Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 234: Đuổi cùng diệt tận



Chị Ma lại nhảy tót lên ngọn tre một lúc lâu rồi mới nhảy xuống.
-Một sợi dây màu đỏ dẫn ra cái cột hướng lối đi đúng như em nói, hai căn nhà bên cạnh cũng có.
-Vậy là đúng. Chị nói với mọi người tìm cách nào đấy làm sợi dây đứt đi là sẽ mất điện. – Tôi gợi ý. – Nếu không tạo được gió to thì còn có một cách khác nữa.
-Cách gì?
-Dây điện chắc không chịu được nặng, treo nhiều thứ lên dây thì sẽ đứt.
-Thật chứ?
-Đúng ạ.
-Cây tre được không?
-Cây tre? – Tôi ngẩn người ra không hiểu.
-Làm đổ một cây tre để dây ấy bị đứt đi.
Đây thật sự là một ý tưởng tuyệt vời, tôi vội gật đầu và nói:
-Tre mà đổ thì dây sẽ đứt hoặc chập điện ngay.
-Chị sẽ bảo tất cả mọi người làm thế, chẳng qua đó là phía trong làng chứ mặt ngoài đồng này thì đơn giản với chị. – Chị Ma nở nụ cười, từ tối đến bây giờ mới thấy chị ấy cười như thế.
-Vậy em sẽ vào thám thính thử, chị cứ làm việc ấy nhưng mà đừng để tre đổ vào người em nhá.
-Đã bảo là còn lâu mới chết mà cứ lo.
-Thì cứ phải cẩn thận chứ, em sợ điện giật chết nhưng nếu tre đổ vào người thì cũng mệt đấy ạ.
-Được rồi, đi đi ông tướng.
Tôi tạm biệt những vong hồn mình quen đang đứng gần, ai cũng cười với tôi cả, mặc dù tôi chưa biết đêm nay bao nhiêu vong hồn đã biến mất nhưng chiến thắng tạm thời đã làm tất cả trở nên thoải mái hơn, tôi nghĩ như vậy.
Tôi một lần nữa đột nhập vào làng theo lối cũ, trăng đã lên nhưng con ngõ nhỏ vẫn tối đen và yên tĩnh đến rợn người, hàng tre bên trái lúc này chỉ có gió nhẹ thổi lao xao. Đi qua ngôi nhà có bức tường gạch là đến ngôi nhà của hai gã phù thủy, tôi cẩn thận ngồi xuống sát hàng rào và lại dùng tay để vạch quá nhìn vào bên trong, cánh cửa chính vẫn đóng kín, cửa sổ ban nãy mở toang bây giờ cũng chưa đóng lại nhưng trong nhà đã có ánh đèn vàng hắt ra thay cho ánh đèn dầu leo lét ban nãy. Quan sát gần một phút thì tôi mới thấy người đàn ông ban sáng tức gã phù thủy bây giờ xuất hiện bên trong ô cửa, ông ta đi đi lại lại như tìm kiếm thứ gì đấy, chắc là điện thoại rồi.
-“Có mà tìm vào mắt.”
Tôi cười nhếch mép, mắt lim dim tưởng tượng đến cái điện thoại xịn sò đang ở trong ba lô của mình, thứ này mang ra Hà Nội bán chắc cũng phải được đến hơn cây vàng chứ ít ỏi gì, cứ mang vào cửa hàng cầm đồ mà bán thôi. Tôi nghĩ đến số tiền mình có thể trưng dụng gián tiếp từ gã thầy phù thủy này lại thấy lòng vui đến lạ.
-Cái đm bọn rẻ rách, bọn thầy bùa nhà quê, bọn trộm vặt chó chết!
Tiếng chửi của gã thầy phù thủy vọng từ trong nhà ra, gã không chửi to, giống đang nói thì đúng hơn nhưng không gian yên tĩnh nên tôi nghe rõ mồn một.
-Chúng mày lấy điện thoại của bố mày, đm! Còn con âm binh áo đỏ điên khùng kia nữa, bố mày nhất định trả mối thù này, cứ đợi đấy. Mày dám phế một cánh tay của bố thì bố sẽ tìm cách vũ nhục mày, con khốn!
-“À, ông ta đang chửi chị Ma, chắc cay cú lắm đây!”
Tôi thầm nghĩ rồi lại cười một mình, lúc này gã thầy phù thủy không xuất hiện ở trong khung cửa sổ nữa mà đã đi qua chỗ giường của Nhữ Tà, khi quay lại thì tôi nhìn thấy trên tay ông ta là một cái túi màu xanh có dây rút, ông ta để lên cái bàn tre gần cửa sổ để tìm, chắc là tìm điện thoại của Nhữ Tà.
-Đm bọn âm binh nuôi báo cô, đúng lúc cần thì lui. Đm thằng thầy nhà quê đói rách, đã ăn trộm của bố lại còn phá trận, bố mày mà truy ra được thì cả nhà mày khốn khổ. Cứ chờ đấy, đm mày, chó cậy gần nhà tranh thủ bố mày hành sự lại đột nhập ăn trộm, thầy nghèo, đồ chó!
Gã luôn miệng chửi rủa, một lúc sau có vẻ như gã đã tìm được điện thoại của đồng bọn ở trong cái túi và cắm dây sạc vào ổ điện, trong khi chờ đợi có điện để khởi động nguồn điện thoại thì gã cầm nó trên tay và dí sát mặt vào cửa sổ như để quan sát bên ngoài xem có ai hay không.
