Sau những giây ngạc nhiên nhìn chị Ma đánh nhau với khoảng không trước mặt, đoán biết là đám âm binh có tí não kia truy đuổi tôi đến cùng, tôi lùi lại vài bước, đứng giữa cầu Đình, phía trước mặt có ánh sáng đèn và phía sau lưng là bóng tối, gió thổi mạnh tứ phía. Chị Ma chống lại đám âm binh nghĩa là số Kim quân đi theo bảo vệ chị ấy cũng sẽ không rời, tôi thắc mắc không biết đội Hỏa binh chạy theo tôi còn lại bao nhiêu nhưng tôi cũng ra một lệnh: - Tiếp tục bắn vào những thằng âm binh mắt đỏ! Tôi lẩm nhẩm trong miệng một mình rồi quay lưng bỏ chạy về phía đình làng, sân đình ở góc phía Đông rất tối do không có ánh điện. Tôi dúi ba lô vào góc sân, lấy ra chai nước lọc và uống lấy một ngụm cho vơi bớt đi sau đó chạy ngược ra phía cầu, một lần nữa tôi lại nấp vào gốc cây si để bổ sung ít nước vào chai, vội vàng nên cũng không được nhiều nhưng méo mó có hơn không. Vặn nắp chai lại rồi lắc đều lên, tôi rót vào cái bình màu vàng chanh của khẩu súng phun nước, mắt vẫn để tâm đến chị Ma đang ở ngay bên kia đầu cầu, tôi tin tưởng chị ấy cầm cự được cho đến khi tôi tham gia, từ lúc tôi bỏ chạy đến khi đứng dưới gốc cây này chắc là chưa đến ba phút. Một khẩu súng phun nước cùng một nửa chai nước giải pha loãng mà tôi tự cho rằng nó giống như một quả lựu đạn – lựu đạn nước giải hoặc lựu đạn khai – thì tôi trở nên máu chiến hơn. Nhìn xung quanh không thấy ai, chỉ có một đứa con gái của cô Giang đang ngồi trông quán ở bên kia, từ đầu cầu Đình đến chỗ nó ngồi chắc cũng phải năm mươi mét, nó lại ở chỗ sáng, cầu Đình là chỗ tranh tối tranh sáng nên tôi đoán rằng nó sẽ rất khó để nhìn thấy khẩu súng, thanh kiếm... hay cái gì đó lơ lửng giữa khoảng không. Tôi nhét lá vối vào miệng, một khung cảnh khác hiện ra trước mắt. Chị Ma cùng với mấy Kim quân vẫn ra sức chống đỡ không cho nhóm âm binh kia tràn qua cầu, có vẻ như tất cả sở học đã được chị Ma tung ra để ngăn cản đối phương. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất không phải là việc chị Ma có thể một mình chống lại số đông mà chính là đội Hỏa binh, đường như không thiệt hại. Hỏa binh chia làm hai nhóm nhỏ đứng thành hình chữ V và nổ súng, họ không nổ đồng loạt mà bắn xen kẽ, nhóm bên phải bắn thì nhóm bên trái nạp đạn. Tôi phải thừa nhận rằng từ lúc biết dùng Hỏa binh đến bây giờ thì lần này có thể nói là đội này chiến đấu rất xuất sắc khi tiêu diệt được địch mà không bị tổn thất một ai, trong khi trước đó tôi lại nghĩ đội này chắc chẳng còn ai. Đến lúc này tôi mới ngửi thấy mùi thuốc súng phảng phất trong gió, ban nãy do căng thẳng quá nên không chú ý. Hơn hai mươi Hỏa binh nữa được tôi tung ra ngay giữa cầu, lệnh mà đội này nhận được cũng không có gì phức tạp, tôi yêu cầu họ tiến lên phía trước, chia làm hai đội tả hữu và nhắm bắn vào đứa nào mặc giáp trụ màu đen có đôi mắt đỏ. Tôi đi sau đội Hỏa binh tiến lên phía trước, tay trái lắc lắc khẩu súng phun nước để chắc chắn rằng nước giải đã hòa toan, bóp cò thử thì có lực phản hồi từ ngón tay. Sự tự tin và máu chiến lại nổi lên, chị Ma chỉ sợ thiên hạ không loạn còn tôi lúc này chỉ sợ nhóm âm binh này bị diệt mau quá, tôi muốn hành hạ bọn chúng bằng thứ nước đặc chế này. - Kim quân lùi lại phía sau, lùi lại mau! Điều tuyệt vời nhất từ lần đầu sử dụng binh lính từ gạo rang cho đến lúc này chính là trong chiến trận, dù có đủ thứ âm thanh hỗn tạp như tiếng hò hét, tiếng hú, tiếng rên, tiếng binh khí... thì chỉ cần đọc lẩm nhẩm trong miệng thì ngay lập tức binh lính biến ra từ hạt gạo rang của sư thầy sẽ nghe lệnh tiến lui mà không chút chần chừ. Chỉ còn được sáu Kim quân rút lại phía sau, thiệt hại của Kim quân đã là hai phần ba kể từ lúc đầu tiên chạm trán. Tôi cho rằng không phải Kim quân tệ mà do kẻ địch mạnh hơn, diệt đám này chắc chỉ gọi Thiên tử quân nhưng lúc này chưa cần thiết, cũng chưa cảm thấy có gì gọi là nguy hiểm. Chị Ma mặc dù đang ra sức cản địch nhưng khi biết Kim quân đột nhiên lui về phía sau nghĩa là tôi lại sắp “giở trò”, chị ấy phối hợp bằng cách nhảy sang bên phải thay vì đứng trấn giữ giữa lối đi như khi nãy. Tôi cũng chỉ chờ có thế, nâng khẩu súng phun nước lên và bóp cò liên tục, vừa bóp vừa lia súng để những tia nước vẩy đều như tưới rau, vài tên mải mê đuổi theo chị Ma bị dính thứ nước giải pha loãng lập tức giật lùi lại phía đường cái, tôi được thể lấn lên vài bước, đội Hỏa binh cũng bước ngay theo sau, họ vẫn chưa nổ súng hàng loạt vì Kim quân mới rút về. - Này mấy thằng ngu kia, tao thách chúng mày bước vào làng tao đấy. Tôi tiến thêm hai bước nữa thì dừng lại bởi vì nếu bước đến gần đường cái quan quá sẽ có nhiều ánh sáng điện và tôi sẽ dễ bị phát hiện nên tôi lại lùi trở lại. Tôi lùi thì địch tiến, tôi tiến thì địch lùi, tôi quay súng sang bên phải và bắn vài lần về nhóm âm binh đang vây đánh chị Ma gần gốc cây xà cừ. Chị Ma cũng rất nhạy cảm, khi những tia nước bắn đến thì chị ấy vội vàng nhảy mấy bước về phía sau, đứng sát mép bờ mương còn đối phương cũng không tiến lên. Súng lại hết nước đúng lúc đang gay cấn! Nhưng gay cấn hơn là tôi thấy từ đường cái cái quan có xe máy đang sang đường để rẽ vào làng. Tôi nhanh tay ném ngay khẩu súng phun nước ra phía sau, khẩu súng này đã rơi xuống mương Khoai khi mà chỉ mới sử dụng được hai lần. Tôi ném súng đồng thời quay người chạy vài bước xuống bậc thềm gạch dẫn xuống mương để ẩn nấp, mới xuống được hai bậc thềm thì ánh đèn xe máy quét ngang qua, tiếng xe máy đi qua cầu rồi vào làng. Tôi xoay người lại vừa lúc mấy gã âm binh đuổi sát đến, thanh kiếm gỗ vạch một đường chéo từ trái sang phải, gió thổi ngay tức thì cùng với tiếng súng nổ vang. Ba gã âm binh tan biến vào hư không, chẳng biết do trúng đạn hay do thanh kiếm gỗ đánh trúng, nhưng quan trọng là bọn chúng đã bị hạ. Tôi vẫn đứng dưới bậc thềm gạch và nhận ra một điều thú vị, ấy là địch quân không thể áp sát tôi được, tính ra thì từ phần ngực của tôi trở xuống vô tình bị khuất, chỉ còn thò từ vai đến đầu trên mặt đất, âm binh đến gần thì kiểu gì cũng bị chặt chân hoặc ăn đạn của Hỏa binh, có đến bốn mươi nòng súng ở phía bên phải tôi chưa đến hai mét luôn sẵn sàng nhả đạn. Tôi chuyển kiếm sang tay trái và lấy chai nước đang giắt ở bụng ra lắc thật mạnh mấy cái, nắp chai mau chóng bị vứt luôn xuống mương, tôi cầm chai nước trên tay lao lên không khác gì cầm một quả lựu đạn đã rút chốt an toàn. - Chị ơi lùi lại! Chân chưa đặt lên mặt đất tôi đã nói với chị Ma như thế, chị Ma xinh đẹp trước đây hay dùng mắm tôm trêu những con ma khác mà không sợ bẩn (hoặc chị ấy xúi người ta làm) nhưng không thích ngửi mùi nước giải. Đang say sưa giao chiến với khoảng hơn hai mươi âm binh ở ven đường thì chị Ma xoay lưng hạ kiếm chạy nhanh như một cơn gió về phía cầu, ngược với hướng tôi đang chạy đến. Âm binh tất nhiên là truy đuổi ngay lập tức, chỉ cách nhau có vài mét nên ngay khi thấy chị Ma xoay lưng bỏ chạy thì tôi cũng dùng chai nước hắt một đường chéo từ phải qua trái y như dùng kiếm chém, nước từ trong chai văng ra hình vòng cung chẳng khác gì sát chiêu. Nhóm âm binh này khựng người lại là lãnh đủ vệt nước ấy, trong khi chúng còn chưa kịp la hét thì tôi ném luôn cái chai vẫn còn nước về phía bọn chúng, huơ huơ vài đường kiếm bằng tay trái nhưng cũng trúng đích. Lúc chủ đích hạ gục đối thủ thì chẳng đứa nào bị diệt, chém linh tinh bằng tay không thuận khi rút về cầu thì lại mấy đứa tan biến, đúng là không phải cái gì làm theo kế hoạch cũng đạt được kết quả mỹ mãn cả, đôi khi rất cần có thời điểm, thời cơ và cả may mắn nữa. Tiếng gào thét đến chói tai, bọn âm binh mắt đỏ này giãy nảy như đỉa phải vôi, Hỏa binh đang đứng nhắm bắn đột nhiên tiến lên phía trước hai bước, kẻ đứng người quỳ đồng loạt khai hỏa khiến tôi giật bắn cả người, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Tiếng súng vừa dứt thì chị Ma lại xông lên, tôi ra lệnh cho mấy Kim quân còn lại chạy theo, đám âm binh lập tức bỏ chạy dọc theo đường cái quan về hướng ngôi nhà hai tầng, chị Ma thừa cơ truy kích và hạ thêm ba tên chậm chân. Tôi không đuổi theo mà dẫn Hỏa binh về đứng chờ cạnh bến nước gần cây phượng, trên đường đi tôi lại phải bỏ lá vối ra để đi vào sân đình lấy ba lô, tôi đứng chờ không lâu thì chị Ma và nhóm Kim quân đã quay lại, vẻ mặt chị Ma tỏ ra hớn hở thấy rõ. - Bọn nó đã chạy de kèn! Chị tiễn ba đứa chạy sau cùng, thế là con cháu lại giảm việc cúng giỗ mỗi năm. - Nếu mỗi đội của bọn họ là hai mươi thì có tất cả ba đội chị ạ, tận sáu mươi binh lính. - Sáu hay sáu mươi không quan trọng, quan trọng là bọn nó bỏ chạy chứ không phải chị em mình. - Chị thấy đám này như thế nào? - Bọn này đúng là mạnh hơn so với cái bọn mắt đỏ phục kích chị em mình. Mà sao em không ở cầu lại chạy ra đứng chỗ này? - Em sợ ở bờ mương vẫn còn bùa yểm nên ở đây, nếu chúng xuất hiện chặn đường chị thì em sẽ dùng hỏa binh bắn hạ. - Lại lo xa. - Ai mà biết được hả chị, cẩn thận vẫn hơn. - Chị không thấy bọn mắt đỏ lần trước, chắc bọn nó đã thu lại hoặc là... - Trời mưa? Hình như đêm hôm qua có mưa chị ạ. - Bây giờ trời cũng sắp mưa đấy, mình về thôi. Chị Ma dẫn tôi đi theo lối ngõ Si để về thay vì theo lối ven mương, hai chị em đều không muốn bị đối phương phát hiện ra hành tung, sợ trời mưa nên tôi thu luôn Hỏa binh và Kim quân, đi đến đầu ngõ thì chị Ma dẫn tôi rẽ vào lối nhỏ bên phải, ngay chỗ lũy tre từng có bóng ma vấn khăn mỏ quạ. - Em đánh giá như thế nào về bọn âm binh này? - Bọn nó thiện chiến và tinh khôn, không bu vào đánh bất kể hậu quả như những binh lính từ hạt đậu. - Ừ! – Chị Ma gật đầu. – Chị cũng thấy bọn này khó diệt hơn, không nghi ngờ gì về việc bọn nó lúc còn sống theo nghiệp nhà binh. - Nhưng bọn nó lại rất ngán nước giải. – Tôi cười. – Trúng một cái là la hét vang trời, chị có nghĩ điểm yếu của bọn nó là ở đó không? - Cũng có thể. - Chị có sợ? - Đừng có hỏi chị những câu như thế, chị không sợ gì. - Rồi rồi, chị không sợ gì. Bọn ấy sợ nước giải thì em sẽ tích trữ thứ nước ấy và tìm cách chế tạo lựu đạn. - Lựu đạn là gì? - Nó là một cái quả to bằng chừng này này. – Tôi giơ nắm đấm ra. – Khi lựu đạn nổ thì tất cả những ai đứng gần đều đồng loạt bị tiêu diệt. - À... Có cả loại vũ khí ghê gớm như vậy sao? - Em sẽ nghiên cứu để làm ra loại vũ khí sát thương này, em đảm bảo với chị là dính phải thì bọn đấy sẽ chỉ còn cách khóc thét vang trời, cứ chỗ nào bọn nó tụ tập thì em sẽ ném. - Em... Em tính dùng cái thứ nước bẩn thỉu đó sao? - Quan trọng là hiệu quả, bẩn một chút nhưng nếu làm cho đám ấy kinh sợ thì tại sao lại không làm, chị nghĩ mà xem. - Thì biết thế, nhưng chị không chịu được cái mùi khủng khiếp ấy. - Em sẽ chế ra, nếu có dùng thì sẽ không ném về phía chị. Lúc nãy chị thấy rồi còn gì, một vệt nước dính vào người bọn nó là gào ghét vang trời, Hỏa binh nhân cơ hội ấy bắn đã tay luôn. - Hừ! Nhưng nó vẫn rất bẩn, chị... - Chị không sợ, chị chỉ sợ bẩn thôi! – Tôi nhe răng cười, chị Ma nhìn tôi lườm lườm. - Thôi tạm thế đã, bây giờ đi lấy vải liệm cất đi, mau không lại mưa. Hai chị em đi qua cổng nhà tôi rồi ra cánh đồng, tôi không mất nhiều thời gian để thu hồi tấm vải liệm, cẩn thận mang đi giấu trong khu vườn hoang gần đấy, tấm vải bẩn và đầy mùi tử khí ấy được bọc bằng hai lần túi nilon rồi giấu kỹ vào một bụi cây. Tôi trở về nhà sớm hơn dự tính rất nhiều, tôi dành thời gian vẽ lại sơ đồ ngôi nhà mục tiêu để kể cả trong mơ mình cũng có thể nhớ được mọi thứ, đấy là tôi ví von như vậy mà thôi. Tôi dành chủ yếu thời gian còn lại của buổi tối trước khi đi ngủ để vẽ hình một quả lựu đạn, hình dáng khả thi nhất của quả lựu đạn mang mùi khai ấy là hình tròn. Tôi nhớ đến những tấm vải trắng dùng làm khăn tang hoặc gói đậu, tôi liền vào trong buồng lấy ra một tấm vả nguyên rồi xé tấm vải đó ra theo chiều dọc, quấn thành hình tròn và ném thử. Sau vài lần ném thì tôi cảm thấy không có lực nên đi ra đầu hồi nhà tìm một mảnh ngói vỡ rất nhỏ, chỉ bằng khoảng hai đầu ngón tay để làm lõi rồi mới quấn tròn khăn lại. Kết quả khả thi hơn rất nhiều khi quả lựu đạn vải tự chế này ném được xa hơn và mang lại cảm giác “thật tay”. - Mày làm cái gì với tấm vải của tao đấy? – Bà Già hỏi tôi. - Cháu á? Chán chẳng có gì chơi cháu định làm quả bóng bằng vải ấy mà. - Mười lăm, mời sáu tuổi đầu rồi, mày chơi cái gì cho ra dáng thằng thanh niên xem nào. - Bà làm sao mà biết được, trò chơi bóng ném này của cháu thì thanh niên cũng không chơi được đâu. Tôi quấn được bảy quả lựu đạn bằng vải, mỗi quả chỉ to hơn quả vải thiều một chút nhưng để tăng tính sát thương với âm binh khi giao chiến, tôi buộc thêm vào mỗi quả lựu đạn bằng vải trắng hình tròn ấy thêm ba sợi dây vải nhỏ. Mục đích chính là khi những thứ này nhúng vào nước giải và ném thì sẽ vung nước ra xung quanh, mục tiêu của tôi là chế tạo khoảng từ năm mươi đến bảy mươi quả lựu đạn vải màu trắng có mùi khai như này. Mục tiêu này có thay đổi đôi chút khi tôi dùng mấy cái áo cũ rách, những thứ thấm nước rất ghê, trong quá trình sản xuất số lựu đạn này thì tôi cứ tủm tỉm cười một mình không khác gì một thằng khùng, tại vì tôi nghĩ đến cảnh những gã âm binh gào thét bỏ chạy. Kẻ mạnh nào cũng có điểm yếu và kẻ yếu nào cũng có điểm mạnh. Ngày hôm sau, tôi không lên nhà bà ngoại mà dành nguyên buổi sáng cho đến quá trưa để sản xuất được gần sáu mươi quả lựu đạn bằng vải, càng về sau thì những quả lựu đạn này càng to hơn và nhiều tua rua. Buổi chiều tôi đạp xe quanh làng nhặt vỏ chai nhưng chẳng có vỏ chai để nhặt nên tôi đành đi... xin ở nhà ngoại, ở nhà bác và cả nhà thằng R9, riêng ở nhà R9 thì tôi còn nhân tiện lấy được một chai nhựa thứ nguyên liệu nặng mùi ấy mang về nhà, để ở vườn chuối trước nhà. Bà già đứng trên hiên chắp tay sau lưng nhìn tôi đầy khó hiểu, có lẽ bà không hiểu vì sao thằng cháu mình lại đi sưu tập nước giải trẻ con và mang về đến hơn chục cái vỏ chai nhựa đủ loại. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định tấn công ngôi nhà hai tầng ấy vào ban đêm. Buổi tối hôm qua chạm trán với một nhóm âm binh không khiến tôi sợ hãi mà lại muốn chơi lớn hơn, nhưng muốn chơi lớn thì phải chuẩn bị thật kỹ để đánh lớn, để đảm bảo thắng lợi chứ không lại thua chạy tụt quần. Công cuộc chuẩn bị chưa hoàn thiện một trăm phần trăm thì sau bữa tối, chị Ma gọi tôi ra báo một tin cũng không hẳn là bất ngờ nhưng khiến cho việc tấn công bọn âm binh ở ngôi nhà hai tầng đành phải tạm gác lại. - Ông Tam nói rằng chiều nay có hai người lảng vảng bên lũy tre nhà bà ngoại em. - Là ai thế chị? - Chính là thằng Dực và một đứa khác mà ông Tam không biết tên, chỉ biết mặt. - Bọn họ định làm gì nhỉ? - Điều này thì chẳng thể nào biết được, có ai nghe thấy bọn nó nói gì với nhau đâu. - Vậy em sẽ lên đấy, mà... chị nghĩ bọn âm binh kia có đi cùng không nhỉ? - Thừa hơn thiếu. Chị cũng sẽ đi với em. - Chị lại giả dạng là nông dân? - Thì sao? - Không ạ, chỉ là nông dân thì hơi đẹp quá. - Hứ, miệng lưỡi ngày càng dẻo đấy. Thế nhá, chị đi trước. Hành trang trên ba lô của tôi lại có hai chai nước một vàng, một trắng, tuy vậy, trước khi ra khỏi cổng nhà thì tôi lấy thêm một chai nước giải nữa mang theo kèm hơn chục quả lựu đạn bằng vải. Đối phó với người sống thì còn vài quả pháo nổ chưa dùng đến và cả đống pháo hoa, những thứ này tôi mang theo đầy đủ, đêm nay nếu đám ấy đột nhập vào làm gì đấy thì tôi sẽ trừng trị đến nơi. Tôi nghĩ rằng tôi bây giờ và tôi khi đối đầu với gã Diều Hâu trước đây là khác nhau rất nhiều. ---