*** Một lần nữa, chỉ trong chưa đầy nửa giờ đồng hồ, tôi lại nép mình vào bức tường gạch có trát xi măng nhưng nó đã bớt lạnh đi rất nhiều, gió trên đầu không thổi, chỉ có hơi lạnh phía sau phả vào lưng. Yên lặng trong khoảng hơn nửa phút, không nghe thấy tiếng bước chân ai đi lại trong sân, chỉ có tiếng gió liu riu bên tai nên tôi nhón chân bước ngược trở lại chỗ ban nãy mình mới vừa nằm và ngồi xuống. Chỗ này bớt lạnh hẳn, điều này có nghĩa là Kim quân đang ở xung quanh bảo vệ cho tôi. Từ trong túi quần, hai quả pháo cối được lấy ra, hai con mắt của tôi nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên trên, đảo qua đảo lại như rang lạc trước khi ánh lửa màu xanh xòe lên sau tiếng “cạch”. Ngay khi ngòi nổ của hai quả pháo bắt lửa, tôi đứng dậy ném mạnh qua bức tường cao khoảng chừng hai mét. Chẳng hiểu sao hai quả pháo này lại có một quả nổ sớm hơn, dường như chưa chạm đất đã nổ, hai tiếng nổ lớn nối tiếp nhau, âm thanh chát chúa xé toạc màn đêm yên tĩnh. Đùng... Đùng! Tiếng pháo đầu tiên nổ cũng là lúc tôi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ nấp rồi nhanh chân men theo những bức tường để đến chỗ gốc cây nhãn - nơi tôi đang giấu ba lô. Trong ba lô vẫn còn hai quả pháo cối cùng với pháo hoa. Tổng cộng có ít nhất bốn tiếng nổ trong vòng chưa đến ba mươi phút, tôi nghĩ chỉ khoảng mười lăm phút là nhiều nhất, vào ban đêm âm thanh sẽ vang xa hơn nhiều so với ban ngày, kiểu gì trong làng cũng có những nhà nghe thấy, thậm chí những hàng quán ở đầu làng chắc hẳn nghe rõ mồn một. Đêm hôm đốt pháo, phá quấy làng xóm thì kiểu gì bác trưởng thôn cũng bị phàn nàn và dân quân sẽ phải đi tìm luôn trong đêm. Ngồi dưới gốc cây nhãn, tôi nhanh chóng mở ba lô lần sờ lấy ra hai quả pháo cối cuối cùng rồi nhét vào túi quần, khi xoay người lại thì đã thấy hai ánh đèn pin lia ngang lia dọc, bọn họ đang đi tìm kẻ phá đám. Ngồi trong hốc này, gió không thể thổi vào được mà hai mắt tôi vẫn phải hứng chịu những cơn gió lạnh, rét buốt quật vào rất khó chịu, hẳn là lũ âm binh ám lấy thôi không rời nửa bước, điều này cũng không có gì lạ. -“Để xem chúng mày làm gì được ông?” Tôi lẩm nhẩm trong miệng đọc ba lần câu khẩu quyết, chỉ trong khoảng mười lăm phút, tôi đọc lần này là lần thứ tám mươi mốt, chưa bao giờ tôi sử dụng cùng một lúc nhiều Thiên tử quân đến như vậy: Hai trăm sáu mươi mốt vong hồn tất cả - một con số mà nếu như không chiến đấu, chỉ cần đứng dàn hàng ngang trước mặt thôi cũng đủ làm tôi lên cơn cảm lạnh. Mười vị Thiên tử quân xuất hiện rất nhanh, tôi nhìn thấy hình bóng của họ nhưng không nhìn thấy họ đánh nhau với ai, chỉ biết rằng khoảng chừng hơn mười giây sau khi họ xuất hiện thì những cơn gió lạnh buốt không còn thổi vào mặt tôi nữa. Tôi chần chừ trong giây lát rồi đọc thêm khẩu quyết vì sợ rằng con số mười là quá ít ỏi. Sau vài lần đọc thì số Thiên tử quân đã lên đến năm mươi, khoảng không nhỏ trước mặt tôi không còn nhìn thấy màu tối của cánh đồng nữa mà là những bóng lưng mặc giáp trụ của vong linh mà khi xuất hiện, họ chỉ say sưa đánh và đánh. Giải quyết được nguy cơ cơn cảm lạnh tiềm tàng thì tôi phải đối mặt với ánh đèn pin soi đến mỗi lúc một gần, tiếng bước chân cùng tiếng người mỗi lúc một rõ hơn. -“Bây giờ mình ẩn thân thì kiếm và ba lô vứt đi đâu?” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đầu tối om như hũ nút, tán cây nhãn rậm rạp, những khe hở quá nhỏ để nhìn thấy bầu trời. Hai tay tôi chống vào hai bức tường đứng lên với thử, tôi không nhớ độ cao của bức tường là bao nhiêu nhưng cố với thì đã sờ được bờ tường bên phải nên vội xoay qua phía ấy. Ba lô được nhấc nhẹ lên một cách cẩn thận, tuy nhiên tôi chưa dám thả xuống vì sợ sẽ gây ra tiếng động, đặc biệt là cây kiếm gỗ, tôi lưỡng lự không biết có nên thả qua khu vườn hoang hay không, bởi vậy tôi vẫn cầm trên tay trái, lá vối đã cho vào miệng rồi. Tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp, hai chân tôi đã nhón lên gờ của bức tường, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài chờ đợi, nếu có ánh đèn pin chiếu vào thì tôi sẽ thả cái ba lô xuống đất, ba lô nhất định sẽ gây ra tiếng động và bọn họ sẽ chú ý. Mất ba lô đồng nghĩa với lưỡi lê AK, pháo hóa... và những đồ lỉnh kỉnh khác nhưng không thể truy ra tôi được, việc này không phải bây giờ tôi mới nghĩ đến. Đối với thanh kiếm Cuồng Phong, tôi không đành lòng ném xuống, nếu ba lô đã đủ gây tiếng động thì bọn họ sẽ tìm kiếm ba lô, lợi dụng tình hình thực tế mà tính tiếp, có thể ném cái kiếm gỗ trừ tà sang khu vườn bên phải. Kế hoạch là như vậy và tôi căng thẳng nghiến răng chờ đợi. Từng giây trôi qua căng thẳng, tiếng bước chân gần hơn, ánh đèn pin có lúc đã rọi vào đoạn tường này. Tôi dùng chân phải huơ nhẹ trong bóng tối để tìm chỗ đặt chân khả dĩ, thân cây nhãn là nơi duy nhất có thể dùng làm bàn đạp để tôi cố sức rướn mình lên. Rất khó nhọc nhưng cắn răng cắn lợi mà cố vì thời khắc nguy hiểm đang cận kề, sau cùng thì hai nách của tôi cũng đã ở trên bờ tường, tôi tranh thủ thở vì mệt. (Bạn nào hay trèo trường hồi xưa thì biết thôi, chỉ cần hai nách lên được bờ tường thì sau đó sẽ có thế để leo lên.) Lá cây nhãn chạm trên đỉnh đầu, tôi định cố để leo lên nhưng tạm dừng bởi vì tiếng bước chân đã dừng lại, tiếng người nghe rõ hơn, dường như gã nào đó cầm đèn pin chỉ còn cách cái hốc tôi trốn chừng ba mét là nhiều, tôi cố nghển cổ lên nhìn và thấp thoáng đã thấy bóng người, tuy chỉ là phần đầu xuống đến phần vai nhưng vẫn tốt hơn là phải đoán xem người đang tìm mình đứng ở chỗ nào. Tôi tranh thủ nhìn Thiên tử quân, năm mươi vị đã tạo thành một hình vòng cung bảo vệ nơi tôi đang trốn, lá trên cây nhãn lặng im như tờ, trời đứng gió. -Đm, Cội ơi, mấy thằng dân quân đến hỏi chuyện. -Mấy thằng? -Ba thằng! -Mày vào nhà đi, có sao thì trình bày vậy, tao vào ngay. Ánh đèn pin tắt, bóng tối tứ phía. Tôi nghe như có tiếng “tít, tít” nhưng chưa đoán ra là tiếng gì, một khoảng im lặng diễn ra sau đó trước khi gã Cội lên tiếng: -Anh Dực à? Bao giờ anh về? À, thì ra gã này gọi cho đại ca. -Đm, đéo hiểu sao từ nãy đến giờ có thằng chó đẻ nào ném pháo vào nhà mình, đcm nó, ném ngay vào giữa chiếu... Vâng... bọn em đi tìm hai lần rồi nhưng không thấy gì. Vâng... bây giờ bọn dân quân trong làng chắc nghe tiếng pháo nổ nên có mấy đứa kéo ra, thằng Xi vừa bảo em... Em đang ở ngoài cánh đồng. Lão Dực ở đầu bên kia không biết nói gì, tôi chỉ nghe được những lời đáp và câu hỏi của gã Cội này mà thôi. -Có anh, sau nhà gió mạnh, đằng trước thì yên ắng lắm. Anh nghĩ mình bị thằng nào chơi không? Em... sao ạ? Sao giờ anh vẫn chưa vào được chỗ đấy á? Em thấy đêm nay cứ lạ lạ thế nào ấy. Vâng... để em vào nói chuyện với đám dân quân. Em mà bắt được thì... Vâng, mấy thứ ấy em để trên tầng anh không phải lo, bọn nó chắc vào hỏi han linh tinh thôi mà. Như vậy là lão Dực vẫn chưa đột nhập được vào khu vườn, chắc con Vện vẫn còn sủa hoặc vì lý do nào đó khác. Gã Cội sau khi gọi điện thoại đã từ bỏ việc tìm kiếm và quay trở vào nhà, tôi chờ cho gã đi thật xa mới quyết định thả ba lô xuống khu vườn, có tiếng loạt xoạt khi ba lô rơi xuống, chứng tỏ ngay cạnh bức tường có cây thấp. Tôi cũng phải bỏ lá vối ra chấp nhận rủi ro khi đối mặt với người sống để tạm thời né đi những phiền phức do đám âm binh có thể gây ra. Rời khỏi chỗ nấp, tôi men theo bờ tường đi về phía ngôi nhà, người ta thường bảo nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, trên tay tôi chỉ có thứ vũ khí duy nhất là thanh kiếm gỗ, nó vô dụng với những gã ở trong nhà kia nhưng lại giúp tôi cảm thấy tự tin hơn đôi chút, xem như một liệu pháp tâm lý vậy. Tôi chưa dám băng qua thửa ruộng trước mặt bởi vì phía trên đường cái quan đang có hai cái xe đạp Phượng Hoàng dựng trước cổng ngôi nhà, ánh đèn điện hắt ra giúp tôi nhìn rất rõ. Tôi nghĩ nhanh những kế hoạch trong đầu và quyết định sẽ mạo hiểm, nhìn về phía ngôi nhà, tôi cố hình dung trong đầu mọi thứ mình biết nhưng dù thế nào thì cũng phải hết sức cẩn trọng. Phải có cách nào đó chấm dứt trận chiến này cũng như phải “ăn sạch” binh của đối phương, chỉ có như vậy thì chuyện này mới kết thúc và lão Đường Thốc Tử ắt hẳn sẽ lộ mặt. Tôi nảy ra một ý tưởng và nhếch mép cười, ban nãy gã Cội kia có nói là giấu cái gì đó ở trên tầng, nếu bây giờ ném pháo cho nổ ở trên đó thì sao nhỉ? Liệu dân quân có lên trên đó kiểm tra hay không? Tôi nhớ lại hôm mình dọn nhà, cầu thang dẫn lên tầng trên chia tầng hai đó thành hai phần: Phía trước nhà trống, nơi có đặt ban thờ gia tiên, phía đằng sau có một căn phòng rộng và một lối nhỏ dẫn ra ban công. -“Ném một quả pháo vào ban công!” Phải làm thật nhanh nếu không mấy anh dân quân kia rời đi lại nhỡ việc, tôi lấy từ trong túi quần ra một quả pháo rồi cầm ở tay phải, bật lửa trên tay trái còn Cuồng Phong kiếm nhét vào cổ áo. Căng thẳng thật sự. Tôi lom khom chạy về phía trước, được hai phần ba quãng đường thì ngồi xuống quan sát chừng vài giây - chủ yếu là nhìn về phía trước ngôi nhà – đồng thời ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đang đứng đến ban công sau nhà. Tôi nhớ khoảng sân bên hông nhà rộng khoảng năm mét nên bước thêm vài bước nữa rồi mới bật lửa lên, dây cháy chậm bén lửa nhưng tôi không ném luôn, tôi không tin mình may mắn là sẽ ném chính xác vào khu vực ban công nên cầm quả pháo khoảng một giây đồng hồ rồi mới nhắm hướng ban công ném mạnh quả pháo lên không trung rồi quay lưng bỏ chạy. -Đùng! Tiếng nổ chát chúa lại một lần nữa vang lên trong đêm tối, chẳng khác gì trêu ngươi dân quân và những người đàn ông xấu bụng trong ngôi nhà hai tầng ấy. Tôi đứng nấp ngay góc tường của ngôi nhà bên cạnh ruộng rau muống để tiện theo dõi, chưa đến mười lăm giây kể từ sau tiếng nổ, ánh đèn pin chiếu khắp nơi, chủ yếu tập trung ven tường của ngôi nhà, soi lên nóc nhà và lia cả ra cánh đồng. -Lên trên gác thử xem, tiếng nổ ở trên ấy. – Anh dân quân nào đó soi đèn pin lên ban công. – Xác pháo lả tả trên kia. Trên ấy các anh đã kiểm tra chưa? -Trên đấy làm gì có cái gì đâu. -Bọn em không tự tiện vào nhà được, nhà các anh thuê thì các anh lên xem thử thế nào. Đêm hôm mà pháo cứ nổ ở nhà các anh thế này thì bọn em cũng phải có báo cáo với lãnh đạo. Tôi đứng nấp nghe thấy đoạn hội thoại này mà mát lòng mát ruột, nhếch mép cười đắc ý, chỉ một lúc sau, tiếng cửa mở ở trên tầng hai, một người nào đó đã lên ban công với một cái đèn pin. -Chẳng có gì đâu ông em ơi, đúng là có xác pháo. Mẹ thằng bố láo nào đêm hôm đi phá giấc ngủ của người khác, phiền mấy ông em quá. Đằng nào cũng đến, vào làm chén nước cho ấm bụng rồi đi tuần cũng được, gấp gáp gì. Qua giọng nói thì tôi nhận ra là gã Cội vừa rồi nghe điện thoại, gã này cũng đã từng ăn một đạp vào mang tai, nếu tôi nhớ không nhầm, mấy hôm trước không thấy mặt gã này, vậy là trong nhà phải có đến năm người là ít nhất. Những bóng người tắt đèn pin và quay trở vào nhà, bao gồm cả mấy anh dân quân. Tôi không thấy tiếng đóng cửa, ban nãy tiếng mở cửa nghe rất rõ nhưng tiếng đóng cửa lại không nghe thấy, có khi nào gã Cội quên đóng lại hay không? Muốn biết câu trả lời thì cách duy nhất là tự đi tìm, tôi không chần chừ một giây nào, lom khom chạy chéo về hướng Nam một đoạn, băng qua những thửa ruộng trơ gốc rạ, chỉ khoảng năm chục mét thì tôi đã thấy điều mình cần thấy. Cửa ban công vẫn mở toang, trên nền sáng của bức tường tầng hai là một khoảng xám một khoảng tối om trong, đó chính là lối vào. Tôi nằm sấp xuống mặt ruộng, trên lưng rất lạnh, dưới bụng thì ấm, điều này thì cũng dễ hiểu thôi, chả phải tôi đang ở giữa lũ âm binh hay sao. Cắn răng hứng chịu những cơn gió lạnh, tôi mở to mắt nhìn và suy nghĩ thêm. Cái gì được giấu ở trên tầng? Lần trước và lần này đám âm binh đều xuất hiện từ trên tầng của ngôi nhà chứ không đi từ trong ra, có khi nào âm binh được giấu trên ấy? Và nếu giấu thì giấu kiểu gì? Tôi nhớ lại gã phù thủy tên Canh! Nhớ bát hương trên nóc cái tủ cũ trong ngôi nhà nhỏ ở làng bên. Nhớ cái mâm nhôm bày biện những thứ linh tinh khó hiểu mà tôi đã tìm cách đổ nước giải vào. -Trên đó kiểu gì cũng có bát hương!” Tôi khẳng định điều này bởi vì bọn họ cùng một hội với nhau, cách làm việc cũng tương tự nhau nên sẽ không có gì là khó hiểu nếu mò lên trên ấy và thấy trận pháp. Đám âm binh này phải có nơi trú ngụ, nhất định phải có chứ. Nếu muốn trèo lên ban công và đột nhập vào tầng hai thì có một cách duy nhất là trèo lên bức tường cao gần hai mét sau đó bám vào ban công và đu lên. Việc này hết sức nguy hiểm nếu bị bắt được nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, tôi nhổm người dậy lom khom đi về phía trước, men theo tường nhà đến gần cửa sổ, lắng nghe tiếng nói chuyện giữa nhóm dân quân và những người đàn ông. Thanh kiếm gỗ bắt buộc phải để lại nên tôi để sát vào mép một bờ ruộng rồi bắt đầu công cuộc trèo tường của mình, lấy đà tại chỗ bật nhảy, chỉ một lần đã bám được vào bờ tường và đu lên. Ngồi trên bờ tường gạch, nhổm người lên vịn vào ban công rồi đu lên, trong quá trình này tim tôi cũng hoạt động mạnh hơn. Tôi cũng sợ. Tiếng súng của Hỏa binh từ phía cánh đồng vẫn vọng đến bên tai. Leo lên được ban công, tôi cởi dép ra cầm trên tay rồi cẩn thận bò ngồi vào khoảng tối phía trong, cánh cửa phòng lần trước tôi nhìn thấy vẫn đóng kín nên tôi bỏ qua. Nhẹ nhàng hết mức có thể, tôi nhón chân đi qua đoạn cầu thang, phía dưới nhà vẫn có tiếng nói chuyện xã giao và tiếng mời nước nhau, hỏi han lẫn nhau. Ban thờ gia tiên của ngôi nhà tối om nhưng giữa căn phòng trống tôi nhìn rất rõ mấy đốm lửa nhỏ, cẩn thận bò đến gần dùng tay sợ nhẹ, đúng là hình dáng của bát hương, xung quanh là những thứ gì tôi không biết. Cửa sổ hướng ra cánh đồng và cửa sổ phía trước đều mở, chút ánh sáng yếu ớt không đáng kể chẳng thể giúp tôi quan sát được gì nhưng tôi đoán bát hương này là thứ cần phải hủy đi. Thời gian không có nhiều nên tôi rút luôn mấy cây hương và cắm ngược vào bát hương để dụi tắt rồi một tay cầm luôn cái bát hương đo đi ngược trở ra. Tôi thật sự nghĩ mình có thể trở thành một tên trộm, quá trình đột nhập và trở ra ban công tôi không gây ra bất cứ một tiếng động nào, dù là nhỏ nhất. Để cái bát hương xuống nền ban công, tôi quỳ gối xuống vạch quần ra tè vào một cái dép để nước giải từ đó chảy vào bát hương. Tôi không muốn phun trực tiếp vì sợ lại phải đi trị liệu như lần trước hoặc sau này tuyệt tự thì khốn khổ khốn nạn. Xong xuôi tôi mang bát hương trở vào nhưng bò ngồi được vài mét thì nghe tiếng chào ra về của mấy anh dân quân, nhắm nguy hiểm sẽ tăng cao nên tôi đặt bát hương xuống ngay chỗ ấy rồi quay trở ra ban công ngay. Đôi dép rất nhanh chóng được xỏ vào, quả pháo cuối cùng cũng được sử dụng, quả pháo này tôi ném về thửa ruộng cạnh ruộng rau, mục đích là đánh lạc hướng để tìm đường lui. Tiếng xì xì nhỏ vang lên, tôi tung quả pháo và nhanh chân đến rìa ban công chuẩn bị đu người xuống. -Đùng! Tiếng pháo lại nổ một lần nữa như trêu ngươi những người lớn đang ở dưới nhà, tiếng bước chân chạy rầm rập - tôi có thể nghe rõ - tiếng hò hét truy tìm thủ phạm vang lên cũng là lúc tôi tụt được xuống dưới đất. Ngay khi vớ được thanh kiếm và cầm chắc trong tay thì tôi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về hướng Đông không ngoái lại. Vừa chạy tôi vừa vung kiếm loạn xạ, miệng lẩm bẩm định gọi Thiên tử quân trợ giúp, tuy nhiên chưa kịp đọc khẩu quyết tôi đã nghe tiếng chị Đẹp hét lớn, rất gấp: -Nằm xuống, nằm xuống mau! Dù không nhìn thấy rõ phía trước là cái gì nhưng tôi cũng làm theo, nhào người về phía trước, thật may cũng là ruộng đất mà thôi, hơi đau một tí nhưng nói chung là ổn. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi