Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 279: Cùng hội cùng thuyền



***
Tôi đổ hết nước trong bát hương xuống thảm cỏ trước miếu, tạm để bát hương lại và băng qua vườn bưởi dùng xô múc nước từ trong bể, tôi cố gắng hết mức có thể để không gây ra tiếng động khiến bà ngoại thức giấc. Chị Đẹp đứng ngay gần bể nước quan sát công việc tôi làm, xô nước đầu tiên rồi xô nước thứ hai, đến xô nước thứ ba thì tôi cảm thấy đã đủ, nếu như đám âm binh vẫn còn thì chắc cũng không nhiều, với số binh lính gạo rang ở hai mặt giáp công, tôi tin rằng dư sức hạ gục đám còn sót lại.
-Chỉ cần nước là có thể tiêu diệt được bọn nó hay sao? – Chị Đẹp hỏi tôi.
-Bọn nó xuất hiện từ phép thuật, em không biết nữa, chỉ biết là đám đó rất kị nước.
Tôi để cái xô trên sân giếng rồi cho lá vối lên miệng ngậm, quang cảnh trước mặt lại hiện ra rõ nét hơn, không gian sặc mùi thuốc súng. Chỉ một lát sau, tôi đứng trên tường hoa nhìn ra gò miếu, ba đội Hỏa binh vẫn ở vị trí cũ, chỉ có nghĩa binh khăn trắng do ông Lê Ba chỉ huy đã tràn lên miếu đánh với nhóm âm binh còn lại.
Trên miếu không còn nhiều âm binh, lác đác chừng ba chục lính. Tuy vậy, để đảm bảo kết thúc trận chiến thật nhanh, tôi ra lệnh cho hai đội Kim quân tiến lên hỗ trợ. Chị Đẹp đang đứng trên ngọn một cây bưởi nhỏ trong vườn nhìn về “nhà” của chị ấy và chỉ tay nói lớn tiếng không khác gì một vị chỉ huy:
-Tiến lên, tiến lên! Diệt sạch bọn nó cho ta! Dám chiếm đất của ta à?
Tôi nhìn lên ngọn cây bưởi mà nhoẻn miệng cười, vẻ đanh đá trước đây hay bắt nạt tôi nay đã trở lại rồi, giọng nói rất có uy lực.
-Ngươi mau cho đám lính cầm súng bắn chúng nó cho ta, mau lên!
Chị Đẹp nói với tôi, tôi gật đầu liền mấy cái và đáp:
-Được rồi, được rồi, lên ngay ạ.
Tôi nhìn quanh không thấy chị Ma đâu cả mà bên phía đầu hồi của căn nhà vẫn lác đác tiếng súng. Tôi nhảy xuống sân ra hiệu cho Đội 3 đi theo mình, khi thò đầu ra khỏi bức tường để nhìn về hướng chuồng trâu cũ tôi mới phát hiện ra âm binh chỗ đó vẫn còn rất nhiều.
-Đội 2 bắn vào bọn kia!
Hai đội Hỏa binh vẫn cầm súng trong tư thế sẵn sàng trong vườn bưởi, ngay khi nhận lệnh, Đội 2 di chuyển và chưa đầy ba mươi giây sau súng nổ, đội này bắn xong thì lùi lại để Đội 1 thay thế. Không gian đã chật hẹp dường như trở nên chật hơn khi hai đội Hỏa binh này tham gia, tôi nhìn lên phía miếu thấy toàn bóng trắng của Kim quân nên đoán rằng trận đánh nhỏ ở trên ấy đã kết thúc khi mà ba chọi một. Thấp là bất lợi vì thế tôi quyết định mình cần phải cao hơn bằng cách trèo tường, tôi trèo lên dãy tường hoa rồi trèo tiếp lên bức tường cao khoảng hai mét ngăn cách khoảng sân với chuồng trâu, tầm nhìn khá hơn rất nhiều. Tôi muốn tầm nhìn tốt hơn nữa nên giữ thăng bằng đi từng bước trên bờ tường để tiến đến phần tiếp giáp giữa bức tường và đầu hồi nhà, có chỗ vịn nên đứng thẳng rất tự tin. Từ vị trí này tôi có nhìn được hết khu đất trên miếu, nhìn thấy rõ ông Lê Ba đang bị... kẹt giữa đám Kim quân đánh xong lại đứng ngây ra như phỗng.
-Đội 4, Đội 5 lùi về vườn bưởi, lùi về chờ lệnh.
Hai đội Kim quân rục rịch xoay người rút về khu vườn bưởi, khu gò vì thế trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.
-Đội 3 tiến lên gò, Đội 3 lên gò đằng kia!
Thanh kiếm gỗ trên tay trái tôi chỉ về phía cây duối, ông Lê Ba và tôi cách nhau khoảng ba mươi mét, chắc chắn ông ấy nghe thấy lệnh của tôi nói với đội Hỏa binh nên rất nhanh chóng dẫn nghĩa binh khăn trắng lùi lại phía sau rồi rút luôn xuống vườn bưởi. Đội 3 tiến lên gò đất rất nhanh, Đội 2 cũng được chỉ định đứng lại không lùi về sau, rất đơn giản, ba đội Hỏa binh với khoảng hơn một trăm tay súng xếp mấy hàng ngang và bắn, hai hàng đứng trước quỳ gối còn những Hỏa binh ở hàng sau đều đứng bắn. Bề ngang từ bức tường đến lũy tre tôi nhớ là chỉ khoảng chừng ba mươi mét không hơn. Trận đánh đi đến hồi kết bởi vì đám âm binh hạt đậu kia chẳng có tướng chỉ huy nên không linh hoạt được, bọn chúng có muốn lao vào cận chiến với Hỏa binh cũng không thể, thứ nhất là vì quá nhiều súng, thứ hai là tôi. Tôi đang đứng trên tường, tính ra là phía trước đội Hỏa binh khoảng hơn năm mét, âm binh có chạy đến thì tôi cũng vung kiếm ép lui. Chỉ có điều là tôi không nhìn được phía bên kia vì bị khuất cái chuồng trâu cũ, tôi rất muốn trèo lên mái nhà nhưng lại không có chỗ bám víu, cố nghển cổ nhìn nhưng chẳng thấy được gì.
-Ngươi muốn leo lên mái nhà phải không?
Tôi quay người lại nhìn, chị Đẹp đã đứng ở trên bờ tường xem bắn nhau từ lúc nào mà tôi không hay. Tôi gật đầu thay cho câu trả lời.
-Để ta giúp ngươi.
-Bằng cách nào ạ?
Thay cho một lời giải thích, tôi cảm thấy như có gió mạnh thổi từ phía dưới thổi lên, hơi bồng bềnh một chút.
-Còn không bám vào mái ngói thì sao mà leo?
Tôi vội đút thanh kiếm vào sau cổ áo, một tay vịn vào đầu hồi nhà, một tay đặt vào mái ngói nhưng chưa hiểu leo bằng cách gì, chiều cao của tôi hạn chế và không cẩn thận thì ngã gãy xương chứ không đùa. Bất giác như có ai đó ủn mông tôi lên, nhoáng một cái tôi đã thấy mình ở trên mái ngói, ngoái đầu lại nhìn thì chị Đẹp đang đứng phía sau, chị này chắc cao khoảng một mét sáu lại cứ lơ lửng nên tôi chẳng thể biết chính xác được.
-Chị... chị có lên đây xem không?
-Ta muốn lắm nhưng không được, đứng đây xem cũng được rồi.
-Sao thế?
-Ta không thể đứng trên đầu trên cổ gia tiên của đất này được, ngươi hiểu không?
Tôi gật đầu mặc dù chưa hiểu lắm, cẩn thận bò lên trên nóc nhà đứng, từ chỗ này tôi có thể bao quát tất cả, cảm giác thật là thú vị, đứng trên cao bao giờ cũng tốt hơn là ở dưới chỗ thấp. Từ trên nóc nhà, tôi đã thấy chị Ma vừa mới từ ngoài cánh đồng đi vào khu vườn phía sau, dường như chị ấy định đi theo lối nhỏ ra sân trước nhưng khi thấy tôi đứng trên nóc nhà thì lại thôi. Chị ấy cũng không tham gia trận đánh bởi vì... không có cơ hội. Đội Hỏa binh do ông Nhạn chỉ huy lúc này cũng lùi hẳn lại phía sau nhường chiến trường cho Lê Tam tướng quân và ông Nguyễn Thiết Côn dẫn Kim quân xông trận. Đám âm binh hạt đậu hao hụt rất nhanh, chẳng khác gì cá nằm trên thớt, đến khi chúng chỉ còn khoảng hơn bốn mươi lính thì tôi lệnh cho ba đội Hỏa binh ngưng bắn và lùi lại nhường cho hai đội Kim quân từ vườn chuối xông ra, nhưng tôi đã chậm hơn so với ông Lê Ba. Dường như ông ấy chỉ chờ tiếng súng ngưng là dẫn đội nghĩa binh khăn trắng đang đứng chờ ở vườn bưởi chạy vọt lên trước, tôi cười tít mắt và ra lệnh cho Kim quân dừng lại, nhường chiến trường cho hai ông Tam vậy.
-Chị thấy thế nào?
Tôi nhìn xuống chỗ chị Đẹp đang đứng và hỏi.
-Tuyệt! Ta cũng muốn đích thân trừng trị đám này.
-Em tưởng phụ nữ thấy đánh nhau là sợ mà bỏ chạy, sao chị lại thích xem mấy thứ này chứ?
-Ta là ma, cơ hội này không phải lúc nào cũng được xem đâu, mấy trăm năm chưa thấy cảnh binh đao, thích thật đấy.
-Thích như thế thì chị phải hét lên chứ? – Tôi vừa nói vừa cười.
-Ma quỷ cười và hét là bình thường, nhưng ta biết, ngươi mà nghe ma quỷ hét kiểu gì cũng sẽ bị chói tai. Ta là tiểu thư nho nhã, đứng xem như này là được rồi.
Trận chiến kết thúc khi chẳng còn một mống âm binh nào, tôi leo xuống dễ dàng giống như lần trước, khi chân chạm đất thì việc đầu tiên tôi phải làm là thu hồi Hỏa binh, Kim quân. Chỉ khi số binh lính này trở lại thành những hạt gạo thì không gian mới trở lên thoáng đãng hẳn, tuy trong không khí vẫn có còn đặc mùi thuốc súng.
Chị Đẹp trở lại “nhà” của chị ấy nhưng cũng phàn nàn một câu rằng mùi nước giải của trẻ con vẫn còn, tôi lại phải lật đật đi xách thêm một xô nước đổ vào những chỗ ban nãy tôi đã dùng nước giải. Sau khi mang cái xô đi cất và trở lại khu gò miếu thì đội nghĩa binh khăn trắng đã rút đi, chỉ còn ba ông Tam, chị Ma, ngài tuần đinh, ông Côn và ông Nhạn. Tất cả những vong hồn này đều đứng rìa gò miếu gần lũy tre, chỉ có chị Đẹp đứng một mình trước cửa miếu của chị ấy, điều này cũng dễ hiểu bởi vì đất là nơi riêng tư mà.
-Mọi người cứ bàn bạc đi ạ, em nghe được. Em tranh thủ nhặt mấy que hương gom lại đã.
Tôi dùng đèn pin soi lại những chỗ mình đã nhổ chân hương để thu gọn lại trong khi mấy vong hồn bắt đầu nói chuyện.
-Ngài tuần đinh! – Chị Đẹp lên tiếng trước. – Thật may ngài có mặt ở đây, ngài cũng biết đám người đó làm gì với ta rồi. Chúng đã làm ô uế bát hương của ta, yểm bùa ta làm ta chết giấc, nếu không có thằng bé thì số phận làm ma của ta chắc rất thê thảm.
-Ngọc Khuê cô nương yên tâm, ta hiểu, việc này ta sẽ nói cặn kẽ với ngài Xã Thần.
-Ta muốn được trừng trị đám này một cách sớm nhất có thể, đây là lần thứ hai miếu của ta bị xâm phạm. Ta không trách gì các ngài mà còn phải cảm ơn nhưng đám người kia ta nhất định muốn chúng chết. – Chị Đẹp nói tiếp.
-Lần trước cô đã hứa sẽ chia phần cho ta, ta được phần nhiều hơn, cô nhớ chứ? – Chị Ma lúc này mới lên tiếng. – Ta đã chờ ngày này từ rất lâu.
-Ta không quên việc ấy, cô nhất định sẽ được phần nhiều hơn. - Chị Đẹp nói. – Ta không biết chúng nó có bao nhiêu người, ta chỉ cần vặn cổ từ đằng trước ra đằng sau hai cái thằng vừa rồi còn đâu dành phần cho cô. Hai thằng đó đã đổ nước giải, phá hoại bát hương, yểm âm binh và tính triệt hạ cả con chó của ta.
Tôi nghe chị Đẹp nói đến đây thì phải cười, chị ấy đổ tội luôn cho hai gã đàn ông kia việc làm ô uế nơi thờ cúng.
-Ta xác nhận tất cả các việc ấy. – Ngài tuần đinh phụ họa. – Tất cả là có ba đứa chứ không phải hai. Nếu Ngọc Khuê cô nương muốn, ta sẽ làm chứng việc có tất cả sáu đứa đã vào đây phá hoại. Tôi nói như thế có phải không tướng quân?
-Ta cũng thấy sáu đứa! – Ông Tam đáp lời.
-Chính mắt ta cũng thấy sáu đứa! – Chị Ma cũng nói. – Nhưng cô đã nhận hai đứa thì số còn lại là của ta, đúng chứ?
-Của cô! – Chị Đẹp đáp lời. – Ta chỉ cần lấy mạng hai thằng vừa rồi, chúng nó phải trả giá đắt cho những tội tày đình mà chúng nó gây ra đêm nay.
Ơ! Thế ra hậu vận của sáu người đàn ông ở ngôi nhà hai tầng ven đường cái quan đã phần nào được những vong hồn định đoạt ở lũy tre này ư? Thật khó tin.
-Thưa ngài tuần đinh! – Tiếng một người từ bên kia lũy tre vọng vào. – Thuộc hạ xin bẩm báo.
-Có việc gì?
-Thưa, việc quấy phá ngôi nhà đã xong, bọn thuộc hạ rút về đây chờ lệnh mới của ngài.
-Kết quả thế nào? – Ngài tuần đinh hỏi.
-Thưa, bọn thuộc hạ cùng những hồn ma khác đã làm đứt dây điện, cũng cố gắng ném đất vào nhà nhưng âm binh rất mạnh nên phải rút ngay.
-Được rồi, cũng chỉ cần phá quấy chúng nó như thế, ngươi lui đi.
-Thưa vâng!
Chờ một lúc cho người lính rời đi thì ngài tuần đinh mới nói:
-Ta thực sự chưa hiểu rõ vì sao phải phá quấy ngôi nhà đó nữa.
-Đấy là ý của cháu, cháu muốn đánh động ạ.
Lúc này tôi mới lên tiếng sau khi đã gom xong đống chân hương vào một chỗ.
-Tại sao nhỉ? Ta tò mò đấy. – Ngài tuần đinh hỏi.
-À, là cháu muốn bọn họ không nghi ngờ những việc xảy ra ở đây và thầy phù thủy của làng có mối liên hệ nào. – Tôi giải thích. - Do bọn họ nghĩ trong làng mình có thầy phù thủy giấu mặt muốn phá họ nên cháu phải nhờ tuần binh quấy cùng lúc với trận đánh ở đây để họ không nghi ngờ mảnh đất này có mối liên hệ nào với thầy phù thủy của làng.
-Làng này làm gì có phù thủy? – Ngài tuần đinh ngạc nhiên. – Trước đây...
-Ngài xem nó có phải là thầy phù thủy không? – Chị Ma nói. – Nó có kém gì đâu.
-À! - Ngài tuần đinh lúc này mới hiểu ra, ông ấy bật cười thành tiếng.
Ngài tuần đinh là người rời đi đầu tiên sau khi thống nhất các câu chuyện với nhóm ma, ông ấy sẽ đi gặp Xã Thần để trình bày lại mọi chuyện, ông ta cũng mong muốn diệt trừ đám phù thủy nửa mùa này để làng được yên. Trọng trách bảo vệ âm phần của làng dồn lên vai ông ấy, nếu có chuyện gì không hay xảy ra mà bị vong hồn kiện lên quan trên thì ông ấy sẽ rất phiền phức. Bởi thế, ngài tuần đinh rất nhiệt tình giúp đỡ và đáp ứng mong muốn của chị Ma cũng như chị Đẹp, suy cho cùng chuyện này bên nào cũng có lợi cả.
-Con Vện không làm sao đúng không chị Khuê? – Tôi hỏi.
-Nó không sao, nó là một con chó ngoan. – Chị Đẹp đáp lời. – Nó đã quen với ta từ lúc mới được mua về, đêm nào nó chẳng ra đây chơi và ngắm trăng với ta.
-Ban nãy em thấy nó cắn người kia tơi tả.
-Số thằng ấy đen. – Ông Tam Ba bây giờ mới lên tiếng. – Thằng bò ra trước bị đớp một miếng vào bắp chân, thằng đi sau sợ quá chạy ngược lại miếu nên con chó đuổi theo. Chính ta cũng không ngờ con chó ấy lại thông minh đến vậy, ta nghĩ thằng đó bị đớp không dưới năm lần, nó còn rách cả quần đấy.
Ông Tam Ba kể ngắn gọn xong thì cười, ai cũng cười theo nhưng vì có tôi đang đứng cùng nên không ai cười to, họ đều biết nếu cười lớn quá thì tôi sẽ bị buốt tai, chính tôi cũng cười.
-Hình như hắn ta còn nhận thêm hai viên gạch, hơi tiếc là không ném được vào đầu của hắn ta.
-Đêm nay một thằng vỡ đầu chảy máu đầm đìa, một thằng bị chó cắn cho tơi tả. – Ông Lê Tam nói. – Liệu bọn chúng có nghi ngờ rằng đất này có vấn đề?
-Cháu chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ và điều tra nên mới có chuyện khi nãy ông tuần đinh nói đấy. Tuy vậy cũng không thể chủ quan, cháu nghĩ phải tấn công bọn họ càng sớm càng tốt, đêm nay sợ không kịp.
-Đêm mai thì sao? – Chị Ma hỏi tôi.
-Ta cũng muốn tham gia!
Tôi chưa kịp trả lời chị Ma thì chị Đẹp đã cắt ngang, không ai bảo ai, mọi người cùng quay sang nhìn chị Đẹp đang đứng ở rìa gò đất với ánh mắt ngạc nhiên.
-Cô tham gia kiểu gì, mà cô có biết đánh nhau đâu? – Chị Ma là người đại diện lên tiếng hỏi bởi vì tôi cũng còn đang ngạc nhiên.
-Ta... ta chưa biết. Nhưng cho ta đi với. – Tôi chưa bao giờ thấy chị Đẹp dùng tay mân mê váy áo của chị ấy như lúc này. – Ta đã nhường cô phần nhiều hơn thì cô cũng phải giúp ta.
-Ta giúp kiểu gì được? – Chị Ma hỏi lại.
-Cô quen biết rộng, cô quen cả quan tri huyện thì mau làm cho ta cái giấy như lần trước là được ngay mà. Ta muốn đi xem đánh nhau, ta...
-Lần trước cô bắt ta làm a hoàn của cô.
-Thì... thì lần này ta làm a hoàn được chưa? Nhưng mà lần trước ta với cô đi, ta đâu có đối xử với cô như a hoàn, chỉ là giấy tờ ghi thế thôi.
-Việc này gấp lắm, ta không dám hứa đâu.
-Cô... cô phải giúp ta, ta... ta là chị họ của thằng bé mà.
-Ơ! Cô là chị họ của thằng bé thì làm sao? Liên quan gì đến ta?
-Cô là sư phụ của nó, ta là chị họ, kể là cũng có dây mơ rễ má với nhau. Ta nói có đúng không?
Chị Đẹp quay sang nhìn tôi hỏi, chị ấy lôi tôi vào cuộc rồi.
-À thì... – Tôi gãi đầu chưa biết nên trả lời ra sao cho phải.
-Nếu Công chúa giúp được tiểu thư thì tốt, dù sao chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền cả. – Ông Tam nói đỡ cho tôi.
-Đúng! Đúng! – Chị Đẹp trở nên hoạt bát, chị ấy vớ lấy câu nói của ông Tam. – Chúng ta cùng hội cùng thuyền phải giúp đỡ lẫn nhau.
-Ta mệt với các ngươi. – Chị Ma gắt lên. – Không phải là ta không muốn giúp nhưng việc này đâu phải muốn là được.
Mọi người im lặng, có vẻ như ai cũng hiểu vấn đề giấy tờ dưới âm phần trừ tôi, tôi chẳng hiểu rõ lắm.
-Thôi được rồi, để ta đi gặp Xã Thần rồi lên nha môn luôn, nhưng ta không hứa trước đâu đấy.
-Được, được. Ta... ta đợi tin.
Chị Đẹp gật đầu như bổ củi, điệu bộ của chị ấy chẳng giống mọi khi chút nào, đúng là đi cầu cạnh người khác nó cũng có cái khổ. Chỉ vì muốn đi xem đánh nhau mà phải vứt bỏ tôn nghiêm, tôi thấy cảnh ấy mà phải cố nhịn cười, nếu tôi cười thì hậu quả khó lường lắm.
-Bây giờ em phải đi tìm cát đổ tạm vào bát hương của chị Khuê không thì mai bà ngoại em phát hiện ra...
-Việc ấy để mai cũng được, ta sẽ có cách để bà ngoại ngươi không ra miếu, ngươi không cần phải lo.
-Được chứ ạ?
-Lần trước ta còn làm được việc ấy đến nửa tháng, một ngày thì có sao.
-Vậy để mai em đi mua bát hương mới rồi nhờ sư thầy.
-Em phải cẩn thận, đừng để ông sư biến con bé này thành thiếu nữ ngâm thơ nhá, lần trước người ta mải đánh nhau còn nó nằm dài ra thơ với chả thẩn, tí nữa thì bị khoắng sạch kho.
Chị Đẹp im re không đôi co, bây giờ chị ấy đang ở chiếu dưới mà.
-Em nhớ mà. Em sẽ làm cẩn thận việc này để chị Khuê yên tâm. Còn bây giờ khuya rồi, chắc em phải về.
-Còn... còn... pháo...
Chị Đẹp ngập ngừng, tôi chợt nhớ ra.
-À đúng nhỉ, đốt pháo hoa ăn mừng thôi.
Nghe đến pháo hoa thì tất cả trở nên háo hức giống như chưa từng trải qua một trận chiến vậy, ba ông Tam háo hức đi trước để báo cho nghĩa binh. Tôi thu dọn mọi thứ rồi mới chạy đi, chị Ma và chị Đẹp thì cố ý đứng lại chờ tôi, vừa bò ra khỏi rào tre thì tôi ném những que hương xuống rãnh nước ở rìa cánh đồng. Chị Đẹp không ra ngoài được nên chỉ đứng ở bờ rào, chị Ma ban đầu định đi ra phía gò với nghĩa binh nhưng lại thôi, chị ấy đứng trên một thửa ruộng gần chỗ chị Đẹp. Có lẽ họ đều là phụ nữ, ít nhiều thì cũng có những cảm thông và hiểu nhau hơn cánh đàn ông, dù tất cả đều là ma. Chỉ một hành động nhỏ như thế của chị Ma thôi là tôi hiểu ra rất nhiều điều, trước khi đi ra chỗ gò, tôi nhìn chị Đẹp và cười, chị ấy cũng cười lại, hình như tôi chưa từng thấy điều này trước đây bao giờ. Vì hai chị xinh đẹp đứng gần nhau nên tôi cũng ưu tiên bằng cách lấy ra bốn cây pháo hoa trong ba lô rồi cầm trên tay chứ không chôn xuống ruộng.
-Hai chị đứng đây chờ em nhé, em đốt chỗ pháo ngoài kia trước, mấy cây này đặc biệt dành cho hai chị xinh đẹp.
-Thôi đi mau đi, chỉ được cái lẻo mép là tài thôi.
Chị Ma giục nên tôi chạy đi luôn. Ở gò đất vẫn còn can rượu 5 lít và mấy gói kẹo.
-Rượu hưởng xong cháu đổ đi nhá? – Tôi hỏi ông Lê Tam.
-Ui, hết từ tối rồi.
Tôi đổ hết can rượu ra mặt ruộng, bánh kẹo thì cho vào túi nilong buộc lại cùng với cái vỏ can màu trắng rồi cầm trên tay.
-Đốt xong là cháu phải về luôn chứ không bị tóm thì ốm đòn đấy.
-Biết rồi, biết rồi! – Ông Lê Ba nói vội. – Sắp có pháo hoa nhá!
-Còn mấy cây này ưu tiên cho hai chị kia, được chứ các ông?
-Được, được, không vấn đề gì.
Tất cả nghĩa binh khăn trắng tụ tập gần chỗ chôn pháo, họ đứng thành hình vòng cung và chờ đợi, khuôn mặt ai cũng háo hức đến lạ thường, chỉ là đốt pháo hoa thôi mà vui đến vậy. Tôi bật lửa lên châm dây cháy chậm rồi chạy về phía lũy tre nhà bà ngoại. Chạy được chừng dăm bước thì tôi dừng lại ngẩng đầu lên trời nhìn, sau tiếng phụt phụt là những đốm lửa bắn lên trời, tuy không cao lắm - tôi nghĩ chỉ năm mét là nhiều – nhưng cùng lúc mười hai cây pháo hoa bắn hàng loạt thì cũng ra trò đấy. Tôi xoay lưng bước đi, sau lưng là ánh sáng của pháo hoa, được chừng mười bước thì tôi dùng hai chân kẹp cái can để châm tiếp bốn cây pháo hoa mình đang cầm trên tay, pháo hoa cứ thế phụt lên, khi tôi đến gần chỗ hai chị đang đứng xem với khuôn mặt rạng ngời thì còn pháo còn phụt thêm hai, ba lần nữa mới tắt.
-Vui quá, vui quá! – Chị Đẹp lên tiếng khen.
-Em phải về luôn đây, chậm chân là bị bắt. Chị ngủ ngon nhé.
-Đi về cẩn thận nhé.
Chị Ma lướt đi đằng trước dẫn đường, tôi lật đật cầm can chạy theo sau để trở về nhà.
Dân làng tôi nhiều năm sau này chắc chắn vẫn cố suy đoán xem đứa nào ở làng hay bắn pháo hoa lung tung, nhất là vào những đêm giao thừa ở ngoài cánh đồng làng, dân quân phục bắt nhiều lần đều không được. Thậm chí có đêm giao ở ngoài cánh đồng vắng vẻ của làng hoặc bãi tha ma thì pháo hoa bắn lên không khác gì Kachiusa của Liên Xô trước đây.
Đứa nào nghịch thì tôi cũng không biết, đấy là một bí mật.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí