Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 272: Rút lui chiến thuật



Tôi lại bước thấp bước cao theo sau chị Ma đi về hướng Cống Đoan, chị ấy lại che chắn để tôi có thể đi ra phía sau quán nước có ánh sáng điện ấy mà không bị ai phát hiện. Ngay khi lên đến đường cái quan, lại như lần trước, tôi sử dụng một đội Hỏa binh và Kim quân đi phía sau để bảo vệ cho mình để cảm thấy sau lưng ấm hơn.
- Em có đủ tự tin không?
- Dạ?
- Tự tin về việc hai chị em mình sẽ đánh thăm dò bọn nó ấy.
- Em hả? Em chỉ lo cho chị thôi.
- Sao lại lo cho chị?
- Nếu có nguy hiểm quá, ở thế đường cùng thì em bỏ lá vối ra là thoát nhưng còn chị...
- Với thân thủ của chị thì chị không dễ bại, nhắm đánh không lại thì bỏ chạy rất dễ. Chị thì lo cho em, chị nghĩ âm binh các cụ gì đấy chắc sẽ lạnh...
- Vậy để em uống mật ong trước, em có để sẵn một lọ nhỏ đây rồi.
Tôi đặt ba lô xuống vệ đường, lúc này có mấy xe máy đi qua cùng một cái xe tải, tuy vậy tôi cũng không gặp khó khăn gì trong việc uống hết lọ nhỏ mật ong sau đó tráng miệng bằng một ít nước lọc.
- Để em ném cái dây này về lại phía bên kia. – Tôi cầm cái que củi một cách rất cẩn thận, quấn sợi dây vài vòng rồi dùng hết sức bình sinh ném về phía bên kia bờ mương. - Nếu phải rút lui chị em mình sẽ rút theo hướng Cống Đoan?
- Ừ, nếu rút lui thì mình sẽ rút theo hướng ấy, vừa đánh vừa rút. Nếu bọn nó quá đông thì chị phải chạy trước, còn em bỏ lá vối ra mà chạy, có hiểu không?
- Tiến cùng tiến, lui cùng lui. Hôm nay vũ khí em mang đầy đủ nên không phải ngán mặc dù chưa biết bên địch như thế nào.
Tôi vỗ vào ba lô đang để dưới đất rồi lấy ra chai nước giải cùng khẩu súng phun nước có bình dự trữ hình trụ màu vàng chanh. Chị Ma ngay lập tức lùi mấy bước về phía sau nhưng không nói gì, còn tôi dĩ nhiên lại cười vì thứ nước giải trẻ con này cũng làm cho ma nữ ghê có tiếng ở làng tôi phải né xa. Tôi đã pha nước giải với nước lọc, dĩ nhiên là tôi chỉ đổ đầy cái bình dự trữ chứ không dốc ngược cho nước giải đổ xuống phần thân súng, như thế nước sẽ rỉ ra ngoài và dĩ nhiên chẳng sạch sẽ gì. Nước giải mà để từ chiều đến giờ là mùi khai nồng nặc cộng với cặn sẽ lắng ở dưới đáy chai, bởi vậy khi đổ vào phải thật cẩn thận, cặn trong thứ nước màu vàng ấy có thể làm tắc nòng súng.
- Em cũng muốn thử xem thứ nước giải pha loãng này có thể làm gì được âm binh hay không, nếu có hiệu quả thì lần tới em mang cả xô đi theo, hắt một phát là diệt sạch không còn một mống nào, đỡ phải dùng kiếm mỏi tay.
- Nhưng nó rất bẩn. – Chị Ma chun mũi đáp lời.
- Dĩ độc trị độc mà chị, chị sợ thứ này thì nhất định âm binh sẽ sợ, dù sao chị vẫn mạnh hơn đám âm binh.
- Chỉ được cái dẻo miệng là tài thôi.
- Chị em mình đi nào.
Tôi để chai nước giải trở lại hông ba lô rồi đeo ba lô lên người, tay trái cầm súng phun nước chúc mũi súng xuống đất, thanh kiếm gỗ đã giắt ở lưng, kỳ này tôi dùng hẳn hai cái khăn đỏ buộc vào với nhau tạo thành một dây lưng, mục đích để giắt thanh kiếm và cũng phòng khi cần dùng đến khăn. Trong hai túi quần là hai túi gạo rang còn tay phải chẳng dùng vào việc gì, tôi muốn tay phải thảnh thơi để có thể linh hoạt trong việc sử dụng các thứ vũ khí cần thiết.
Chị Ma cẩn thận đi trước dẫn đường vì chị ấy nhìn mọi thứ rõ hơn tôi, còn tôi nhìn mọi thứ cứ “khi mờ khi tỏ” mỗi khi ẩn thân hoặc hiện hình bình thường, khi đi vào địa phận cánh đồng Bã Mía thì hai chị em di chuyển rất chậm, thẳng hướng ngôi nhà phía trước mà tiến từng bước, từng bước một vì không biết có bẫy hay không.
- Chị ơi, để cho mấy Kim quân đi trước dò đường đi chị.
Tôi chỉ định một Kim quân đứng ngay sau lưng tách đội đi vượt lên phía trước khoảng hơn hai chục mét, cá nhân tôi rất căng thẳng, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm gỗ, nếu có biến thì tôi sẽ dùng thanh kiếm này vung loạn xạ.
Tôi và chị Ma đi giữa cánh đồng nên ngôi nhà hai tầng nằm chếch phía bên tay phải mỗi lúc một gần, tôi ra lệnh cho Kim quân phía trước dừng lại khi khoảng cách còn dưới năm mươi mét. Phía sau ngôi nhà tối om khiến tôi không nhìn thấy gì nhưng chị Ma nói với tôi:
- Cẩn thận nhé, chị thấy có gì đó rất lạ xung quanh ngôi nhà. Lối cửa sau khi rõ ràng là có âm khí rất lớn, em thử cho Kim quân tiến sát vào đó xem sao.
Tôi gật đầu và ra lệnh cho Kim quân dẫn đường tiến thẳng vào cửa hậu của ngôi nhà hai tầng còn tôi và chị Ma đứng yên tại chỗ quan sát. Kim quân đi phía trước sau khi nghe lệnh thì ngay lập tức rút gươm chạy nhanh về phía ngôi nhà, ngay khi Kim quân này đi đến gần cửa hậu thì từ chỗ đang đứng tôi nhìn thấy rõ cả một khối đen như mây bay ra từ phía ngôi nhà, một bóng mây đen khổng lồ. Tôi lẩm nhẩm trong miệng ra lệnh cho Kim quân đó quay lại nhưng không còn kịp nữa, khối mây đen ấy nhanh chóng hiện thành nhiều binh lính nhảy xuống đất bao vây, số phận của hạt gạo rang ấy chắc chắn là không cần phải tưởng tượng.
- Bọn này xuất hiện từ trong nhà đi ra! Hai mươi đứa tất cả, nai nịt gọn gàng, đám này nhìn là biết lúc sinh thời đều là binh lính đã xông pha trận mạc, sát khí rất lớn.
Chị Ma biết tôi có thể không nhìn rõ nên nói cho tôi để tôi nắm tình hình. Sát khí là thứ thôi không hiểu rõ, chị Ma chắc chắn biết nhiều hơn tôi nên tôi tin chị ấy, tuy vậy tôi không có chút nào run sợ bởi vì bọn họ có âm binh các cụ phù hộ thì tôi có Thiên tử quân trợ giúp, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Không chút chậm trễ, tôi ra lệnh cho đội Hỏa binh với khoảng hai mươi tay súng đứng hai bên trái phải sẵn sàng nổ súng, kiếm gỗ trên tay phải và súng phun nước giải bên tay trái, tôi không có một chút run sợ. Điều lạ nhất chính là khi chưa thấy địch thì còn hồi hộp sợ chúng ẩn nấp đâu đó chứ khi đã thấy rõ hình hài thì tôi tuyệt nhiên không sợ hãi. Tôi quay sang nói với chị Ma lúc này đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu:
- Chị từ từ nhé, để em thử sức đám này xem sao, em không tin bọn nó mạnh hơn Thiên tử quân.
Chị Ma gật đầu đồng ý. Nhóm âm binh mới xuất hiện sau khi hạ gục Kim quân thì ngay lập tức dồn sự chú ý đến nơi tôi đang đứng, hai bên án binh bất động trong một khoảng thời gian ngắn, lúc này tôi mới nhìn thấy những đôi mắt đỏ ngầu như hai hòn than đang săm soi như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
Gió thổi từ Đông sang Tây.
Dường như không đủ kiên nhẫn chờ tôi tấn công, nhóm âm binh trước mặt quyết định xông lên, chúng lao đến rất nhanh.
- Hỏa binh bắn!
Một loạt súng nổ, ngay sau đó tôi ra lệnh cho Hỏa binh rút lui, loạt đoạn từ khoảng hai mươi khẩu súng bắn ra đã có tác dụng, ít nhất là hai âm binh đã bị hạ. Hỏa binh lui cùng lúc với tôi tiến lên, nếu như những lần trước thì tôi đã cho Kim quân xuất trận nhưng lần này tôi muốn tự tay mình diệt đám âm binh này. Tôi vung ra liên tục hai đường kiếm, gió rít lên từng cơn buốt tai, gã âm binh gần tôi nhất bị cắt làm đôi, đám chạy phía sau bị đánh dạt lại phía sau.
- Chúng mày có thể chém được cách không như tao không?
Tôi nhếch mép cười tiến thêm hai bước, dùng thanh kiếm trên tay ép đám âm binh lui lại phía sau, chúng lập tức tản ra thành hình vòng cung, đúng là binh lính xịn sò có khác. Tôi vội thu kiếm và lùi lại phía sau một cách chậm chạp trong khi tay trái đã giơ khẩu súng nước lên để nước chảy xuống phần tay cầm và bóp hai, ba lần cò súng để bơm nước sẵn. Tôi muốn thử thứ thước thần thánh này xem lũ âm binh trước mặt có sợ hay không.
Thấy tôi lùi bước và không vung kiếm nữa, nhóm âm binh lại tiến đến gần, hai tên đứng ở phía bên tay trái hét lớn và lao vào tôi, trước khi tôi kịp giơ súng nước để bắn bọn chúng thì đã thấy thân ảnh màu đỏ sậm của chị Ma vọt lên rất nhanh. Tôi không biết chị ấy đã dùng chiêu thức gì nhưng với yếu tố bất ngờ thì hai gã âm binh tan biến vào bóng tối trước khi chúng kịp hiểu ra chuyện gì, chỉ vài giây sau tôi đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Trận chiến nhỏ mới chỉ bắt đầu thì đối phương đã bị hạ năm tên nhưng bọn chúng cũng không hề nao núng, sau giây phút có vẻ như bất ngờ về đối phương, chúng hò nhau tấn công chị Ma. Chị Ma lúc này đang đứng phía trước tôi, chếch về bên tay trái, chị ấy lùi vài bước nhỏ và thanh kiếm trên tay liên tục tung ra những vệt sáng sắc lạnh, tôi cũng lùi theo, vũ khí của hai bên va chạm vang bên tai tôi rất rõ. Khẩu súng nước bên tay trái của tôi liên tục bắn về tên âm binh gần tôi nhất, tôi bóp cò liên tục, một vệt nước đã trúng gã âm binh, gã gào thét đầy ghê rợn như bị đổ nước sôi vào người. Cặp mắt đỏ ngầu của gã này dường như đỏ hơn, gã nhất định muốn ăn thua đủ với tôi – kẻ vừa làm gã đau đớn – nên chuyển hướng lao tới, tôi vừa lùi vừa bắn thêm vài lần nữa, thứ nước thần thánh của trẻ nhỏ văng trúng làm gã một lần nữa khựng lại gào thét chói tai. Tôi chớp thời cơ bước hai bước nhắm thẳng ngực gã âm binh mà đâm tới, tiếng thét ghê rợn kết thúc và thay bằng mùi máu tanh nồng, tôi quắc mắt nhìn hai gã âm binh đang lăm lăm vũ khí trong tay, hai gã này nhìn tôi nhưng không tấn công mà đề phòng.
- Chúng mày cũng biết sợ à? Thế thì thua Thiên tử quân rồi, tao chưa thấy họ sợ cái gì cả.
Tôi lắc nhẹ tay và bóp cò súng, vừa bắn nước vừa bước tới để thu hẹp khoảng cách nhưng bọn chúng lại lùi nhanh hơn tôi rất nhiều nên không bị trúng giọt nước nào. Tôi biết mình không thể đuổi kịp được ma nên rất nhanh chóng tôi quay sang bên trái chĩa khẩu súng nước vào nhóm âm binh đang vây ráp chị Ma và bóp cò liên tục, tôi chỉ bóp được khoảng ba lần thì hết nước. Tuy vậy, những vệt nước mà tôi quẹt ngang ngay khi dính phải cái bóng đen sì thì bọn chúng rú lên, nhảy tưng tưng như vừa giẫm phải than hồng dưới chân.
- Kim quân vây đánh bọn này!
Lúc này tôi mới ra lệnh cho Kim quân tiến lên đối chiến với đám âm binh đang vây đánh chị Ma, hai mươi Kim quân và chị Ma đánh với khoảng mười ba âm binh. Tôi bước sang bên phải vài bước chân, đứng giữa một thửa ruộng hằm hè nhìn hai gã âm binh khôn lỏi không chịu đánh nhau với tôi, bọn này có vẻ tinh khôn hơn những đám trước đây tôi chạm trán thật. Tôi nhớ những bọn trước đây để bất kể sống chết lao tới tấn công đối phương chứ không lùi bước hay tránh né, phát hiện này đối với tôi là rất quan trọng, có thể đây chính là sự khác biệt giữa phép sái đậu thành binh và âm binh các cụ.
- Hỏa binh chia hai đội. – Tôi hất mũi kiếm ra hiệu cho Hỏa binh tiến lên bên cạnh và chỉ cho họ mục tiêu. - Canh chừng hai thằng ngu kia, nếu nó áp sát ta thì bắn hạ.
Hỏa binh nhận lệnh thì nhóm bên trái tôi tiến lên hai bước rồi một hàng ngồi, một hàng đứng. Nhóm đang đứng bên phải lùi lại hai bước rồi xếp hình chữ V như để canh phía sau lưng cho tôi, điều này làm tôi ngạc nhiên trong giây lát, tôi định lấy thêm quân nhưng sợ rối nên thôi, ít quân càng dễ điều khiển.
- Này hai thằng âm binh ngu kia, chúng mày có giỏi thì lại đây, tao có kẹo đồng cho chúng mày đấy, bọn ngu si.
Tôi đứng hai tay chống nạnh chửi nhưng bọn chúng cũng không vì thế mà lao đến để hứng đạn, cũng giữ khoảng cách hơn ba mươi mét, điều này là rất khôn khéo vì tôi nghĩ súng của Hỏa binh bắn xa không hiệu quả. Tôi đã dành thời gian để đọc sách hoặc hỏi người nọ người kia về súng thời xưa, chính bác N. đã nói cho tôi biết rằng thời xưa súng bắn bằng nòng trơn nên độ chính xác, độ sát thương rất thấp, tầm bắn hiệu quả khoảng mười mét, còn xa hơn thì hú họa mới bắn trúng. Từ lời giải đáp ngắn gọn này thì tôi rút ra được hai điều: Thứ nhất là tôi sẽ chỉ ra lệnh bắn ở cự ly gần để đảm bảo tiêu diệt tối đa đối phương, thứ hai là bắn tập trung, nhiều khẩu súng cùng chĩa vào một mục tiêu thì xác suất địch quân ăn đạn sẽ vì thế mà tăng lên.
- “Bọn này thật sự là có não, bọn nó không phải là bùa yểm”.
Tạm quên hai gã âm binh tinh khôn, tôi quay sang để tâm đến nhóm Kim quân đang giao chiến với nhóm âm binh trên một thửa ruộng ở bên trái, tuy bên Kim quân nhiều hơn nhưng thế trận có vẻ như ngang bằng. Tôi thấy như vậy thì chậm rãi di chuyển sang phía ấy vài bước, mắt vẫn phải để ý đến hai gã âm binh đang rình mò mình từ đằng xa, tốc độ của đám này rất mau, sơ sểnh là dễ vong mạng với bọn nó. Tôi cầm thanh kiếm cao lên và rình, chỉ cần thuận lợi là tôi sẽ đâm trộm một gã âm binh nào đó, khoảng cách chỉ cần dưới mười mét thì chắc chắn gã không bị hạ gục thì cũng bị thương. Trong khi tôi chờ đợi thì hai gã âm binh kia không chờ đợi, một gã xoay người biến mất trong chớp mắt, tôi ngay lập tức hiểu ra rằng gã này đi gọi thêm quân.
- Hỏa binh rút theo ta!
Tôi chạy vòng qua chỗ đang giao chiến và hét lên cảnh báo chị Ma lúc này đang một đấu ba:
- Bọn nó gọi quân tiếp viện chị ơi!
Chị Ma lui về phía sau vài bước, tôi quay lại gọi Kim quân:
- Kim quân rút về hướng này!
Ban đầu hai chị em dự định rút theo hướng Cống Đoan nhưng tôi thấy nên rút về hướng Tây của cánh đồng này, nơi có con đường đất nhỏ đi xuống cánh đồng có bãi Mã Đình. Kim quân sau khi nghe lệnh thì vừa đánh vừa cuốn chiếu chậm rãi rút về phía tôi đang đứng chờ, nhóm âm binh được nước đánh mạnh, không muốn cho Kim quân thoát.
- Hỏa binh chuẩn bị bắn!
Đội Hỏa binh đang đứng phía sau lưng ngay lập tức bước lên và hạ nòng súng sẵn sàng nhắm bắn, khoảng cách chỉ tầm hơn mười mét.
- Kim quân lui, lui, lui...
Kim quân mới lui được chừng hai bước thì tôi hô tiếp:
- Kim quân ngồi, Hỏa binh bắn!
Hai mươi khẩu súng đồng loạt nhả đạn, chắc chắn nhóm âm binh mắt đỏ như hai cục than này chưa bao giờ gặp kiểu chỉ huy lạ như này nên khựng lại trong một giây khi đội Kim quân tự nhiên đang chống cự thì ngồi xuống đồng loạt. Loạt đạn bắn ra đã hạ cùng lúc năm đến sáu tên tôi không nhớ rõ, tiếng súng vừa dứt thì Kim quân lại đứng lên vừa đánh vừa lui lại gần phía tôi. Chị Ma cũng lùi gần đến phía bên trái.
- Rút lui, rút lui!
Chị Ma nói với tôi, tôi nhìn về phía ngôi nhà, lúc này trên nền trời xám nhạt hiện ra cùng cùng lúc hai đám đen lớn và rất nhanh chóng có hai đội âm binh xuất hiện trên thửa ruộng ngay sau ngôi nhà hai tầng vẫn đang sáng đèn. Tôi không chạy nhanh được vì trời tối, chị Ma và nhóm Kim quân bọc hậu, Hỏa binh thì đi trước mở đường. Hai nhóm âm binh mới xuất hiện áp sát rất nhanh, chỉ chừng hai giây sau khi hiện ở trên mặt ruộng là bọn chúng đã tấn công Kim quân bọc hậu cho tôi.
- Kim quân rút ra phía sau, rút mau!
Tôi ra lệnh và dừng việc di chuyển, chị Ma hiểu ý tôi định làm gì nên cũng bước nhanh về phía sau, bên trái tôi. Địch quân hơn bốn mươi âm binh, nếu muốn đánh tiếp thì gọi thêm Kim quân nhưng mục đích hôm nay của hai chị em không phải là tạo ra một trận đánh lớn mà chỉ là thăm dò nên chạy là chính. Thanh kiếm gỗ trên tay tôi chắc chắn sẽ phát huy tác dụng khi cần ngăn cản âm binh áp sát, khẩu súng phun nước lúc này đã nhét trước bụng vì hết nước. Trong khi Kim quân chạy ra phía sau lưng thì thanh kiếm trên tay tôi hoạt động hết công suất, tôi dùng sức tung ra những đường kiếm quét ngang hông đối phương, một gã âm binh hung hăng không hiểu chuyện đã bị chia làm đôi. Tôi vừa vung kiếm vừa lùi dần về phía sau, chị Ma vẫn giữ một khoảng cách đủ gần bên phía tay trái để trợ giúp tôi nếu như địch áp sát từ mé trái, điều này làm tôi rất yên tâm bởi vì tôi tin với thanh kiếm trên tay thì chị ấy rất lợi hại. Lùi được hơn mười mét thì tôi nhớ ra mình vẫn còn chai nước thần thánh, bắn không được thì... ném lựu đạn, ngay khi tôi nghĩ ra ý tưởng đó thì tay trái luồn qua eo để lấy chai nước bên hông phải của ba lô. Bởi vì phải kẹp nách chai nước và dùng tay trái vặn nắp nên lực kiếm từ tay phải giảm đi rõ rệt, bọn âm binh có não này thu hẹp khoảng cách nhưng cũng vì thế mà ăn đủ nước giải từ cái chai nhựa tôi hắt ra. Tiếng gào hét đinh tai nhức óc lớn hơn rất nhiều lần so với gã ban nãy bị dính loại nước pha loãng, người ta bảo cái gì nguyên chất nó cũng đẳng cấp hơn hàng pha chế đúng là không sai. Nước giải sát thương không cao, tôi không thấy đám này bị diệt nhưng mấy gã lồng lên như kiểu bị bỏng nước sôi khiến những tên khác dạt sang một bên. Tôi tranh thủ chạy được hơn chục mét nữa thì mấy gã âm binh bị dính nước giải điên tiết lao đến tấn công tôi bất chấp, dĩ nhiên mấy gã nãy không lại gần được bởi vì hai mươi khẩu súng đồng loạt nổ vang, không đứa nào thoát.
Bắn xong Hỏa binh lại rút theo tôi, Kim quân được lệnh đổi vị trí với Hỏa binh chặn hậu, số lượng âm binh có não kia đông hơn gấp đôi nên tôi biết lấy cứng đối cứng thì Kim quân sẽ thiệt hại hết nên Kim quân vừa chống trả vừa lui bước theo lệnh. Hỏa binh lắp đạn xong thì tôi lại lệnh cho dàn hàng ngang chờ sẵn, mệnh lệnh cho Kim quân ngồi xuống một lần nữa được đưa ra, những tấm chiếu mới chưa từng trải lãnh đủ đạn bắn ra từ hai mươi khẩu súng, vài tên biến mất khi chưa kịp hiểu vì sao. Tôi chắc chắn rằng những âm binh này thời còn sống cũng chẳng bao giờ đối mặt với kiểu chỉ huy lạ lùng, chẳng có bài bản giống như tôi đang làm, tuy vậy, hiệu quả là thứ không thể chối cãi.
Đến khi rút ra đến rìa cánh đồng Bã Mía thì chỉ tôi chỉ còn khoảng mười Kim quân, tôi ra lệnh cho Kim quân rút qua đường đất trước còn bản thân tôi và chị Ma cùng Hỏa binh chặn hậu. Những cơn gió rít chói tai được tôi tạo ra từ những đường kiếm khiến bọn âm binh không thể tiếp cận được, trong khi cản địch thì tôi lệnh cho Hỏa binh rút qua đường trước, sau khi rút qua thì lại dàn hàng ngang đứng bên cạnh rãnh nước, ý đồ của tôi vẫn là thế.
Tôi rút sau cùng qua cái cống nhỏ để sang đường, chị Ma vẫn bám rất sát tôi đề phòng có biến, khi chân tôi đã đặt ở bên đường đất thì tôi nói với chị Ma:
- Chị rút trước về chờ em ở chỗ gốc cây phượng ngay bến nước nhé?
- Chị em mình cùng lui.
- Chị rút trước, chị lui rồi em sẽ hiện thân, bọn ngu dốt này không làm gì được em đâu, gặp nhau em nói sau, tối nay mình thu hoạch được nhiều thứ lắm chị. Mau lên.
Chị Ma chần chừ, xưa nay điều này là chưa bao giờ xảy ra bởi vì chị ấy luôn bảo vệ tôi và chặn hậu.
- Chị còn nghĩ gì nữa, về đến đây là an toàn rồi, bọn nó nếu dám qua cầu Đình thì em còn nhìn thấy chị mà biết đường đánh chứ.
- Phải cẩn thận, chị sẽ chờ ở ngay bên kia cầu thôi, không chờ ở bến nước.
- Kim quân đi theo bảo vệ cô gái váy đỏ!
Chị Ma lướt đi rất nhanh, Kim quân cũng nhanh không kém là bao, chỉ còn tôi và Hỏa binh ở lại. Tôi dừng việc vung vẩy thanh kiếm gỗ khi chắc chắn chị Ma đã rút được vào phần đất của làng.
- Này mấy thằng âm binh ngu kia, tao biết chúng mày là bọn có não. Tao đây thách cả nhà chúng mày lại gần tao đấy, chúng mày là lũ nhát chết, lũ đần độn.
Đáp lại tôi là im lặng, bọn chúng vẫn không vì việc bị tôi chửi mà lao đến, tôi đành thử một cách khác vì tôi nghĩ bọn này không hiểu tôi đang nói gì:
- Này! Bọn mày có ăn b*** tao không? – Tôi dùng tay trái hất từ đũng quần mình về phía trước rồi vẫy tay ra hiệu. – Lại đây bố cho chúng mày ăn.
Tiếng thì không hiểu nhưng hành động này chắc chắn là hiểu, tôi chắc chắn đám âm binh này cũng là ma, ma trêu tôi thì tôi trêu ma, như vậy cũng là công bằng. Trò trẻ con của tôi chắc đã động chạm lòng tự ái của đám ấy thật, chúng hét lớn rồi vung gươm đao lao đến, tôi chỉ chờ có thế hô lớn:
- Hỏa binh bắn!
Trong khi loạt súng nổ vang thì tôi nhanh tay luồn vào trong mũ len lấy lá vối ra khỏi miệng, trước khi tôi không nhìn thấy bọn chúng nữa thì cũng phải bốn, năm đứa dính đạn. Mặc dù không còn nhìn thấy âm binh nhưng tôi vẫn dùng kiếm chém mạnh vào khoảng không phía trước mấy lần rồi hô Hỏa binh rút lui, tôi biết họ vẫn ở bên cạnh mình mặc dù tôi không nhìn thấy họ.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy lên hướng đường cái quan, đèn điện từ quán nước vẫn sáng choang, tôi băng qua đường chạy về cầu Đình, chị Ma đứng ở đầu cầu bên kia chờ sẵn với thanh gươm sáng loáng. Chị ấy lướt nhanh về phía tôi, điều đó nghĩa là đám âm binh có đuổi phía sau, tôi đặt chân lên cầu thì chị Ma chắn phía trước mặt múa kiếm liên tục, một lần nữa tôi nhìn thấy tuyệt chiêu mà Tây quân Mã Tử Di khi nhìn thấy đã nhận thua.
Trời có gió nhẹ mà bụi bay mù mịt, tán cây xà cừ cong cong bên cạnh cầu rung lắc mạnh.
- Thật... thật là khủng khiếp!
Tôi há hốc miệng đứng trên cầu nhìn cái bóng màu đỏ trong chớp mắt giống như phân thân ra thành mười hư ảnh và hàng trăm lưỡi kiếm chém vào khoảng không phía trước.
---

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi