Trong khi đặt những bức tượng quanh nhà, thi thoảng ánh đèn pin lia ra xung quanh, nơi bây giờ chỉ còn là những thửa ruộng trơ gốc rạ và rơm vụn. Ngồi nhìn và chờ đợi những người này trong lòng sốt ruột nhưng ánh đèn pin của họ soi ra xung quanh như vậy khiến tôi cảm thấy mình cần phải cẩn thận hơn vì xung quanh không có nơi ẩn nấp. Tôi xoay người xách theo can rượu bước về hướng Tây, đi qua mấy căn nhà nữa thì quay lại nhìn, khoảng cách nới rộng sẽ an toàn hơn và quan trọng là tôi phát hiện có một cây nhãn mọc giữa phần đất của hai ngôi nhà. Tôi để ba lô và cái can rượu vào gốc cây nhãn rồi lấy ra một cái túi nilon, tôi ngó đầu ra nhìn hai bên trái phải, từ chỗ này mà đi men thêm vài chục mét nữa là đến ngôi nhà hai tầng xây từ những năm 80 của nhà chú Thuyên – một người bạn của bố tôi, cũng là bố của thằng Việt, cái thằng có đam mê đọc truyện tranh đã mua lại nhiều tập truyện cũ của tôi, nó học dưới tôi hai lớp và giờ này cũng đang ở Thủ đô rồi. -Em sợ bọn nó phát hiện ra hả? -Em tính toán chưa kỹ chị ạ, khoảng cách từ chỗ lúc nãy đến bức tượng gần nhất chỉ hơn mười mét, nếu phát hiện ra mất tượng bọn họ sẽ đi tìm. -Chị hiểu rồi. Tôi lom khom trở lại vị trí giấu cái can rượu vừa nãy và cẩn thận quan sát thêm chừng gần một phút, ánh đèn pin và bóng người nổi trên nền trời đã đi vào nhà theo lối cửa sau. Hít một hơi thật sâu, tôi cúi người cố bước thật nhẹ tiếp cận ngôi nhà, mới đi được hơn năm mét bỗng nhiên tôi phát hiện có ánh đèn pin từ bức tường bên kia soi ra nên vội vàng nằm sấp xuống và lăn luôn xuống nằm sáp mép ruộng lúa, rất hồi hộp. -Mày vào pha ấm trà mới đi, chơi xong mà nghỉ thì còn phải canh đêm đấy, đại ca bảo rồi. -Thế tao pha cho bọn mày ấm trà rồi tao đi ngủ trước, có gì gọi tao dậy. Tôi nghe rõ tiếng hai người nói chuyện, lúc ngó đầu lên nhìn thì không thấy ai tôi mới thở phào nhẹ nhõm vùng dậy bước nhanh về phía bức tường trước mặt và không có chút khó khăn nào khi lần mò từng bức tượng trong bóng tối. Tôi nhặt từng bức tượng và cẩn thận cho vào cái túi nilon đang cầm, hai rồi đến năm, bảy rồi đến mười... Mười bốn bức tượng đất sét đặt ở bức tường phía Tây và sau nhà đã nằm trọn trong túi bóng, tôi cẩn thận quan sát xung quanh thêm một lần rồi băng ngang thửa ruộng chạy về phía cây nhãn. Đặt cái túi nilon cẩn thận xuống đất rồi lấy thêm một túi khác nữa, tôi chạy trở lại ngôi nhà, đi qua cửa hậu và nhặt những bức tượng được đặt ở hướng Đông. Bên phía đằng này phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần vì tượng được đặt cạnh tường của ngôi nhà chứ không phải tường gạch thẻ như ở bên mặt kia, hồi hộp nhất là khi lấy hai bức tượng đặt phía dưới cửa sổ, ngay chỗ lúc sáng nhặt tượng ông Tam Ba. Tôi loáng thoáng nghe được câu gã đại ca dặn dò đàn em là không được nói với lão đại việc mất một triệu đồng tiền ngu, may lúc này tôi đang tập trung vào việc ăn trộm chứ không thì đã phì cười, đây tính ra cũng là một câu chuyện hài mà. Nhờ những người này mà R9 có đến gần bảy trăm nghìn đồng để chi tiêu trong dịp hè này, như thế là cũng quá tốt cho thằng bạn của tôi. Những năm này bố mẹ R9 vào làm kinh tế mới ở Lâm Đồng, nghe nói nơi ấy giáp tỉnh Đồng Nai và còn có cả hổ gầm ban đêm, dân làng gọi là xứ khỉ ho cò gáy. Trong trí tưởng tượng của tôi từ việc xem bộ phim Đất phương Nam cũng như trên tivi thì miền Nam, ngoài Sài Gòn là thành phố to nhất, giàu nhất cả nước thì những nơi khác đều nghèo và thưa dân. -“Thưa dân thì cũng như làng mình chứ mấy.” Tôi đã từng nghĩ như vậy trong nhiều năm, với trí tưởng tượng của mình thì Lâm Đồng nghĩa là xứ “đồng rừng” còn Đồng Nai nghĩa là một cánh đồng có nhiều con nai... sau này thì tôi biết là mình đã suy luận đúng về cái tên Đồng Nai, đúng là xưa kia có nhiều nai thật. Miền Nam vẫn là cái gì đó nằm ngoài sự hiểu biết của tôi lúc này, lúc tôi mới thi tốt nghiệp xong cấp II. Túi bóng thứ hai tôi nhặt thêm được chín bức tượng nữa, tổng cộng là hai mươi ba tượng đất sét tất cả, mấy tượng họ đặt gần cổng nhà thì tôi không dám mạo hiểm nhặt. Thời gian để thu gom số tượng này chưa đến mười phút, nhanh hơn dự kiến rất nhiều nên tôi cũng thay đổi luôn kế hoạch, rút lui khỏi nơi này càng xa càng tốt. Vai đeo ba lô, một tay xách can rượu và tay còn lại xách hai túi đựng tượng đất sét, tôi nhắm thẳng hướng Tây mà đi trên bờ ruộng, phía sau những ngôi nhà. Đi được gần một trăm mét thì gặp rãnh dẫn nước vào cánh đồng, mất chút thời gian để mang từng thứ qua một, sau đó tôi đi lên đường cái quan, băng chéo qua đường đi vào cầu Đình. Mắt dáo dác nhìn trước ngó sau và cố gắng bước đi thật nhanh trên con đường đất ven làng, lúc đi đến gần cổng nhà Chắc Gạo, tôi nhìn thử qua ngôi nhà bên kia mương vẫn chưa có động tĩnh gì, nhìn lại phía sau lưng trước khi rẽ trái, tôi thấy thấp thoáng bóng váy đỏ đi theo mình ở khoảng cách rất xa. Dừng nghỉ ở bụi tre cô đơn chừng một phút vì quá mỏi tay, chị Ma đứng ở ngay khúc cua, như vậy là phía sau chị ấy chắc chắn có rất nhiều vong hồn đi theo. Kế hoạch thay đổi mà tôi chưa kịp nói với họ nên họ chưa có hành động gì mà giữ khoảng cách nhất định để nếu như tôi đặt tượng đất sét xuống đất thì không có va chạm giữa hai bên. Ưu tiên trên hết là giải thoát đám tượng này, chỉ có hơi hai mươi tượng, nếu không tượng nào theo thì diệt cũng chả có gì khó đối với tôi, một đập là gãy đầu rồi ném hết xuống mương Khoai là xong. Đi đến gần mả của Mẹ Sư thì có lối sang cánh đồng phía Đông, tôi nhắm đến gần gò đất chơ vơ giữa đồng mà bố tôi đã từng nói đó là mộ phần của cụ tổ ngành nhà tôi thì tôi đặt tất cả mọi thứ xuống thở dốc vì mệt, lòng vòng cũng cả cây số chứ có gần đâu. Tôi để hai túi nilong đựng tượng lên trên ba lô, không để xuống đất bởi vì tôi nhớ mỗi khi hạ thổ là hồn lập tức hiện ra, có lẽ đó là phép của họ. Chị Ma chắc sốt ruột nên cầm kiếm đứng ngay trên con đường đất nhìn sang, tôi ngồi dựa lưng vào gò đất thở, chắc do âm binh chưa xuất hiện nên đứng đó nhìn chừng nửa phút thì chị ấy đi lên gần mả của Mẹ Sư thì cũng rẽ sang cánh đồng. -Em tính như thế nào? Chị Ma đứng cách tôi khoảng ba mươi mét và lên tiếng hỏi, tôi đáp trong tiếng thở: -Lau hết số tượng này cũng không nhanh được, em sẽ không để tượng xuống đất nên họ chưa hiện ra được đâu. Chị với các ông ấy có đủ thời gian bày binh bố trận, hơn hai mươi tượng này cũng không tính là nhiều, nếu tất cả đều chống chúng ta thì em chỉ việc bẻ đầu vứt xuống rãnh nước kia là xong. Chị Ma gật đầu và quay đi, bóng váy đỏ đứng ngay lối đi từ đường đất dẫn sang cánh đồng, tôi không nhìn được những người khác nhưng có thể từ vị trí của chị Ma mà hình dung ra rằng lúc này quan binh, nghĩa binh, vong hồn đang tràn sang cánh đồng này và bao vây xung quanh nơi tôi đang ngồi, chỉ hơn hai phút sau tôi đã cảm thấy gió thổi lạnh hơn mặc dù nhìn về hướng Đông cách chỗ tôi ngồi chỉ vài mét thì những ruộng lúa chưa gặt hết vẫn không hề lay động. Tôi bắt đầu công việc giài trừ bùa yểm theo cách của riêng mình. Đầu tiên, tôi để cái can rượu lên gò đất và đổ một ít rượu vào túi nilon, chắc cũng phải nửa lít, túi bóng không bị rò rỉ nước nên tôi đứng cầm chừng nửa phút sau đó mới lấy khăn mặt nhúng vào trong, khăn ướt đẫm tôi mới đổ rượu trong túi đi. Công việc này giá như có thêm người trợ giúp thì dễ hơn biết mấy, hành động một mình lắm cái hay mà cũng nhiều cái dở là như thế. Mỗi bức tượng tôi chỉ lau khoảng một nửa những ký hiệu ở phía sau, trời tối nên cái đèn pin mini cũng phải dùng cẩn thận, chỉ sợ ai đó vô tình nhìn thấy. Tượng nào lau xong tôi đều bấm đèn pin để kiểm tra lại để chắc chắn rằng bùa chú đã bị vô hiệu, xong việc mà dùng được tượng nào thì sẽ lau cẩn thận hơn. Túi nilon đựng chín bức tượng đã được lau xong và để trên ba lô, tôi nhìn về phía mả của Mẹ Sư vẫn thấy chị Ma cầm kiếm đứng canh chừng, tôi chợt nghĩ nếu mình để hai mươi ba tượng hiện cùng một lượt thì e không ổn, chia nhỏ ra chả phải chị ấy dễ đối phó hơn sao. Những vong hồn mà tôi nghĩ có đủ khả năng giao chiến một đối một gồm chị Ma, quan đốc trấn và ba vị tướng họ Lê. Nghĩ sao làm vậy, tôi giơ bàn tay năm ngón hướng về phía chị Ma, ngay lập tức chỉ một giây sau chị ấy đã lại gần ở khoảng cách chừng ba mươi mét với động tác phòng thủ. -Em để năm tượng một lần, chị với mọi người thu phục cho dễ. Thu phục được tượng nào thì khai thác luôn thông tin về những tượng khác chị nhé? -Được, chị hiểu. Tôi xếp năm bức tượng xuống ruộng, mặt tượng hướng về phía chị Ma, tôi đoán những vị võ tướng lúc này đang đứng cạnh chị Ma mà thôi. Theo dõi có vẻ tình hình tạm ổn vì chị Ma vẫn đứng đó, tôi không nghe thấy chị ấy nói gì nhưng không động thủ nghĩa là chưa có đánh nhau. Sau này tôi mới biết là chị Ma không động thủ là do trong số năm tượng đầu tiên ấy, chỉ có hai tượng muốn được hồi hương, không muốn làm tay sai cho băng đảng phù thủy của Đường Thốc Tử còn ba tượng khác cứng đầu nên giao chiến cùng với ba vị tướng họ Lê, hai bên đánh ngang ngửa với nhau, bất phân thắng bại. Tôi tiến hành công việc rửa tượng của mình với khoảng bốn lít rượu, tay phải mỏi nhừ, đặc biệt là ngón tay cái, hoàn thành công việc rồi thì chị Ma vẫn đứng nguyên vị trí cũ, chỉ vào năm bức tượng tôi vẫn để trên đất nói với tôi: -Tượng ngoài cùng và tượng ở giữa đã đồng ý theo chúng ta, ba tượng kia không chịu nghe, đang giao chiến với mấy ông Tam. Tôi cảm thấy thất vọng, nhặt hai bức tượng đó cho vào một túi nilon rồi đặt lên trên ba lô. -Ba tượng này không nghe hả chị? Chị Ma lắc đầu, tôi chép miệng cẩn thận rút thanh kiếm gỗ từ trong ba lô ra, lưng dựa vào gò đất tạm ngả lưng và dùng mũi kiếm chọc nhẹ vào sau lưng của ba bức tượng ấy, chị Ma thấy tôi nghịch như thế thì bật cười và nhìn sang bên trái theo dõi trận đấu tay đôi. Bởi vì có sự giúp sức của tôi mà trận đối kháng của ba vị tướng họ Lê từ thế cân bằng chuyển sang nắm thế thượng phong, chả mấy chốc mà ba tượng bị cụt đầu, cụt tay chân. Tôi đứng dậy mang ba bức tượng hư này ném xuống rãnh nước ngay gần gò đất rồi phủi tay đứng nhìn về phía cánh đồng, có vẻ như nhiều người thích vận động tay chân, tôi thì sao cũng được. -Chị hỏi xem các ông ấy tính như nào, giờ còn mười tám tượng, có muốn cho xuất hiện một loạt rồi tha hồ quần chiến hay không? Chị Ma quay sang phía bên trái một hồi rồi quay lại nói với tôi một câu đầy chất lạnh lẽo: -Cho hết một lượt, hàng thì sống chống thì diệt. Tôi gật đầu đồng ý, dù sao thì ngồi cầm kiếm chọc mấy bức tượng cũng không vui, ông Tam lại bảo tôi là tiểu nhân, đã thế cho các ông vận động, không cẩn thận thiệt thân thì cố mà chịu, đằng nào thì bây giờ cũng lạnh rồi, ở đây lâu không tiện. Tôi đặt một lượt mười tám bức tượng thành một hàng ngang y như chơi đồ hàng, quả thật tượng đặt xuống một cái là khí lạnh tăng lên rõ rệt, tay tôi chưa đến mức lạnh như đêm hôm trước nhưng đủ để tôi mau chóng thu dọn đồ đạc của mình và đi bộ về hướng mả của Mẹ Sư. Chị Ma lúc này đã vận động rồi, kiếm trên tay lại múa may quay cuồng để lại những tàn ảnh sáng loáng trong bóng tối. Tôi để những thứ lỉnh kỉnh xuống cạnh một thửa ruộng cùng với hai bức tượng đã theo phe mình, khoảng cách giữa tôi và chị Ma khoảng gần bảy mươi mét, xem chừng đã an toàn tôi mới lấy lá vối ra cho lên miệng ngậm một cách chậm rãi, vài giây sau đó thì trước mắt tôi là quang cảnh buổi đêm với hàng trăm vong hồn trên cánh đồng. Nhìn xung quanh tôi phát hiện ra không có vong nào đứng cạnh mình, trước mặt tôi khoảng mười mét là binh của quan đốc trấn dàn hàng ngang đứng chắn lối, ma Vành cũng đứng gần đó trên tay có cầm thanh đao, anh ta quay lại nhìn tôi hất hàm ý nói: -Trận này chỉ được xem thôi chú mày ơi, chả đến lượt. Tôi hơi ngạc nhiên vì mười tám tượng đặt cùng một lúc chẳng lẽ không tượng nào chống đối, tôi bước về phía trước men theo bờ ruộng, cạnh rãnh nước để nhìn, một khoảng trống lớn được tạo ra giữa những thửa ruộng chỉ còn trơ gốc rạ. Chị Ma và mấy vị kia đang giao chiến với năm âm binh võ tướng lạ mặt, vậy là mười ba tượng còn lại không tham chiến, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy vong hồn của bọn họ khoanh tay trước ngực đứng thành một hàng ngang trước gò đất. -Mấy ông kia đừng chờ tới lượt hay sao anh? -Không hẳn! – Ma Vành đáp lời. – Bọn họ đều từng là võ tướng khi còn sống, đâu dễ dàng quy thuận, năm âm binh kia là máu chiến nhất, số còn lại thì muốn biết tài nghệ của bên này ra sao vì họ nói rằng họ từng chỉ huy cả nghìn binh mã, không lý gì lại dưới quyền của một cô gái trẻ măng và tướng của một nước nhỏ tí được. -Anh có biết lai lịch bọn họ không? -Ngọc Hoa Công chúa đang đánh với âm binh mạnh nhất, hắn xưng danh là võ tướng Minh triều, mấy âm binh đang đánh cũng như vậy, đều thời Minh cả. – Ma Vành chỉ tay về phía gò đất. – Còn những âm binh đang đứng xem kia đều là thời nhà Thanh đấy, nghe đâu thời Ung Chính. Tôi gật đầu và lặng im xem trận đánh, cứ nghe đến Minh triều là tôi đoán rằng chị Ma sẽ rất sung, mối hận vài trăm năm tích tụ cơ mà. Đứng xem một hồi thì tôi nhận ra rằng ba vị tướng họ Lê và quan đốc trấn chỉ đánh ngang ngửa với đối phương, nếu có nhỉnh hơn thì có ông Tam chiếm thế thượng phong. Vài phút nữa trôi qua, ông Tam đã hạ được đối thủ bằng một đường kiếm đâm xuyên qua bụng. -Sao ông Tam hạ được đối phương rồi mà không giúp mấy ông khác nhỉ? – Tôi thắc mắc. -Mày trẻ con biết gì. – Ma Vành nói. – Mấy ông tướng là trọng danh dự, bỏ thây ngoài sa trường là tâm nguyện của họ, đã xác định đánh tay đôi là đánh tay đôi, có phải như bọn trẻ con chúng mày đâu. -À, ý anh nói là danh dự hả? -Ừ! Giờ mà Lê Tam tướng quân giúp những vị khác thì đám đang đứng kia nó còn nhìn ra gì. -Em thì chả biết mấy việc đấy, anh có kinh nghiệm hơn thì theo anh trong mấy âm binh đang đánh thì âm binh nào mạnh nhất? -Chính là tay đang đánh với Công chúa, nghe ông ta nói lúc sinh thời là Tây quân Tả đô đốc, không đùa được. -Chức ấy to hả anh? -To chứ, như tao biết thì Ngũ quân Đô đốc phủ là đặt năm phủ đô đốc trên toàn cõi gồm: Trung quân, Tả quân, Hậu quân, Tiền quân và hữu quân. Mỗi phủ sẽ có hai vị đô đốc là Tả và Hữu đô đốc. -Ui! Như thế là chức to lắm đấy anh ơi. (xem ra chức này tương đương với chức Tư lệnh quân khu hiện nay chứ chả đùa được thật, nhưng mà người ta cũng hay nói điếc thì không sợ súng, không hiểu thì đỡ sợ.) -Vậy nên Công chúa mới đấu tay đôi, mày phải hiểu là võ tướng mà thua đàn bà con gái trước trận tiền thì mặt mũi mất hết. Như mọi lần khi giao chiến với địch trước đây, chị Ma luôn ở thế phòng thủ và dùng sự uyển chuyển, dẻo dai của bản thân để né tránh những đòn thế đầy uy lực của đối phương đồng thời muốn đối phương giở hết ngón nghề vốn có, khi chị ấy cảm thấy đối phương đã hết vốn thì mới phản công bằng những đòn đánh hoặc đường kiếm đầy sắc bén và quyết liệt. Tôi đứng xem chị Ma và cái ông tướng quân kia đánh nhau bằng kiếm mà tuyệt nhiên không lo lắng, tôi tin là chị ấy sẽ không thua, theo như tôi nhớ thì chị Ma chỉ yếu khi đánh trên lưng ngựa, chắc lúc sinh thời học võ với cha thì không được đào tạo môn này. Thời khắc kết thúc trận đánh giữa chị Ma và ông kia rồi cũng đến, chị Ma nhảy vọt lên cao tránh một đường kiếm quét ngang thân, tôi tưởng chị ấy sẽ thi triển tuyệt chiêu từ trên cao nhưng chị ấy không làm vậy, chắc sợ ảnh hưởng đến những vong xung quanh. Thay vào đó, chị Ma đáp xuống phía sau và thêm một lần nữa tôi lại thấy chiêu thức quen thuộc, thanh kiếm xoay tít tạo thành trôn ốc đánh vào tay cầm kiếm của đối phương. Tuy nhiên đối phương không hổ danh là một võ tướng chỉ huy giống như ông ta xưng danh, ông ta ngay lập tức lùi lại phía sau, lách người sang một bên và tung ra vài đường kiếm hư hư thực thực để gạt đi những mũi kiếm đang hướng đến tay ông ta. Ông ta đã thành công, kiếm của ông ta không rơi. Chị Ma không vì thế mà nao núng, ngay sau đó lại tung ra một chiêu thức vô cùng ảo diệu, thanh kiếm trên tay chị ấy tạo ra nhiều ảo ảnh khiến tôi nhìn cũng phải hoa mắt. -Huyền... Huyền Không kiếm pháp? Vị Tây quân Tả đô đốc kia giật mình lùi lại phía sau cắm vội thanh kiếm xuống đất chắp hai tay đưa ra phía trước nói: -Lão mỗ nhận thua, xin tiểu thư dừng tay. Chị Ma thu chiêu, những âm binh của võ tướng đang giao chiến với quan đốc trấn và hai vị tướng họ Lê cũng lùi lại phía sau, tạm ngưng chiến. -Lão mỗ đồng ý nghe theo sự sắp đặt của tiểu thư. -Ông nhận thua sao? -Thưa tiểu thư, từ đầu ta đã thấy lạ vì tiểu thư có thể né tránh các chiêu thức của ta rất dễ dàng, đến khi tiểu thư muốn đánh rơi kiếm của ta thì ta có chút bất ngờ nhưng khi nhìn thấy chiêu thức vừa rồi thì ta biết, nếu ta còn đánh thì cũng chẳng có cơ hội nào chiến thắng cả. -Tại sao ông lại nói như vậy? – Chị Ma ngạc nhiên hỏi. -Tiểu... tiểu thư không biết chiêu thức vừa rồi sao? -Không! – Chị Ma lắc đầu. – Ta không biết, chỉ là tiện tay thôi. -Tiện... tiện tay? – Vẻ mặt vị Tả quân Tả đô đốc tỏ ra kinh hãi, nếu ông ta còn sống chắc là trắng bệch cộng thêm nét khó hiểu. – Tại sao tiện tay mà tiểu thư lại thi triển toàn tuyệt học của Không Động phái? Chiêu thứ vừa rồi là một trong những chiêu thức của Huyền Không kiếm pháp. -Ngài biết sao? – Chị Ma thu kiếm lại và hỏi. -Lão mỗ không thể nhầm được, lão mỗ khi trẻ cũng là đệ tử Không Động phái, thuộc hệ phái Đoạt Mệnh Môn. Chiêu thức tiểu thư vừa thi triển chính là thuộc hệ phái Huyền Không Môn, những chiêu thức này là báu vật của Không Động phái. Tại... Tại sao ở một làng quê hẻo lánh như này lại có thể có người dùng thành thục. Xin mạo muội hỏi cao danh quý tánh của tiểu thư? -Ta tên Ngọc Hoa, được ban quốc tính họ Trần. -Đa tạ Ngọc Hoa tiểu thư đã nương tay. – Vị Tây quân Tả đô đốc quay lại nói với những âm binh tượng đất khác. – Các vị, ta đã đấu thử với Ngọc Hoa tiểu thư đây và ta thấy rằng bản thân ta không có chút cơ hội nào để chiến thắng, nếu vị nào còn nghi ngờ thì cứ lên xin đấu. Chỗ cùng cảnh xa quê hương bản quán ta nhắc trước các vị, vị nào cảm thấy nghi ngờ về Huyền Không Môn của Không Động phái thì cứ mạnh dạn bước lên. Còn ta là quy thuận. Chẳng có vong âm binh tượng đất nào bước lên cả, họ xếp một hàng ngang chắp tay chào và giới thiệu tên tuổi, chức vụ, một số vong không biết tiếng thì vong khác nói thay. Bên này chị Ma và các vị võ tướng cũng đáp lễ. Trận chiến nhỏ ngoài cánh đồng phía Đông đã kết thúc trong cảnh chẳng ai ngờ như vậy. Tất cả âm binh quan tướng chán nản kéo nhau về bởi vì trước đó họ cứ tưởng hôm nay đánh nhau to, nhiều trò vui. Đối với tôi thì khác, đánh nhau xem thì vui nhưng mà có thiệt hại nhân mạng chứ không phải trò đùa được, tôi là tôi hãi lắm, tránh được thì tốt. Tôi mang tất cả mười chín tượng đất sét về nhà, tính ra là tôi đang sở hữu một đội quân có tới hai mươi hai vong hồn là võ tướng các thời kỳ khác nhau trong lịch sử của hai nước, nghe qua chức vụ của họ thôi là đã biết đó là một đội mạnh rồi. Đám người mất tượng chắc đêm nay không ngủ được đâu. ---