Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 251: Thi tốt nghiệp



Sau một đêm tôi có một người chị cùng họ dưới âm phần, gọi tắt là chị họ. Đối với chị Lý Ngọc Khuê thì điều này có thể có ý nghĩa nào đó nhưng đối với tôi thì không có nhiều ý nghĩa bởi vì từ trước đến nay tôi vẫn quan tâm đến chị ấy một cách tự nhiên, không vì một mục đích nào cả.
Tôi có nguyên một tuần lễ để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng nhất của bất cứ học sinh cấp II nào, khoảng thời gian này tôi dùng để ôn lại tất cả những gì mình đã học cũng như ghi chép linh lại một lần nữa để chắc chắn rằng mình sẽ không bỏ sót. Mỗi buổi chiều sau bữa trưa thì việc học của tôi có thêm R9 và thằng Hiếu, mỗi đứa học một kiểu nhưng có người học cùng bao giờ cũng vui hơn. R9 là thằng vẽ đẹp nên nó chỉ cho tôi và thằng Hiếu cách vẽ các loại biểu đồ và vài mẹo để xác định loại biểu đồ địa lý một cách nhanh nhất. Môn Văn học và Lịch sử thì tôi lại chỉ cho hai đứa, thi thoảng tôi lại hay lan man về Lịch sử khiến R9 cứ phải nhắc để tôi dừng lại. Toán, Vật lý và Sinh học thì chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở việc học lại các công thức và định nghĩa cũng như xem lại những bài tập đã giải, trong ba chúng tôi không ai tự tin về việc mình đủ khả năng để dạy cho hai đứa còn lại những môn này. Trong kỳ thi tốt nghiệp cấp II diễn ra trong tuần kế tiếp thì đáng tiếc đến khi biết kết quả, thằng Hiếu phải thi lại vì nó chỉ được 29,5 điểm cho 6 môn, riêng môn Sinh học thì nó bị điểm liệt nên xem như bị trượt, phải chờ thi lại năm sau. Tuy nhiên năm 1998 như tôi đã kể, đó là năm đầu tiên trường cấp III Dân lập Thuận Thành tuyển sinh khóa đầu tiên và xét tuyển dựa trên học bạ, bởi vậy thằng Hiếu theo học trường này rồi sau đó học trung cấp về máy tính. Sự học của nó hoàn thành ở tuổi hai mươi và nó quay trở lại nghề gia truyền, tôi gặp lại thằng Hiếu tại phố Khâm Thiên khoảng năm 2008, nó vẫn hiền lành, hay cười, da trắng và ít nói, cuộc sống của nó cũng bình dị như chính tính cách của nó vậy.
Con đường học tập của R9 thì có khác, nó đỗ tốt nghiệp cấp II với tổng điểm là 39. Bắt đầu từ năm học lớp 10 thì R9 và tôi y như hình với bóng trong suốt những năm sau đó, thậm chí có những kỳ nghỉ hè nó cũng ở cùng gia đình tôi do bố mẹ nó đi kinh tế mới trong miền Nam. Con đường mà R9 chọn sau khi thi trượt đại học là theo học tại Trường Cao đẳng Cao Trí (tôi nhớ là vậy, nó học tại địa điểm đối diện Đại học Thủy lợi bây giờ), trong khi theo học tại trường này thì nó quen một số cá nhân tài năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin thời bây giờ và làm cùng với những người bạn này dưới nhiều hình thức khác nhau cho đến mãi năm 2011 tôi mới lôi được nó theo hướng khác. R9 là thằng phát về hậu vận, lập gia đình muộn, nó và vợ nó bây giờ từ lúc quen đến khi thành đôi chưa đầy ba tháng, đó là một cô gái tuyệt vời theo nhiều nghĩa. R9 không “liều mạng” như tôi nhưng chơi mãi với một thằng “ mạng” thì ít nhiều nó cũng bị ảnh hưởng. Tôi đã từng xui nó rằng nên mua nhà, tiết kiệm thì không bao giờ đủ để mua nổi cái WC ở Hà Nội chứ đừng nói đến mua nhà, chắc do tôi nói nhiều nên nó cũng liều và chỉ mới đầu tháng Tám năm 2021 đây thôi, nó chụp ảnh gửi cho tôi tấm thẻ được Vinfast tặng mua ô tô.
- Xúc ở đâu? – Tôi hỏi.
- Từ mạn đường Trần Duy Hưng đi xuống, hơn hai tỏi vay đến bảy phần.
- Thế là tốt rồi.
- Đang lo dịch dã như này không có tiền trả góp hàng tháng.
- Lo thì cứ lo thôi nhưng đằng đếch nào mày cũng tay trắng, khó quá thì bán đi lại về trắng tay, có mất cái gì ngoài tiền đâu, nghèo vẫn hoàn nghèo sợ gì, người ta giàu mới sợ nghèo thôi.
Tôi cũng mong được đến xem nhà của nó, to nhỏ chả biết nhưng thằng bạn mình thoát cảnh đi ở nhà thuê là mừng rồi, nó mua nhà dịp này thì tôi cũng chẳng gửi quà tân gia được, đơn giản vì tôi đang hết tiền.
- Hết dịch bố mày giàu, bố mày gửi tiền mừng tân gia! – Tôi nói chắc nịch.
- Thằng bạn gửi nhiều nhiều một tí chứ bố cháu đang đói.
- Ờ thì tùy tình hình, nhưng tao sẽ cố gắng gửi tân gia dưới một trăm triệu, cụ thể là năm trăm nghìn!
Một thằng như thế là cũng tạm ổn, còn thằng Chắc Gạo bây giờ vẫn đang chưa biết định giá ngôi nhà gần hồ Xã Đàn ra sao, giá như nó chịu nghe tôi bán đi thì tôi cũng vay mượn được tí tiền tiêu đến hết năm khỏi phải đi làm, nhưng mà đâu phải tự nhiên tôi đặt biệt danh là Chắc Gạo cho nó đâu, tôi đã từng nói vui rằng: “Mày đúng là loại răng chắc, c** bền”, nó không có ý kiến gì ngoài việc cười.
Đấy tôi lại lan man, tật này khó bỏ.
Trong cả một tuần học ôn thì chị Ma gặp tôi duy nhất có một lần để nói lại cho tôi về tình hình chung dưới âm phần, đặc biệt là việc ba gã phù thủy nửa mùa đã rời đi trong đêm kia thì có một gã bị xô ngã khi đang đi ngoài đường, đó chính là A Bân, gã bị gãy tay phải. Tôi không biết hai gã đi cùng A Bân có gặp chuyện gì hay không nhưng có thể đoán được phần nào là hai tay nhát gan ấy sẽ tìm cách bỏ trốn vì sợ, tuy nhiên tôi mau chóng gặp lại một trong hai người này, người bị tôi đạp vào mang tai tên là Cội. Trong cuộc gặp ngắn ngủi vào buổi tối trăng mờ hôm ấy, chị Ma cũng có dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe và đỗ đầu trong kỳ thi, còn tôi thì nói với chị ấy việc mình có một bà chị cùng họ.
- Chị họ so với sư phụ thì sư phụ to hơn em nhé.
- Vâng! – Tôi gật đầu.
Tôi không muốn hỏi thêm tại sao sư phụ lại to hơn chị họ vì sợ mình sẽ lại lâm vào tình thế khó xử giữa hai bà chị xinh đẹp, luôn tự cho mình là đứng đầu còn người kia đứng thứ hai kể cả về tài năng lẫn sắc đẹp.
- “Có nên bảo hai chị này đi học chữ Quốc ngữ không nhỉ? Học xong cho hai người thi với nhau tranh tài cao thấp xem ai là nhất.”
Tôi đã từng có ý tưởng này nhưng mau chóng gạt bỏ đi vì tôi sực nhớ ra chị Đẹp khả năng cao là sẽ chiến thắng vì thời gian chị ấy nhiều, vốn lại là người hay chữ, nếu thi với nhau viết văn tả cảnh gì đó bằng chữ Quốc ngữ e là chị Ma không có cửa thắng.
Chiều tối ngày Chủ nhật tự nhiên mẹ tôi về một mình, tôi có chút ngạc nhiên cho đến khi mẹ tôi nói lý do:
- Ngày mai mày thì buổi đầu tiên nên mẹ muốn đưa đi.
- Trường con gần xịt mà.
- Ngoài kia đứa nào cũng thế, bố mẹ đưa đi thi cả, mẹ đưa mày đi thi ngày mai, tối mai mẹ mới đi.
- Vậy cũng được ạ.
Tôi cho rằng mình đã lớn và trường học cũng quá thân quen rồi nên việc mẹ chở đi thi thấy không được tự nhiên lắm nhưng dù sao cũng tốt, tình cảm mà. Tối hôm ấy mẹ tôi lên ngủ ở bà ngoại nên tôi có đi theo và tranh thủ thắp nén hương cho chị Đẹp, tôi không có cầu khấn điều gì và cũng không gặp chị ấy. Đêm trước kỳ thi thực sự là một đêm trằn trọc khó ngủ, tôi đi ra đi vào mãi và sau cùng ngồi một mình nơi bồn hoa đầu hồi, mắt lơ đãng nhìn ra bụi tre đen kịt trước mặt. Chị Ma không hiện ra, có lẽ chị ấy muốn tôi tập trung thi cử hoặc đang bận việc, tôi cứ ngồi lặng im như vậy cho đến khoảng một giờ sáng thì cơn buồn ngủ mới kéo đến.
Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà tất cả các sĩ tử khi đứng trước một kỳ thi quan trọng đều có những băn khoăn và lo lắng riêng khó nói thành lời và đêm trước kỳ thi luôn là một đêm dài.
Ngày thi đầu tiên, buổi sáng thi môn Văn học và buổi chiều thi môn Địa lý (tôi nhớ lịch thi ba ngày như sau: Văn, Địa, Toán, Sinh, Vật lý, Sử). Mẹ tôi đưa đến trường lúc sáu giờ mười lăm mà đã kín đặc người hai bên đường, hầu như các phụ huynh đều đưa con em mình đi thi, tôi chợt nghĩ mẹ tôi có lý khi một mình từ Hà Nội về chỉ để chở tôi đi hơn hai cây số đến điểm thi.
- Bình tĩnh mà làm bài cho cẩn thận con nhé.
- Mẹ yên tâm. – Tôi nhoẻn miệng cười.
- Mẹ về nhà, mười giờ mẹ chờ ở đúng chỗ này luôn.
- Dạ.
Tôi chào mẹ và bước đi giữa lòng đường, hôm nay chúng tôi là nhân vật chính nên lòng đường dường như để dành riêng cho chúng tôi đi vậy. Các loại xe máy, xe đạp xếp dọc hai bên đường, nhiều khuôn mặt lạ lẫm đối với tôi bởi vì đó là các bạn đến từ xã khác, tôi phải đi bộ khoảng hơn một trăm mét mới đến cổng trường. Bên trong cổng trường cũng là những thầy cô giáo lạ, loáng thoáng tôi chỉ nhìn thấy một vài thầy cô mà thôi biết mặt, chú Tiến bảo vệ vẫn ở lại trường làm nhiệm vụ của mình, tôi và chú ấy đã đập tay với nhau, chú ấy động viên:
- Này thằng ôn, làm bài cẩn thận nhá, nhìn mặt mày là nhanh nhẩu đoảng lắm đấy.
- Chú yên tâm, cháu hôm nay đầy bụng chữ rồi.
Bước vào trường thì không gian thoáng hơn, tôi đã biết phòng thi của mình nằm ở đầu hồi tầng trệt dãy nhà hai tầng, phòng thi nằm phía bên tay phải khi đi từ cổng trường vào. Tôi lặng lẽ đi lại dãy nhà cấp bốn cũ gần phòng thi và ngồi một mình, lần giở tài liệu ra đọc lại một lượt, trong khoảng gần ba mươi phút sau đó tôi cũng kịp đọc lướt vài thứ, có lẽ tôi gặp may khi toàn bộ đề thi môn văn đều rơi vào những chỗ tôi đọc trước giờ thi.
Môn Văn sau đó tôi được 9 điểm.
Ngay buổi chiều của ngày thi đầu tiên, sự may mắn lặp lại với môn Địa lý, kết quả của môn thi này tôi nhớ là 8,5 điểm, nếu sự may mắn lặp đi lặp lại hai lần thì có lặp lại tiếp nữa hay không?
Sau môn thi buổi sáng thì trường vẫn còn đông vì nhiều bạn ở xa chọn cách ở lại trường cùng phụ huynh, tôi ra tìm mẹ tôi nhưng mãi không thấy nên đã đi ké chị Hiền tôi về, trên đường về tôi thoáng nghĩ chắc mẹ tôi lại ngủ quên hoặc mải nói chuyện trên nhà bà ngoại rồi. Lúc đi bộ về đến sân nhà thì tôi thấy xe máy dựng ở ngoài sân, vỡ một cái gương bên phải, mẹ tôi không có ở nhà.
- Mẹ mày ở trên nhà bà ngoại mày ấy.
- Lúc sáng mẹ cháu bảo là đón cháu sau khi thi xong mà cháu chờ mãi không thấy.
- Lúc sáng chở mày đi thi xong về thì mẹ mày ngã xe xuống ao.
- Hả? Sao... Sao mẹ cháu lại ngã xuống ao?
- Làm sao tao biết được, tao đang ở trong nhà thấy người ta gọi í ới thì chạy ra, may đang mùa gặt lại buổi sáng nhiều người chở lúa về nên giúp chứ không thì chịu.
- Mẹ cháu có làm sao không?
- Chỉ bẩn quần áo thôi.
- Mẹ cháu ngã ở chỗ nào?
- Ngay chỗ hòn đá xanh.
Tôi quay trở ra nhìn quanh xe máy một lần thì đúng thật còn dính bùn mặc dù đã rửa, trong đồng hồ công tơ mét cũng có dính một ít bùn đất, biết mẹ tôi không sao thì tôi lại tiếc cái xe, cái xe này tôi đã xí phần khi lớn lên rồi mà mẹ tôi chẳng cẩn thận gì hết. Nhìn xe máy xong xuôi thì tôi đi bộ ra ngoài ngõ để xem lại chỗ mẹ tôi ngã, dấu vết bùn đất khi lôi cái xe từ ao lên vẫn còn dính ở vạt cỏ bờ ao. Sau khi ngó nghiêng một hồi thì tôi có thể đoán được là mẹ tôi lúc đi về khả năng là trượt bánh do bùn đất dính ở trên tảng đá xanh nhẵn thín, bùn đất này hẳn là do các xe đạp thồ lúa từ ngoài đồng để lại. Xem xét kỹ tôi vẫn thấy vệt bánh xe còn in ngay ở vị trí tiếp giáp giữa tảng đá xanh và rìa đường, tôi chỉ biết thở dài và lắc đầu ngán ngẩm.
- Mày vào ăn cơm luôn đi cho nóng, mau lên không lại muộn.
- Vâng.
- Thế sáng nay làm bài được không?
- Dạ, được ạ.
Tôi ngồi xuống ăn cơm vèo vèo, đang ăn dở thì mẹ tôi đạp xe về tới sân, tôi chưa kịp hỏi mẹ tôi thì mẹ đã lên tiếng trước:
- Mẹ vừa ở trên nhà bác về, thấy cái Hiền bảo là con làm bài tốt lắm hả?
- Dạ cũng tạm tạm ạ.
- Sao cái Hiền nói là mày làm đúng hết?
- Thi văn chứ có phải toán đâu mà đúng hết được, mẹ buồn cười thật.
- Liệu có được 10 điểm không?
- Ui mẹ ơi, môn văn có cho chép bài từ sách cũng chả được 10 điểm đâu, khi nào có kết quả hẵng hay. Mẹ vào ăn cơm luôn đi.
- Thôi mày ăn trước, mẹ chưa đói.
- Xe máy rơi xuống ao như thế mẹ không thay nhớt thì không đi Hà Nội được đâu mẹ nhá, đi là hỏng hết xe sau này đến lúc nó là của con thì chả dùng được nữa.
- Dắt cái xe này ra ngoài đầu làng có chỗ thay nhớt không?
- Không có đâu, mẹ cứ ở nhà chơi đi. Chiều con đi thi về con sẽ mua nhớt tự thay.
- Mày làm sao mà biết thay.
- Mẹ hơi bị coi thường con đấy, bao lần xe này với xe 82 đi thay nhớt bố đều cho con đi cùng, con biết rõ luôn.
- Thế tí nữa không cần mẹ đưa đi nữa à?
- Mẹ đưa con đi bằng xe máy hỏng xe thì sao, con tự đi cũng được mà.
Chiều hôm ấy sau khi thi môn Địa lý về, tôi mua một chai nhớt xe máy ở cửa hàng gần cầu Thường Vũ và về loay hoay tự thay nhớt, phải nói thật là không dễ dàng như tôi tưởng vì tôi chỉ có cái kìm mở nắp thăm dầu, ốc xả nhớt thì tay tôi không đủ lực để vặn cộng với cái kìm không ăn thua, tôi phải đạp xe ra đầu làng mượn đồ nghề. Hồi ấy tôi chưa biết rằng mình có thể dùng đồ sơ cua mà bố tôi cất dưới yên xe để vặn, thôi thì ai cũng có lần đầu cả. Sau việc tôi tự thay nhớt cho xe máy thì mẹ tôi nhìn tôi với con mắt khác hẳn, kiểu như thằng con trai của mình cũng ra dáng thanh niên rồi.
Tổng điểm sáu môn thi tốt nghiệp của tôi là 47,5, trong đó Toán, Sinh học và Vật lý đều được 7 điểm, Sử là môn thi cuối cùng cũng được 9 điểm. Tôi còn nhớ trong đề thi môn Sử, câu khó nhất có lẽ là câu hỏi về Chiến dịch Điện Biên Phủ, tôi sợ các thầy không nhận ra trí nhớ của tôi nên tôi đã trình bày đầy đủ từ nguyên nhân, diễn biến đến kết quả, ngày giờ của từng đợt tấn công và tại sao lại phải chia theo từng đợt như vậy. Tôi còn nhớ mình bắt đầu câu trả lời này bằng việc dẫn lại bài thơ “Hoan hô chiến sĩ Điện Biên” của nhà thơ Tố Hữu, biết sao được, dân lớp văn đi thi sử mà. Trong chín mươi phút thi môn Lịch sử thì tôi viết được đâu khoảng sáu mặt giấy thi, như vậy kể ra cũng là dài, bây giờ thì chắc khó.
Điểm chung của kỳ thi này chính là trước giờ thi của mỗi môn, tôi chú ý phần nào và xem lại phần đó thì đề thì đều ra, thật sự là quá trùng hợp, trùng hợp đến khó tin.
Chiều ngày thi cuối cùng, trên đường về tôi tạt vào quán nước của cô G. – người đã cùng tôi trúng số 13 hồi đầu tháng. – để tranh thủ gọi điện báo tin cho bố mẹ tôi, phải nói là mẹ tôi rất vui khi biết tin tôi làm bài tốt. Tôi có nghe nói khi biết kết quả thì có vài người bạn của mẹ tôi nói rằng ở quê thi dễ hơn ở Hà Nội nên tôi mới đạt điểm cao, tôi cũng chỉ biết cười chứ biết làm gì bây giờ. Cô bạn lớp phó của tôi được tận 51 điểm cơ mà, thế còn chưa ăn thua thì 47,5 của tôi đã là cái gì ghê gớm đâu, nhưng dù sao mẹ tôi cũng được nở mày nở mặt với mọi người là được rồi, trong đám con trai khối 9 thi năm đó thì tôi chỉ thua vài đứa. Lúc biết kết quả thi tốt nghiệp thì tôi cũng thấy bình thường bởi vì thấy hơi thiếu công bằng nhưng mà chẳng thể giải thích hay nói với ai được, chả nhẽ lại nói với họ rằng tôi được mách đề thi trước khoảng ba mươi phút ư? Mà ai mách? Nói ra người ta lại đưa tôi đi Trâu Qùy trong sáu mươi giây.
Tôi nói chuyện điện thoại với mẹ và cả bố trong vài phút, tôi cũng chưa vội ra Hà Nội nghỉ hè vì muốn thư thả ít bữa rồi tính, lúc tôi cúp điện thoại xuống với nụ cười trên môi vì cảm nhận được sự vui mừng của bố mẹ thì phía sau vang lên một giọng nói làm nụ cười của tôi tắt ngúm.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí