Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 249: Trận này nhàn



Bỏ mặc hai người đàn ông đau đớn rên la, tôi trở lại ngồi cạnh bụi cây nhỏ gần thanh kiếm gỗ để đề phòng họ gọi âm binh, một lần đối mặt với nguy hiểm trong gang tấc khiến tôi cảnh giác hơn nhiều. Người đàn ông đang ở trước mặt tôi – người đã bị tôi nhẵm vào mắt cá chân sau một hồi suýt xoa, mắt dáo dác nhìn quanh thì quyết định nghe lời đồng bọn là đào hố ngay cạnh vệ đường, gần mép ruộng. Bạn anh ta, người đàn ông vừa nhận một cú đạp vào mang tai cũng tỏ ra tức giận và nói vọng sang đủ để anh ta nghe:
-Đcm, tao tin là đất này dữ, khả năng là có vong lĩnh tướng quân hoặc có thằng thầy nào đó đang theo sát chúng ta vụ này. Tao vừa bị một cú đạp vào đầu cảm giác rất thật, đcm nó chứ.
-Tao bảo rồi, không phải tự nhiên mà bốn thằng kia đứa hâm dở, đứa vong mạng đâu. Bọn mình thì pháp sư nửa mùa, khác đếch gì chân sai vặt, ngu là thiệt thân.
-Đường đại ca có hỏi thì nói đã chôn trong cánh đồng như thằng Bân nhé, tao là bắt đầu rét rồi.
-Ui dời, chôn chỗ này với trong cánh đồng thì khác đếch gì nhau, mau mau đi mày, tao tỉnh cả rượu rồi.
-Chó đẻ thật.
Hai người này bắt đầu dùng dụng cụ họ mang theo khoét một cái hõm cạnh vệ đường, tôi định đi lại sút cho gã ở gần một sút vào mặt nữa nhưng lại thôi bởi vì tôi nghĩ, nếu hai người này có chút sợ hãi và chôn bùa yểm của họ ngay mép đường thì lại hay, chẳng phạm vào cánh đồng của làng, âm binh của bọn họ cũng không thể vào một cách dễ dàng được.
-“Mình cũng phải tìm cái gì đấy để lát nữa đào chỗ đó lên ngay mới được.”
Tôi nhẹ nhàng với tay lấy thanh kiếm gỗ từ chỗ giấu ban nãy ra và lom khom bước về phía bên vệ đường bên kia, giáp với cánh đồng của xã bên cạnh, lúc tôi vừa mới bước xuống vệ cỏ thì nghe đằng sau mình là tiếng của người đàn ông bị nhẵm vào mắt cá chân nói với đồng bọn của anh ta:
-Này, này! Đm nó chứ, hình như tao vừa nhìn thấy thứ gì đó lơ lửng.
-Hả? Cái gì?
-Giống như mông cái que gì đấy lơ lửng đi từ bên này đường sang bên kia kìa.
-Chỗ nào?
-Đoạn kia.
-Mày có chắc không?
-Cũng không chắc lắm, nhưng tao cảm tưởng như có người đang rình bọn mình đấy.
-Mày bò qua đó xem thử xem sao.
Tôi vểnh tai nghe họ nói chuyện với nhau và biết rằng cái que củi mà họ nói chính là thanh kiếm gỗ tôi đang cầm trên tay, ngay lập tức tôi cúi người bước nhanh về hướng Tây, dọc theo con đường đất, vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Khi người đàn ông bị đạp vào chân kia bò sang vệ đường bên này nhìn và dùng đèn pin lia ra xung quanh thì tôi đã đi được một đoạn chừng ba mươi mét nên vội ngồi lại và để thanh kiếm gỗ xuống vạt cỏ dưới chân.
-Thấy gì không?
-Chả thấy gì.
-Có thể là nhìn nhầm đấy.
Tôi đi thêm vài chục mét nữa thì thấy bóng của gã A Bân thấp thoáng từ dưới cánh đồng bò lên đường đất, gã nhìn trước nhìn sau rồi lom khom đi về phía cống thủy lợi ngồi, bỗng dưng tôi ở vào thế khó. Nếu đi tiếp sẽ phải đi qua sau lưng của gã sang cánh đồng bên kia nơi cất giấu ba lô và áo khoác, bên trái đường bây giờ lại không thể đi bởi những “bức tường thành” do chính tôi dựng lên dạo trước. Tôi ngoái lại đằng sau nhìn, dưới ánh trăng tỏ vẫn chưa thấy hai người đàn ông kia, vậy là tôi còn một chút thời gian.
-Alô! Vâng, em chôn xong rồi, còn anh Nhãn với anh Cội chôn ở đằng Đông theo như lời anh dặn... Vâng, em gần nên xong trước, có tí trục trặc vì đám dân quân nó đi tuần nên phải cẩn thận... Vâng!
Tôi nghe thấy A Bân nói chuyện điện thoại nên vội vàng nắm lấy cơ hội này và lom khom bước thẳng, đi ngang qua sau lưng ta nhưng anh ta không quay lại nhìn, tại chỗ này đồng trống chứ không tôi sẽ vụt cho một kiếm vào đầu ngay được, thuận tay lắm mà chẳng dám.
-Vâng... Em ngồi chờ một ít nữa, xong là bọn em rút ngay... Chỗ này chỉ nay mai là dân người ta gặt, loáng thoáng em thấy có ruộng gặt rồi... Vâng.
Tôi đã chạm tay vào được áo phao đang quấn ngoài ba lô và dùng hai tay bê ba lô lên, bước được vài bước thì rẽ phải theo một bờ ruộng rồi đi thẳng về hướng Tây, phải tránh xa chỗ gò đất mà A Bân vừa mới chôn bùa yểm. Tôi đi được khoảng vài chục mét thì rẽ trái, nhắm hướng Nam bước tới, thấp thoáng tôi có thể nhìn thấy một số vong hồn phất phơ đứng trên ngọn tre làng đằng xa, tuy không rõ nhưng có thể nhận rõ ra chị Ma vì bộ quần áo màu đỏ của chị ấy nổi bật hơn cả.
-Lại đây, lại đây!
Tôi đang lò dò bước đi thì nghe tiếng Trịnh Phi Nhạn gọi, ông ta đang ngồi xổm bên một ruộng lúa, tư thế y như người lớn đang ngồi giải quyết nỗi buồn vậy.
-Dân quân đâu rồi ông?
-Mấy người ấy đang đứng nói chuyện và hút thuốc ở đằng kia.
-Ông đi lại đó nói với mọi người tìm cách mách cho dân quân bật đèn pin soi linh tinh ra mạn đường đất kia đi, chúng nó đang chôn hai đạo bùa âm binh ở đấy, chỗ cái gò đất đã chôn xong rồi, cháu sẽ nói với chị Ngọc Hoa.
Trịnh Phi Nhạn chạy biến đi ngay, lần trước được khiển Hỏa binh nên ông ta có vẻ hào hứng lắm, tiếng nổ đầu nòng cùng mùi thuốc súng luôn khiến người ta phấn khích, hoặc ít nhất tôi cảm thấy phấn khích hẳn, chắc là ông Nhạn này cũng cảm thấy như vậy.
Chị Ma đứng trên cao chắc đã quan sát thấy tôi lom khom đi về hướng lũy tre nên mau chóng xuất hiện ở đằng trước, ngài tuần đinh cũng đi cùng với chị ấy.
-Chị đứng trên cao đã nhìn thấy rõ tất cả rồi chứ? – Tôi hỏi.
-Cơ bản là nhìn thấy rõ. – Chị Ma gật đầu. – Lần sau nên có cái gậy gỗ giống mấy người kia kìa, gậy đó vụt vào mắt cá chân là sẽ bị vỡ mắt cá, sẽ thành người què luôn chứ nhìn em như con ma đói thế này không ăn thua đâu.
-Em vừa nói ông Nhạn đi báo...
-Ta có biết rồi, sẽ có cách để mấy người thanh niên đó chiếu ánh sáng về hướng ấy.
-Nhưng bọn nó cũng chôn xong rồi, chị vừa mới thấy hai thằng bò lổm ngổm qua bên kia đường.
Tôi quay sang bên trái nhìn, ánh đèn pin từ phía lũy tre làng quét ngang quét dọc mấy đường trong khoảng hơn nửa phút rồi tắt ngúm.
-Thôi để mấy người đó về đi, họ hết tác dụng rồi. Sắp tới là việc của chúng ta.
Chị Ma nói với ông tuần đinh, ngài tuần đinh gật đầu và quay lại ra hiệu với người tuần binh đứng phía sau, anh ta lập tức xoay lưng biến mất.
-Em tính đi đâu đấy?
-Em định mò về nhà bà ngoại em tìm dụng cụ để đào những thứ bọn họ đã chôn.
-Để ta dẫn cháu đi, cẩn thận không chó sủa lại phiền phức. – Ông tuần đinh nói. – Đi mau trước khi những thứ ấy chôn quá lâu sẽ chả biết hậu quả ra sao.
-Vậy em đi với ngài tuần đinh đây, chị sẽ canh chừng cái gò kia.
-Chỗ hai người kia chôn bùa là vệ đường đất, hình như chưa thuộc địa phận cánh đồng làng mình đâu chị.
Chị Ma gật đầu không đáp lời tôi, ánh mắt chị ấy nhìn đăm đăm về phía gò đất nơi A Bân đã chôn bùa, nơi ấy vẫn im lìm, không có bất cứ bóng âm binh nào nhưng như tối hôm trước cạnh bờ mương, khi tôi tới gần thì chút xíu nữa đã toi mạng, còn trước đó tuyệt nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường.
Tôi để ba lô và áo khoác cạnh lũy tre và chui qua đống rào tre bà ngoại tôi để giữa lối đi, không có bất kỳ tiếng chó sủa nào trong suốt quãng đường từ cánh đồng vào đến nhà bà ngoại tôi. Dụng cụ làm đồng tôi nhớ bà ngoại hay để cạnh gốc cây bưởi gần giếng nước, ngay cửa bếp, con Vện sẽ nằm ở thềm nhà ban đêm và sẽ dễ dàng đánh hơi thấy tôi hoặc ngửi thấy âm khí nhưng tôi tin là con Vện sẽ không phá đám. Trong ánh sáng lờ mờ của trăng, tôi lần mò tìm được cái thuổng đào đất rồi nhẹ nhàng quay ra, con vện đúng là nằm cuộn mình trên thềm nhà nhưng chắc nó đang mơ đến một khúc xương nào đó nên chẳng buồn tỉnh giấc sủa. Tôi lách qua lối đi hẹp kẹp giữa đầu hồi nhà và bếp rồi chạy trên ruộng khoai lang sau nhà bà ngoại, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng chị Đẹp gọi:
-Này, từ bao giờ ngươi lại thành thằng ăn trộm thế?
-Em chào chị! Em mượn tạm cái thuổng này, cánh đồng sau làng đang có biến. Có mấy người chôn bùa yểm, chắc họ tính vào đây theo lối ấy.
-Thảo nào ta thấy ngài tuần đinh đứng ngoài kia đã chạy đi rồi.
-Sao ạ? – Tôi giật mình nhìn về hướng lối ra.
-Ngài ấy vừa tất tả chạy đi rồi, ngươi cũng đi mau đi, nhớ giữ mình.
Tôi chạy vài bước thì dừng lại hỏi chị Đẹp:
-Ô, sao hôm nay chị lại nhẹ nhàng thế ạ?
-Thằng ranh này, ý ngươi nói mọi ngày ta chanh chua hay sao?
-Dạ không, chị cứ ăn nói nhẹ nhàng như này rất xứng với vẻ đẹp chim sa cá lặn của chị đấy ạ, chị họ!
-Ta không phải chị họ của ngươi, lẻo mép vừa thôi, đi đi.
Tôi gật đầu rồi chạy nhanh về phía lối đi ra đồng và chui qua những cành rào tre, lồm cồm qua, khi đứng dậy thì đúng là không thấy ngài tuần đinh đâu, thay vào đó là ông Nhạn.
-Đánh rồi!
Ông Nhạn nói ngắn gọn, xúc tích nhưng đầy đủ, tôi vội vàng vớ ba lô đeo lên đằng trước, cái áo phao buộc ngang hông.
-Sao đang yên lại đánh thế ông?
-Chỗ đường đất hình như chúng nó chôn bùa gần nơi mày đã chấn, âm binh hiện ra bị đẩy văng ngược lại nên bọn nó xuất hiện ngày một nhiều.
-Còn chỗ gò đất thì sao ạ?
Tôi bước thấp bước cao chạy vội về hướng Bắc, men theo lũy tre làng một đoạn vài trăm mét.
-Nội công ngoại kích, một chỗ động là cả ba chỗ nó lên đủ cả.
-Mấy lão kia đi chưa hay vẫn ở chỗ cũ hả ông?
-Bọn nó chưa đi, Ngọc Hoa Công chúa đã cắt cử người theo dõi hành tung của bọn nó rồi, nếu thuận lợi thì run rủi cho thằng nào đó xuống gặp Diêm Vương.
Tôi chạy hết lũy tre làng nằm bên tay phải mình thì toàn bộ cánh đồng hiện ra trước mắt, quan sát một lượt để đánh giá nhanh tình hình. Gò đất nhỏ nơi gã A Bân đã chôn giấu bùa đang là nơi chị Ma đang đối phó, tôi chưa nhìn rõ lực lượng hai bên vì hãy còn xa, từ chỗ tôi đứng, chếch về phía tay phải bốn mươi lăm độ, nhóm của ông Lê Tam và ngài tuần đinh cũng đang đối chiến với những âm binh, tôi chỉ có thể nhìn thấy những bóng hình lẫn lộn vào nhau chứ chưa phân biệt được địch ta.
-Ông nhanh chân thì chạy đi quan sát giúp cháu, cháu phải nắm được tình hình mới biết cách ứng phó được ông ạ.
Trịnh Phi Nhạn chẳng đáp nửa lời mà biến mất cùng một cơn gió nhẹ, tôi tiếp tục đi thẳng về hướng gò đất, nơi chị Ma đang chiến đấu, một kiến thức sơ đẳng mà tôi tự học được trong lúc ôn tập để chuẩn bị thi tốt nghiệp đó chính là nếu cùng một lúc có thù trong giặc ngoài, thì thù trong phải ưu tiên diệt trước để ổn định tình hình trước khi đối phó với giặc ngoài. Vấn đề nan giải với tôi bây giờ là phía cống thủy lợi đằng kia vẫn lù lù ba bóng người đứng hút thuốc, đốm lửa từ thuốc lá đỏ rực. Khi khoảng cách còn khoảng một trăm mét nữa thì đến chỗ chị Ma đang giao chiến thì tôi ngồi xuống chờ tin tình báo từ ông Trịnh Phi Nhạn, trong khi ông ta chưa quay lại thì tôi tung ra một nắm gạo rang và ra lệnh cho hơn năm mươi Kim quân trợ giúp chị Ma và những vong hồn khăn trắng chống lại âm binh.
-Ta đã do thám tình hình xong rồi. – Trịnh Phi Nhạn đã quay trở lại.
-Cụ thể bên mé đó ra sao hả ông? Cả chỗ chị Ngọc Hoa nữa.
-Bên mé kia có hai đám âm binh lớn, có lẽ bọn nó chôn bùa đúng chỗ giáp ranh nên đám ấy cứ đánh nống vào, ngoài những chỗ mà Lê tướng quân chỉ là có tường thành thì những chỗ khác ngài tuần đinh đã đặt cự mã chỗ ấy giao chiến ác liệt lắm, chúng nó muốn tràn vào cánh đồng này.
-Dây phép không đủ nên không chăng dài được, những khoảng hở đấy cháu nhớ rộng. Vậy còn chỗ chị Ngọc Hoa cụ thể ra sao? Cháu chỉ xem được phía này.
-Chỗ ấy chúng nó lên cũng nhiều lắm, chả hiểu sao bọn nó lại có ý đánh về hướng Đông, có lẽ là để hội quân tạo đột phá khẩu.
-Vậy ông dùng Hỏa binh hay Kim quân?
-Ta nghĩ ta sẽ dùng Hỏa binh, ta sẽ dẫn vào giữa khoảng kia. – Trịnh Phi Nhạn chỉ tay về hướng Đông Bắc. – Chen giữa khoảng ấy không cho bọn nó hội quân.
Tôi tung ra liền hai nắm gạo, hơn một trăm Hỏa binh hiện ra ngay hàng, thẳng lối sẵn sàng chờ lệnh.
-Bọn chúng có thể áp sát, thường thì cháu vẫn kèm Kim quân phòng cận chiến.
-Điều này là sơ đẳng mà, được thì...
Tôi không đợi ông Nhạn nói hết câu liền tung ra hai nhúm gạo rang nữa với tổng cộng khoảng hơn năm mươi Kim quân.
-Như này được chưa ạ?
-Một đội mạnh! – Trịnh Phi Nhạn gật đầu.
Tôi ra lệnh cho Kim quân và Hỏa binh tạm thời nghe theo sự chỉ huy của Trịnh Phi Nhạn, ông ta rất hào hứng và nhanh chóng chia số Hỏa binh thành bốn đội, mỗi đội khoảng ba mươi tay súng, số Kim quân thì ông Nhạn chia làm hai đội, tôi đứng nhìn cách ông ta chia quân nhanh chóng và thuần thục nên rất vững bụng, đúng là gừng càng già càng cay, tôi còn phải học nhiều.
-Ông nhớ dặn họ trừ binh khăn trắng và chị Ngọc Hoa ra không lại bắn nhầm.
-Yên tâm, cái này ta rành hơn cả mày luôn.
Ông ta nháy mắt với tôi rồi rút đao ra dẫn binh tiến nhanh về hướng Đông ghé Bắc, việc len vào giữa cánh đồng và không cho các nhóm âm binh tụ lại với nhau thực sự là thông minh. Tạm yên tâm với Trịnh Phi Nhạn, tôi dành sự chú ý của mình nơi gò đất, lúc này số Kim quân tôi ném vào trận đánh đang giúp chị Ma và những nghĩa binh tương đối tốt, muốn dứt điểm nhanh vị trí này thì đào thứ gã A Bân đã chôn lên nhưng bọn họ vẫn đang đứng ở cống thủy lợi chưa rời đi. Khoảng cách chỉ tầm ba, bốn chục mét khiến tôi không dám mạo hiểm vì dễ bị phát hiện, trời sáng trăng cũng có cái hay mà cũng có cái dở là như thế. Nếu ẩn thân thì không mò vào chỗ đó được mà nếu hiện thân thì chắc chắn sẽ bị lộ, ngồi nhìn chị Ma tả xung hữu đột với đám âm binh từ dưới đất chui lên một hồi thì tôi nóng ruột. Cẩn thận sờ cái túi vải còn một ít gạo rang và tôi tự đóan rằng nhiều thì chỉ còn xuất được bảy mươi binh nên tôi cũng lom khom bước về hướng Đông theo những bờ ruộng, đi được một đoạn thì tôi khấn gọi chị Ma liên tục trong miệng.
-Em gọi chị có việc gì?
-Đánh mãi chỗ ấy không ổn đâu chị ạ, chị rút số nghĩa binh đang tham chiến lại để em lo gò đất này, bên phía kia đã có Trịnh Phi Nhạn.
Tôi chỉ tay về hướng những tiếng súng bắt đầu bắn theo loạt, Trịnh Phi Nhạn sắp đội hình Hỏa binh dựa lưng vào nhau để chống hai mặt.
-Chị có thể cùng nghĩa binh tìm cách đuổi mấy gã kia đi, đuổi được bọn họ thì em mới đào chỗ bùa gã kia chôn được.
Dứt lời tôi tung ra nắm gạo rang trên tay, số này tôi gọi Kim quân, trong khi chị Ma nhìn về hướng Lê Tam tướng quân đang chống địch thì tôi vội cất túi vải vào ba lô và lấy ra túi gạo thứ hai còn nguyên.
-Em giao cho chị số binh này, bên cánh ông Tam có vẻ núng thế vì bên ấy có tới hai đạo.
-Còn mấy người kia thì sao?
Chị Ma không vội đáp lời tôi mà quay lại hét lớn ra lệnh cho nghĩa binh khăn trắng đang đánh nhau gần gò đất rút về hướng Nam nơi tôi và chị ấy đang đứng. Ngay khi nghe chị ấy ra lệnh như vậy thì tôi lập tức cho số Kim quân đang đứng như tượng chờ lệnh lao lên thay thế, nếu chậm trễ thì âm binh của đối phương sẽ tràn ra khắp cánh đồng này rất khó diệt, phải vây chúng lại.
-Tất cả các anh hãy tìm mọi cách xua đuổi ba thằng kia đi chỗ khác, thích làm gì thì làm, tội đâu ta chịu, diệt được bọn nó thì sẽ trọng thưởng nhưng tuyệt đối không được để liên quan đến người vô tội.
Hơn hai mươi nghĩa binh chít khăn trắng chạy vòng ra bên trái một đoạn dài rồi ngoặt gấp về hướng cống thủy lợi.
-Ai là người vô tội thế chị?
-Để đám vong hồn này đuổi bọn nó đi, chị phải dặn thế vì nhỡ đâu chúng nó hám công lại xúi người khác diệt đám đó thì chả phải là to chuyện hay sao? Tốt nhất là tự làm, du ngã xuống sông, suối hay bịt mắt cho đâm xe vào đâu đó chết quách đi là được.
-Thế thì bọn họ chưa chết được đâu?
-Tại sao?
-Hai cái xe máy của bọn họ em đã phá rồi, không chạy được nữa.
-Không sao, nhận mặt được thì sớm hay muộn cũng sẽ đến lúc gặp Diêm Vương.
Chị Ma luôn là người tôi ưu tiên nhất, tôi tung ra mấy lượt để chị ấy có một đạo binh khoảng trên dưới hai trăm, gươm sáng loáng trên tay với giáp trụ nhẹ nhìn Kim quân rất có khí thế.
-Như này đủ để chị chơi chưa?
-Tạm!
Chị Ma dẫn đội binh này đi về hướng Đông khoảng ba trăm mét thì rẽ trái chia làm hai đội tham gia vào nơi ác liệt nhất hiện tại. Cánh đồng giữa đêm khuya trở nên ồn ào, hỗn độn khi trong tiếng súng nổ thì có kiếm đao kiếm va chạm, thêm cả những tiếng thét lớn chẳng biết của bên nào. Tôi hồi hộp ngồi chờ ba người kia rời đi, trong lúc chờ đợi những nghĩa binh khăn trắng làm gì đó thì tôi cũng tung thêm gần một trăm Kim quân vào giữa trận đánh nhỏ ở gò đất, càng đến gần gò thì càng cảm thấy lạnh nên tôi vội khoác áo phao và trùm mũ len kín mặt. Lần trước hít cả đống âm khí ở cánh đồng làng bên đã làm tôi phải tính toán rất nhiều, âm khí chẳng bao giờ là tốt cả, nhẹ thì ốm mà nặng thì không dám tưởng tượng.
Cuối cùng ba người đàn ông kia cũng quay xe máy và khởi động, họ rời đi, ánh đèn hậu màu đỏ của xe giúp tôi nhận ra là họ chỉ đi được chừng hơn một trăm mét thì dừng lại.
-Số các ông đen thật rồi.
Tôi nhếch mép cười và ngay lập tức bỏ lá vối ra khỏi miệng, khung cảnh trước mặt chỉ là những cánh đồng lúa với những cơn gió lạnh thổi tứ phía. Tôi không khó khăn để tìm ra vị trí gã A Bân đã chôn bùa yểm mặc dù gã ta đã ngụy trang rất khéo, phải thừa nhận là đám này chuyên nghiệp nhưng ba gã đêm nay có vẻ như là chân sai vặt. Tính ra trong những gã mà tôi từng chạm trán thì tay Diều Hâu có vẻ nguy hiểm nhất, có khi ông ta là đệ tử chân truyền của cái gã Đường Thốc Tử nào đó cũng nên, chỉ tiếc là trong mấy người thì ông ta vắn số và thảm nhất.
Thứ tôi dùng thuổng moi lên từ gò đất dường như không khác so với thứ bùa đã chôn ở bờ mương, sau khi quan sát cẩn thận ba người kia có quay lại hay không thì tôi mới tiến hành đốt từng thứ một, đầu tiên là những tờ giấy màu vàng đầy hình thù lạ, sau đó là mấy sợi dây cộng với hai mảnh khăn... Ngọn lửa nhỏ bập bùng cũng là lúc gió lạnh vây quanh người tôi giảm đi và hết hẳn, đến khi lửa tắt, những thứ bùa ngải chỉ còn là tro tàn thì tôi mới đứng dậy đi về hướng Nam một khoảng xa cho chắc ăn, trước khi ẩn thân thì tay cầm kiếm giơ lên, tôi phải cảnh giác cao độ. Trước mắt tôi, chỗ gò đất bây giờ chỉ còn lác đác vài Kim quân vì số lượng lớn đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào, tôi ngoảnh lại nhìn với con mắt ngạc nhiên hết sức, hóa ra khi tôi không ẩn thân thì họ vẫn đi theo ư? Chắc là chỉ loanh quanh đoạn này thôi.
Nhìn về phía đội do ông Nhạn chỉ huy, bây giờ họ đã dàn hàng ngang thành nhiều lớp hình cánh cung tiến sát về phía con đường đất trợ giúp cho Lê tướng quân và chị Ma, bóng váy đỏ vẫn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những âm binh và vong hồn. Mặc dù số binh chị Ma dẫn theo khoảng hai trăm nhưng xem ra bên kia cũng không ít hơn, trận đánh đã lan rộng hơn khi nãy, có vẻ đối phương đã tạo được đột phá khẩu và tràn vào cánh đồng. Tính từ đường đất nơi những lá bùa được chôn đến nơi xa nhất mà đám âm binh ấy tràn vào được cũng khoảng một trăm mét hơn, có thể xem là chiều sâu của trận đánh, còn chiều rộng tôi chưa biết là bao nhiêu vì góc nhìn không thể bao quát được.
-Kim quân chia làm hai đội, đội số 1 và đội số 2, đội số 1 đứng sang bên này, đội số 2 đứng nguyên tại chỗ. Tất cả đi đằng này!
Tôi dẫn khoảng gần hai trăm binh đi vòng sang hướng Tây rồi rẽ lên hướng Bắc, băng ngang cống thủy lợi nhắm thẳng hướng Đông tiến dọc theo đường đất. Trong khoảng tối ở hướng Bắc nơi mà ban nãy tôi còn thấy ánh đèn màu đỏ nay đã mất dạng, có lẽ bọn họ đã dắt xe đi xa.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí