*** Tôi không hiểu vì sao mình phải nằm xuống nhưng nhiều lần đi “làm việc ban đêm” với chị Ma trước đây đã giúp tôi có một phản xạ tự nhiên - cũng xem như kinh nghiệm – khi đặc biệt nghe theo lời cảnh báo của chị ấy. Đêm nay không đi cùng chị Ma nhưng chị Đẹp cũng là ma cũ, cũng giọng oanh vàng lảnh lót nên khi nghe thì làm theo chứ không suy nghĩ nhiều, đến khi nằm sấp dưới đất rồi tôi mới tự cười một mình bởi vì nhận ra rằng có quá nhiều thứ được chị Ma chỉ dạy mà mình không nhận ra. -Còn nằm đó nữa à? Đứng dậy mau lên, chạy về hướng Nam đi, đổi hướng! Tôi ngoái đầu lại nhìn chỉ thấy bóng chị Đẹp đứng quay lưng về phía mình dang hai tay ra như chặn đường ai đó, nhiều ánh đèn pin chiếu đến phía này. -“Mình bị phát hiện rồi, sao chị Khuê lại đứng đây?” Một chút luống cuống nhưng tôi vội lấy lá vối ở túi quần sau, lồm cồm bò dậy, vạch mũ len rồi nhét vào miệng, vội quá nên lá vối nhàu nát nhưng không sao, vẫn còn đủ tác dụng là được. Tôi ngồi ngẩn ra giữa thửa ruộng, phía trước mặt là chị Đẹp và đội hộ vệ cùng với hai đội Hỏa binh dàn hàng ngang. -Ngươi còn ngồi đó làm gì? Không chạy mau mấy thằng đó nó tóm được bây giờ. Chị Đẹp nói lớn làm tôi bừng tỉnh vùng ngay dậy lom khom nhìn hướng Nam bỏ chạy, chạy không thể nhanh được vì tư thế cúi thấp, thanh kiếm vẫn phải cố hạ xuống thấp nhất có thể để không bị phát hiện. Tôi chạy được chừng ba mươi mét về hướng Nam, vừa chạy vừa nhìn chị Đẹp và đội hộ vệ, bọn họ cũng di chuyển chậm từng bước theo hướng tôi di chuyển giống như che chắn cho tôi vậy. Đây... đây gọi là che mắt sao? Chạy thêm được vài mét về hướng Nam tôi đổi ý rẽ phải chạy về hướng Tây, chị Đẹp và đội hộ vệ cũng chậm chạp từng bước xoay qua che chắn tiếp cho tôi. Chạy thêm được khoảng hơn hai mươi mét nữa thì tôi dừng lại cạnh một bờ ruộng cao rồi nằm sấp xuống, ngó đầu lên quan sát thử xem chuyện gì. Tôi vẫn chưa nắm được tình hình hiện tại, chị Đẹp xuất hiện ở đây vậy Thiên tử quân đâu? Âm binh đâu? Nhìn về hướng Tây, nơi ít phút trước là chiến trường giữa hai bên bây giờ chỉ là những khoảng tối đen. Tôi bò tiếp thêm vài mét nữa thì chị Đẹp chạy đến, đội hộ vệ và Hỏa binh vẫn theo sát phía sau, tôi vội hỏi: -Ơ, bọn âm binh đâu hết rồi chị? -Ta không biết, đang đánh nhau hăng tự nhiên bọn nó như có ai kéo về nhà ấy, nhanh như một cơn gió. -Còn Thiên tử quân? -Bọn kia chạy hết rồi, Thiên tử quân chưng hửng một hồi rồi họ cũng biến mất, chỉ còn lại ta và lính của ngươi thôi. Tôi vẫn nằm nép mình sát bờ ruộng, chị Đẹp đi đến gần và ngồi xuống. -Em bị phát hiện ra rồi à? -Một đám người đuổi theo ngươi, ngươi không thấy à? Tôi lắc đầu, lúc ấy mải chạy không nghe thấy gì, quen nghe tiếng ma theo gió vọng đến tai nên tiếng người ở xa quá chẳng nghe rõ cũng nên. -Kia kìa! Nhìn mà xem. Đội Hỏa binh và hộ vệ di chuyển sang vị trí khác giúp tôi nhìn rõ những ánh đèn pin và một nhóm người đang đứng gần chỗ ban nãy tôi vừa mới ngã. -Đéo nhầm được đâu, rõ ràng tôi nhìn thấy có người chạy ra hướng này. -Tìm kỹ xem. -Tìm kỹ đi, bắt được dần cho nó một trận mềm xương, có mấy ông em dân quân đây chứng kiến nhá. Trộm cắp, quân trộm cắp. -Nó chạy về hướng này chắc không phải người trong làng, chắc người thiên hạ. -Thiên hạ hay người làng cứ bắt được trước đã rồi tính. Ánh đèn pin lia qua chỗ tôi đang nấp. Tôi hỏi chị Đẹp: -Có mấy người tìm em ở đấy hả chị? -Ừm... tám đứa. -Tám à? Tôi ngồi bật dậy. -Ừ, tám đứa tất cả, có cả thằng hôm qua bị con Vện cắn nữa kìa, thêm cả thằng bị ngươi ném vỡ đầu, đầu nó màu trắng, ngươi nhìn thấy không? -Không cần, không cần. Bọn âm binh rút rồi thì chị đến ngôi nhà xem thử còn ai trong nhà không, mau lên chị. Chị Đẹp không hỏi lại tại sao phải làm như vậy mà đứng vụt dậy chạy đi ngay, tôi cũng lồm cồm bò vài mét rồi đứng dậy quay đầu nhìn đám người. Đèn pin không soi về hướng này nên tôi chạy thật nhanh, băng qua vài thửa ruộng tôi đã ở phía sau, họ đang bận lùng sục hướng Đông và cả rãnh nước cạnh đường cái quan. -Không có ai, không còn đứa nào trong nhà. Tôi chạy về hướng ngôi nhà, chị Đẹp quay lại báo cho tôi biết, đây là một tin vui và phải làm thật nhanh. -Chị, chị dẫn đường cho em men theo bức tường bên kia (hướng ruộng rau). Có ma dẫn đường tôi chạy tự tin hẳn, chưa đầy một phút sau tôi đã đứng nép mình vào bức tường gần cổng nhà, thanh kiếm gỗ một lần nữa được để xuống sát mép một bờ thửa, rất gần hai cái xe đạp Phượng Hoàng đang dựng ven đường. -Ngươi đột nhập lần nữa sao? Tôi gật đầu. -Cẩn thận bên trong còn âm binh, bọn nó đông... -Ban nãy em đã đái vào bát hương của âm binh rồi. -Cái... cái gì... ?!!! Ngươi... -Chị cảnh giới cho em, họ quay lại nhớ báo cho em, em vào mau thôi. -Ngươi không mang theo kiếm nhỡ đâu... -Trông chừng cho em nhé. Dứt lời tôi luồn ngay vào trong nhà, ở phòng khách, trên cái chiếu cói có nhiều xác pháo màu đỏ tươi, trên bàn uống nước là ấm trà cùng vài cái chén. Tôi vớ luôn lấy ấm trà hãy còn nóng, mở nắp ra nhìn thấy nó vơi phân nửa, đóng nắp lại cầm theo chạy nhanh lên tầng hai. Chạy được nửa cầu thang thì tôi dừng lại vạch quần thêm lần nữa, thật tiếc là không được nhiều nhưng chắc cũng đầy... tương đương một chén nước chè. Cái bát hương vẫn nằm giữa lối đi, tôi ở trong tối nhìn ra nên thấy rõ, nước chè trong ấm được lắc hai, ba lần rồi rót thêm vào bát hương lần nữa, tôi cố làm việc này thật nhanh. Cái bát hương được để lại chỗ cũ, có lẽ là một cái mâm bằng nhôm. Tôi lần sờ được ba cây hương ban nãy mới dụi tắt, dùng sức bẻ đi một đoạn rồi ném luôn ra ngoài cửa sổ phía Đông, tiện thể quan sát nhóm người, bọn họ vẫn đang tìm kiếm nhưng có hai ánh đèn đang quay về hướng ngôi nhà. Tôi cúi người bật lửa châm hương, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay khi ba nén hương bén lửa tôi phẩy tắt rồi cắm vào bát hương. Tôi khấn rất thành tâm: -Các ông chết rồi thì nằm yên dưới ba tấc đất đi, nếu còn hiện lên nữa lần sau cháu ném cả bát hương này vào hố xí. Vơ vội cái ấm nước chè chạy vội xuống cầu thang, đặt cái ấm trở lại vị trí cũ bước ra đến cửa cũng là lúc hai người đàn ông đi vào đến cổng. -Đm! Đéo nhầm được đâu, rõ ràng tao lia đèn pin thấy bóng một thằng ôn con chạy về hướng đấy. -Trẻ con thì hơi lạ, có khi là một thằng lùn. -Đéo quan trọng, quan trọng là có trộm. Bọn chó đẻ nó để ý bọn mình rồi. Tôi đứng nép vào một bên cửa để hai người đàn ông đi vào, hai gã này là tôi biết tên một gã, gã này không ai khác chính là tên Cội. Hai người đàn ông đi vào đến giữa nhà rồi đứng sững lại nhìn quanh, gã Cội nói: -Sao tao cảm giác như có người trong nhà nhỉ? Gã nhìn quanh một hồi rồi ngồi xuống ghế rót nước chè uống ngon lành. Tuy vậy gã Cội vẫn đưa mắt đăm đăm nhìn ra cửa nhà. Tôi né tránh ánh mắt gã, quay lưng đi ra cổng. Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của gã Cội với người ngồi đối diện: -Pha ấm chè khác đi, chè này uống như cứt. Chị Đẹp đứng chờ tôi ngoài cổng có chút lo lắng nhưng nhìn thấy tôi bước ra cười tươi thì yên tâm hẳn. -Ngươi đã làm gì? -Đổ thêm nước giải loãng vào bát hương ạ. Chị em mình đi thôi. Tôi đến chỗ giấu, lấy thanh kiếm gỗ rồi định đi lại khu vườn hoang lấy ba lô thì nghe tiếng gọi người ý ới. -Đm, đây này, có dấu chân. Tôi đứng khựng lại nhìn chị Đẹp trong giây lát rồi chạy về phía cây nhãn, trước tiên cần rời khỏi đây đã, dù sao chỗ này cũng chẳng còn việc gì nữa, cứ để bọn họ điều tra thoải mái. Tôi quay lại nhìn lại không thấy chị Đẹp theo phía sau mà chị ấy lại đi vòng ra phía sau ngôi nhà hai tầng, dường như chị ấy bị thu hút bởi phát hiện của những người đàn ông kia. Tôi khẽ thở dài dựng thanh kiếm gần gốc nhãn rồi chạy lại chỗ chị Đẹp đang khoanh tay đứng nhìn. -Về thôi chị, ở lại đây làm gì nữa. -Chờ ta một chút, ta còn có việc. -Chẳng còn gì để xem đâu, giờ chị em mình về nhà xem trận đánh ngoài cánh đồng còn vui hơn. -Một chút nữa. – Chị Đẹp đáp lời dứt khoát nên tôi cũng đành im lặng. Sáu người đàn ông bao gồm cả ba anh dân quân đang túm tụm soi đèn pin vào bức tường, nơi ban nãy tôi đã trèo lên, thấy vậy tôi cũng chạy lại xem thử dấu vết do chính mình để lại. Trên bức tường màu xám có vài dấu bùn đất còn rất mới. -Nhìn đây, bọn thằng trộm định trèo lên trên gác thật. -Xưa nay làng này chưa có trộm kiểu này. -Thì bây giờ có đây, ông em xem thử dấu chân còn mới thế này, lại đúng hướng phát hiện có người. -Đm, bọn này to gan thật, trong nhà toàn đàn ông mà cũng dám mò vào. Trên ban công cũng đã có người xuất hiện - chính là gã Cội - đèn trên tầng hai cũng đã bật sáng, tuy vậy trên tay gã đàn ông vẫn cầm đèn pin soi khắp cả, từ nền ban công đến thành tường của ban công. -Đây, dấu đất rơi vãi đến đây thì hết. – Gã Cội rọi đèn vào chỗ mà tôi đã bỏ dép ra và xỏ dép vào rồi nhận định. Tôi cũng xem đây là kinh nghiệm cần đúc rút. – Chắc nó mới trèo lên đến đây nghe anh em ta nói chuyện nên chạy luôn. Gã Cội nhoài người ra khỏi ban công dùng đèn pin soi, gã soi cả bờ tường và nơi ấy cũng có dấu vết bùn đất, ở trên soi xuống, ở dưới soi lên bàn luận. Tôi cũng tò mò nhưng miệng tôi há hốc, cứng đờ, hai mắt mở to khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chẳng hiểu chị Đẹp ban nãy đứng phía đằng sau tôi mà bây giờ lại đứng vắt vẻo trên bức tường kia từ lúc nào, tôi cũng chưa kịp hiểu tại sao chị ấy lại làm như vậy thì... thì chị ấy đã kéo tay gã Cội. Mọi việc xảy ra rất nhanh, gã Cội chới với rồi ngã xuống chỗ những người đang đứng bên dưới. -Ớ ớ... ối! Huỵch! Á a a... Đám đông nhốn nháo, đèn pin rơi cả xuống đất, tôi thì đứng chết trân nhìn không chớp mắt. Chị Đẹp với điệu bộ phủi tay đi lại chỗ tôi đang đứng và nói: -Đi về thôi! -Chị... -Vui đùa với nó một tí, nó chưa chết được đâu. -Nhưng... nhưng... – Tôi lắp bắp. -Ngươi chưa thấy người ngã như thế bao giờ à? Chỉ là ngã thôi chứ có gì đâu. Tiếng kêu đau đớn của gã Cội kèm tiếng nói của nhiều người, đèn pin được nhặt lên và tập trung soi chỗ gã Cội vừa ngã. -Đau... đau quá, tao... tao gãy tay... Á... đừng... -Mau... mau đưa lên bệnh viện mau, đm, đứng thôi mà cũng đéo cẩn thận. Chị Đẹp giục tôi: -Đi nào, nãy ngươi giục ta đi bây giờ lại đứng ngây ra như phỗng thế à? -À, vâng! Tôi lật đật chạy theo chị Đẹp một đoạn rồi rẽ vào lấy thanh kiếm và trèo tường lấy ba lô, chị Đẹp đứng chờ tôi, ngay khi gặp lại tôi hỏi luôn: -Hình như... hình như chị có chủ đích làm người đó ngã? -Sao ngươi lại đổ tiếng ác cho ta? Chỉ là tiện tay mà thôi. -Tiện... tiện tay... ngã từ độ cao ba mét như thế thì sống cũng thành tật chị ơi. -Đã bảo là nó chưa chết, cả đám ở dưới đỡ cho nó còn gì nữa, nó chỉ bị ta bẻ tay, thằng đó yếu xìu. -Chị... chị bẻ tay người ta? – Tôi hỏi với giọng nghi ngờ. -Ngươi đừng có thấy ta là con gái mà coi thường, đầu của bọn nó ta còn vặn được thì tay có ý nghĩa gì nữa. Tay phải thằng đó coi như phế bỏ nửa năm, thêm vài cái răng nữa. Tôi khẽ rùng mình. -Ngươi sợ đấy à? Tôi không gật, không lắc mà chỉ khịt mũi. -Ta giữ lời hứa, ta chỉ xử hai thằng đã chui vào phá bát hương của ta. – Chị Đẹp giải thích. – Thằng này là phần của cái Hoa nên ta chỉ tiện tay vui đùa chút thôi, xử thế nào là việc của cái Hoa chứ không phải việc của ta. Tôi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Bao lần đi đánh nhau với ma quỷ thì chém bọn chúng, bọn chúng tan biến nên chỉ phấn khích chứ không sợ hãi, lần này tận mắt thấy người khác ngã từ ban công xuống đất khiến tôi thót tim. -Bây giờ chúng ta trở lại cánh đồng hả? – Chị Đẹp hỏi. -Vâng! – Bây giờ thì tôi mới gật đầu. -Ở đấy có một thằng đêm qua vào phá miếu, một thằng như ngươi nói là lão đại của bọn chúng sao? Tôi gật đầu. -Mọi khi ngươi mau mồm mau miệng, sao mới nhìn thấy cảnh đơn giản như thế lại trở nên trầm ngâm? -À... em... -Ngươi có lòng từ bi nhiều quá... – Chị Đẹp hạ giọng. – Nhưng mà cũng phải, ngươi còn nhỏ tuổi lại là đứa bé tốt bụng. Ngươi cứ làm việc tốt của ngươi còn ta sẽ làm việc tốt của ta, ngươi nghĩ ngợi làm gì. -À... là do... do lần đầu... -Bớt nghĩ, lần sau không muốn thấy thì đừng có nhìn. Bọn ta báo thù thì rất khủng khiếp, ngươi không biết càng hay. So với lần trước thì gãy răng, gãy tay đâu có là cái gì kinh khủng. Nhân cơ hội đêm nay tối trời, tìm cách giải quyết bọn âm binh ở ngoài cánh đồng và hai gã kia đi nhỉ? -Chị làm em sợ quá nên em chưa nghĩ được gì. – Tôi thú nhận. Chị Đẹp che miệng cười khúc khích và nói: -Tướng quân chỉ huy cả nghìn binh lính, mới thấy cảnh một thằng người ngã ban công mà hồn siêu phách lạc, có phải là ngươi không đấy? Tôi cười buồn gãi đầu không biết trả lời ra sao cho phải nên đành đổi sang chủ đề khác, và vì vậy tôi mới biết việc chị Đẹp đã lao đến định đỡ đòn giúp tôi cũng như việc đoàn âm binh đột nhiên bị kéo về. Có vẻ như cái bát hương ấy để triệu âm binh loại này, những thứ bày biện trên mâm chắc là để khao binh nhưng trời tối chẳng nhìn thấy gì, nếu còn nước giải thì tôi nhất định không bỏ qua. Sau này, trong các chuyến đi đêm tôi mang theo hai chai nước giải để hai bên ba lô thay vì một như hiện tại, nước lọc thì để vào trong ba lô. Hai đội Hỏa binh không thiệt hại, tôi thay đổi lệnh và chỉ huy trực tiếp, đội hộ vệ với hơn một chục Kim quân tôi vẫn để đi phía sau bảo vệ chị Đẹp nửa bước không rời. Sau khi qua cầu Đình tôi rẽ phải đi vào ngõ Si thay vì đi qua cửa đình, tôi vừa đi vừa chạy nhưng khi đến đoạn ngôi miếu có cây si um tùm lại phải cho Hỏa binh chờ ít phút để chị Đẹp khoe chiến tích với ai đó. Tôi không tỏ ra khó chịu vì còn bận nghĩ, trong đầu tôi có biết bao nhiêu mối bận tâm, chỉ biết nén tiếng thở dài. Ngó lên bầu trời đã thấp thoáng có bóng trăng giống như lá lúa... --- ***