Tôi quay lại phía sau nhìn người đàn ông và cố nặn ra một nụ cười, trước mặt tôi bây giờ là một người có hình dáng rất đặc biệt. Đầu ông ta không có tóc, thậm chí đầu nhẵn thín như một nhà sư, trên khuôn mặt nung núc những thịt là một cặp kính cận, nước da trắng, cái áo vải tối màu không có cổ áo, chân đi đôi dép cao su xịn sò. Lúc này, đôi mắt ông ta nhìn tôi chằm chằm, một ánh mắt mà tôi cho là khi nhìn người khác sẽ khiến người ta khó chịu vì nó có cảm giác soi mói. - Có việc gì thế hả bác? - Chủ quán đâu rồi? - À, cô ấy vừa mới vào trong nhà bác ạ, bác mua gì? - Cho tao gói Vina với vài chai Hà Nội. Ông ta hất hàm nói với tôi, hai tay vẫn đút vào túi áo phía trước bụng. Tôi gật đầu một cách vô thức và nhìn theo cho đến khi ông ta kéo cái ghế nhựa ngồi xuống, mặt ông ta nhìn về hướng cầu Đình. Tôi loay hoay trong giây lát thì với tay lấy một gói thuốc lá Vinataba mang lại bàn nhựa cho ông ta cùng với một cái cốc đựng một viên đá. - Mày lấy cho tao mấy cái cốc luôn, năm cái đi. - Dạ? Một người sao bác... - Ai bảo mày là tao đi một mình? Tôi ngẩn người ra nhìn ông ta, ánh mắt ông ta lườm lườm nhìn tôi. - Vâng, để cháu lấy thêm cốc. Tôi quay vào trong lấy thêm mấy cái cốc thủy tinh sau đó mang ra đặt lên bàn nơi ông ta ngồi mười chai bia Hà Nội, lúc tôi quay trở vào thì cô G. từ dưới nhà đi lên nên tôi báo lại với cô ấy những thứ người đàn ông mới gọi. - Cô cho cháu một chai Coca luôn nhé. Tôi đi lại và ngồi vào một cái bàn nhựa khác, gần bàn của người đàn ông đầu trọc ngồi và dưới một bóng cây lớn. Lúc tôi kéo ghế ngồi xuống và cô G. mang nước ra, người đàn ông đầu trọc thoáng chút ngạc nhiên quay sang nhìn tôi hỏi khi cô G đã trở vào trong: - Tao tưởng mày là con chủ quán? - Đấy là bác nghĩ thế chứ cháu có nói gì đâu. – Tôi đáp lời kèm theo một nụ cười, tay tôi với chai nước và rót vào cốc. - Nhìn mày cũng lém lỉnh đấy, bao nhiêu tuổi rồi nhóc? - Cháu vừa thi tốt nghiệp cấp II về tới đây ạ. - À, vậy là mày cũng mười lăm tuổi rồi. Thi xong nên tự thưởng cho bản thân là điều nên làm, rất nên. Mày người làng này chứ? - Vâng ạ. - Nghỉ hè rồi, mày có thích kiếm tiền không? - Tiền thì ai chẳng thích hả bác, giờ người ta hay nói là có tiền mua tiên cũng được. - Được đấy, sáng mai nếu mày thích kiếm tiền thì ra đây. - Ra đây ạ? – Tôi đưa mắt nhìn quanh chưa biết mình sẽ kiếm tiền kiểu gì. - Sáng mai mày ra đây, tao mới thuê cái nhà hai tầng ở đằng kia, mày ra phụ giúp quét dọn thì tao trả hai chục. - Hai chục ạ? – Tôi hỏi lại người đàn ông đầu trọc và nhìn vào chai nước mình đang uống rồi lại nhìn ông ta, hai chục nghìn thì được bốn chai như thế này. – Năm chục được không bác? Ngoài uống nước thì còn cần phải đãi bạn nữa, nếu bác cần người để cháu rủ thêm bạn. - Mày khá lắm, nhìn mày lanh lợi làm chân sai vặt tốt. Được thôi, mày rủ thêm một đứa nữa đến dọn dẹp hộ tao, mỗi đứa năm chục, thế nào? - Vâng! – Tôi gật đầu đồng ý. – Mà bác thuê nhà nào để sáng mai cháu tự đến luôn ạ. - Nhà cuối cùng của dãy nhà này. Ông ta hất hàm về phía trước rồi đưa cốc bia lên miệng uống ừng ực. Tôi cũng đưa cốc nước ngọt lên miệng uống để che giấu nét ngạc nhiên có vẻ vừa thoáng qua trên mặt mình. Cuối của dãy này như ông ta nói chính là ngôi nhà mà hôm trước người thanh niên mặt sẹo kia đã giấu xe máy. Trong lúc nói chuyện với người đàn ông đầu trọc này tôi cũng phát hiện thấy ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng rất lớn ở trên cổ, sau khi quan sát ông ta kỹ hơn thì tôi khẳng định rằng mình chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đó. Sau khi uống hết chai nước tôi trả tiền gọi điện thoại và tiền nước rồi chào ông ta ra về, tôi cũng có thắc mắc vì bốn cốc đá để trên bàn vẫn chưa có người nào đến. Thắc mắc của tôi rất nhanh chóng được giải đáp khi tôi vừa quay xe đạp đang dựng ở cái cột đối diện ra đường thì có hai xe máy với bốn người đàn ông rẽ vào quán. Nhìn bộ dáng của họ thì biết ngay không phải dạng người hiền lành vì ở họ toát ra dáng vẻ của những người ngang dọc sống trên lưỡi dao, tôi lấy cớ muốn mua thêm kẹo lạc nên dựng xe lại và quay trở vào. - Đại... Anh chờ bọn em lâu chưa? Thêm một giọng nói làm tôi giật mình thon thót bởi vì nó quá quen. Nếu như giọng nói của người đàn ông kia làm tôi chưa thể nhớ ra mình đã nghe ở đâu thì giọng nói này rất giống... Thay vì đoán thì tôi lơ đễnh quay lại nhìn nhanh khi đưa tiền trả cô chủ quán. - “Gã đàn ông bị ăn đạp vào mang tai, ông ta tên là gì nhỉ... à rồi, tên là Cội.” Ý nghĩ này làm tôi lạnh toát hết cả người, đám năm người đàn ông ngồi quanh cái bàn nhựa, chẳng ai có dáng vẻ lương thiện và một trong số đó tôi đã từng chạm mặt, vậy chắc chắn những người còn lại là đồng bọn của anh ta. - “Trong số này ai là người bị giẫm vào mắt cá chân?” Tôi đạp xe qua cầu Đình để về nhà thì một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi phải dừng xe lại ngay lập tức. Bấy lâu nay tôi vẫn tò mò về gã trùm đứng trong bóng tối, có khi nào gã trùm tức là Đường lão gia hay Đường Thốc Tử gì đó chính là người đàn ông trọc đầu? Tôi không dám chắc bởi vì trong suy nghĩ của tôi thì đại ca cầm trùm băng đảng thì mặt phải có sẹo, đeo kính đen, mặt dữ tợn... giống như trên phim ảnh mà tôi thường xem. - “Có một cách để thử!” Tôi đạp xe như bay về nhà lấy cái điện thoại di động giấu ở trong đống sách vở và vội vàng lắp Sim vào. Đôi tay tôi luống cuống vì hồi hộp, mấy lần tôi phải tự dặn bản thân bình tĩnh không thì lại hỏng việc. Tôi đạp xe trở ra đầu làng và rẽ vào quán của bà cụ Kh., tôi không gọi nước uống mà mua hai thẻ hương và hai gói kẹo vừng và xin bà cụ chén nước chè. Trong khi bà cụ quay vào trong căn nhà nhỏ để lấy đồ cho tôi thì tôi ngồi để chân hai bên cái băng dài và kín đáo bấm số điện thoại, tôi chọn tên “Lao Dai” trong danh bạ và ấn nút gọi. Từ chỗ tôi ngồi nhìn chéo qua bên kia cầu là nơi mấy người đàn ông đang ngồi và bị che khuất bởi vài cái cây, đặc biệt là cái cây xà cừ cành lá xum xuê mà tôi đã từng một lần ngồi rình trong đêm. Trong lúc chờ tín hiệu điện thoại kết nối thì tim tôi nhảy loạn, đầu dây bên kia chưa bắt máy nhưng tôi có thể phát hiện ra những cái đầu nhốn nháo nhìn quanh, một trong số những người đó đứng lên nhưng không phải là người đàn ông đầu trọc. Tôi vội cúp máy và tắt nguồn ngay lập tức, như thế là tôi có thể tạm xác định được rằng chủ nhân của cái điện thoại mà tôi đang sở hữu này là đồng bọn của những người đang ngồi uống nước. Nếu bọn họ đã chọn thuê nhà ở ngoài đường cái thì việc xác định danh tính từng người và ai là Đường lão gia sẽ không có khó khăn gì. Tôi lặng lẽ đạp xe về với biết bao suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, bọn họ đã thuê nhà ở đây có lẽ để dễ bề hành động cũng như thuận lợi cho nhiều việc khác, hoặc là bọn họ muốn điều tra xem làng tôi có thầy phù thủy cao tay?... Nhưng tựu chung lại, cái đích sau cùng mà tôi cho rằng họ nhắm đến chính là miếu của người chị mới nhận họ tuần trước. Sau khi cất điện thoại đi và ngồi suy nghĩ gần cả tiếng đồng hồ thì tôi đạp xe xuống nhà R9 rủ nó đi kiếm tiền, R9 là một thằng chăm chỉ và cẩn thận. - Một trăm nghìn là của mày, mày thấy được không? - Thế tao phải làm một mình à? - Thì tao cũng sẽ giúp mày nhưng mày biết đấy, mấy việc này không phải chuyên môn của tao. Tao giúp mày không công, tuyệt đối không đòi hỏi gì. - Bố biết thừa mày đéo bao giờ tốt bụng như thế, chắc chắn phía sau phải có gì đấy. Cái thằng lười chảy thây như mày đến bát ăn cơm còn không rửa thì làm sao lại dễ dàng đi quét dọn nhà cửa cho người khác không công được. - Mày phải tin tao chứ, thi thoảng ta cũng tốt bụng, tao muốn giúp đỡ bạn bè. - Thôi bố mày xin mày, làng này ai cũng có thể nhầm nhưng riêng bố đây không nhầm nhé. Nói! - Chán nhỉ, thế mà xưa nay tao cứ nghĩ mày ngu ngu cơ đấy. - Ngu cái cứt. - Thôi được, chuyện thì cũng chả có gì. Hôm trước tao nhìn thấy mấy người lạ vào làng mình giả vờ mua đồng nát sau đấy có một người bí mật chôn cái gì đấy ở cạnh bờ mương. Tao đào lên thì nhìn thấy toàn là những thứ kỳ lạ y như là bùa chú, có khi đám người này với cái đám hồi trước tao với mày dụ cho dân quân bắt ở sau chùa là cùng một hội đấy. - Thật à? - Tao có bao giờ nói dối mày đâu. - Mày chỉ giấu thôi đúng không? - Ai chả có bí mật, tao có hỏi bí mật của mày đâu nào. - Thế mai mày muốn nhân cơ hội để theo dõi mấy người ấy à? - Ừ, tao trót nói dối tên tao là Hưởng nên mày lấy tạm tên khác đi, mày lấy tên thằng Hiếu đi. - Sao lại thế? - Hồi xưa các cụ nhà mình đi hoạt động cách mạng đều có bí danh cả, bí danh của tao là Hưởng còn bí danh của mày là Hiếu. - Bí với cả danh, mày bị lậm phim quá rồi. - Mày ngu lắm, mày phải biết là thầy phù thủy hay thầy bói mà biết tên họ rồi năm sinh của mày thì người ta yểm cho mày một trận, đêm ngủ có khi suốt ngày bị bóng đè đấy, không đùa được đâu. R9 có vẻ suy nghĩ sau lời nói của tôi, tôi nói là phải có lý rồi. - Vậy tao sẽ lấy tên họ của thằng Hiếu, mày lấy tên họ của tao? - Tao lấy tên mày và họ của thằng Chắc Gạo, râu ông nọ cắm cằm bà kia. - Đúng là chỉ có thằng láu cá như mày mới nghĩ ra những trò oái ăm này. - Tao thông minh. – Tôi vỗ ngực nói. - Thôi bố mày xin mày, lúc đéo nào cũng tự nhận thông minh. - Thế chả lẽ lại nhận mình là thằng ngu à? Mày dốt lắm. *** Sẩm tối, tôi được bướm trắng cấp cho lá vối sau vài ngày không thấy gì, chắc chị Ngọc Hoa muốn tôi chuyên tâm thi cử. Dạo trước đó giờ cấp lá vối cố định là năm giờ bốn mươi lăm phút mỗi ngày, sau khi có lá vối thì tôi nói với bà Già là đi chơi một lúc rồi về ăn cơm. Tôi đạp xe lên nhà bà ngoại, khi đi qua Đề Đổ tôi có mua thêm một thẻ nhang và một gói bánh để thắp hương gia tiên, chị Đẹp thì đã có phần tôi mua khi nãy rồi. Cả hai đều là ma, đều là con gái, đều xinh đẹp và đều tị nạnh thì tốt nhất là mua cái gì cũng theo cặp cho công bằng, đỡ phàn nàn đau đầu. Bà ngoại tôi cũng hỏi thăm và vui khi biết tin tôi làm bài thi rất tốt, tôi cũng nói với bà là mình chưa có ý định đi Hà Nội vì có thể chờ điểm thi. Điều này là tôi nói thật bởi vì mọi thứ đã thay đổi từ lúc chiều khi tôi chạm mặt những người đàn ông ngoài đầu làng, trước đó có thể tôi còn lưỡng lự đi hay ở lại thì bây giờ chắc chắn tôi sẽ ở lại. Thắp hương trên ban thờ gia tiên xong thì tôi mang gói kẹo và thẻ hương ra ngoài miếu, bà ngoại tôi cũng không còn lạ bởi vì nói gì thì nói, tôi cũng là cháu đích tôn và lần nào lên cũng thắp hương rồi mới làm gì thì làm, khi nó trở thành một thói quen thì không ai thắc mắc nữa. Khói từ năm nén hương bay lên, tôi chưa kịp khấn thì đã thấy chị Đẹp khoanh tay đứng dựa vào miếu, chị ấy đứng rất gần khiến tôi có chút bất ngờ vì chưa gọi đã lên, như này là thiêng lắm. - Sao em họ? Thi tốt chứ? Liệu có thành trạng nguyên của huyện này không? - Chị đùa, nhờ có chút may mắn nên em nghĩ sẽ được điểm cao thôi chứ đứng đầu huyện này không phải dễ. Nhân tài của huyện như sao trên trời đấy chị. - Hứ, bày đặt ví von. Ta đây đã đánh tiếng mà không ai làm được. - Chị đánh tiếng gì ạ? - Ta đánh tiếng mua đề thi, một nghìn lượng bạc, thật tiếc là chả đâu vào đâu. – Chị Đẹp thở dài. - Mua... Mua đề thi? Chị... - Ngươi là em họ của ta, ta sinh thời là người xinh đẹp và thông minh nên em họ của ta phải thông minh và tài giỏi, đẹp thì ngươi không có cửa nào rồi. - Sa... Sao lại mua đề? Như thế là gian lận. - Có gì mà gian lận? Tiền nhiều để làm gì? Chết rồi cũng không mang theo được toàn phải nhờ con cháu gửi cho. Ngươi thì nghèo nên ta muốn mua danh cho ngươi. Tôi mếu máo thật sự, tại sao lại có cả những ý tưởng như này được chứ. - Mà đâu phải riêng ta, ta nghe nói sư phụ của ngươi cũng chạy đôn chạy đáo mấy ngày để tìm cách cho ngươi có cái danh, ngươi đỗ cao thì cô ta cũng vênh mặt lên với người khác. - Cả chị Ngọc Hoa? - Có gì lạ? Chắc do ngươi tập trung học hành nên không biết chứ âm phần cái làng này ma nào cũng biết và không phản đối, dù sao ngươi cũng có công lao. - Đề thi là thứ không thể mua bán được, thời xưa tội này... - Hứ! – Chị Đẹp bĩu môi. – Ta đây có tiền, sư phụ ngươi cũng có tiền, chỉ là bỏ một ít ra cho những người cần đổi lại thứ bọn ta cần. Bọn họ làm không đến nơi đến chốn nên chỉ lấy có một trăm lượng, mới khi nãy ta nhờ ông Thổ Địa trả xong. - Nghĩa là... - Ngươi nghĩ ngươi may mắn? – Chị Đẹp bật cười. – Nực cười, ở đời làm gì có chuyện may mắn lặp đi lặp lại liên tục trong một kỳ thi chứ. Ta nghi ngờ về trí thông minh của ngươi đó. Tôi đứng ngây ra như phỗng vì những gì tôi vừa nghe quá bất ngờ, tôi đã tốn công sức học ôn thi cả tháng trời mà thi xong thì lại nghe tin rằng sự cố gắng, nỗ lực của mình chẳng phải do bản thân và may mắn gì, chỉ là có những bàn tay vô hình đã thò vào can thiệp. - Ngươi làm gì mà bất ngờ như vậy, ngươi phải hiểu rằng giờ ngươi là em họ của ta, ngươi không thể làm ta xấu mặt được. - Nhưng mà... - Thôi nói chuyện khác, nhìn ngươi hôm nay lên đây chắc không phải để báo công với ta đấy chứ, nhìn cái mặt của ngươi thì ta đoán rằng ngươi đã không biết việc này. Chị Đẹp vừa nói vừa cười làm tôi đỏ mặt, phải mất một lúc tôi mới cảm thấy ổn định tinh thần để kể lại sự việc chiều nay cho chị Đẹp nghe và dặn chị ấy cẩn thận. Trên đường trở về nhà, tôi cứ nghĩ vu vơ bởi vì những điều chị Đẹp đã nới với tôi, chả lẽ chuyện này chị Ma cũng tham gia? - Chị đã cố gắng hết sức nhưng các quan chẳng ai biết chữ Quốc ngữ, tìm mãi mới được một vong lớn tuổi. Cô ta nói cô ta là cô giáo dạy môn... môn Văn học gì đấy, môn ấy cô ta làm rất nhanh còn những môn khác chị thấy hơi chậm. – Chị Ma nói nhẹ tênh. - Nhưng... - Mấy việc này trên huyện cũng chả có kinh nghiệm, quan huyện nhờ cậy đủ kiểu, tiền bạc thì chị chi, mà nghe nói con chị họ của em cũng bạo tay nói thưởng một nghìn lượng nếu em đỗ đầu. - Làm... Làm cách nào mà đề thi lại bị lộ như thế được? - Xa không với tới nhưng đề thi vừa về đến cái huyện này thì cả một đội vong hồn đã đi theo cái xe đấy rồi. Bọn nó không biết gì nên phải đưa cả vong hồn bà kia đi cùng, vất cả thật sự, mệt hơn đánh trận. - Em... Em nghĩ việc này không nên đâu, em có thể tự làm được mà. - Em nhìn lại mình xem, em không đẹp trai lại còn nghèo, nếu em không tài giỏi thì chị đây bước ra ngoài sao mà ngẩng mặt? - Nhưng... Nhưng việc này em nghĩ cả cái huyện này biết rồi cũng nên. - Làng này thôi, huyện chả ai biết. - Vậy thì cũng xấu mặt lắm chị ơi. - Ma cả làng này đều đồng ý như thế, đêm nay còn mở hội ăn mừng với nhau ngoài Cầu Khoai nữa đấy. Vui đáo để, em có ra chơi không? - Không, tối nay em gặp chị là có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói. - Chuyện gì? Và tôi lại một lần nữa kể lại cho chị Ngọc Hoa sự việc ban chiều, chị ấy chăm chú lắng nghe, chắc vì mấy chuyện này tôi cứ phải kể hai lần cho nên nhớ lâu như vậy. - Chiều nay chị bận đi cảm ơn chỗ nọ chỗ kia nên không để ý, thật là sơ sót. Em có chắc là Đường lão gia gì đó không? - Em nhớ mang máng là giọng ông ta giống trong điện thoại, tuy nhiên chỉ nghe có một lần với lại giọng qua điện thoại không giống ngoài đời lắm đâu, em chỉ dám khẳng định khoảng bảy phần là đúng. - Vậy em định... - Mai tính chuyện ngày mai, bây giờ em muốn đi thám thính, chị có đi cùng luôn không? - Đi chứ, đi. Tôi trở vào nhà chuẩn bị kỹ mọi thứ để đi đêm, thi cử đã xong nên tôi có thể chơi thả ga mà không lo lắng việc gì, bà Già cũng vui mừng ra mặt nên cũng chỉ dặn là về sớm. Bởi vì bận rộn với việc những người đàn ông lạ mặt xuất hiện nên tôi rất mau chóng quên đi việc có bao nhiêu vong hồn đang mở tiệc ăn mừng ở ngoài Cầu Khoai cũng như việc những người khuất mặt đã bằng cách này hay cách khác giúp tôi qua kỳ thi một cách nhẹ nhàng. Kể ra thì cũng chả tốt đẹp gì, như thế là gian lận nhưng sự đã rồi thì đành im thôi. --- *** #C210 #Tôi_không_thấy_ma nhưng #Ma_thấy_tôi
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi