Chiều ngày Chủ nhật tôi lại có lá vối và giấu vào ụ rơm, thảnh thơi chờ đến quá giữa giờ Tuất thì tôi cho lên miệng và đi ra ngoài cánh đồng, nơi mà Kinh Bắc quân – đội quân chít khăn trắng – sẽ tạm thời về trú đóng ở đây sau trận đánh tối qua. Ngậm lá thì nhìn được nhiều vong chứ không ngậm thì chỉ vong nào muốn cho tôi nhìn thì tôi mới nhìn được, thường thì đều là những vong tôi đã gặp qua một lần khi ẩn thân. Tối mùng bảy đã có trăng và tỏ hơn ngày hôm qua, trăng thanh gió mát kèm không gian yên tĩnh bao giờ cũng làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái và thư giãn, thường là như vậy nhưng tối nay tôi có chút bồn chồn trong lòng bởi vì khi gặp Lê Tam tướng quân và những vong hồn khác thì chắc chắn tôi sẽ phải đón nhận một tin không vui. Bên ta thiệt hại bao nhiêu? Cho dù gần một trăm phần trăm số vong hồn mà tôi đã tham gia cùng tham gia vài trận đánh đều không phải là họ hàng nhưng bây giờ họ đang là “phe mình” cho nên tôi luôn muốn con số thiệt hại là ít nhất. Ai cũng nghĩ như thế chứ không riêng gì tôi. Còn không bao lâu nữa thì cánh đồng lúa này sẽ được gặt và chỉ còn trơ ra những gốc rạ, trước khi đi đến nơi đã chôn tượng Lê Tam tướng quân thì tôi cũng phải cẩn thận quan sát một lượt rồi mới lom khom từng bước đến gần. Tôi cũng đã nghĩ đến việc sẽ phải mang tượng này về nhà và chôn giấu cạnh lũy tre, nếu người ta gặt lúa mà vô tình phát hiện được nơi chôn giấu thì rất dễ bị moi lên rồi vứt đi. Đặt tượng của Lê Ba tướng quân xuống bờ ruộng rồi tôi thắp lên mấy nén hương và bỏ ra mấy gói bánh ngay bên cạnh, những làn khói mỏng từ những nén hương đang cháy bay lên trên không trung và gió thổi tản mát. Tượng ông Lê Tam phiên bản trường mâu này tướng mạo không khác gì tượng Lê Tam phiên bản trường kiếm, thứ khác duy nhất giữa bọn họ chỉ là vũ khí mà thôi. Tôi ngồi bên cạnh bức tượng và lặng im nhìn, tôi đã khấn rồi nhưng chưa thấy ai hiện lên, bởi vậy chỉ có thể ngồi chờ đợi và dõi ánh mắt nhìn xa xăm. Chừng vài ba phút sau đó thì hồn của ông Lê Ba bắt đầu hiện ra phía trước mặt tôi, chắc do chưa nói chuyện nhiều nên ông ấy khá gượng gạo, tôi vội mở nút chai rượu và rót vào cái chén nhỏ đặt gần những nén hương đang cháy. -Lê Tam tướng quân chả phải thích uống rượu hay sao? – Tôi cười nhìn ông Lê Ba. – Giờ này chưa luyện quân, cũng chưa có việc gì nên uống một chén chắc không sao ông nhỉ? -Thật ngại quá, ta... -Cháu với ông Lê Tam là chỗ thân quen, ông cũng là ông Lê Tam chả lẽ lại không có chút tâm ý tương thông nào à? -Đúng là ta có cảm thấy cậu rất thân quen. -Vậy thì làm một chén rượu đi ông, tí nữa đông người lại không tới lượt đâu, mau hết lắm. – Tôi cười tít mắt. -À, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, ta uống, ta uống. -Đêm qua chị Ngọc Hoa chắc đã ra đây thăm Lê tướng quân rồi, kiểu gì cũng có khao thưởng gì đấy. -À, cậu nói Ngọc Hoa là cô gái áo đỏ, là Công chúa phải không? -Dạ đúng ạ. Chị ấy được phong Công chúa là Hậu Trần, cháu nghe chị ấy bảo như thế, nhưng chị ấy có vẻ chỉ thích là Ngọc Hoa bình thường. -Nàng ta thật sự rất giản dị, tiếc là khi còn sống ta không có con gái, có cô con gái vừa xinh đẹp vừa là võ giả như thế thì thật là nở mày nở mặt. Tôi hắt chén rượu đang để trên mặt cỏ và rót thêm một chén rượu khác cho ông Lê Ba. -Chị ấy có nhiều thứ hay lắm, ông Lê Tam còn được chị ấy dạy kiếm thuật cho đấy. -Điều này đêm qua ta cũng có nghe nói. Nửa đêm về sáng thì ta với ta đứng nói chuyện bên lũy tre đến gà gáy mới thôi. -Có dịp ông hỏi thử chị Ngọc Hoa xem, ông dùng trường mâu trông rất là oai phong, biết đâu chị ấy có bí kíp nào đó dạy cho ông thì sao. -Sao cậu không học? Ta tưởng cậu là đệ tử của nàng ấy? -Cháu á? – Tôi thở dài. – Gọi là đệ tử cũng được nhưng mà chị ấy bảo là cháu không có thiên bẩm võ học, mấy thứ ấy cháu học trước quên sau. Cháu thích đánh lén hơn vì dễ, người ta cứng đứng im như vậy cho mình đâm với chém là không bao giờ trượt. Ông Lê Ba nghe tôi nói như thế thì bật cười ha ha, đúng là có hai chén rượu vào cũng ít nhiều làm cho con người ta có chút thay đổi, kể cả là ma. -Ta là võ tướng, nói thật thì đánh lén là trò của kẻ tiểu nhân. -Tiểu nhân là người nhỏ, cháu còn bé cũng được tính là tiểu nhân chứ? – Tôi vặn lại. Tôi rót thêm một chén rượu nữa và bóc một gói bánh ra để mời Lê Ba tướng quân. -Ta có nghe ta kể một số chuyện về cậu rồi, đến bây giờ ta cũng còn bán tín bán nghi vì một đứa bé chưa đủ mười lăm tuổi đầu mà có thể nghĩ ra được nhiều mưu mẹo, lại có được nhiều cơ duyên đến thế, thêm nữa miệng lưỡi thì trăm đường lắt léo. Đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả đấy, khá lắm, khá lắm. -Trẻ con bây giờ khác thời trước mà, các cụ chả bảo là con hơn cha là nhà có phúc còn gì hả ông. Nếu xét về thế hệ thì cháu sống sau ông đến hơn hai trăm năm nên dĩ nhiên kế thừa sự hiểu biết của cha ông bao đời, cái này xem ra không có gì gọi là tài. Lê Ba tướng quân lại cười lớn một cách sảng khoái. -Bây giờ thì ta tin những gì ta nói là thật rồi, cậu ngoài mưu mẹo hơn người thì miệng lưỡi rất khá, lại có tính khiêm tốn như thế là tốt. Ta đây nhìn thì cậu cũng có ít nhiều tố chất tướng quân đấy chứ, cậu là người có sức hút, lời nói nhẹ nhàng nhưng người khác lại chịu nghe. Ngoài Công chúa và chính ta ra thì ta còn phát hiện những vị quan binh huyện này cũng rất để ý cậu. -Đêm qua có ông kia còn bảo sau này cháu chết đi nhất định có chỗ đứng ở huyện nhà đấy. – Tôi bật cười. – Sống có chỗ đứng mới quan trọng chứ làm ma thì cháu chỉ thích tự do thôi. -Đêm qua ta cũng thấy cậu gọi đến một đạo binh thiện chiến, đời ta chưa gặp đạo binh nào như thế. Bọn họ có thể một địch mười chứ không ít hơn, ta thấy lạ nên có hỏi chính ta đêm qua thì nghe nói đó là Thiên tử quân, chả lẽ cậu là dòng dõi nhà vua? Cậu họ Lý đúng không nhỉ? -Vâng, nhiều vong hồn bảo là cháu họ Lý, mấy ông sư đều bảo là cháu sau này có thể là tướng quân hoặc tướng cướp, cháu không biết điều nào là đúng. -Thiên tử quân thì sao? Cậu phải biết đấy la thân vệ của vua chúa, người thường đâu thể gọi được dễ dàng cho được. -Cháu có biết đâu, chính ông Lê Tam nói với cháu vài điều đấy chứ, cháu thậm chí còn chả hiểu tại sao lại gọi họ đến được, nhưng mà dù sao cũng tốt, có bọn họ thì âm binh của mấy thầy phù thủy cũng phải kiêng nể đến bảy phần. À, mà trong số tượng yểm vong hồn của gã thầy tối qua còn có vị tướng nào người Việt chúng ta không hả ông? -Mỗi ta thôi, những vong khác đều là Tàu cả, có thi thoảng chúng nó còn ỷ đông chèn ép ta nữa. – Ông Lê Ba thật thà nói. -Kỳ tới gặp bọn nó thì ông nhớ chèn ép lại là công bằng, mà tốt nhất là tiễn vong luôn chứ không chèn ép. Chị Ngọc Hoa mà gặp tướng Tàu là chị ấy không tha, ra tay rất nhanh gọn. -Điều này thì ta có thấy đêm qua rồi, hảo kiếm pháp, ta không phải là đối thủ. Ta bị yểm đi theo đám thầy phù thủy này một thời gian rồi, những lần trước đi hành sự ở nơi khác chủ yếu là chống lại tuần binh của làng, của xã nên không có nhiều khó khăn. Phải nói thật là đêm qua khi nhìn thấy Công chúa hạ gục đối thủ liên tục như thế ta cũng khiếp đảm, cũng may chính ta ngăn ta chứ không thì phải theo lệnh mà lao đến giao chiến, ta sợ là hồn ta giờ cũng khuyến nhiều phần. -Ông là người quen, người quen thì không đánh nhau. Tôi và ông Lê Ba ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa thì Lê Tam tướng quân mới xuất hiện, mặt ông ấy không nhợt nhạt như mọi khi mà đỏ như mặt trời, đúng bộ dáng vừa mới uống rượu thỏa thuê ở đâu đó về. Đến khi hỏi ra thì mới biết chị Ma đã khao binh, giờ này tất cả vẫn đang ở trên nha môn tiệc rượu linh đình, ngài tri huyện rất vui mừng. -Thế sao ông lại về đây? -Ta về rủ ta lên đấy, uống ngà ngà ta mới nhớ là còn ta ở nhà của cháu. -Ô, vậy thì vui rồi, thế ông Ba đi luôn đi, mấy khi dưới âm phần có tiệc khoản đãi như thế, không nên bỏ lỡ. – Tôi quay sang nói với Lê Ba tướng quân. -Cậu cũng đi luôn chứ? -Cháu không, cháu không phải là ma nên mấy thứ đồ uống, đồ ăn của vong là cháu không dùng được. Ông mau đi cùng ông Tam đi. Hai ông Tam – Ba chân nam đá chân chiêu đi được vài bước thì tôi gọi giật lại: -Ông Tam, ông Tam ơi! Đêm qua bên mình có bị thiệt hại nhiều không? -Thiệt hại tất cả là bảy mươi hai, trong đó đội Cầu Khoai của cháu mất hai vong. – Ông Lê Tam liệt kê. – Bốn mươi bốn vong thuộc quân số của nha môn đưa xuống còn đâu hai mươi sáu vong là từ đội của ta và ngài tuần đinh. -Anh Vành với anh Nẫm vẫn còn chứ ạ? -Hai thằng đấy giờ đang say bí tỉ kia kìa. Người thân của cháu cũng không mất ai, ta có lưu ý nên đã hỏi rồi. Cháu không lên tiệc rượu thì ra Cầu Khoai đi, ngoài ấy giờ cũng vui lắm, ngài tri huyện ban cho bao nhiêu là thịt rượu. -Thôi ạ, cháu về nghỉ vì ngày mai còn phải đi học, mấy ngày vừa rồi bận quá nên cháu có tí chểnh mảng. Còn có ba tuần nữa là cháu thi, mà cháu còn phải đi thi ở xã khác nữa. -Sao lại đi thi ở xã khác? Theo như ta nghe những vong hồn có con cháu từng thi giống cháu kể thì ở đâu thi ở đó chứ? -Cháu không biết nữa. -Thôi cố gắng nhé, không làm quan võ thì phải làm quan văn, cũng đều là tướng cả. Hai ông Tam – Ba cười khoái trá rồi bước đi xiêu vẹo, chả mấy mà hồn của họ đã lẫn vào bóng tôi. Tôi đứng một mình suy nghĩ thêm và quyết định moi tượng cả ông Lê Tam đang giấu dưới một bờ ruộng và mang về nhà, tôi sẽ chôn giấu hai bức tượng này ngay chỗ trước đây là cây duối. Kỳ nghỉ lễ như vậy là kết thúc. *** 225. Sau kỳ nghỉ mấy ngày gặp lại bạn học thấy đứa nào cũng có vẻ khỏe ra, mặt đứa nào đứa nấy tươi cười rạng rỡ. Chúng tôi bắt đầu nói nhiều hơn về kỳ thi tốt nghiệp cũng như việc thi xong là mỗi đứa mỗi ngả, đứa sẽ ở nhà giúp bố mẹ, đứa sẽ lên cấp III nào đó trong huyện. Vào lúc nghỉ giải lao giữa các tiết học từ đầu tháng năm cho đến trước khi nghỉ để chuẩn bị thi thì khối lớp 9 yên ắng hơn bình thường, chẳng còn cảnh chạy nhảy, nô đùa hay đuổi bắt. Tháng trước còn nghe nói chuyện văng tục chửi bậy nhưng kể từ sau kỳ nghỉ lễ mấy ngày bỗng nhiên đứa nào cũng khác, giống như tất cả chúng tôi vừa đón giao thừa, thêm một tuổi và trở thành người lớn vậy. Tôi là một trong những đứa đầu tiên dùng một quyển sổ đi khắp một lượt các bạn trong lớp để nhờ chúng nó ghi lưu bút, đám con trai và thậm chí cả bọn con gái đều bảo rằng tôi là đứa ướt át, chẳng đứa nào chịu khai bút và cũng không biết viết cái gì trong quyển sổ trắng tinh của tôi. Sau cùng tôi đành phải nói với lớp phó học tập là viết đôi lời, nó cũng viết cho tôi, tôi nhớ không nhiều, nội dung là chúc tôi giữ gìn sức khỏe và đạt điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp và hẹn nhau ở cấp III. Lớp phó viết rồi thì tôi bảo lớp trưởng, tổ trưởng, tổ phó viết, bọn cán bộ lớp đều viết những lời động viên na ná kiểu lớp phó học tập. Tôi muốn có làn gió mới nên bảo thằng Mạnh, thằng này rất nghịch và có thời gian thích chị họ tôi nhưng cưa hơi cùn, tôi nói với nó: -Mày viết cho tao, đừng có viết mấy lời thanh cao và dặn tao thi tốt vì mày là thằng học dốt, viết cho thật vào. Chữ nó xấu nhưng cũng cố gắng nắn nót, nội dung nó viết là chửi tôi các kiểu, đến khi tôi nhận lại quyển sổ trong giờ học thì hầu như tất cả đám con trai đều đã viết, mỗi đứa một trang. Chẳng có lời chúc nào nhẹ nhàng, có đứa còn vẽ hình con gái, đứa thì viết chữ in hoa to đùng với nội dung tôi là thằng còi nhất lớp, thằng khác thì mô tả tôi là thằng ái nam ái nữ vì chỉ có bọn con gái mới sướt mướt thế này... Chúng nó viết đủ kiểu, tôi chỉ xem lướt qua và cười một mình, những thứ này lớn lên mới đáng giá. Vì bọn con trai đã viết rồi nên đến lượt đám con gái cũng viết cho tôi, tôi đã có lưu bút của gần như cả lớp. Tôi không nhớ chính xác nhưng có lẽ tôi là đứa đầu têu khai mào việc này vì sau đấy có mấy đứa con gái cũng đưa sổ cho tôi để viết vài dòng kỷ niệm. Tôi không từ chối bất cứ cuốn sổ nào vì đấy là dịp tôi múa bút mô tả, cũng có khi dùng từ không thật nhưng tôi muốn các bạn nữ đều vui khi đọc lại, những từ như: Xinh đẹp, dễ mến, nết na, dịu dàng, trắng trẻo, ngoan hiền, thùy mị... đều được tôi dùng một cách mượt mà và đầy sáng tạo. Trước khi viết tôi luôn cố nhớ xem mình có ấn tượng gì về chủ nhân của quyển sổ và tìm từ ngữ thích hợp. Không phải tất cả mọi người đều yêu quý tôi nhưng tôi tin rằng không ai ghét tôi, tôi vẫn luôn cố gắng làm điều đó kể từ khi còn nhỏ. Những kỷ vật có ý nghĩa với chỉ cá nhân tôi như áo trắng đầy chữ ký, chiếc khăn mùi xoa từ trắng thành đỏ sẫm dính máu của tôi hay quyển sổ lưu bút cấp II, cấp III... tất cả tôi đều không có cơ hội nhìn lại, thứ duy nhất mà tôi sở hữu chính là trí nhớ của mình. Món quà tôi tặng cô bạn lớp phó học tập ngồi ngay trước mặt mình là mấy bông hoa bất tử, tôi nhớ đó là một loạt hoa khô, tôi đã tặng tất cả là năm bông tượng trưng cho thời gian học chung từ lớp 5. Tôi không giải thích ý nghĩa của hoa vì bọn con gái sẽ thừa hiểu, tôi không chọn hoa khác hay món quà gì khác vì tôi thích chữ bất tử. -Tớ mong là tình bạn của bọn mình sẽ giống như hoa này. Tôi đã viết như thế trong một tờ giấy nhỏ xé từ quyển vở ra chứ không dám nói trực tiếp, chỉ biết cô bạn lớp phó nhận tờ giấy, đọc xong và cất vào cặp sau đó quay xuống nhìn tôi cười, tôi cho là lúc ấy mặt tôi cũng rực rỡ như mặt trời và tim thì đập mạnh không khác gì lúc nguy hiểm, thậm chí lúc đối mặt hiểm nguy tim cũng đập không mạnh như vậy. Tôi không biết vì sao nhưng tôi và cô bạn lớp phó của mình không nói chuyện với nhau, không gặp nhau trong hơn bảy năm. Tuy không gặp mặt nhưng thi thoảng tôi vẫn dò hỏi thông tin qua những người bạn cũ của mình. Hồi tôi gặp chuyện thì tôi ẩn thân thật sự, tách biệt với tất cả bạn bè, đến khi nghe tin cô bạn lớp phó của mình có chuyện thì tôi xuất hiện, chỉ với tư cách là bạn bè thôi, thích thì có thích nhưng biết là mình không có cửa nên có thể xem như tôi trở lại cuộc sống quen thuộc của mình bằng cách gặp lại những bạn cũ. Sau nhiều năm thì tôi tin rằng tôi và cô bạn lớp phó của mình không có duyên đúng như chị Ma từng nói vào một đêm tối trời khi bà Già vắng nhà. Nếu năm 2005 tôi chỉ chịu khó chừng một tháng nữa thì có khi cưa đổ được vì lúc ấy cô bạn lớp phó của tôi cũng chưa quen ai, chiều cuối tuần nào tôi cũng chở về quê và sớm thứ hai chở đến chỗ làm. Có những ranh giới mong manh mà tôi không dám bước qua vì tôi sợ mình sẽ mất đi mọi thứ, thậm chí đánh mất đi một tình bạn mà tôi trận trọng. Đến khi tôi nghĩ rằng mình nên nói gì đó thì tôi lại phải đi xa, đến khi tôi quay lại thì trái tim tôi đã bị lấp đầy bởi một hình bóng khác, âu cũng là số phận. Tôi hay đến một nhà hàng mà tôi yêu thích, tất cả bạn bè và người quen của tôi nếu có thời gian thì tôi đều muốn dẫn đến đây ăn vì nó quá ngon. Tôi không phải khách vip của nhà hàng, chỉ là một khách thi thoảng đến ăn mà thôi, nhưng ăn từ hồi một chị làm lễ tân đứng chào khách ở cửa nay đã làm quản lý thì tôi cũng nên là khách vip chứ nhỉ. Trong một buổi tối như bao buổi tối khác ở Sài Gòn tràn ngập ánh đèn, trên một bàn ăn có ba người, tôi và hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện nhau. Người tóc ngắn bên trái tôi là cô bạn lớp phó, còn bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ khác, vợ tôi! Hai người bọn họ say sưa kể về tôi với những thói hư tật xấu từ hồi nhỏ đến hiện tại, còn tôi thì lại giả điếc có điều kiện, chỉ ăn và ăn. -Này tôi bảo, hồi xưa là ông thích tôi lúc lớp mấy ý nhỉ? – Cô bạn lớp phó vỗ vỗ vào cái bàn ăn và hỏi tôi. -Tôi không biết, đừng có hỏi nhiều. -Đấy em thấy chưa, thằng này hỏi là nó bảo không biết chứ trí nhớ của nó thì đến chị cũng thua, thi thoảng vẫn phải gọi hỏi nó chuyện cũ. Nhưng chị khẳng định là thằng này biết thích con gái từ sớm, chắc chỉ mấy tuổi. Cô bạn lớp phó nói với vợ tôi, vợ tôi còn đế thêm vài câu khác nữa và bọn họ cười khúc khích với nhau. Nhìn những người phụ nữ thân quen đều thoải mái thì tôi cũng cho là mình tài, thật sự là tài chứ không đùa đâu. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi