Ma Nẫm và ma Vành đứng ngay cạnh gốc cây khẳng khiu ở cổng bãi tha ma chờ tôi, tôi không lấy làm ngạc nhiên bởi vì ông Tam cưỡi ngựa chạy đi như một cơn gió, hẳn là đã báo tin cho hai anh chàng này. Thấy tôi đi cùng một ông Lê Tam tới, hai anh tuần binh ma này cũng không lấy làm ngạc nhiên vì họ biết có hai ông Tam rồi, chỉ là lát nữa thêm một ông Tam dẫn nghĩa binh khăn trắng tới thì mới ngạc nhiên cũng chưa muộn. - Sắp có chuyện vui hả nhóc? Ma Vành cất tiếng hỏi khi tôi bước đến gần. - Các anh có vẻ như chỉ sợ cái làng này không loạn nhỉ? - Mày chưa toi nên không biết, lúc sống thì có nhiều niềm vui chứ làm ma rồi nhạt nhẽo quá, có tí sôi động thì dĩ nhiên là vui rồi, làng này bao năm nay chẳng có gì sôi động và liên tục như dạo này. – Ma Vành trả lời. - Kể từ khi chú mày xuất hiện, có khi mày là sao quả tạ đấy. – Ma Nẫm vừa nói vừa cười ré lên. – Nhờ chú mày nên bọn tao mới cảm thấy có ích. Những vong ở làng mình dạo này cũng chán chẳng muốn trêu đùa con cháu hay người lạ nữa, đối đầu với âm binh và thầy phù thủy sợ cơ mà vui hơn bao nhiêu. Tôi thở dài ngao ngán nhưng cũng phải cười trừ với những gì hai tuần binh ma này nói. - Các anh tập hợp các cụ chưa? Chờ quan binh đến xem sao, có khi các cụ cũng được tham gia xem trò hôm nay đấy. - Hôm trước tao không được tham gia. – Ma Vành nói. – Nay có gì mày ưu tiên cho tao trước nhé, tao có nói với thằng Nẫm rồi, nó bảo trận ở sau cánh đồng làng cũng chưa được đã tay lắm nhưng mà thích. - Vậy hai anh tập hợp các cụ thành hai đội đi, nay chắc không đánh lớn nên các cụ có được đi cũng chỉ xem hoa thôi, quan binh là nòng cốt rồi tới nghĩa binh nữa, nhưng sẽ ưu tiên anh Vành nhờ. – Tôi cười. – Còn giới thiệu với các anh đây là một ông Tam nữa, ông Lê Tam Ba. Hai anh chàng tuần binh ma lập tức đứng nghiêm hơn, nói gì thì nói ông Tam là một tướng quân nên ít nhiều họ cũng vị nể. - Ông này là ông Tam thứ ba nhé. Tôi giải thích ngắn gọn cho ma Vành và ma Nẫm về cái tên của ông Lê Tam Ba, hai bên làm quen với nhau rất mau chóng rồi hai chàng tuần binh ma trở vào nghĩa địa tập hợp vong hồn thuộc đội Cầu Khoai. Bốn mươi ba vong hồn thuộc do ông Nguyễn Khâu chỉ huy trực thuộc nghĩa binh khăn trắng cũng được đánh động và xuất hiện (ba vong hồn đã bị thiệt hại trong trận đánh cánh đồng làng bên) đứng ngay hàng thẳng lối cạnh mương nước khô cạnh cổng nghĩa địa, tôi cũng cúi chào họ và lại rìa đường ngồi chờ. Một lúc sau ông Ba đã theo đội binh khăn trắng đến, họ đứng trải dài ở bên kia đường, cạnh mương Khoai, quân số cũng còn hơn một trăm. Sự xuất hiện của họ làm khu vực xung quanh nghĩa địa trở nên lạnh hơn, thật may tôi không mặc áo cộc tay và trong ba lô còn có một cái áo khoác mỏng, mặc áo khoác giữa mùa hè thật là bất thường nhưng tôi lại thấy bình thường. Chị Ma thong dong cưỡi ngựa một mình, tôi nhìn thấy chị ấy từ đoạn cây đa cổ thụ nay vẫn tạm thời được sử dụng làm tháp canh, vì không thấy ngài tuần đinh nên tôi đứng lên và đi về phía chị ấy để hỏi. - Ông tuần đinh không ra hả chị? - Ông ấy đã cho một nhóm nhỏ cảnh giới ngôi nhà từ phía bên kia mương Khoai, phần đông còn lại rải rác quanh làng đề phòng bất trắc, chúng ta sẽ thoải mái hành động ở khu vực đường cái quan và cánh đồng. Tôi không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, thật ra huy động nhiều binh mã như này để đề phòng những người đàn ông trong ngôi nhà ấy có kẻ sẽ xuất hồn đi ngao du sơn thủy làm việc xấu lúc nửa đêm. Tôi đã đưa ra ý kiến rằng nếu bọn họ chơi bài và chưa ngủ thì khả năng cao là chưa thể xuất hồn nếu không có gì bất thường. Bởi vì vậy, để giảm thiểu các rủi ro không đáng có thì thực hiện kế hoạch sớm, trước giờ Hợi thì càng tốt. Tôi cho rằng đàn ông nếu ngồi chơi bài thì có thể thâu đêm suốt sáng, nếu có nghỉ sớm thì cũng không thể trước nửa đêm. Ý kiến và nhận định của tôi nhận được sự đồng tình của những vị tướng họ Lê và cả chị Ma nên sau đó đã chia nhau ra để thực hiện. Lê Tam tướng quân đã trở lại cùng với quan đốc trấn họ Nguyễn, họ dẫn theo khoảng một trăm lính nai nịt gọn gàng, gươm đao sáng loáng và nhận diện họ bằng những nón dấu lông gà đội trên đầu. Quan đốc trấn trên đường đến đã được ông Tam kể lại mọi chuyện nên đã nắm rõ được kế hoạch, ông ta rất phấn khích. - Ơ, lần này sao cháu không thấy ông Bách Hộ nhỉ? Mấy vị khác nhìn nhau rồi cùng cười lớn một lượt làm tôi lại thấy chói tai. - Không ai nói cho thằng bé biết à? - Ta quên chưa nói, với lại nó vừa trải qua một kỳ thi quan trọng, rất căng thẳng nên cũng không muốn nó bị phân tâm. Chị Ma giải thích với quan đốc trấn, không quên kèm theo nụ cười nhất tiếu thiên kim. Tôi nghe chị Ma nói như thế thì thấy khó hiểu, tôi nhớ lần cuối cùng gặp ông Bách Hộ là ở trên đường đất gần cầu Thường Vũ. - Bách Hộ võ quan sau khi lập nhiều công trạng cho huyện nhà cộng với việc lắm tiền nhiều của bây giờ có lẽ đã thành một thằng người rồi. – Quan đốc trấn họ Nguyễn nói ráo hoảnh, ông ta quay sang nhìn ông Tam hỏi. – Theo tướng quân thì ông ta sẽ đầu thai là bé trai hay bé gái? - Ta nghĩ là một thằng cu. – Ông Tam đáp lời. - Ta cũng nghĩ như thế, tính thời gian thì giờ này có lẽ ông ta cũng làm người được nửa tuần trăng rồi đấy nhỉ? Ta quen biết ông ấy tính ra cũng hơn trăm năm chứ có ít gì đâu. - Mừng cho ông ta, chả biết đầu thai đến nơi nào của cái đất nước này, mong cho ông ấy sẽ vào được một nhà tốt. - Bao giờ thì đến lượt tướng quân? – Nguyễn đốc trấn hỏi. - Ta nghĩ là không lâu nữa, mặc dù lưu lạc ở vùng này nhưng ta thấy là chưa đến lượt mình đâu. Còn ngài đốc trấn, ngài đã làm ma hơn một trăm năm? - Tính làm ma thì cũng lâu rồi, hồi mất là nghe tin bọn Tây Dương mới xâm lược. Ta về huyện này hơn trăm năm và quen ông Bách Hộ từ đấy, thời gian thấm thoắt thoi đưa, lúc nghe tin ông ấy được đi làm người ta cũng buồn lắm. - Thôi chúng ta đi, đứng đây ôn kỷ niệm cũng không có nước mắt để mà khóc đâu, ông ấy đi làm người là điều vui. – Chị Ma cắt ngang câu chuyện. - Các người sớm hay muộn cũng đến lượt, còn ta đây chưa biết bao giờ ở cái huyện này ta xem như là con ma già nhất, các người nói ta có nên buồn không? - Nhưng tiểu thư chả phải là xinh đẹp nhất hay sao? Ông Tam nói lời động viên, quan đốc trấn cũng gật đầu đồng tình, chị Ma cười đắc ý và nói: - Nếu không có điều đó kéo lại thì ta chả biết lấy gì làm vui. Các ông có biết khi trở thành người con gái đẹp nhất sẽ có cảm giác như thế nào không? Những hồn ma đều là đàn ông nhìn nhau lắc đầu, chị Ma cũng nhìn lướt qua tôi, chị ấy đoán là chẳng ai biết nên tự trả lời rất ngắn gọn: - Cảm giác cô đơn! Tôi dĩ nhiên chẳng hiểu cảm giác này, mấy vị đi phía sau cũng nhìn nhau im lặng không đáp. - Sao, các ngài không hiểu có phải không? Chị Ma quay lại phía sau nhìn, quan đốc trấn đại diện trả lời. - Ta là đàn ông làm sao hiểu được. - Thế còn em thì sao? – Chị Ma quay sang hỏi tôi đang đi bộ bên lề đường song song với chị ấy. - Em á? Em không hiểu, em chỉ biết chị là người đẹp nhất, em đã ra Hà Nội nhiều lần rồi cũng chưa thấy chị nào đẹp như chị. – Tôi nói tỉnh bơ. – Ở trên tivi có xem nhiều phim, em thích nữ diễn viên Diễm Hương vì chị ấy đẹp nhưng so với chị thì chắc được năm phần. - Các ngài còn thua cả một đứa trẻ con. – Chị Ma quay lại nói với bốn vong hồn là đàn ông cưỡi ngựa đi ngay phía sau. – Các ngài biết vì sao ta cưng chiều nó nhất chưa? Ba ông Tam và một ông đốc trấn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi rồi họ lại nhìn nhau lắc đầu tỏ ra không hiểu. - Nó luôn là một đứa khéo miệng, tuy nó không đẹp mã cho lắm nhưng có cái miệng mà mỗi khi nói thì những người đẹp đều muốn nghe. Các ngài là võ tướng thì phải học cách nói khéo nữa chứ, kể cả là nói dối. Chị Ma vừa nói vừa cười khúc khích còn tôi tuyệt nhiên không tỏ thái độ gì. Sau một quãng ngắn di chuyển, dẫn đầu đội hình là chị Ma và tôi đã đi đến cầu Đình, trong khi những vị chỉ huy bày binh bố trận thì tôi nhìn trước ngó sau rồi chạy qua cầu đình gõ gửa quán của bà cụ Kh lúc này vẫn còn thắp đèn dầu. - Ai đấy? - Cháu N. đây mà. Bà bán cho cháu một can rượu loại năm lít. – Tôi trả lời. - Sao mày đi mua rượu muộn thế? Tiếng dép của bà cụ loẹt quẹt, sau đó là tiếng then cửa được kéo ra. - Lấy nguyên can hả? - Vâng, cháu quên không mang tiền. Bà cho cháu mượn can mai cháu trả bà luôn nhé. - Mày mua nhiều thế? - Cháu có việc quan trọng. - Mà mày thi cử xong rồi sao chưa ra với bố mẹ mày? Tao tưởng hôm nay mày đi rồi. - Ngày rộng tháng dài, ở nhà chơi chán thì cháu mới đi. Tôi cầm can rượu và hỏi mua thêm một cái khăn mặt. - Bà ngủ luôn ở đây sao không mua cái tivi mà xem cho đỡ buồn? - Tao nghe đài được rồi, mắt kém thì sao mà nhìn được tivi. - Bà cháu vẫn xem được bình thường. - Mày tưởng ai cũng tinh mắt như bà mày chắc, cái thằng này. - Bà mắt kém mà sao đếm tiền chẳng thiếu bao giờ. Tôi vừa nói vừa cười, nhận cái khăn mặt rồi chào bà cụ rồi đi về hướng đường ven làng, đến khi bà cụ khép cửa thì tôi quay ngược trở lại nhẹ nhàng xách can rượu đi qua cầu Đình, băng qua đường cái đi về hướng ngôi nhà ban sáng mới kiếm được một khoản tiền từ đấy. Khi đến lối nhỏ rẽ vào cánh đồng Bã Mía thì tôi xách can đi theo lối ấy, không quên nhìn lại đằng sau xem có ai theo mình hay không. Sau khi đi qua ruộng rau nhỏ và đến bờ ruộng thì tôi rẽ phải đi về phía bức tường gạch đầy dây leo và cành tre của một ngôi nhà. Tôi để cái can rượu sát vào bờ tường của ngôi nhà này và tìm vài thứ che lại do cái can màu trắng đục dễ nổi bật trong bóng tối, mấy thửa ruộng xung quanh người ta đã gặt xong chỉ còn gốc rạ. Từ chỗ tôi ngồi đến bức tường phía Tây của ngôi nhà mục tiêu kia không xa, tôi nhớ là chỉ hơn mười mét, ngồi ngắm nghía thấy dễ bị lộ nên tôi lại xách can rượu đi men theo bức tường này một đoạn dài ra phía đằng sau, cửa hậu của ngôi nhà này bằng gỗ đã đóng lại, tạm thời là một nơi ẩn náu lý tưởng khi xung quanh toàn là khoảng trống. Tôi không thể ẩn thân, theo như kế hoạch thì lúc này hơn ba trăm vong hồn đã tạo thành một vòng vây khép kín bao quanh ngôi nhà, giữ khoảng cách đủ để những âm binh đề phòng. Tôi ngồi trong bóng tối nhìn một hồi thì thấy chị Ma từ phía cánh đồng đi lại gần, chị ấy nói với tôi: - Chúng nó chưa mang tượng ra, chưa tới giờ Hợi. - Bây giờ mấy giờ chị? - Hơn một khắc nữa sẽ đến giờ Hợi. - Mọi người bày binh bố trận xong rồi chứ ạ? - Xong hết rồi. Chị chỉ lo em không ẩn thân được ngộ nhỡ bị bọn nó phát hiện. - Em sẽ cẩn thận, chị hãy tin ở em. - Nếu bị bọn nó phát hiện thì cố chạy về hướng cầu Đình em nhé. – Chị Ma chỉ tay về phía đường cái. – Quan đốc trấn, ông Ba và năm mươi vong tinh nhuệ khác nấp ở bên rìa đường phía mương, nếu em bị âm binh truy đuổi thì họ sẽ chặn hậu, đủ thời gian để em thoát. Điều này thay đổi một tí so với kế hoạch, lần trước nếu chị không kịp thì giờ chị em mình khó gặp nhau, em hiểu chứ? Tôi gật đầu rồi bỏ tất cả mọi thứ lại, lom khom chạy về phía ngôi nhà mục tiêu còn chị Ma sẽ ở lại chỗ tôi để can rượu chờ đợi và theo sát di chuyển của tôi, với tốc độ của chị ấy nếu như có biến thì giải nguy cho tôi cũng chỉ trong tích tắc. Tôi đến lối cửa sau của ngôi nhà rồi đi vào sân sau một cách nhẹ nhàng. Cúi đầu thật thấp để nhìn qua khe cửa không nghe thấy tiếng bước chân, tôi dùng tay thử mở để kiểm tra thì cửa đã chốt ở trong, như vậy là tạm yên tâm, có đủ thời gian để rút lui. Như một tên trộm chuyên nghiệp, tôi nhón chân đi sát mép tường của ngôi nhà tiến gần về cửa sổ hông nhìn ra khoảng sân lúc sáng R9 mới quét dọn, ánh đèn qua chấn song in trên tường gạch giúp tôi quan sát được phần nào có người đi lại hay không. Bên trong nhà vang lên tiếng rít thuốc lào và tiếng nói chuyện của những người đang đánh bài, tôi đứng lặng im trong bóng tối lắng nghe không sót lời nào. - Chơi ván nữa đến chín giờ thì tạm nghỉ đi đặt tượng đi mấy đứa. - Vâng đại ca. - Đm, hôm qua chúng mày mang ra bao nhiêu mà sáng nay thu hồi thiếu năm tượng, giờ đếm đi đếm lại thì thành ra thiếu sáu nhỉ? - Thiếu sáu ạ? - Ừ, thiếu một tượng cầm kiếm, có chắc là tối qua mất năm không? - Em nhớ là thế, mà đm nó chứ. – Một người văng tục. – Ba tượng không tìm thấy dấu vết, hai tượng thì hủy, anh nghĩ xem có kỳ khôi không? - Tao nghĩ chắc chắn ở trong làng này hoặc xã này phải có phù thủy giấu mặt. - Thằng ôn hồi sáng... - Thôi mày đừng nhắc, đm cái thằng oắt con đấy! Tao mà gặp lại nó tao phải vả cho nó gãy răng, mới tí tuổi ranh đã láu tôm láu cá. Tao đã lân la hỏi chuyện rồi, làng này quả đúng là có người từng làm phù thủy cao tay, mấy việc về dân quân nó kể cũng đúng. - Vậy làm sao anh? - Đm nó, ranh con lừa tao. Ông cụ ấy chết từ đời tám hoánh nào rồi, thế mà nó dám dựng chuyện như thật. - Hình như... Hình như đại ca không hỏi nó là ông cụ ấy chết chưa. - Đmm bị ngu à? Nó kể như thật, mới hai năm trước nó bảo còn thấy ông ta làm phép thâu binh trong bãi tha ma, ông ta chết từ lâu rồi mày hiểu không? Thằng chó con. - Ớ! Thế là anh em mình ăn quả lừa của nó? - Trông mặt hiền lành, ngu ngơ mà hóa ra là một con cáo, thấy tiền là mắt sáng như sao đêm. Nó còn ở làng này tuyệt đối tao phải tìm ra nó, không vả được thằng oắt đấy tao đéo chịu được. Chúng mày cũng kín cái miệng, đừng để lão đại biết việc này, mất mặt cả lũ nghe chưa? - Vâng, bọn em nhớ. Mà đại ca, sáng em nhớ là thằng oắt đó lau chùi trên gác có khi nào nó thó luôn một tượng của mình? - Tao theo dõi nó không thấy nó cầm cái gì lúc xuống cả. – Một giọng khác nói. - Thằng oắt láu cá đấy thèm tiền thôi, tượng này có gì mà nó quan tâm, tối nay chúng mày rải hết tượng quanh nhà cho tao, cứ nửa tiếng bí mật đi kiểm tra tượng một lần, kín kín vào, mất sáu tượng không rõ nguyên nhân là không đơn giản đâu. Tôi không biết họ nói gì thêm nữa vì còn phải rút lui ngay lập tức. Tôi rút theo lối cửa sau và mau chóng chạy lại gặp chị Ma nói lại toàn bộ những gì mình vừa nghe được, ngay sau đó chị Ma đi gặp quan đốc trấn, cứ như vậy, chỉ khoảng chưa đầy hai phút sau thì tất cả các vị chỉ huy đã nắm rõ được tình hình và kịp thời điều chỉnh đội hình bao vây. Tôi sẽ có khoảng hai mươi lăm phút lấy trộm tượng, lau tượng... đây là khoảng thời gian giữa hai lần kiểm tra của bọn họ, vấn đề là không biết số tượng có tổng cộng bao nhiêu, thôi thì cứ lấy nhiều nhất có thể là được. Thấp thoáng ánh đèn pin với bóng của ba người đàn ông đi đặt tượng đất sét xung quanh bờ tường. Từ vị trí quan sát, tôi chỉ nhìn được góc hướng Tây, Tây Nam và hướng Nam của ngôi nhà, tôi cố ghi nhỡ kỹ vị trí mỗi lần ánh đèn pin soi xuống đất và dừng lại vài giây của ba người này. Nhẩm đếm bằng đốt ngón tay, ở phía này tổng cộng họ đặt đến mười bốn lần, nếu nhân đôi lên thì ít nhất có hai mươi tám bức tượng đất sét đã được đặt xung quanh ngôi nhà. - Em mang đồng hồ theo, chị nhớ canh giờ cho em nhé? - Được, hết một khắc chị sẽ báo cho em bằng cách múa kiếm ở phía đằng kia nhé. – Chị Ma chỉ tay về hướng cánh đồng. - Vâng! Tôi ngồi chờ đợi mấy người đàn ông quay vào nhà thì sẽ bắt đầu kế hoạch của mình. ---
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi