nói với hai người về việc tôi lấy được cái điện thoại di động của gã thầy phù thủy, nhưng khi kể lại cho hai vị võ tướng nghe xong thì chị Ma chợt quay lại hỏi tôi: -Ô, vậy tay phù thủy họ Nhữ kia cũng có một cái như này chứ? Tối qua em chả nói là... -Chắc... Chắc là có ạ. – Tôi đáp. – Nhưng em không vào nhà được nên không rõ nữa. -Nếu thế nó có thể dùng cái còn lại để gọi cho đồng bọn được không? -Em nghĩ là được, chắc mỗi người một cái nên gọi được mà. Ban nãy em đột nhập vào thì thấy có bảy nén hương cắm trong một cái bát hương to và một nén hương thắp trong một cái bát hương nhỏ, để trên cái mâm và xung quanh toàn những thứ kỳ lạ. Em đã đổ nước giải vào đấy, chẳng biết có hiệu quả hay không? -Nước giải? – Chị Ma trợn tròn mắt nhìn. – Lớn tướng tới nơi rồi mà em vẫn còn chơi cái trò đó hay sao? -Nhưng có hiệu quả không? – Tôi thắc mắc. -Ta nghĩ là có! – Lê Ba tướng quân lên tiếng. – Khi ấy ta đang giáp chiến với một vong võ quan của Tàu, đội nhiên gã lùi lại và biến mất. -Ta cũng có gặp như thế. – Lê Tam tướng quân bổ sung. – Sau đó dường như chỉ toàn là âm binh từ phép chứ không phải vong hồn được triệu hồi nữa. -Chị lúc ấy bị vây đánh vòng tròn nên không nhớ rõ, một chiêu đoạt mạng nên nếu có vài tên đột nhiên biến mất thì cũng chẳng thế biết được. – Chị Ma nhún vai quay sang nhìn tôi cười. Tôi cũng chỉ biết cười đáp lại chị Ma mà thôi, tôi thở ra vài hơi thật dài kiểu như muốn tống hết thứ âm khí đã hít vào trong phổi và lấy chai nước lọc ra tu ừng ực. -Em nghĩ là phải đột nhập vào lần nữa. – Tôi nói. – Nếu gã họ Nhữ kia còn có điện thoại thì gã thầy phù thủy ban nãy sẽ dùng để gọi cứu viện một cách dễ dàng. Cứu viện của bọn chúng em nghĩ không đơn giản, có thể là đông gấp nhiều lần và mạnh hơn nữa. -Em nói có lý. – Chị Ma quay sang hai vị tướng quân đứng gần bên. – Các ông nghĩ sao? -Ta cũng chưa có cách nào, thưa tiểu thư. – Ông Lê Tam đáp lời. -Cháu nghĩ cách duy nhất là tìm cách cắt đứt liên lạc của ông ta. – Tôi đưa ra ý kiến. – Cái điện thoại kia nếu có chắc không sử dụng đến, có thể vì như thế nên trưa nay lão phù thủy mới phải đi dò hỏi để tìm gã họ Nhữ. Nếu điện thoại vẫn dùng thì cần gì phải hớt hải đi tìm và chờ đợi. -Có lý! Chị Ma gật đầu và nhìn tôi chờ đợi tôi nói tiếp, tôi cầm cái điện thoại di động Motorola trên tay một hồi và nghĩ. -Cũng có thể cái điện thoại đấy hết pin. Lời nói của tôi dĩ nhiên là ba vong hồn đứng trước mặt không hiểu nên tôi phải giải thích ngắn gọn với họ rằng ánh sáng được tạo ra bằng một thứ gọi là điện, tôi thậm chí còn chỉ tay về phía đường cái quan xa xa đằng kia để nói rằng đó người ta gọi là cột điện. Điện thoại di động loại này nếu không dùng, chỉ để chờ có lẽ khoảng hai ngày sẽ hết pin và phải dùng điện để nạp thêm mới gọi được, chị Ma là người hiểu nhanh nên tôi chưa nói hết chị ấy đã đưa ra một ý kiến làm tôi sợ chết khiếp. -Vậy cắt cái điện ấy đi thì nó không nạp được, đúng không? -Đúng! – Tôi xác nhận. -Vậy thì em đi cắt đi! -Không được! - Tôi nghe chị Ma nói vậy thì mặt xanh lét như tàu lá chuối. – Điện này em không biết cách cắt, em mà đi lại gần nó sẽ giật, nếu em bị giật điện thì sẽ đoàn tụ với chị chỉ sau vài phút thôi. -Sao mà đoàn tụ được, em còn sống lâu, điều này chị biết. -Sống lâu? – Tôi mở to mắt nhìn chị Ma. – Chị không biết thứ này nó kinh khủng như thế nào đâu, cứ cho là em bị giật và không đoàn tụ được với chị, chị có muốn hết phần đời còn lại của em chỉ nằm bẹp trên giường không? -Sao lại nằm bẹp? Chị Ma nhìn tôi đầy thắc mắc, hẳn là chị ấy lại nghĩ tôi là thằng nhát gan như thỏ đế, tôi nhăn mặt giải thích ngắn gọn là nếu không bị điện giật chết thì có thể bị bỏng giống như bị cháy hết da thịt, người tôi sẽ trở nên đen sì và lở loét, sau cùng tôi kết luận: -Nếu em không gặp chị ở dưới ấy thì phần đời còn lại cũng chỉ nằm một chỗ, đau đớn hơn là chết đấy. Theo như em nhớ thì ngoài đuối nước và tai nạn khi đi ngoài đường thì toi mạng do điện giật là nhiều, phần lớn là trẻ con. -Thế không có cách nào để cắt cái điện ấy đi à? Chị Ma khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ đợi, tôi không biết là chị ấy có muốn tôi mau chóng thành ma hay không. -Có một hoặc nhiều cách nhưng đều nguy hiểm với người không biết gì về điện. – Tôi nói. – Em nhớ người ta hay nói về chập điện, khi điện bị chập thì sẽ mất điện, mất điện thì không nạp được điện thoại và bóng đèn cũng sẽ không sáng. Ba vong hồn đứng trước mặt tôi nhìn nhau và nhìn tôi, tôi thở dài não ruột vì những thứ này thật là tôi cũng không biết nhiều còn bọn họ thì mù tịt, nếu muốn họ biết thì phải mở lớp học cấp tốc để trang bị kiến thức về điện mà thời gian không còn nhiều. -Thôi bây giờ như này, chúng ta đi lại gần bụi tre, mọi người là ma thì chắc vẫn nhìn rõ mọi thứ như nhà cửa, cây cối chứ? -Tất nhiên, có nhìn thấy. – Chị Ma gật đầu. – Em tính làm gì? -Ma thì làm sao bị điện giật được đúng không chị? Tôi vừa bước đi giữa hai ruộng lúa vừa hỏi lại, chị Ma đi song song với tôi trên những bông lúa, đằng trước là hai vị tướng quân như anh em sinh đôi. -Chị có thể tạo được gió nhỉ? Chị Ma gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú. -Chị có thể nhờ tất cả vong hồn hoặc huy động cả quan binh làm cách nào đó để cái dây điện đứt đi. -Liệu có được không? Chị đến và đi hoặc múa kiếm có thể tạo gió nhưng không mạnh được như vậy đâu, dây làm sao mà đứt được? -Vậy thì nhờ các ông quan binh, em sẽ chỉ cho chị, tìm mọi cách để nhà ấy mất điện là được. Tôi ngậm lá vối đứng cùng các vong hồn gần bụi tre mà phía bên kia là ngôi nhà, tôi đoán như vậy. Tôi miêu tả cho chị Ma hình dáng ngôi nhà sau đó chị ấy nhảy tót lên ngọn tre một lúc sau đấy trở xuống nói với tôi: -Căn nhà em tả nằm chếch về phía đằng kia. Chị Ma lướt nhanh đi gần mười mét, tôi vội vã chạy theo đến khi chị ấy dừng lại. -Chị xem thử ở mái nhà hay đầu hồi nhất định sẽ có một sợi dây nối đi thật xa, có thể là sợi dây ấy hướng vào phía bên trong làng hoặc ra cái cột cao cao đằng kia, chỗ lối đi ra cánh đồng ấy. Em đoán là sợi dây ấy cũng màu đỏ, giống như dây ở nhà mình, chị nhớ không? -Nhớ, ở nhà mình là cái sợi dây màu đỏ nối từ trong nhà ra cái cột cạnh lối đi trong ngõ phải không? -Đúng ạ, chính là dây ấy, có thể là màu khác nhưng em nghĩ là màu đỏ. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi