Đường đất đủ để một cái xe Công nông đi lại, tôi áng chừng bề rộng cỡ ba mét nên tôi đi đầu, phía sau tôi Kim quân xếp hàng ba hàng dọc khiến tôi có đôi chút lúng túng bởi vì không biết đội số 1 với đội số 2 bị trộn lẫn kiểu gì nhưng đành kệ. Điểm đầu tiên bùa được yểm cách cống thủy lợi khoảng trên một trăm mét hơn, tôi có thể nhìn thấy rõ âm binh từ đó hiện lên theo từng lớp một khi khoảng cách còn chừng ba mươi mét. Những đôi mắt lạnh lẽo cũng quay sang nhìn tôi, trước khi những âm binh này có bất cứ hành động nào thì tôi ngay lập tức chạy xộc đến và tung ra hơn mười đường kiếm, đã lâu tôi chưa được múa may như vậy. Mỗi đường kiếm được tung ra là gió rít lên rất mạnh, một vài âm binh ngay lập tức tan biến vào hư không. Mục đích chính của tôi bây giờ không phải là thể hiện sức mạnh của thanh kiếm gỗ trừ tà mà dùng Kim quân đánh tập hậu, giảm áp lực cho cánh quân đang giao chiến trong cánh đồng và để bản thân tôi yên tâm hơn khi đào đất. Tôi lùi lại phía sau thì âm binh mới xuất hiện cũng bắt đầu tiến về phía tôi, mục đích gây sự chú ý đã đạt được, tôi liền vung kiếm chỉ thẳng vào nhóm âm binh trước mặt ra lệnh: - Kim quân số 1 tiến đánh những âm binh này ngay lập tức. Kim quân hàng dọc đứng đằng sau phía bên phải chạy đều bước lên phía trước chặn những âm binh lại, tôi vội bước sang bên trái và dạt hẳn về phía vạt cỏ ven đường để Kim quân có đủ không gian giao chiến. Chỉ không đầy ba mươi giây sau, khoảng một trăm Kim quân đã tạo thành một vòng cung hình chữ U vây kín khu vực yểm bùa, cảm giác không gian chật hẹp nên tôi ra hiệu cho đội Kim quân số 2 còn lại chạy men theo vạt cỏ, bên trái là ruộng lúa xã bạn. Băng qua nơi đang giao chiến vài hơn chục mét đã phát hiện điểm yểm bùa thứ hai ở trước mặt, âm binh từ nơi đó ùn ùn xuất hiện thẳng tiến vào trong cánh đồng, đến lúc này tôi mới có cơ hội để quan sát phía này của trận chiến. Âm binh địch thì đông, cứ một lần xuất hiện khoảng ba vong, đều là những kẻ cầm kiếm với ánh mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, tôi định vung kiếm ra lệnh cho Kim quân tiến lên nhưng tôi kịp ngừng lại và thay đổi ý định của mình. - Kim quân số 2 hỗ trợ đội số 1! Ban đầu tôi dự dịnh chia họ thành hai đội để đánh hai chỗ nhưng bây giờ hai đội chỉ cần tập trung vây một chỗ, gọn một nơi. Sau khi một hàng dọc Kim quân đang đứng dưới vệ cỏ rút gươm tham chiến cùng với nhóm trước đó thì tôi rảnh tay, để an toàn hơn, tôi tung ra thêm khoảng hai mươi Kim quân đi theo bảo vệ mình, nếu tôi không ra lệnh cho họ giao chiến thì họ sẽ luôn đi kè kè phía sau chừng ba mét. Tôi chạy băng qua đường đất thẳng về nơi âm binh đang hiện lên và tấn công trực diện, liên tục những đường kiếm ngang dọc được tôi tung ra không ngừng, tôi làm điều này trong khoảng gần một phút đồng hồ. Tôi chưa hiểu cơ chế hiện hồn của đám âm binh này nhưng thầm đoán rằng chúng xuất hiện đến một số lượng nhất định nào đó và cứ thiệt bao nhiêu là bổ sung chừng ấy để duy trì con số xuất hiện và tham gia trận chiến một cách tối đa. Tôi muốn dành một phút ấy giống như quét rác để giảm đi áp lực cho những vong hồn đang giao chiến với âm binh ở hướng này. - Kim quân nghe lệnh. – Tôi vẫn không ngơi tay và quay lại nói với số Kim quân đang rút gươm chờ lệnh. – Không được cho âm binh đối phương ở nhóm bên kia tiếp cận với tôi. Tôi nói dứt lời thì nhóm Kim quân này thay đổi đội hình, họ xếp thành ba lớp xen kẽ và quay lưng về phía tôi, ngay lập tức tôi lấy lá vối ra khỏi miệng và cẩn thận nhét vào túi quần đằng sau. Không gian trước mặt lại chỉ còn những cơn gió lạnh thổi tứ phía và một cánh đồng bạt ngàn lúa, xa xa là lũy tre đen kịt đang nhẹ lay động trong gió, quay nhìn sang bên phải thì tôi có thể thấy chị Ma vẫn chạy đi chạy lại như con thoi giữa cánh đồng không biết mệt mỏi. Để thanh kiếm gỗ vào ba lô rồi lấy đèn pin mini ra để tìm kiếm vị trí chôn giấu chính xác, chưa đầy một phút sau tôi đã phát hiện ra những vạt cỏ còn dính đất nên đưa đèn pin lên miệng ngậm, tuy có chút khó khăn vì lúc này đã trùm kín mũ len nhưng nhờ có chút ánh sáng yếu ớt ấy mà tôi có thể đào trúng cái hố ngay ở nhát thuổng đầu tiên. Hố này được đào rất nông, giống như chỉ khoét hàm ếch để đặt bùa vào cho xong chuyện, thêm vài ba nhát thuổng nữa thì tôi đã moi những thứ kỳ dị ấy ra một cách dễ dàng. Gió lạnh thổi từng cơn như quấn lấy người tôi, cảm nhận rõ nhất là hai bàn tay không khác gì vừa nhúng vào nước đá, tôi quăng vội cái thuổng xuống và moi bật lửa từ túi quần ra ưu tiên đốt hai tờ giấy màu vàng vẽ hình thì kỳ dị trước. Với hai lần kinh nghiệm trước đó, tôi nhận định rằng khi những tờ giấy màu vàng này được đốt đi thì gió lạnh giảm hẳn, trong khi lửa mới bén vào giấy thì tôi đã châm thêm ở những góc khác của tờ giấy để tiết kiệm thời gian. Ánh sáng xanh từ bật lửa gió khiến cho những miếng vải, những sợi dây, những tờ giấy rất nhanh chóng bị đen lại và rồi cháy thành tro. Gió lạnh đã không còn thổi nữa, tôi lập tức cho lá vối lên miệng, lần này thì hơi ngu một tí bởi vì tôi bị hất ngã ngửa về phía sau, dính luôn vào mép đường, hoảng hốt đưa tay bỏ lá vối ra khỏi miệng thì lại hết, đưa tay sờ lên trán xoa xoa chẳng khác gì vừa bị va đầu vào tường. Cúi xuống cầm vội cái thuổng, nhặt cái đèn pin mới rơi ra bên cạnh, tôi vội nhảy tót lên đường đất và thở hắt ra một hơi. - “Chỉ là một sợi chỉ đỏ thôi mà hiệu quả ghê nhỉ?” Trước mặt tôi bây giờ có thể nhìn thấy vong hồn khăn trắng vẫn còn đang ngạc nhiên vì địch quân mà họ đang giao chiến bỗng tan biến như mây khói nhưng ngay đó họ vội quay sang giúp đỡ nhóm ông Lê Tam và chị Ma. Tương quan lực lượng ngay lập tức chênh lệch, tôi tin rằng ít nhất là ba chọi một, chỉ tiếc là âm binh đối phương không què mà cứ hạ được đứa này thì đứa khác lại chui lên. Đội nhỏ Kim quân bảo vệ cho tôi lúc này vẫn tay lăm lăm vũ khí nhìn về hướng Tây cách đó vài chục mét nơi Kim quân vẫn đang giao chiến với âm binh, tôi thu hồi số Kim quân này vì không cần thiết phải dùng đến họ nữa. Hít vài lần thứ không khí trong lành của buổi đêm, tôi lại kéo mũ len trùm kín mặt, bỏ lá vối ra và tay lăm lăm cầm thuổng chạy về phía trước, phần công việc sau đó không có khó khăn gì. Trận chiến kết thúc khi lửa cháy bập bùng thiêu rụi những tờ giấy và những thứ khác, xung quanh tôi chỉ còn gió mát và trăng thanh. Lúc chị Ma đi đến gần, thì tôi ngồi phệt giữa đường đất vì ít nhiều cũng mệt vì liên tục vận động, thở phì phò, kéo cái mũ len lên rồi đưa lá vối vào miệng ngậm. - Mấy vong chị cử đi theo nhóm người kia đã về chưa? - Chưa thấy quay lại. Tôi uể oải đứng dậy nhìn bao quát một lượt rồi thu binh, thiệt hại của Kim quân không đáng kể, trận này tưởng gay cấn hóa ra lại nhàn thân, đám phù thủy nửa mùa này như kiểu làm cho đủ số lượng, chôn cho xong nhiệm vụ vậy, cũng may là phát hiện sớm. Cánh đồng làng bỗng nhiên vang lên tiếng hò reo khiến tôi cảm thấy buốt tai nhưng cũng cười theo, thôi thì lại thêm một chiến thắng nữa, âm mưu của kẻ xấu lại thất bại, cũng nên vui mừng. - Đã quá nửa đêm rồi, em về trả đồ cho bà em rồi nghỉ ngơi, chị ở lại thu dọn tàn cuộc. Tôi vẫy tay chào tất cả rồi lầm lũi bước về phía cống thủy lợi, tranh thủ trăng sáng nên cẩn thận rửa mặt mũi, chân tay cho sạch sẽ rồi mới đi về phía nhà bà ngoại tôi trả thuổng đào đất, vừa bước đi tôi vừa nghĩ đến những gì đã qua và những gì có thể xảy ra sắp tới, chẳng biết đến khi nào những trận chiến với âm binh kiểu này sẽ kết thúc. Trả thuổng lại chỗ cũ, trước khi ra về tôi đi lên gò đất thắp cho chị Đẹp một nén hương, chị Đẹp lại xuất hiện, đứng tựa vào cây duối khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt hài lòng. - Ta thấy nhà ngươi đã trưởng thành hơn nhiều rồi đấy, ngươi đã hơn mười bốn tuổi rồi phải không? - Vâng. - Ta đứng ở ngọn tre cũng không quan sát được gì nhiều nhưng nghe những vong khác xung quanh đất này bàn tán thì có thể thấy rằng nhà ngươi đã ra dáng rồi đấy, anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên không làm họ Lý phải xấu mặt. - Mấy việc này là trách nhiệm chung thôi chứ đâu phải vì họ Lý mà làm đâu chị. - Ngươi vẫn cho rằng bọn chúng nhắm đến ta sao? - Càng ngày em càng thấy rõ điều này. – Tôi gật đầu khẳng định. - Ta làm ma cũng ngót năm trăm năm, nếu số của cải ta canh giữ lại bị lừa lấy mất thì xem như sống bị lừa một lần, chết rồi vẫn bị lừa thêm lần nữa. Xem ra số ta là hồng nhan bạc mệnh. - Em nghĩ là một lần bị lừa là đã đủ rồi, lần này biết trước chẳng lẽ lại để bị lừa một cách dễ dàng như thế? Em sẽ không để điều này xảy ra. - Ngươi không ở mãi cái làng này được, chim lớn sẽ có ngày rời tổ. Làng này chả phải vẫn không giữ chân được tráng niên đó sao? Tôi im lặng không đáp, điều này chị Đẹp nói đúng, rồi cũng sẽ có ngày tôi rời khỏi nơi đây để đến một nơi khác, chắc chỉ ba năm nữa mà thôi. - Đằng nào ta cũng sẽ bị lừa để canh một cái kho rỗng, nhà ngươi nên cân nhắc việc này, ta sẽ cho ngươi toàn bộ trước khi bọn chúng có thể đến lấy. - Và ba họ chín đời nhà em sẽ bị xoay đầu ra đằng sau? – Tôi cười nham nhở. - Ta sẽ đặc biệt ưu đãi cho ngươi, chỉ lấy ba đời một họ được không? - Thôi chị, mạng người là quý giá, chị cứ canh giữ kho này đến khi nào chán thì em sẽ tính giúp chị chứ bây giờ tình hình có gì xấu đâu. Em còn lâu mới rời làng này, ngày nào còn ở đây thì em sẽ không để chị bị lừa. - Ngươi nói rất hay, vì câu nói này của ngươi ta sẽ thay đổi ý định, ta không muốn nhận ngươi làm người hầu của ta nữa, vì ta và ngươi cùng họ nên ta có thể nhận ngươi làm con cháu của mình. - Con cháu? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Đúng, con cháu. – Chị Đẹp khẳng định. - Làm gì có con cháu nào gọi tổ tiên mình bằng chị bao giờ? - Vậy ngươi nhận ta là bà cô đi, ta sẽ cho ngươi biết rõ hơn về ta để ngươi thờ tự, có như thế ta sẽ độ được cho ngươi. - Nhưng chị đẹp như này em thấy gọi bà cô thì không được đâu, bà cô Tổ nhà em cũng trẻ nhưng không đẹp bằng chị, hay gọi là bà chị Tổ được không? - Không có chức vị nào như thế cả, gọi như thế không khác gì phường chèo. Tóm lại là ngươi không thích có quan hệ họ hàng gì với ta? - Em thấy hiện tại mối quan hệ giữa chị với em là rất tốt, chị nhẹ nhàng và xinh đẹp như thế này. Như chị nói, chị em mình cùng họ, thôi thì cứ xem là chị em họ đi. - Làm gì có chị em họ nào hơn nhau mấy trăm tuổi, nhà ngươi không thấy chối sao? - Chị mới có mười tám, vài năm nữa em hơn tuổi chị thì em cũng vẫn gọi chị là chị, làm gì mà vài trăm năm? Chị Đẹp bật cười rời khỏi gốc cây duối và đi lại phía lũy tre. - Từ lần đầu gặp ngươi ta đã thấy ngươi không phải là đứa trẻ tầm thường, ngoài việc hoạt ngôn ra thì còn lắm mưu nhiều kế, quỷ thần khó đoán. Phàm những kẻ hoạt ngôn đều thông minh hơn người, ta hi vọng ngươi không dùng sự thông minh của mình để phục vụ mưu đồ riêng sau này. - Em có mưu đồ gì đâu chứ? - Bây giờ thì chưa, biết đâu sau này ngươi lại đổi tính nết, Bây giờ những việc ngươi làm được lược hữu tiểu thành* (tạm xem là thành công nhỏ), nếu như ngươi say men chiến thắng mà trở nên đổi tính nết thì hậu họa đối với ta và cả con Hoa kia thật là khó lường, lòng người là thâm bất khả trắc* (sâu không thể dò). - Chị phải tin vào con mắt nhìn người của chị Ngọc Hoa chứ. - Nay ngươi mới chỉ là sơ học xạ luyện* (chỉ mới tập tành) mà đã có thể ứng chiến và đánh đuổi được những kẻ lớn hơn ngươi, điều này ít nhiều cũng lý giải cho ta được nhiều điều. – Chị Đẹp quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt rất nghiêm nghị. – Ta có nghe hai kẻ cảnh giới ngoài kia nói, khi giao chiến với âm binh của những gã phù thủy, ngươi có thể triệu hồi được một đạo quân thiện chiến và khi họ xuất hiện thì tình thế ngay lập tức thay đổi? - Điều này... - Ngươi có gì giấu ta? Mới nãy ta muốn nhận ngươi làm con cháu ngươi không chịu, ngươi lại muốn nhận ta làm chị họ, rốt cuộc nhà ngươi là người như thế nào mà ta không thể đoán biết được? - Những vị ấy, những vị mà em gọi đến giúp đỡ ấy nghe đâu là... Thiên tử quân. Ánh mắt chị Đẹp nhìn tôi có đôi chút hoảng hốt, những giây tiếp theo chị ấy như chết lặng rồi sau đó cười và nói: - Thiên tử quân? Thiên tử quân. – Chị Đẹp lặp đi lặp lại ba chữ ấy rồi nhìn tôi gật đầu vài lần. – Như thế thì không lạ, không lạ. Được, vậy nếu nhà ngươi không chê có thể gọi ta là chị họ. - Hả? – Tôi tưởng mình nghe nhầm vì thái độ của chị Đẹp thay đổi rất mau chóng. - Bây giờ nhà ngươi lại đổi ý sao? - Không, không phải. – Tôi vội xua tay. – Từ trước đến nay em vẫn coi chị là bạn bè thân quen, là một người chị mà, giờ chị họ và chị bình thường thì có khác gì nhau đâu. - Không, ta thích là chị họ cơ. - Được chứ, nếu điều này làm chị vui thì em đồng ý thôi. - Vậy còn con Hoa là gì của ngươi? - Chị ấy là chị ấy. - Có phải là chị họ không? - Dạ không, chị ấy họ khác mà. Ai cũng bảo em họ Lý thì cứ xem như âm phần của em họ Lý đi. - Thì đúng ngươi họ Lý. Vậy ta và con Hoa kia thì ai quan trọng hơn với ngươi? - Hả? - Ngươi phải nói thật, nói sai ta cắt lưỡi. - Đấy, chị có thấy người chị họ nào suốt ngày dọa cắt lưỡi với vặn cổ em họ mình không? - Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác, mau trả lời câu hỏi của ta. - Chị Ngọc Hoa là chị Ngọc Hoa, chị là là chị, có ai giống nhau đâu. Chị Ngọc Hoa còn nhận em làm đệ tử chân truyền nhưng tại em ngu dốt nên chẳng học được gì. - Từ bao giờ nó đã là sư phụ của ngươi? - Em không biết, mọi thứ cứ tự nhiên như vậy thôi. – Tôi nhún vai tỏ ra đây là một việc hết sức bình thường. – Chị ấy đối xử tốt với em, lúc nào cũng lo cho em. - Ta cũng sẽ như thế. - Đấy, chỉ cần đối xử tốt với nhau là tuyệt vời rồi, đâu cần phải ai hơn ai. Chị là chị họ duy nhất của em dưới âm phần còn chị Ngọc Hoa lại là sư phụ của em, sao lại so sánh với nhau được. Em đi học thì được dạy rằng “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, phải biết tôn sư trọng đạo mới thành người tốt được. - Ta sẽ không so đo về việc này nữa, sau này nếu ngươi còn nhận ai làm chị họ của ngươi thì người đó phải gọi ta là chị. - Điều này tất nhiên rồi. - Vậy ngươi có muốn lấy vàng không? Ta sẽ cho ngươi. - Không, em mà gật đầu chả phải chị sẽ lại bảo rằng em lợi dụng tình thân để mưu lợi hay sao? - Khá khen cho ngươi, ta không nhìn nhầm người. Thôi đi về đi, từ bây giờ ngươi là em họ của ta, ta sẽ rêu rao việc này với làng nước. - Chị không rêu rao thì chắc cũng đầy người đoán biết được trước rồi. - Tại sao? - Chị họ Lý, em cũng họ Lý, cái họ này thì hiếm quá. Thêm nữa năm lần bảy lượt em nhờ người cảnh giới chỗ này, chỉ có kẻ khờ mới không đoán biết được thôi, mấy ông Thổ Địa chắc là cũng đoán biết được từ lâu rồi ấy chứ. - Sao ta lại không nghĩ ra điều này nhỉ? Tôi cười tít mắt. - Vậy khuya rồi, em phải về nghỉ, chị họ xinh đẹp cũng nghỉ ngơi sớm. - Bao giờ nhà ngươi đến kỳ thi cử? - Tám ngày nữa kể từ hôm nay ạ, có việc gì hả chị? - Vì bây giờ ngươi đã là em họ của ta, một giọt máu đào hơn ao nước lã, ta mà không lo lắng cho ngươi thì thiên hạ sẽ gièm pha. - Em ổn mà, em cảm ơn chị trước. Em về nhé. Tôi băng ngang qua khu vườn bưởi nhà bà ngoại để ra về mà không biết rằng ở phía sau lưng mình vong hồn của một cô gái xinh đẹp đang nhảy múa dưới đêm trăng. --- ***