Sắp xếp đội hình Hỏa binh và Kim quân xong xuôi, tôi bỏ ba lô trên lưng xuống góc vườn. Vườn bưởi trước nhà bà ngoại tôi phần lớn là những cây bưởi thấp - tôi nhớ là từ gốc đến ngọn chắc chỉ khoảng hơn hai mét – nên tầm nhìn rất hạn chế. Tôi quay sang nhìn lên ngọn cây bưởi – nơi mà chị Ma chọn lựa làm đài quan sát yểm trợ cho tôi vừa phía sau – ra hiệu với chị ấy rằng tôi sẽ bò lên phía trước để nhìn cho rõ hơn. Tuy nhiên tôi phải đợi, chị Ma lúc này đang vẫy tay về phía sau nhà, dường như chị ấy gọi nghĩa binh khăn trắng rời bớt về phía trước nhà thay vì tập trung ở sau vườn. Thấy vậy tôi ngồi ghé vào dãy tường hoa chờ đợi, khoảng hai phút sau đã thấy nghĩa binh khăn trắng theo một hàng dọc đi qua lối nhỏ nằm giữa đầu hồi nhà và bếp, đến khi họ xếp thành hai hàng dài cạnh bức tường ngăn cách với nhà hàng xóm thì tôi ước tính cũng phải đến năm mươi vong hồn. Tôi ra hiệu lại với chị Ma, có vẻ chị ấy lưỡng lự đôi chút trước khi gật đầu. Giắt thanh kiếm gỗ vào sau gáy, tôi bắt đầu bò ngồi từng bước về phía gò miếu, len lỏi giữa những binh lính gạo rang. Cây cối rậm rạp bất lợi trong việc quan sát đối với tôi nhưng đồng thời cũng tạo lợi thế lớn khi ẩn nấp. Tôi sợ cái thanh kiếm mà mình cầm theo sẽ bị phát hiện nên di chuyển theo hướng tường gạch ở phía Nam của khu vườn, nhẹ nhàng đi qua bờ rào – chỗ mà tôi đã mấy lần chui qua vườn nhà hàng xóm. Sau vài phút vừa lom khom từng bước, vừa bò ngồi, có đoạn nằm sấp thì tôi chỉ còn cách gò miếu khoảng 25 mét, từ vị trí này có thể thấy rất rõ những đốm lửa từ những nén hương đang cháy dở. Tôi dành thời gian để đếm thử, có tất cả chín đốm lửa ngay trước miếu của chị Đẹp, tôi tạm đoán là hai người này thắp hương làm ba chỗ khác nhau, bởi vì khoảng cách gần nên tôi ngửi thấy mùi thơm rõ rệt hơn so với lúc đứng ở sau nhà vệ sinh cũ. Ngoài những nén hương đang cháy dở trên gò miếu thì còn những chỗ khác nữa, tôi có thể thấy hương được cắm ở ngay gốc cây chuối gần lối vào sân nhà, một chỗ khác ở gần bên phía tay phải của tôi, nơi tôi đang nằm rình. -“Thắp đủ cả tám hướng cơ à?” Tôi tự hỏi trong khi mắt căng ra nhìn vào khoảng tối trước mặt, tai thì dỏng lên để nghe nhưng hầu như chỉ có tiếng gió xào xạc cùng tiếng lầm rầm như khấn vái. Một lúc sau, ba nén hương ở trên gò đất được rút lên và vẽ vời gì đó vào không trung, hành động này không phải lần đầu tôi nhìn thấy nên tôi đoán rằng công việc của bọn họ cũng sắp xong, rất có thể họ sẽ đi kiểm tra lại những chỗ cắm hương, bởi vậy tôi cẩn thận bò lùi từng ít một về phía sau rồi dựa lưng vào bờ rào ngoái đầu ra nhìn và nghe ngóng. Đúng như tôi dự đoán, một người đi kiểm tra lại những nơi cắm hương, tiếng bước chân dù nhẹ nhưng giẫm lên lá cây gây ra tiếng động mà tôi nghe rất rõ. -Xong rồi! – Tiếng thì thào rất gần. – Rải hết đậu quanh gò đi. -Còn nhiều lắm, tha hồ. Đm, tôi nghĩ lão Hoa số đen chứ mình vào đây có vấn đề gì đâu. -Thôi ông im mẹ đi, không thấy thằng Xi bị vỡ đầu à? -Khó hiểu thật đấy, tôi không cho rằng đất này dữ đến vậy. Mà nếu có dữ thì sau đêm nay cũng lành luôn, sắp giàu rồi. -Làm mau rồi rút, ở đấy mà mơ với mộng. Tôi đứng dậy cẩn thận bước dọc theo bờ rào về hướng Nam và mau chóng đặt chân lên lối ra cổng nhà bà ngoại, chị Ma rất nhanh chóng đi đến để nghe tin tình báo mà tôi thu lượm được, có lẽ chị ấy đứng trên cao đã quan sát được gì đó. Sau khi nghe tôi nói lại những gì mình vừa nghe được, chị Ma bảo một vong hồn nghĩa binh khăn trắng đứng gần chạy đi báo tin cho Lê tướng quân và những người khác. Vong hồn ấy vừa rời đi thì tôi cũng nói với chị Ma việc bố trí người bảo vệ chị Đẹp lúc này đang ngủ để ông Lê Ba chỉ huy những nghĩa binh này, chị Ma ngay lập tức đồng ý. -Còn ông Tam Ba cùng con chó đang ẩn nấp gần lối ra cánh đồng, con chó tên Vện đang chờ tợp vài miếng vào hai gã xấu xa. -Bọn nó sẽ không thoát được, cái Khuê không nhận được mặt thì chị nhận mặt được hết rồi. Chị Ma lại nhờ một nghĩa binh nữa rời khỏi đội hình đi báo cho ông Tam Ba biết tình hình để chuẩn bị sẵn sàng vì chúng sắp rời đi, phải đảm bảo rằng con Vện sẽ phát huy tác dụng. -Công chúa, Công chúa! – Một giọng gấp gáp truyền đến. -Có việc gì? -Âm binh xuất hiện ở trong sân! -Sao? Chị Ma giật mình lướt vội đi, chỉ trong nháy mắt đã đứng trên ngọn cây bưởi để quan sát tình hình. Tôi cũng mau chóng rút thanh kiếm gỗ ở sau cổ áo ra rồi nhảy qua tường hoa để vào vườn bưởi. Tôi thông thuộc địa hình nên thừa biết âm binh xuất hiện trong sân là khu vực nào, rất có thể là ở phần sân phía trước ngôi nhà dưới, không hiểu tại sao bọn họ lại cho âm binh hiện ra ở đấy. -Đội 3 bắn hạ âm binh trong sân, Đội 5 lùi lại phía sau. Tôi ra lệnh khi còn chưa đi đến nơi, trong đầu tôi đã hình dung ra được thế trận nên không cần phải quan sát nhiều. Tôi ngoái lại phía sau nhìn đã thấy ông Lê Ba xuất hiện, kiểu gì ông ấy cũng sẽ dẫn binh vào đối chiến vì nơi ấy không có mùi hương thơm đưa đến. Chỉ chừng mười giây sau khi ra lệnh, tôi đã nghe một tràng dài tiếng súng của Đội 3 bắn, tiếng súng vừa ngớt thì tôi cũng đi đến nơi và len lên đứng trước hàng quân. Tôi không sợ binh lính từ hạt đậu bởi vì trên tay tôi có kiếm gỗ trừ tà, một đường kiếm sẽ đẩy lui đám ấy, đủ thời gian để Hỏa binh nạp đạn. Đúng như tôi nghĩ, trên khoảng sân phía bên tay phải tôi lúc này có khoảng hơn hai mươi âm binh đang đứng, đây là số còn lại sau khi đã ăn đạn, tôi không biết lệnh của bọn chúng đã nhận là gì nhưng sau loạt đạn đầu tiên của đội Hỏa binh số 3 thì đám âm binh này định tràn qua bờ tường hoa ngăn cách sân với khu vườn, lúc này Đội 3 đã lùi lại phía sau nhưng nạp đạn chưa xong. Tôi quét ngang ngay một đường kiếm rồi lùi lại vài bước, gió được tạo ra từ kiếm gỗ bị những cây bưởi cản lại nhiều, chỉ có một tên âm binh gần nhất bị hạ. -Đội 2 bắn! Tôi lùi lại chính là tạo cơ hội cho Đội 2 lên tiếng, chưa đến ba giây sau thì súng nổ. Loạt đạn này kết thúc thì chỉ còn chưa đến mười tên âm binh, bọn này thoát là bởi vì chúng đi theo lối dẫn ra vườn chứ không nhảy qua tường. Đội Hỏa binh số 3 đã nạp đạn xong, vì địa hình hẹp nên chỉ phân nửa đội hình vượt lên ngắm bắn, toàn bộ âm binh trong sân đã bị tiêu diệt trước khi ông Lê Ba kịp tham chiến! Nhóm này có lẽ chỉ khoảng 50 binh lính chứ không nhiều hơn. Mùi hương thơm vẫn phảng phất đâu đây, tôi mạnh dạn bước lên thêm vài bước nữa rồi ngồi xuống trong tư thế chân chống, chân quỳ để nhìn về phía gò miếu. Những tán cây bưởi che khuất tầm nhìn khi đứng nhưng khi ngồi thì tầm nhìn dĩ nhiên là rất tốt. Trước mắt tôi lúc này, đám âm binh trên gò miếu bắt đầu hiện lên từng nhóm một, như vậy là hai người đàn ông kia sắp rời đi. Từ việc đội Hỏa binh phải chen lên để bắn hạ âm binh, tôi cũng kịp nhận ra một điều rằng cho cả ba đội Hỏa binh và hai đội Kim quân dàn quân theo hình mũi tên ở trong vườn là không ổn vì không gian chật hẹp. Tôi quay lại ra lệnh cho Đội 3 nhảy qua tường đứng trong sân vì lúc này đội nghĩa binh khăn trắng của ông Lê Ba cũng đã thấp thoáng ở khoảng sân phía sau. Như vậy là ba đội Hỏa binh đều được yểm trợ bởi ba đội bộ binh cận chiến, tùy cơ ứng biến mà sắp xếp thôi chứ ban đầu cũng chẳng nghĩ ra việc này. Trong lúc Đội 3 leo qua bức tường thấp để vào sân thì tôi nghe liên tục tiếng súng nổ từ phía lũy tre, như thế là ông Nhạn đã khai khỏa, chắc là đám âm binh ở cánh đó tràn ra hoặc trên đường rời đi, hai gã đàn ông đã tiện tay rải ít đậu trên đất. Tiếng súng ở mạn ấy nổ liên hồi, mùi hương thơm đã bị trộn lẫn bởi mùi thuốc súng. Chờ cho Đội 3 đã rời khỏi vườn, không gian trở nên thoáng hơn một chút, tôi vẫn chưa ra lệnh tiến công bởi vì tôi có những dự định khác, mục đích của tôi là để đám âm binh từ hạt đỗ này tràn xuống vườn để tiêu hao sẽ tốt hơn là chủ động, dù sao bọn chúng cũng chẳng chạy đi đâu, không việc gì phải vội. Tôi bò trong tư thế ngồi vài bước về phía trước rút luôn ba nén hương đang cháy dở cắm ở gốc cây chuối và dụi tắt, ngay lập tức tôi bị những âm binh ở rìa gò đất phát hiện. Thanh kiếm trên tay khua khoắng về phía trước, gió thổi lung tung làm lá cây trong vườn tốc hết cả lên, tôi đoán là rất nhiều bụi, tôi cố rút thêm ba nén hương cắm gần chỗ ban nãy mới nằm rình rồi mới chịu quay lưng chạy về phía sau vài mét. Nhóm âm binh thừa cơ đuổi theo nhưng loạt đạn của Đội 2 đã ngăn bọn chúng lại, tôi không rõ bao nhiêu tên bị tiêu diệt nhưng trận chiến đã chính thức bắt đầu, bây giờ mặc kệ hai người kia còn ở trên gò hay không. Đội 2 bắn xong một loạt thì Đội 1 lại bước lên sẵn sàng, tuy nhiên Đội 3 ở trong sân lại nổ súng trước mặc dù chưa có lệnh, tôi nhìn sang hướng ấy thì thấy âm binh định tràn vào sân, Đội 3 bắn xong thì lùi lại có vẻ thất thế. Thấy tình hình như vậy, tôi vừa chạy đến ứng cứu vừa vung kiếm loạn xạ, Đội 1 thấy tôi hất tay nói chạy theo cũng tiến lên, chỉ vài bước thì đội này nổ súng luôn. Loạt súng này đã giải nguy tạm thời cho Đội 3 đang lắp đạn. -Đội 5 đi vào sân, đi vào sân yểm trợ cho Đội 3. Đội 5 là Kim quân, ngay khi nhận lệnh thì nhảy qua tường vào sân đứng ngay trước Đội 3 trợ chiến. Chị Ma không biết từ lúc nào đã đứng ở giữa sân, ngay sau đội Hỏa binh, tôi vội nói: -Em sẽ đi rút hết hương, bọn họ đã rời đi chưa? -Đi rồi, đi rồi! Tôi quay sang ra lệnh cho tất cả Hỏa binh bắn hạ tất cả âm binh nào đến gần và Kim quân yểm trợ, ông Lê Ba và đội nghĩa binh khăn trắng hiểu ý định của tôi nên cũng nhanh chóng chia làm đôi, một nửa trong sân và một nửa nhảy vào vườn bưởi để yểm trợ đề phòng đội Hỏa binh bị áp sát. Tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng cũng thì ngay lập tức nghe tiếng con Vện sủa hai tiếng “gâu, gâu”, điều này làm tôi tự tin rằng hai người kia đã bò sang hàng rào đang ở khu vực đấy. Tôi nhảy từ trên tường hoa xuống vườn, cúi người chạy về đoạn bờ rào với lũy tre ngăn cách với khu vườn của nhà bà chị dâu tương lai, cúi đầu căng mắt tìm kiếm những đốm lửa của những que hương trong bóng tối. Một điều bất ngờ xảy ra khiến tôi giật mình ấy là có bóng người chạy lên gò miếu, tiếng bước chân rất gấp. Tôi vội vàng nép mình vào bờ rào, nín thở. Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi bóng người kia chạy vòng quanh ngôi miếu rồi chạy về hướng lối ra cánh đồng, tuy nhiên tiếng kêu “Á!” giúp tôi hiểu ra vấn đề. Con Vện đã đớp trúng chân ai đấy, tiếng gầm gừ của nó kèm theo tiếng “roẹt” giống như tiếng vải bị rách. Bóng đen kia cố giằng ra bỏ chạy, con Vện dường như không từ bỏ mục tiêu của nó, chỉ vài giây sau đấy tôi lại nghe thêm tiếng “Á” nữa, không hiểu gã nào đen đủi bị tợp đến hai lần. Tôi ngồi im trong vài giây, vuốt ngực vài cái để trấn tĩnh, tự nhiên có người chạy đến làm tôi giật mình, giật mình nhiều không tốt cho sức khỏe. Men theo bờ rào vài mét là đến lũy tre, tôi đã tìm được chỗ cắm hương ngay gốc tre và nhanh chóng rút lên dụi tắt. Một lần nữa tôi phải tạm dừng công cuộc tìm kiếm những que hương vì... con Vện, hình như nó làm việc có hơi nhiệt tình quá thì phải. Người bị con Vện đuổi bây giờ chạy qua giếng nước, chạy ra đoạn cổng rồi nhảy vào vườn bưởi làm tôi lúc này ngồi sát lũy tre trên gò miếu trố mắt nhìn. Tiếng bước chân huỳnh huỵch giẫm lên những cành khô và âm thanh từ những cành bưởi mà người đàn ông gạt ra để chạy, tuy nhiên tôi không thấy con Vện đuổi theo sau nhưng khi gã đàn ông chạy băng qua lối vào sân thì bị đớp thêm một lần nữa. Gã này nhịn đau sút con Vện một cái, tôi nghe rõ tiếng con chó kêu không thành tiếng nhưng dường như nó không chịu nhả ra. Một điều may mắn, tôi nghĩ là như thế, chẳng hiểu sao tay tôi đang để dưới đất lại sờ được thứ giống như là gạch, tôi vội vàng sờ thử thì thấy mấy viên, tôi vội vơ lấy và đứng lên nhắm thẳng hướng người đàn ông chỉ cách tôi chưa đến ba mươi mét mà ném. Tại sao tôi lại nhìn rõ người này? Tôi đứng ở bụi tre - phần tối hơn – còn ông ta và con Vện đang ở lối vào sân, ngôi nhà quét ve màu trắng nên tôi nhìn rất rõ. Tôi ném đến viên thứ hai thì có lẽ trúng vì có tiếng “Ối!” vang lên sau đó. Tôi ngồi thụp xuống dùng tay sờ thử thì thấy thêm một cục nhỏ - không biết là đất hay sỏi – và ném thật mạnh một lần nữa rồi bò thật nhanh về phía sau ngôi miếu. Xung quanh chân miếu có rất nhiều gạch và ngói vụn, tôi nhớ rất rõ việc này vì đã bao nhiêu lần tôi đến đây rồi mà, thậm chí ở gốc cây duối còn có vài viên gạch nguyên xếp thành hình tròn nữa. Người đàn ông bị con Vện cắn cuối cùng cũng giằng ra được và vùng chạy, tôi mắm môi mắm lợi ném vài gạch nhỏ nhặt được ở cạnh miếu, ông trời đã trừng phạt kẻ xấu khi tiếng “Á” lại vang lên lần nữa trong khi con Vện chưa kịp đuổi đến. Lần này người đàn ông quên cả đau chạy thục mạng về chỗ lối ra và luồn qua, chấp nhận việc bị con Vện đuổi kịp và đớp tiếp vào chân, nhất định ngày mai tôi sẽ thưởng lớn cho con chó này vì nó đã làm việc rất hiệu quả, hơn cả điều tôi mong đợi. Tôi rút một loạt mấy que hương ở trước miếu và dụi tắt, nhìn xung quanh và tìm những que hương khác không khó khăn vì chúng hiện rõ mồn một trong màn đêm. Tôi chạy vào sân nhà, mùi thuốc súng nồng nặc, chị Ma vẫn đứng trên tường hoa chỗ cây trứng gà, thấy tôi chạy vào chị ấy nhảy xuống và hỏi: -Dập hết hương rồi hả? -Vâng! Nhưng vẫn còn mùi chưa thể lại gần được. Bọn âm binh thế nào hả chị? -Chờ cho mùi hương bay... à được rồi, để chị vòng ra ngoài cánh đồng, gió thổi sẽ làm mùi hương tản mát. Chị Ma xoay người chạy vụt đi nhưng lại quay lại hỏi tiếp: -Em định làm gì đấy? -Nước giải, em còn chai nước giải ở ba lô. Em cần lấy chai nước ấy và đèn pin. -Bà em dậy, bà em dậy! Tôi cuống quýt lấy lá vối trong túi quần sau cho lên miệng rồi chạy vụt ra ngoài cổng, vừa mới ra khỏi sân thì bà ngoại tôi cũng mở cửa đi ra cất tiếng gọi con Vện. Tôi nhảy vào vườn bưởi lấy ba lô, trước khi chạy lên gò miếu thì đã thấy bà tôi bảo con Vện vào trong nhà, hình như bà đã phát hiện ra hai miếng bả chó ở trong sân nên buông vài câu chửi đổng. Tôi dùng đèn pin mini soi sát mặt cỏ ở trên miếu, phát hiện rất nhiều hạt đỗ, điều này khiến tôi rùng mình vì số lượng quá nhiều, bọn họ mang một túi to ư? Thay vì dùng chai nước giải, tôi lấy chai nước lọc ra đổ từng ít một lên những hạt đậu nhỏ, tôi chắc chắn điều này không khác gì việc lũ âm binh hạt đậu này bị diệt, đổ được khoảng gần nửa chai nước tôi mới pha nước giải. -Hi vọng chị Khuê không trách phạt mình vì tội làm ô uế, điều này là bất đắc dĩ mà thôi. Tôi đổ từng ít nước một lên những hạt đậu trong tiếng chửi đổng không quá lớn của bà ngoại, gió bắt đầu thổi mạnh từ phía lũy tre, chị Ma đã làm gì đó để có gió, chắc là múa kiếm rồi. Phía trước miếu, chỗ ban nãy hai người kia cắm tới chín nén hương vẫn còn vết tích của việc họ đã đốt cái gì đó, điều này làm tôi có chút lo lắng nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về việc này. Tôi dùng đèn pin soi rất kỹ dưới đáy bát hương nhưng tuyệt nhiên không có gì, tôi định dùng hai ngón tay để mò tìm bùa nằm trong bát hương thì phải dừng lại bởi vì tôi nhận ra điều lạ. Dưới ánh đèn pin soi gần, tôi nhận ra những chân hương không bình thường, giống như chúng đã bị rút ra rồi cắm lại. Soi kỹ hơn thì tôi khẳng định bọn họ đã làm gì đó với phần cốt của bát hương này bởi vì tàn hương tuyệt nhiên không có chút nào trong bát hương, soi ra xung quanh thì tôi tin rằng bát hương đã bị trộn cái gì đó rồi. -Lũ khốn kiếp! Tôi ngồi xuống, dùng đèn pin soi ở dưới miếu, nơi mà bà ngoại thi thoảng để vài cành củi, dưới khoảng nhỏ rõ ràng có dấu hết đốt giấy nhưng lại không thấy tàn tro, chỉ còn những vệt đen như khi người ta dùng tay để hốt đống tro vậy. Suy nghĩ trong giây lát thì tôi quyết định phải bỏ bát hương này đề phòng hậu họa. Thanh kiếm gỗ để lại bên miếu, tôi dùng hai tay bê luôn bát hương chạy một mạch ra chỗ rãnh nước gần nơi chị Đẹp đang nằm ngủ, rút tất cả chân hương ra rồi đổ hết tro xuống rãnh. Xong xuôi định trở vào thì tôi lại nghĩ thêm và quyết định vứt hết chân hương vào rãnh nước tối om, chắc chắn không ai phát hiện ra. Điều kỳ lạ nhất chính là khi đổ tro và vứt tất cả chân hương xuống rãnh nước thì chị Đẹp tỉnh giấc, tôi quay lại nhìn thấy chị ấy đang ngồi dậy mà có chút giật mình. Chị Đẹp nhìn bát hương tôi đang cầm trên tay không nói gì, tôi cũng im lặng trong khoảng nửa phút rồi đặt bát hương xuống đất, lấy từ trong ba lô ra chai rượu nhỏ và đổ vào. Tôi muốn dùng rượu để rửa cho sạch những thứ bẩn thỉu mà bọn người xấu xa kia đã bỏ vào, chị Đẹp không nói gì, im lặng ngồi nhìn tôi làm nhưng ánh mắt có vẻ hài lòng lắm. -Dùng tạm bát hương chị ạ, tí nữa em đi lấy cát đổ vào. Em sẽ lên chùa bốc một bát hương mới cho chị, thứ này chắc chắn không dùng được nữa đâu, em không biết người ta đã cho cái gì vào. -Lần thứ hai ta thoát vận hạn, mặt ba thằng này ta đã nhớ, có lẽ không cần phải chờ xin giấy như lần trước nữa. -Ý chị là...? -Ta... ta không biết, nhưng ta căm giận. -Chuyện đâu còn có đó, con Vện đã xử lý hai gã kia tới nơi tới chốn rồi. -Còn lũ âm binh? -Bọn nó cũng không thoát được, bây giờ em sẽ xử lý bọn nó nhanh gọn. Còn nhiều việc nữa. Tôi bê bát hương đi đến bể nước, cẩn thận đổ đầy nước rồi vòng ra phía sau nhà, chị Đẹp chạy theo sau hỏi: -Ngươi định làm gì với bát hương của ta mà lại lấy nước mưa? -Diệt âm binh này đổ nước từ bát hương của chị thì chúng nó sẽ chết hết, chị đừng đi theo em, phía trước đang đánh nhau đấy. -Được, ta chờ ở đây. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi