Số vong hồn đi đến Cầu Khoai thì vơi bớt vì một phần trở về “nhà” của họ, tôi đi bên này, cách họ một con mương cũng chỉ biết cảm thán bằng vài tiếng thở dài. Tôi chưa biết được con số tổn thất cụ thể là bao nhiêu nhưng như lời chị Ma nói khi nãy thì không nhiều, tôi thật sự mong muốn lời chị Ma nói là đúng mặc dù biết rằng thiệt hại là điều không tránh khỏi khi giao tranh. Lê Tam tướng quân dẫn đội âm binh đi tiếp, khi bắt đầu vào làng thì bóng tre khuất lấp khiến tôi không nhìn thấy họ nữa, họ sẽ đi về qua lối cầu Đình và sẽ chia ra, nhóm nghĩa binh của Kinh Bắc quân sẽ đi ra phía cánh đồng còn nhóm khác gồm tuần binh và nhưng hồn ma của làng sẽ trở về vị trí trước khi họ rời đi. Tôi khi đến gần đầu làng thì rẽ trái đi theo lối trục chính của làng thay vì lối đi ven làng như mọi lần vẫn hay đi. Trời đêm yên tĩnh, thi thoảng có thể nghe tiếng chó sủa từ xa vọng lại, hai bên đường có vài bụi tre đang lay động trong gió. Chị Ma đi trước, tôi đi sau, cả hai đều im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng, tôi nghĩ rằng khoảng lặng trước và sau cuộc chiến là khác nhau. Trước cuộc chiến, khoảng lặng là sự chờ đợi trong hồi hộp, tinh thần căng như dây đàn, đôi khi những tiếng động lớn có thể làm người ta giật mình. Còn khoảng lặng sau cuộc chiến thì khác hoàn toàn, tôi không biết người ra khác nghĩ gì nhưng tôi thì dành thời gian kiểm nghiệm lại những gì mình vừa trải qua, nhớ đến một vài khuôn mặt và hi vọng sẽ được gặp lại họ trong những ngày sắp tới và nếu như thiếu đi vài gương mặt kể ra là cũng buồn. Đi gần đến cổng nhà thì tôi sực nhớ ra cái điện thoại chiến lợi phẩm nên lấy ra khỏi ba lô và lắp pin vào, chị Ma nhìn cái điện thoại trên tay tôi có vẻ rất chăm chú. -Thứ này có thể gọi được người ở tận nơi khác trong nháy mắt hả? Tôi gật đầu và đáp: -Nhanh hơn gió. -Em tính làm gì với thứ này? -Có thể em sẽ bán nhưng trước hết cần điều tra ít thông tin đã, trong này có một thứ gọi là danh bạ và lịch sử cuộc gọi. Bố em có một cái giống như này nên em biết, từ đây có thể truy ra được đại ca của đám thầy phù thủy nửa mùa này. -Lợi hại đến thế sao? -Tất nhiên! – Tôi vênh mặt. – Nhưng để em vào nhà cất đồ đạc đi đã, cần phải lấy giấy bút để ghi chép lại xem gã thầy phù thủy đã gọi cho những ai. -Vậy mau mau lên, chị cũng muốn xem thử. – Chị Ma hào hứng. Tôi có chút ngạc nhiên. -Mau lên, thứ lạ như này nhất định chị cũng muốn xem, để xem bằng cách nào mà chỉ gần dùng cái này là cầu cứu được người ở xa đến, y như em đọc khẩu quyết nhỉ? Kể ra thì cũng có phần nào đúng thật, tôi chỉ biết cười trừ và chạy vào nhà. Chị Ma đứng đợi ở ngoài đống rơm. Bà Già đã ngủ, đèn dầu vẫn thắp và cửa chỉ mới cài then để tôi thò tay qua chấn song mở. Tiếng động làm bà Già tỉnh giấc, tôi vội lên tiếng để bà yên tâm ngủ tiếp, đồng hồ trên tường đã chỉ gần nửa đêm sắp qua ngày mới. Tôi không bật đèn điện mà mang đèn dầu và một quyển vở và bút ra ngoài hiên ngồi. -Khuya rồi mày học thì cũng một vừa hai phải thôi. – Bà Già lên tiếng từ trong mùng. -Cháu còn vài chỗ cần xem lại cho xong, bà cứ ngủ đi. Mai là Chủ nhật mà. Tôi đặt ngọn đèn dầu xuống bồn hoa nơi đầu hồi nhà và vặn to lên một chút, ánh sáng vừa đủ để tôi thấy hai bàn tay mình vừa có màu đen của bùn đất và một ít màu xanh của cỏ cây nên vội vàng chạy đi rửa tay và rửa mặt. Quần áo chắc cũng lấm lem cả rồi nhưng để sau, tôi đang hào hứng khám phá xem trong cái điện thoại di động có những gì. Tôi đi lại chỗ bồn hoa thì thấy chị Ma mắt không rời cái điện thoại di động đang để trên quyển vở. -Chị sướng nhỉ, đánh nhau chán rồi mà không bị bẩn quần áo gì cả. -Muốn sướng thì làm ma đi. – Chị Ma cười nhưng không nhìn tôi mà vẫn nhìn cái điện thoại xem chừng là rất tò mò. – Làm người hay làm ma thì đều có cái hay cái dở cả, phải biết tận hưởng. Ma thì không bẩn nhưng lại thích bẩn đấy. Tôi không đáp lời mà chỉ cười, tại thấy chị Ma háo hức quá nên tôi không muốn để chị ấy chờ lâu. Tôi ngồi xuống bậc thềm, dựa lưng vào bồn hoa còn đèn dầu để ngay sau vai, chị Ma thì thay vì đứng trên mặt đất như bình thường thì đã lơ lửng gần bên cạnh theo dõi từng động tác của tôi. Âm thanh khi bật nguồn điện thoại thì tôi không còn nhớ như thế nào vì nó cũng bình thường, tôi lại thuộc nhóm lỗ tai trâu nhưng chị Ma thì không như vậy. -Hay nhỉ, nó có cảm âm thanh nữa à? -Em thấy cái này kiểu như nhạc chuông ấy, em cũng chưa được dùng bao giờ đâu, thi thoảng em mượn bố em để xem và nghe nhạc thôi. Thứ này đắt tiền lắm. -Chị không thiếu tiền, em mua cho chị một cái. -Hả? Mua cái này á? -Ừ, mua rồi gửi cho chị, cái này mang khoe mấy ông trên huyện đảm bảo lác mắt hết, chị không biết dĩ nhiên họ cũng sẽ không biết. -Nhưng thứ này muốn dùng được thì phải có cột sóng, nhiều nơi ở xa quá sóng không có thì nó cũng chỉ là cục gạch thôi. Cái này là đồ hiện đại, chả lẽ ở dưới ấy cũng có cột sóng rồi hay sao mà chị dùng được? -Cái cột điện như em nói lúc tối còn chưa có thì cột sóng chắc cũng không có, chị chưa thấy bao giờ. Nhưng em cứ mua cho chị một cái giống in hệt như này, không dùng được thì chị mang đi lòe quan huyện cũng vui mà. Mình có thứ người ta không có mới quan trọng chứ dùng thì... không cần. Tôi chỉ biết gật đầu cười chứ không biết nên nói gì thêm. Thời điểm năm 1998 này người ta chưa làm vàng mã có hình điện thoại, tuy nhiên có tiền thì chẳng có gì không làm được cả. -Em sẽ đặt làm cho chị một cái màu đỏ cho hợp mệnh nhỉ? -Đúng, đúng! Nên là màu đỏ, trí nhớ em thật tốt đấy. Đầu tiên tôi vào mục danh bạ và ghi chép lại tất cả các tên và số điện thoại lưu trong đó ra quyển vở, tất cả đều là số Vinaphone đầu 091. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi này mới chỉ có chín số, sau đấy người ta thêm số 3 ngay sau số 1. Sau khi chép lại toàn bộ thì có khoảng mười sáu cái tên, tất cả đều không có dấu, tuyệt nhiên không có cái tên nào là “Duong Thoc Tu” cả. Dò sang mục cuộc gọi đi và đến, tôi tìm cuộc gọi lúc buổi sáng nay và thấy một cái tên giống như trong danh bạ: “Lao Dai” -Đây có lẽ chính là số liên lạc của gã trùm đấy chị. – Tôi nói với chị Ma, từ nãy quan sát mọi hành động của tôi không bỏ sót chi tiết nào. -Sao em biết? Chữ này là chữ gì? Tôi giải thích lại cho chị Ma những gì tôi vừa ghi chép và đọc cho chị ấy từng chữ, nghe xong đầu đuôi thì chị Ma bảo: -Em gọi cho nó thử xem. -Hả? Gọi...? -Chị muốn nghe giọng của thằng đầu sỏ như thế nào, mặt chưa nhận được nhưng nghe giọng đi. Trí nhớ chị cũng tốt, biết đâu sau này gặp nó ngoài đường. Tôi chần chừ, việc này tôi không nghĩ đến, mà gọi thì cũng không biết nói gì. -Em ngại thì gọi nó để nghe giọng, không cần phải nói gì với nó cả. – Chị Ma động viên tôi. Tôi có chút lưỡng lự cầm điện thoại trên tay một hồi rồi sau cùng thì trời không chịu đất, đất phải chiu trời. Trong khi tôi lưỡng lự thì chị Ma cứ đi đi lại lại trước mặt tôi, hai tay chắp sau lưng và chốc chốc lại nhìn tôi với ánh mắt nửa ra lệnh, nửa nài nỉ. Tôi có cái tật hay chiều phụ nữ, phụ nữ đẹp lại càng hay chiều đên sau cùng tôi cũng bấm nút gọi, thật may điện thoại vẫn còn tiền, cước cuộc gọi là khoảng Bốn nghìn sáu trăm đồng một phút và không có chuyện tính block ba mươi giây hay sáu giây như sau này, người nghe nhấc máy là tiền trừ ngay. Sau những tiếng tút dài kết nối, phải đến tín hiệu kết nối lần thứ năm thì đầu bên kia vang lên giọng nói: -Sao thế? Tôi có đôi chút mất bình tĩnh nhìn chị Ma, chị ấy ra ký hiệu im lặng và nghiêng đầu lại gần như để nghe cho rõ, mái tóc màu đen nhánh cúi gần vào cái điện thoại khiến tôi phải giơ lên cao, người cao cũng có cái khổ chứ chả đùa. -Ai đấy? Thằng Phan đấy à? Alo? – Một giọng khàn và trầm vang lên trên điện thoại. -“Phan là ai?” – Tôi nghe và cảm thấy khó hiểu. -Đm! Thằng nào đấy? Thằng nào lấy điện thoại của thằng Canh? Thêm vài câu chửi nữa thì ông ta cúp máy, tiếng tút tút làm tôi nhớ ra là cuộc gọi đã ngắt. Tôi nhìn chị Ma, chị Ma thì vẫn đang ghé tai vào cái điện thoại di động mặc dù tôi đã gập lại rồi. -Tài nhỉ, nghe giọng của nó rõ mồn một luôn, y như nó đang đứng bên cạnh chị luôn ấy. Em nhất định phải mua cho chị một cái. Tôi cười mếu máo, điều tôi quan tâm là phản ứng của chị ấy với giọng nói trong điện thoại chứ không nghĩ là chị ấy vẫn đắm đuối với thứ đồ chơi của người hiện đại này. Cả cái làng này chắc cũng chỉ có đôi ba người dùng là cùng, điện thoại cố định cũng mới chỉ có hai cái, một cái ở đầu làng và một cái ở nhà chị họ tôi. -Chị... chị đánh giá sao về giọng nói của ông ta? – Tôi hỏi. -Chả ấn tượng gì, chỉ là một thằng người thôi mà. Tôi nghe vậy thì chưng hửng. -Nhưng chị nhớ giọng điệu của nó rồi, gặp lại nhất định chị sẽ nhận ra, yên tâm. Tôi tắt nguồn điện thoại đề phòng người khác gọi đến, tạm thời chưa thể bán cái điện thoại này được, nếu mang lên Hồ bán thì dễ bị xem là đồ ăn cắp, khách hàng tiềm năng duy nhất chính là ông chủ cửa hàng vàng ngoài năm mươi tuổi. -Bây giờ chị tính làm gì? -Chị ra ngoài cánh đồng xem sao, Kinh Bắc quân đã về đến đó rồi. Chị cũng muốn ra úy lạo tinh thần của họ, thời gian qua họ cũng bận rộn rồi, nên có cái gì đó cho tươi tỉnh lên. -Chắc là rượu? -Thêm cả thịt, phải đánh chén một bữa ra trò mới được. Em đi nghỉ đi, khuya rồi. Tôi gập quyển vở lại và mở nhỏ đèn dầu xuống, chị Ma chưa kịp quay lưng đi thì ngoài cổng đã có tiếng gọi. -Công chúa! Thưa Công chúa, tiểu nhân có tin muốn báo với người. Chị Ma ngay lập tức lướt nhanh ra cổng, tôi cũng để cái đèn lại bồn hoa và vội vàng chạy ra xem có việc gì. -Thưa Công chúa, quan đốc trấn muốn báo cho người rằng việc truy đuổi đám người đã thất bại vì họ đã qua địa phận khác. -Cũng không trách được, bọn nó là thầy phù thủy cơ mà, nếu biết bị ma quỷ quấy phá thì kiểu gì nó chẳng đề phòng. -Thưa Công chúa, tuy bọn chúng đã chạy thoát nhưng một trong hai tên đã bị xô ngã và gãy tay. -Hử? Ô, như vậy là cũng không tệ đâu, không diệt được nó thì phế một cánh tay cũng xem là việc tốt. -Xô ngã? – Tôi bước đến và hỏi. – Như vậy là người đi xe máy bị ngã xe rồi. -Thưa vâng, đúng là người đi trên cái xe có hai bánh. Bọn tiểu nhân không che mắt được nên đã xô ngã hắn đâm xe vào một cái cột ven đường. -Ngài đốc trấn còn căn dặn gì nữa không? – Chị Ma hỏi. -Thưa không ạ. Tiểu nhân đến chỉ là báo cáo với Công chúa kết quả theo lời dặn, quan đốc trấn cũng nói rằng nếu Công chúa không bận thì lên nha môn uống trà ạ. -Được rồi, để ta đi gặp đội nghĩa binh đã. Ngươi cứ về trước đi. -Tiểu nhân xin cáo từ. Người lính nha môn xoay lưng tan vào bóng tối, chị Ma quay lại nói với tôi: -Bọn nó sẽ còn quay lại và chắc sẽ cẩn thận hơn rất nhiều lần. Em cứ nghỉ ngơi và lo học đi, nếu cần sự trợ giúp gì thì chị sẽ bảo. -Dạ. -Thay quần áo rồi đi ngủ đi, nhìn em bây giờ không khác gì quỷ con đâu. Đúng là tôi đang bẩn như ma lem thật, quần áo này ngày mai phải tự giặt chứ để bà Già giặt nhất định sẽ hỏi là tôi lăn lê bò xoài ở đâu mà bẩn như vậy. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn dành chút thời gian để sắp xếp lại mọi việc đã diễn ra trong ngày hôm nay. Hôm nay thực sự một ngày dài và mệt mỏi. Bây giờ thì tôi có thể khẳng định rằng có cả một tổ chức thầy phù thủy đang tìm kiếm kho báu ở vùng này, có lẽ cái mà chúng nhắm đến chính là làng tôi –một ngôi làng như ốc đảo – ngôi làng có kho báu do chị Đẹp canh giữ. --- ***