-Đm nó chứ, lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại hết pin, chó đẻ. – Lầm bầm chửi xong gã lại ngó nhìn ra cửa sổ. – Chúng mày đợi đấy, ông sẽ gọi thêm người để xem chúng mày tài đến mức nào, đm thằng thầy nhà quê. Cái xứ khỉ ho cò gáy này sao lại có thằng thầy tốt phúc nuôi được một đám âm binh thiện nghệ thế chứ, thằng chó!
Tôi nghe tiếng cọt kẹt ở lũy tre phía sau nên ngoái lại nhìn, bụi tre thì không có gì nhưng chẳng hiểu tiếng kêu phát ra từ đâu, tiếng cọt kẹt mỗi lúc một to. Bất giác tôi thử ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa màn đêm tối om dường như có một cây tre nghiêng sang bên ngôi nhà và đang đung đưa. Tôi mở to mắt ra nhìn, nổi bật trên nền trời lúc này là ngọn tre đang nghiêng hẳn về phía ngôi nhà, trên đầu ngọn tre dường như có rất nhiều vong hồn, chẳng biết ai vào ai vì họ tụ lại thành một khối đen và tôi còn loáng thoáng nghe cả tiếng hô nhịp “lên, xuống”, mỗi nhịp xuống được phát ra là cành tre như ngả thấp hơn một chút. Tôi không nghĩ ra các quan binh sẽ làm cách này, thật sự là thông minh, chắc chị Ma đã gợi ý cho họ.
Âm thanh khởi động điện thoại đã vang lên làm tôi giật mình nhìn vào trong cửa sổ qua cái khe nhỏ ở bờ rào.
-“Phải mau lên mới được, gã có pin rồi!”
Tôi nghĩ trong đầu và vội vàng mò lại chỗ bụi tre tối đen, bỏ lá vối ra khỏi miệng và dùng tay lần mò khắp lượt những cây tre ven lũy, đầu thì ngẩng nhìn lên nhưng không thấy ma mà chỉ thấy ngọn tre đong đưa mỗi lúc một thấp. Cuối cùng tôi đã sờ được cây tre mà các vong hồn đang đánh đu, thân tre có rung lắc nên dễ nhận ra, tiếng cọt kẹt ban nãy là từ đây. Tôi nhét tạm thanh kiếm gỗ ra đằng sau cổ áo và dùng cả hai tay vịn vào thân tre căn theo nhịp nhún của các vong hồn và kéo mạnh theo họ mỗi khi ngọn tre có xu hương ngả xuống.
-Alô! Không phải, em Canh đây, vâng, em gọi lúc khuya thế này là có chuyện gấp, tình hình ở đây nguy lắm... Vâng! Em bị bức lui đang trốn trong nhà.
Tôi nghe tiếng gã phù thủy nói chuyện điện thoại thì sốt ruột, những nhịp tiếp theo tôi dùng cả hai chân nhẵm lên các cây tre bên cạnh và dùng toàn bộ thân hình hơn bốn mươi cân của mình để đánh đu, ông trời chắc cũng thấy cám cảnh nên đã giúp một tay, cây tre ngả mạnh và tôi ngã đánh “phịch” xuống đất đau điếng. Nén cơn đau tôi lồm cồm bò trở lại chỗ ban nãy đã ngồi và vạch bờ rào ra xem cho kỹ, đèn trong nhà đã tắt ngúm.
-Đm nó, sao lại mất điện vào lúc này, a, hình như tre đổ!
Gã thầy phù thủy nói lớn tiếng.
-Bác cho người đến đón em gấp, em nghĩ là đám âm binh của thằng thầy chó đẻ này tới rồi, alo?... alo? Đm nó, lại hết pin rồi.
Sau đó là một khoảng lặng bóng tối bao trùm cho đến khi đèn dầu được thắp lên, gã thầy phù thủy lại xuất hiện bên cửa sổ như nhìn ngó bên ngoài một hồi rồi lại bực bội văng tục.
-Đm, bọn nó này, chúng mày tính chơi bố à? Chúng mày định đuổi cùng giết tận bố á? Đừng có mơ, cứu viện sẽ mau tới thôi.
Tôi không biết gã đã gọi cho ai và bọn họ sẽ đến đây vào lúc nào nhưng chắc sẽ không nhanh được, hi vọng có đủ thời gian để xử lý gã này.
-Ông sẽ không thoát được đâu, các ông đã làm quá nhiều chuyện thất đức.
Tôi bịt mũi lại và nói, cố gằn giọng để cho gã không phát hiện ra tôi là trẻ con, tôi nghĩ mình cũng nên nói gì đó cho hả dạ và dọa gã. Thầy phù thủy không sợ ma thì chắc là sợ tiếng người vang lên giữa đêm khuya chứ nhỉ?
-A, đm thằng nhà quê nghèo kiết xác, mày mau ra mặt đi, bố mày không sợ mày đâu, định giả ma giả quỷ dọa bố mày à?
Tôi bụm miệng lại để không cười, mặt tôi lúc này chắc đầy đất vì tay bẩn, gã thầy phù thủy hướng ra cửa nói thêm vài câu thách thức nữa nhưng tôi không nghe rõ vì đã quay lưng đi ra ngoài, tôi phải báo tin này cho chị Ma cùng những vong hồn khác.
Nếu quan binh đã xác định đuổi cùng diệt tận gã thầy phù thủy này thì gã khó mà thoát được, tiếp theo phải làm gì trước khi có người đến cứu gã mới là quan trọng, tôi tất nhiên là không dám vào nhà rồi, gã ta vẫn có một thanh kiếm bén và tôi không dại gì đối đầu, đấy không phải là sở trường của tôi.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi