Bà ngoại ở nhà có một mình, ánh đèn điện từ cái bóng tròn treo ngoài hiên soi rõ khoảng sân trước nhà, con Vện nằm ngay trước thềm. Sau khi nhờ ông Thổ Địa thích ăn xoài đủn mông lên bức tường gạch cao đến hai mét thì tôi tụt xuống và đi qua vườn bưởi trước nhà tiến về phía gò đất có miếu. Do đã nhiều lần đi theo lối tắt nên tôi và ông Thổ Địa của khu vườn hoang ấy tính ra cũng là... chỗ quen biết, chạm mặt nhiều thì quen thôi. Ông ấy vẫn thích ăn xoài chấm muối ớt (viết đến đoạn này nước dãi lại chảy ra mới nhục) nhưng không phải mùa nào cũng có sẵn xoài hay quéo để mà mua cúng cho ông ấy, bởi thế chị Ma cứ rượu, rượu, rượu và những thứ khác để ông Thổ Địa này có thứ mà rủ mấy ông hàng xóm chén chú chén anh mỗi khi có trăng. Bởi vì quen biết nên tôi hay chọn lối này để đi bởi vì nó gần hơn một nửa so với lối đi qua Đề Đổ, gặp mặt chị tôi và những anh thanh niên đang tán tỉnh thì rất khó giải thích. Chỉ có thằng điên thì buổi tối ra ngoài mới đeo ba lô và cầm kiếm gỗ mà thôi, người bình thường không ai làm thế bao giờ, chỉ cần vài người nói thì chỉ ngày mai thôi, tin tức về sự bất thường của tôi vào buổi tối cả làng sẽ biết ngay. Đúng là muốn mọi thứ thuận lợi thì ngoài việc có nhiều tiền thì phải có ô, ô to thì làm việc gì cũng dễ dàng cả. Tôi cẩn thận đi một vòng sau nhà, đứng trên lối ra cánh đồng đã được rào lại bằng những cành tre gai khô, nhìn bao quát một lượt rồi mới quay lại chỗ ngôi miếu trên gò đất. Khu miếu ban ngày râm mát thì buổi tối lại lạnh lẽo đến rợn người, không có nổi một chút ánh sáng nào, họa chăng là có ánh đèn điện từ trong sân yếu ớt hắt lên một phần tán cây duối mà thôi. Châm một nén hương, mới phẩy tắt lửa đã thấy cây duối bên cạnh miếu rì rào, tôi nhìn qua đã thấy chị Đẹp đứng tựa mình vào một bên miếu tự bao giờ, đôi mắt theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Tôi chỉ nhoẻn miệng cười, cắm que hương vào bát hương sau đó lom khom đi về phía bụi tre ngồi xuống quan sát xem có động tĩnh gì từ phía cánh đồng hay không. Chị Đẹp cũng bước những bước nhẹ nhàng và cũng ngồi xuống gần tôi, mắt nhìn ra phía ngoài bụi tre. - Ông Tam kia đã báo cho ngươi? - Chị Ngọc Hoa báo cho em, bây giờ chị ấy cũng đang ở đâu đó ngoài cánh đồng trước mặt. - Nó lại giả trang thành nông dân hả? - Vâng. - Ta nói không sai mà, nó chính là Công chúa nông dân, nó rất hợp. Tôi cố nhịn cười, hơi thở mạnh có lẽ vẫn thoát ra bằng hai lỗ mũi. Chị Đẹp nói như vậy làm tôi nhớ đến một cô gái dong dỏng cao, đầu đội nón mê, hai ống quần xắn lên cao nhưng không lấm lem bùn đất, đúng là chẳng có chút nào giống nông dân thật. - Nhà ngươi cười chứng tỏ là đồng ý với ta, có dịp ta nhất định sẽ nói với nó rằng ngươi cũng nghĩ nó là Công chúa nông dân. - Chị... như thế là không đúng. Em có bao giờ nói vậy đâu, em cười vì lẽ khác. - Ngươi cười cái gì? - Một chị thì xinh đẹp, hiền hòa như dòng sông Đuống, còn chị kia là Công chúa nông dân. Hai chị cái gì cũng trái ngược với nhau, làm bạn thật sự là tốt, rất tốt. - Trước sau gì ngươi cũng chỉ tìm cách để ta nghĩ tốt cho con bé ấy. - Vì chị ấy nghĩ tốt về chị, chị thì cũng đâu ghét bỏ gì chị Ngọc Hoa đâu. Mà này nhé, em xem phim của Tàu ấy, nếu chị là chị họ của em thì nhất định phải làm thân với sư phụ của em. Chả lẽ chị lại không thích sư phụ của em họ mình? - Ta không nói chuyện này với ngươi nữa, nói với ngươi một hồi ta lại nghi ngờ chính bản thân mình, giống như ta là một đứa rất tệ hại. - Không, chị rất xinh đẹp và thông minh. Thế chị suy nghĩ việc học chữ Quốc ngữ đến đâu rồi? - Học chữ à? Tôi không nhìn chị Đẹp mà đứng lên cố nhìn qua khoảng hở của bụi tre trước mặt, thật ra nhìn kiểu này cũng chả hiệu quả, chỉ là thói quen mà thôi. Ngoài kia trời tối, trong này cũng tối, trừ khi có tiếng người nói chuyện hoặc tiếng bước chân mới nghe rõ được. - Ta có nhiều thời gian, chắc là ta sẽ học nhưng ngươi không phải là thầy của ta đâu nhé, ngươi đã nhận làm em của ta rồi. Tôi quay sang nhìn chị Đẹp rồi vội ngồi thụp xuống nói: - Tuyệt quá, chị đồng ý học là được rồi, em làm sao đủ khả năng làm thầy của chị được, chỉ là em giúp chị chút ít mà thôi. - Thế việc học sẽ bắt đầu như thế nào? - Hôm nay có việc rồi, để tối mai em mang sách vở lên đốt gửi cho chị nhé? - Hôm kia ta thấy ngươi có mang theo nhiều sách vở, sao cuốn nào cũng quăn mép và cũ nát vậy? Ta biết ngươi nghèo, thiếu trước hụt sau, ngươi lại còn đi xin sách để dạy ta chữ. Ta sẽ cho ngươi vàng bạc, ngươi mua sách mới cho ta. Lúc còn sống ta đọc sách đều gìn giữ rất cẩn thận, tiểu thư như ta sao lại có thể dùng sách cũ để học được. - Thì em thấy tiện, phải tiết kiệm chứ chị. - Tiết kiệm... Ngươi nghèo thì nói là nghèo đi. Ta đã hỏi Thổ Địa, ông ta nói rằng ngươi không có nổi lấy một chỉ vàng, dò hỏi thêm thì ta biết ngươi có giấu hai cây vàng để phòng thân. - Hả? Sao... sao chuyện này mà... - Ta ở nhà nhưng chuyện gì ta cũng biết cả. Chậc chậc. – Chị Đẹp nhìn tôi lắc đầu. – Ta đây xinh đẹp, cao sang, quyền quý mà lại có đứa em họ vừa xấu vừa nghèo, ngươi nghĩ thử xem điều này có lạ không? - Nhưng em thông minh. - Ta cũng thông minh. Mai ta sẽ gửi tiền cho ngươi để ngươi mua sách cho ta, phải mua sách mới nghe chưa? - Được rồi, được rồi... thì em mua sách mới là được chứ gì. Chị không cần gửi tiền đâu, em mua tặng chị được mà, em có đủ tiền. - Dựa vào hai cây vàng của ngươi? Số ấy chẳng bằng cái móng tay của ta. - Em thấy chị với chị Ngọc Hoa có nhiều điểm giống nhau rồi đấy. - Ta giống nó chỗ nào? - Cả hai đều xinh đẹp và giàu có, cả hai đều chê em xấu và nghèo kiết xác. - Ta chỉ nói sự thật. - Rồi rồi, thì em có bảo chị nói gì sai đâu. Tôi đứng dậy lom khom di chuyển về phía lối đi ra cánh đồng, chị Đẹp chạy theo hỏi: - Ngươi đi đâu? - Ngồi rình ở đây biết đến bao giờ, em có mấy thứ đồ chơi mang theo nên sẽ dùng. - Ngươi có đồ chơi gì? - Pháo hoa! – Tôi đáp. - Hả? Pháo hoa? Tuyệt quá, đã lâu rồi ta chưa được nhìn thấy pháo hoa, đâu đâu, ngươi cho ta xem. Tôi dừng lại lấy từ trong ba lô ra số pháo hoa mang theo từ nhà, tất cả có mười sáu cây pháo hoa nhỏ được chia làm bốn, tôi giơ ra cho chị Đẹp xem, mắt chị ấy sáng lên như vừa nhìn thấy thứ gì đấy quý báu lắm vậy. - Ngươi đốt đi, ta muốn ngắm. Lúc ta còn sống thì mỗi dịp Tết gia nhân đều đốt pháo hoa cho ta xem nhưng hồi ấy pháo hoa không trang trí đẹp như thế này. - Bây giờ làm sao mà đốt được. - Nhưng ta muốn đốt bây giờ. - Không được, bây giờ mà em đốt thứ này thì làng xóm sẽ bu vào ngay, lộ hết. - Nhưng ta muốn xem, ngươi phải đốt cho ta xem chứ, ngươi có coi ta là chị họ của ngươi không? Chị Đẹp lúc này không còn cái dáng vẻ cao cao tại thượng như mọi khi nữa, mà nhõng nhẽo không khác gì một đứa trẻ con, môi dẩu lên. Tôi nhăn mặt không biết phải làm sao cho vừa lòng. - Đốt thì tí nữa đốt, mới tối đốt lên cả làng cả tổng người ta xúm đến để bắt thằng bé à? Có lớn mà không có khôn. Chị Ma thấp thoáng xuất hiện, chị ấy đứng ở ngay bờ ruộng khoanh tay nhìn tôi và chị Đẹp, tôi thở phào. - Cô... cô thì biết cái gì. Đã lâu ta không được xem đốt pháo hoa, đốt bây giờ và tí nữa thì có khác gì nhau. - Thứ đó thằng bé dùng để đánh đuổi bọn xấu, bây giờ đốt thì chốc nữa lấy gì mà đốt? – Chị Ma nói tiếp. – Ta đây mấy lần thấy phóa hoa bắn mà bận đánh nhau nên chưa được nhìn đâu, ta cũng phải nhịn đấy nhà cô biết không. Tôi lại cười méo miệng, mặt nhăn đúng như khỉ ăn phải ớt, một chị đã mệt giờ thêm chị nữa, biết thế không nói ra việc này. - Vậy chúng ta đốt luôn bây giờ đi. Chị Đẹp đề nghị đầy háo hức, mắt không rời mấy cây pháo hoa trên tay tôi. Tôi quay sang nhìn chị Ma thì chị ấy lại đang nhìn ngọn tre. - Đốt thì đốt nhưng phải chờ, Giao thừa người ta mới đốt pháo. – Tôi đành xuống nước, xem chừng hai bà chị này đều muốn nhìn thật. – Nếu đến quá nửa đêm mà không có ai đến thì em sẽ đốt hết mới về, được không? Chị Đẹp nhìn chị Ma, chị Ma nhìn chị Đẹp rồi cả hai nhìn tôi gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không thoát được thì chỉ còn cách hoãn lại mà thôi. - Để em chia chỗ này ở nhiều nơi, trường hợp bọn họ vào đây làm việc gì ẩu thì em sẽ đốt ở từng vị trí. - Vậy ngươi cắm lên bát hương của ta đi! – Chị Đẹp đề nghị. - Không được, bát hương là thứ không nên động vào, pháo hoa bắn lên cho các chị ngắm thì em sẽ tính toán làm sao để các chị thấy rõ là được mà. Cắm vào bát hương trong miếu rồi đốt lên thì sẽ lắm phiền phức chị ơi. Hai cô gái im lặng không nói gì, cả hai đều khoanh tay trước ngực đứng chờ xem tôi sẽ đặt pháo hoa ở đâu, không khác gì việc giám sát tôi làm chuyện xấu. Tôi để ba lô bên chân lũy tre rồi bò ra ngoài cánh đồng, nơi chị Ma đang đứng, không chút chần chừ, tôi đi thẳng về phía trước, băng qua thửa ruộng đã gặt, cách lũy tre khoảng hơn năm mươi mét thì tôi dừng lại quan sát. Xung quanh là bóng tối, quan sát cũng không được bao xa nên tôi quay trở lại nói với hai chị phụ nữ đang chờ đợi: - Em sẽ chôn pháo hoa ở cái ruộng, chỗ em vừa đứng. Nếu có bất kỳ ai vào đây phá quấy thì em sẽ đốt, muộn thì nửa đêm đốt kể cả không có ai, ý các chị thế nào? - Chị thấy cũng được. – Chị Ma gật đầu đáp lời. - Chị Khuê, nếu đốt ở chỗ đó chị có ngắm được không? - Cũng... được. Nhưng bao giờ bọn xấu đến? - Em... em không biết, lần trước em còn nắm được khoảng thời gian chứ lần này chỉ nghe tin báo lại nên... - Nếu bọn xấu không đến thì phải chờ đến nửa đêm hả? – Chị Đẹp hỏi lại tôi. - Vâng. – Tôi gật đầu. - Ta mong bọn nó đến sớm một tí, chờ đợi lâu rất là khó chịu. Tôi không biết đáp lời ra sao đành gãi đầu. Chị Đẹp nói xong thì quay trở vào miếu, tôi hỏi chị Ma: - Chị làm ruộng ở đâu thế chị? - Hả? – Chị Ma như sực tỉnh nhìn xuống dưới chân. – À, trong khi chờ đợi thì chị sẽ ngồi tán gẫu với mấy bà cụ, lâu không gặp chắc cũng lắm chuyện hay. Mấy bà ấy đang ngồi chờ. - Đội nghĩa binh em chưa thấy. - Đằng kia! – Chị Ma chỉ tay về hướng Tây. – Chỗ cái gò đất nhỏ, có vài ngôi mộ. Tôi không nhìn thấy gì, bóng tối bao trùm tất cả, tầm nhìn chỉ một vài mét nhưng cũng chẳng rõ ràng gì. Chị Ma rời đi còn tôi bò ngược vào trong lấy ra lưỡi lê AK, tôi dùng lưỡi lê đào đất ở một góc ruộng. - Thứ này đúng là đồ tốt, đáng giá từng xu, biết thế mua từ trước có phải tốt không. Tôi vừa đào đất vừa lầm bầm nói một mình, nhờ có lưỡi lê AK sắc bén, tôi đào một hố nhỏ trong bóng tối không chút khó khăn. Dùng tay để ước lượng đã đào sâu được khoảng gần hai mươi phân thì tôi dừng lại, để cái túi nilon xuống dưới hố để tránh việc pháo hoa bị ẩm. Tôi cắm liền một lúc mười hai cây pháo hoa xuống, dựng thẳng lên trời rồi lấp đất thật chặt, mười hai cây pháo cùng phụt một lúc chắc chắn là rất đẹp. Vừa hì hục vùi đất tôi vừa nghĩ đến quang cảnh hai bà chị siêu quậy này hẳn là rất vui khi thấy trong bóng đêm những vệt sáng cùng tiếng nổ nhỏ. - Đại tiệc pháo hoa hả cò Tý? Tôi giật mình quay lại nhìn, ba ông Tam đứng một hàng ngang ở phía trước tôi từ lúc nào không hay. - Nhất cử lưỡng tiện ông ơi, phần phụ là chống địch, phần chính là mua vui cho mấy cô gái xinh đẹp. – Tôi đáp. - Phụ nữ đẹp luôn đi cùng rắc rối. – Ông Lê Tam Ba nói. - Suỵt! – Tôi ra hiệu. – Ông lại muốn dây vào phiền phức đấy hả? - Ta xem đó như một lời khen! Tôi giật bắn người, ngoái đầu nhìn lại, xa đến năm mươi mét mà cũng nghe được thật là tài, hóa ra từ khi nãy chị ấy đã đứng nhìn tôi đào đất chôn pháo. Chị Ma và chị Đẹp này tuy trời tối và khoảng cách xa nhưng chả hiểu sao tôi lại nhìn rất rõ nét. - Mà ngươi nói cái gì là phiền phức, ai phiền phức hả? - Em có nói gì đâu, em bảo ông Tam đây là người phiền phức. – Tôi vội vàng đổ vấy cho ông Tam đang đứng ngay trước mặt mình. - Đúng... đúng, quả là ta có làm phiền. – Ông Tam gật đầu như bổ củi. - Hừ, các người là đàn ông thì nói ít thôi, khen nhiều thì được. Nói xong chị Đẹp lại quay lưng đi mất, một khoảng im lặng dài đến nửa phút, chỉ có tiếng gió vi vu bên tai. - Đấy, ta nói có sai đâu. – Ông Lê Tam Ba lại nói. - Thôi, nói nữa là coi chừng đấy. – Ông Tam ngắt lời. – Đừng có để phụ nữ người ta ghét, người ta để ý là khó sống nghe không. Đánh giặc thì chỉ có sống và chết, phụ nữ thì ta không đánh được mà nghe lải nhải suốt ngày sẽ còn đáng sợ hơn là chết đấy. - Cháu thấy ông Tam nói có lý đấy, ông ấy có kinh nghiệm rồi. Ba ông cùng một thể mà sao lại nghĩ khác nhau nhỉ? - Tuy ba mà một, tuy một mà ba. Lúc còn sống thì nhìn một người nào đó cũng có nhiều đánh giá chứ đâu chỉ có một, bọn ta có ba góc nhìn khác nhau đấy. – Ông Ba lúc này mới lên tiếng. – Ta cũng nghĩ không nên để phụ nữ ghét đâu, phụ nữ càng đẹp thì càng nên tránh xa. - Hoa hồng nào cũng có gai! – Tôi chốt hạ một câu xanh rờn. – Mấy anh thanh niên hay nói như vậy. - Cháu chôn một chỗ nhiều pháo hoa như thế này, tí nữa đốt thì khác gì Giao thừa nhỉ? - Đừng nói là các ông cũng muốn ngắm nhé? - Điều này... – Ông Lê Tam ngập ngừng. - Quả đúng là như thế. – Ông Tam Ba nói. - Ta lâu rồi cũng chẳng còn nhớ pháo hoa bắn nổ ra sao, ký ức cũng mờ nhạt lắm rồi. – Ông Lê Ba nói với giọng đầy hoài niệm. – Hôm trước ở cánh đồng làng bên ta có thấy nhưng mải đánh nhau quá, mấy lần tính bảo cậu còn không mang ra đốt chơi nhưng ngại. - Ồ! Thật thú vị, hóa ra các ông và các chị xinh đẹp kia đều có chúng sở thích ngắm pháo hoa nhỉ? Thế sao không nói sớm cho cháu. - Bọn ta đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của cháu, sao lại đòi hỏi thêm được. Hơn nữa bọn ta cũng chẳng có mấy tiền, nếu có ta sẽ cho cháu để cháu mua thêm về đốt cho vui. – Lê Tam tướng quân trả lời tôi mà... cũng không hẳn là một câu trả lời. - Chết thật, cháu có gửi cho các ông tiền vàng chưa nhỉ? - Có, ta có nhận. – Ông Tam nói. – Mà từ hồi có thêm hai ông này thì... uống nhiều quá nên hết rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, thấp thoáng những vì sao, bây giờ chắc cũng khoảng tám giờ kém, chắc cửa hàng của chị họ tôi vẫn chưa đóng cửa, từ đây ra đấy cũng gần nếu đi tắt theo lối qua rãnh nước góc Đông Bắc mà lần trước tôi đã ẩn nấp. - Thế này các ông nhé. Bây giờ hãy còn sớm, để cháu đi mua ít rượu cho các ông với nghĩa binh uống. Nếu không có ai đột nhập đêm nay thì nửa đêm uống rượu ngắm pháo hoa, các ông thấy thế nào? - Như thế thì quá là tốt, quá tốt. – Ba ông Tam cười rất tươi, vẻ mặt tràn đầy niềm vui. - Đợt vừa rồi nói thật là chúng ta đã trải qua bao nhiêu việc, lúc nào cũng căng thẳng. Ngày mai cháu tiện đi mua sách học cho chị Khuê thì cháu sẽ hỏi mua pháo hoa, nếu mua được sẽ để dành một ít đến lúc chúng ta giải quyết được đám thầy phù thủy này rồi đốt một lần hoành tráng luôn, chơi cả dàn mừng chiến thắng. - Ây... việc này lớn, việc này lớn. Để ta nói với đám nghĩa binh, cái này khác gì là khao binh đâu. - Thì khao, khao là phải lớn và độc đáo luôn, như thế chúng ta sẽ có động lực đánh đuổi đám chết tiệt ấy ra khỏi làng này. Tôi cất lưỡi lê và giấu ba lô vào bụi rậm gần rãnh nước rồi đi ra Đề Đổ mua rượu cùng đồ nhắm, ba ông Tam háo hức đứng chờ ở lũy tre. Đôi khi tôi nghĩ thấy cũng lạ, chẳng hiểu mình đang chuẩn bị đánh nhau hay chuẩn bị vui chơi, nhưng mà cũng tốt, không có căng thẳng mà thay vào đó là sự háo hức. Đây có phải là sĩ khí không nhỉ? Sĩ khí hay không khí? Thôi thì khí gì cũng được, ai cũng muốn được thư giãn tinh thần, kể cả là ma. --- ***